Nhất Thế Thanh Hoan

Chương 5

Vừa mới lãnh chứng xong, Nam Ương liền bị thương.

Cũng không phải tai nạn xe cộ nghiêm trọng gì, đơn giản chỉ là do bản thân cô ấy. Thời điểm cô ấy cầm giấy hôn thú ra khỏi Cục Dân Chính, không hiểu là đang thất thần nghĩ cái gì, cứ đi tới đi tới "rầm" một cái đụng phải cửa kính trong suốt.

Chúc Khinh Hoan lúc đó cũng có chút xuất thần cho nên không kịp kéo cô ấy, lúc phản ứng lại thì Nam Ương đã che đầu cong lưng rồi. Cô vội vàng đi qua xem, thấy trên trán Nam Ương đỏ hồng một mảng lớn, làn da nguyên bản láng mịn hoàn hảo lại bị trầy một đường, còn chảy máu.

"Chị...." Chúc Khinh Hoan muốn tiến lên đỡ, nhưng lại cảm thấy các cô cũng không quá thân thiết, chỉ biết đứng một bên hỏi, "Chị có ổn không?"

Tôn Tự Tuyết nghe thấy động tĩnh vội vàng chạy vào, kinh hoảng thất thố đỡ lấy Nam Ương: "Lão... bà chủ Nam, chị làm sao vậy? Chị không sao chứ?"

Ngón trỏ của Nam Ương xoa xoa làn da chỗ đó, đau đến nheo mắt, chỉ nói: "Tôi không sao, cô xem thử xem cửa kính của người ta có bị hỏng không."

Cô ấy đầy người nội lực hộ thể, đầu bị đâm phải cũng chỉ là bị thương ngoài da, nhưng mà cái cửa này chắc chắn là xui xẻo rồi, ai biết không khống chế được nội lực tiết ra ngoài sẽ thành thế nào.

Tôn Tự Tuyết nhìn thoáng qua cái cửa, lúc phát hiện trên cửa xuất hiện một vết rạng lớn mặt liền trở nên trắng bệch, vội la lên: "Chị còn tâm tư quan tâm tới cái cửa! Nhanh, nhanh để tôi đưa chị về nhà, Mai tổng có bác sĩ tư!"

Chắc không đến nỗi gọi bác sĩ tư đâu nhỉ.

Sự thật chứng minh, Mai Trọng Lễ cảm thấy phi thường đến nỗi.

Cô ấy cơ hồ là bị Tôn Tư Tuyết dùng tốc độ như lái phi cơ đưa về biệt thự Mai gia.

Sau khi về tới biệt thư rồi, Nam Ương rất nhanh đã bị an bài ổn định. Cô ấy bất đắc dĩ tựa đầu vào gối, trước mặt là ba vị bác sĩ mặc áo blouse trắng vây quanh, Nam Ương cảm thấy đầu của mình bị quấn ít nhất là năm lớp băng vải, lúc nói chuyện thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng vang.

Mai Trọng Lễ, Lưu Chấn, Tôn Quốc Huy ngồi trên sô pha cách cô ấy năm mét, vừa nghe nói Nam Ương xảy ra chuyện, ba người liền lập tức buông xuống công việc trong tay chạy tới đây. Tôn Quốc Huy luôn luôn ôn hòa hiền từ giờ phút này lại dị thường nghiêm khắc mà thấp giọng quát Tôn Tự Tuyết đứng bên người, Tôn Tự Tuyết cố nén nước mắt trong hốc mắt, thỉnh thoảng lại trộm nhìn Nam Ương đang nằm trên giường.

Kỳ thật cũng không thật sự nghiêm trọng như bọn họ tưởng tượng. Nam Ương tốt xấu gì cũng là chưởng môn của võ lâm đệ nhất đại phái Bắc Phạt, là một thế hệ tông sư năm đó, thời điểm mà việc vượt nóc băng tường còn rất phổ biến, cô ấy ngay cả đi đường chân còn không chạm đất. Sau này chậm rãi đến hiện đại, cô ấy mới bỏ đi thói quen dùng khinh công, để cho bản thân nhìn qua không giống một tên quỷ hồn.

Nếu không phải Nam Ương lúc đó một lòng một dạ đặt trên tờ giấy hôn thú trong tay thì sao có thể thẳng tắp đụng trúng cánh cửa kia chứ? Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cho dù đâm nát cái cửa kia thì cũng có sao đâu? Năm đó ám khí tốt nhất của Đường Môn cũng chưa chắc có thể làm cô ấy bị thương xương cốt kìa. Nhưng bất luận Nam Ương có nói gì, Mai Trọng Lễ bọn họ một chữ đều không nghe vào, nhìn bộ dáng bọn họ như lâm đại dịch ở kia, Nam Ương cảm thấy như mình thật sự bị Gatling bắn vào đầu.

Nhóm bác sĩ nhỏ giọng dặn dò Mai Trọng Lễ vài câu, cầm lấy túi dụng cụ lục tục rời đi.

"Lão tổ, hôm nay phát sinh loại chuyện này đều là chúng tôi sơ sẩy, chúng tôi thật sự...." Mai Trọng Lễ đầy mặt áy náy.

"Ta thật sự không sao." Nam Ương ngắt lời ông ấy.

Mai Trọng Lễ trầm mặc trong chốc lát, nói cho Nam Ương một tin vui khác: "Người và Khinh Hoan đã lãnh chứng rồi, tôi cũng đã nói với nó, để nó từ hôm nay dọn vào ở trong biệt thự với chúng ta, sinh hoạt cùng người."


Đáy mắt Nam Ương sáng ngời, tuy rằng không nói chuyện nhưng Mai Trọng Lễ cũng có thể đọc được vừa lòng trong mắt cô ấy.

"Bây giờ Khinh Hoan đang chuyển đồ, bằng không nhất định là sẽ đến đây xem người."

"Không có việc gì, đừng làm phiền nàng ấy."

"Tối nay hẳn là Khinh Hoan sẽ có thể dọn xong, bất quá, phỏng chừng lúc nó đến đây sẽ không kịp cơm chiều."

"....." Nam Ương trầm mặc.

Mai Trọng Lễ đứng lên, cùng Lưu Chấn và Tôn Quốc Huy hành lễ với Nam Ương: "Vậy chúng tôi đi trước, lão tổ cứ nghỉ ngơi thật tốt, Tự Tuyết sẽ ở lại đây chiếu cố người."

"Đi đi." Nam Ương đáp.

Khoảng thời gian còn lại trong ngày, Nam Ương cảm thấy nhàm chán vô cùng, chỉ biết đọc sách hơn nửa ngày còn lại. Tôn Tự Tuyết không ngại phiền bưng trà rót nước cho cô ấy, phàm là Nam Ương nhấp một ngụm trà, Tự Tuyết đều nhanh chóng rót đầy lại, lúc làm việc cũng chưa từng cẩn trọng như vậy.

Tới tối Mai Trọng Lễ tự mình bưng cơm đi lên, nói Chúc Khinh Hoan còn đang trên đường đến đây, khả năng là hơn một giờ nữa mới tới.

Vì thế sau khi Nam Ương ăn cơm xong liền ngồi trên cửa sổ, nhìn về phía cổng lớn biệt thự phát ngốc.

Đến khoảng 9 giờ, xe của công ty chuyển nhà rốt cuộc cũng đến nơi, Chúc Khinh Hoan từ trên xe đi xuống, giúp nhân viên khuynh mấy cái thùng giấy. Nam Ương nhìn cô từng thùng từng thùng một ôm vào trong phòng, thật giống như thấy cô từng chút từng chút một tiến vào tương lai của mình.

Dọn hơn nửa tiếng đồng hồ mới tạm tính là dọn xong hết tất cả đồ vật, Chúc Khinh Hoan thoạt nhìn trông có chút mệt mỏi, sau khi tiễn nhân viên chuyển nhà đi rồi thì một mình đến bên cạnh đài phun nước nhỏ phía sau hoa viên, đi qua đi lại, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Nam Ương bảo Tôn Tự Tuyết đi nghỉ ngơi trước còn cô ấy thì đi xuống lầu, mở cửa tủ lạnh lấy hết những món có thể ăn được ra, cái gì mà giăm bông, đồ hộp, sữa bò linh tinh các thứ, sau đó ôm đầy cõi lòng đồ ăn đi ra phía sau hoa viên tìm Chúc Khinh Hoan.

Không biết khi nào Chúc Khinh Hoan đã ngồi xuống bên cạnh đài phun, mái tóc quăn dài quyến rũ bao lấy đường cong duyên dáng của cô, bởi vì đang ngồi, chiết eo giữa áo và quần lộ ra một mảng da nhỏ, trắng nõn lại xinh đẹp.

Nam Ương đi đến bên cạnh cô, nhẹ giọng hỏi: "Em có đói bụng không?"

Chúc Khinh Hoan đột nhiên hồi thần lại, cô đứng lên, nhìn trong lòng ngực Nam Ương đầy đồ đông lạnh, sau khi phản ứng lại mới vội bước tới lấy những thứ đó đặt xuống cạnh hồ, những thứ đó cô chỉ mới cầm một chút thôi mà đầu ngón tay đã lạnh buốt rồi.

"Lấy nhiều như vậy làm gì? Không lạnh sao?" Chúc Khinh Hoan nhịn không được nhíu mày.

"Em chắc là còn chưa ăn cơm chiều. Ăn một chút đi."


Chúc Khinh Hoan mím môi, "Sao chị biết tôi chưa ăn?"

Nam Ương trầm mặc một lát, đáp: "Tôi ở trên lầu nhìn em."

Chúc Khinh Hoan không lên tiếng.

Hai người lại lâm vào yên lặng xấu hổ.

"Đầu của chị....không sao chứ?" Chúc Khinh Hoan chủ động mở miệng, "Tôi thấy cửa kính cũng bị đâm vỡ rồi, trên kính còn dính máu."

"Tôi không sao." Nam Ương nhẹ giọng nói.

Chúc Khinh Hoan mím môi, nói: "Chị ngồi xuống đi, đứng lâu không thấy choáng váng à?"

"Ừm." Nam Ương thuận theo ngồi bên cạnh hồ, tùy ý giơ tay vén một bên tóc dài ra sau tai, lộ ra băng gạc nơi huyệt thái dương.

Thời điểm cô ấy giơ tay, Chúc Khinh Hoan nhìn thấy trên cổ tay cô ấy có một mảng màu đỏ. Cô vốn tưởng rằng đó là hình xăm, nhưng khi cẩn thận nhìn lại, mới phát hiện đó là một vết sẹo.

Vết sẹo đỏ chói mắt vô cùng. Thứ xấu xí như vậy, không nên xuất hiện trên người nữ nhân sạch sẽ như tuyết này.

Một vết sẹo lớn như thế, là bị thương thế nào đây?

Nam Ương chú ý tới Chúc Khinh Hoan đang nhìn chằm chằm cổ tay mình, cô ấy cũng không để ý cô vô lễ, ngược tay nắm lấy cổ tay, tháo nút áo sơ mi nơi đó, vén lên hai nếp thuận tiện cho Chúc Khinh Hoan nhìn rõ, cười nhạt: "Rất tò mò sao?"

"Chị.... Đây là bị phỏng?" Chúc Khinh Hoan thử thăm dò hỏi.

"Ừm." Nam Ương gật gật đầu, "Trước kia tôi vì một người đúc một thanh kiếm, là lúc ấy không cẩn thận làm mình bị thương."

Chúc Khinh Hoan nhíu nhíu mày, đúc? Tại sao cô có thể nghe rõ ràng rành mạch một chữ này, nhưng lại không thể hiểu rõ ý tứ trong đó?

"Em không ăn chút à?" Nam Ương chống tay lên mép đài phun, nhẹ giọng hỏi.

"Một lát nữa rồi ăn, hiện tại không quá đói." Chúc Khinh Hoan nhếch môi, ngữ khí ôn hòa, "Chị vẫn luôn quan tâm người khác như vậy sao? Hệt như giả làm người tốt vậy."


Hai mắt Nam Ương cong lên: "Tôi giả làm người tốt sao?"

"Ừm.... Vậy xóa một từ giả đi," Chúc Khinh Hoan nói với Nam Ương, "Chúng ta cũng không thân, nhưng chị vẫn luôn nhớ đến tôi, vẫn luôn cười với tôi, như vậy không phải đang giả làm người tốt sao?"

Thời gian cô nhận thức Nam Ương quá ngắn, nếu có thể quen biết thêm vài năm, Chúc Khinh Hoan liền sẽ biết, Nam Ương ở quá khứ chưa bao giơ cười. Bởi vì không có lý do gì có thể khiến cô ấy cười rộ lên. Một người không biết cười, không ai sẽ cảm thấy đó là người tốt.

Nam Ương trầm mặc một lát, hỏi: "Em có người yêu thích rồi sao?"

Chúc Khinh Hoan lắc đầu: "Không có."

Nam Ương lại trầm mặc trong chốc lát, thanh âm cũng thu nhỏ hơn rất nhiều, ngữ khí nhẹ nhàng nhợt nhạt: "Vậy em... có thể thử thích tôi không?"

Chúc Khinh Hoan rõ ràng là ngây ngẩn cả người. Cô há miệng th ở dốc, sau một lúc lâu, thấp giọng nói: "Tôi không thích nữ nhân."

Bàn tay đặt bên mép hồ của Nam Ương siết chặt.

"Thực xin lỗi, không phải tôi khinh thường chuyện thích nữ nhân. Tôi chỉ là muốn nói sự thật với chị, rốt cuộc sau này chúng ta sẽ còn rất nhiều thời gian ở cùng với nhau, cho dù chị với tôi mà nói chỉ là một người xa lạ, tôi cũng không muốn nhìn thấy bộ dáng thất vọng của chị. Tôi không thích nữ nhân, cũng hoàn toàn không tính toán sẽ yêu đương, cho nên chị đừng đối với tôi ôm chờ mong."

Chúc Khinh Hoan dừng lại một chút, lại nói: "Cuộc hôn nhân này không phải tôi tự mình làm chủ, tôi không có quyền lựa chọn, chỉ có thể lãnh chứng với chị. Nhưng đây cũng là cực hạn của tôi, phần còn lại chị tốt nhất đừng xa cầu quá nhiều. Sau này chị có thể đi tìm người mà chị thích, tôi cũng hy vọng tôi có được tự do của mình, chúng ta có thể ở trước mặt truyền thông diễn trò, nhưng bên trong, tốt nhất vẫn là đừng có quá nhiều giao thoa với nhau."

Không thích nữ nhân kỳ thật chỉ là một cái cớ. Thực tế, cô còn chưa từng chân chính thích ai, cho nên không thể phán định bản thân rốt cuộc là thích nam hay nữ. Cô chỉ là không dám cùng những kẻ có tiền này dính dáng quá nhiều, Mai Trọng Lễ đã lưu lại cho cô bóng ma tâm lý quá lớn. Ở trước mặt tiền tài, những thứ thuộc về cô đều hết thảy có vẻ nhỏ bé không đáng kể, nhân cách của cô, ý nguyện của cô, tôn nghiêm của cô, đều tồn tại nhỏ bé như một con kiến. Cô cũng không muốn yêu đương với những kẻ có tiền, kẻ có tiền lúc muốn yêu ai thì yêu người đó, muốn không yêu người đó nữa thì đi yêu người khác, loại tư bản như bọn họ. Còn bản thân có cái gì đâu?

Nếu cô không giữ vững trái tim mình, chỉ có một khả năng là mặc người xâu xé.

Nam Ương rũ mắt, thấy không rõ cảm xúc nơi đáy mắt cô ấy.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trường Phong Độ
2. Chú! Xin Ký Đơn!
3. Sau Khi Bị Vai Ác Nghe Được Tiếng Lòng
4. Trời Sinh Một Cặp
=====================================

Thật lâu sau, cô ấy nhẹ giọng nói: "Nhưng mà tôi thích em."

Chúc Khinh Hoan nhíu mày, đối với lời thông báo bất thình lình của Nam Ương cảm thấy rất khó hiểu: "Chúng ta chưa từng gặp nhau, sao chị có thể thích tôi được chứ?"

Nam Ương nâng mắt nhìn về phía cô.

"Thật lâu trước kia, tôi đã bắt đầu thích em rồi."


Cô ấy tựa hồ như đang nói mê ở đó lẩm bẩm.

Chúc Khinh Hoan trầm mặc, dời tầm mắt cẩn thận suy nghĩ ý tứ trong lời nói của Nam Ương, cảm thấy cô ấy hẳn là đã thấy mình trên TV, lúc còn ở Châu Úc.

"Thực xin lỗi.... Có thể tôi không có cách nào tiếp thu loại...."

Loại tình cảm nhất kiến chung tình này, quá không đáng tin cậy, nông cạn lại tùy tiện.

Nam Ương không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cô, nhẹ giọng nói: "Khinh Hoan, em nhìn tôi xem."

Chúc Khinh Hoan nghe thấy Nam Ương bỗng nhiên gọi mình như vậy, cả người nhanh chóng nổi da gà. Bạn bè của cô đa số đều gọi cô là Chúc Chúc, các trưởng bối đều thích gọi cô là đứa nhỏ, rất ích người gọi tên của cô. Nhưng mà nữ nhân trước mặt này ngay cả bạn bè còn chưa tới, bỗng nhiên thân mật gọi tên cô như vậy. Thật sự là quá thân mật, cô thậm chí còn có loại ảo giác, trước hôm nay, Nam Ương nhất định đã gọi rất nhiều lần cái tên này.

"Tôi.... Nhìn chị làm gì?" Chúc Khinh Hoan ôm ôm cánh tay mình.

Đáy mắt Nam Ương có chút u ám, như là đang khắc chế cái gì đó. Lúc cô ấy mở miệng, trong thanh âm cũng không che giấu được hèn mọn bên trong: "Tôi khó coi lắm sao? Vậy tại sao em lại không thử thích tôi?"

Khuôn mặt này của Nam Ương không phải hai chữ xinh đẹp là có thể hình dung được, cô ấy hoàn mỹ đến độ như một tác phẩm nghệ thuật do người tạo ra. Chúc Khinh Hoan thân là một nghệ sĩ dựa vào mặt để kiếm cơm cũng không thể không thừa nhận khuôn mặt của mình so ra vẫn kém hơn Nam Ương, không chỉ có cô, cho dù hàng tá mỹ nữ trong giới giải trí, cô cũng tìm không ra nữ nhân nào có ngũ quan tinh xảo có thể sánh với Nam Ương. Nhưng mà, cô ấy xinh đẹp nhất định cô phải thích cô ấy sao? Bộ dáng cô ấy như rất thích mình khiến cho Chúc Khinh Hoan có chút sợ hãi, cảm tình không ngọn nguồn sẽ khiến cho người ta không nhịn được suy đoán động cơ che dấu sau lưng.

Thân thiện trong mắt Chúc Khinh Hoan chậm rãi biến mất, thanh âm cũng phai nhạt rất nhiều: "Tôi cảm thấy đầu óc của chị không được thanh tỉnh lắm."

Nam Ương thấy trong mắt cô lạnh băng cùng xa cách, là cái loại xa cách lười dùng lễ giáo che dấu.

Nam Ương bỗng nhiều cười lên.

Chúc Khinh Hoan lần đầu tiên thấy cô ấy cười rộ lên như thế, lộ ra hàm răng trắng muốt bên trong, bên má là lúm đồng tiền nho nhỏ. Thời điểm cô ấy cười lên, ngay cả cánh mũi cũng mang theo độ cung xinh đẹp.

Nhưng mà, rõ ràng cô ấy đang cười, nhưng đáy mắt lại không che dấu được chua xót bên trong.

"Thực xin lỗi." Thời điểm Nam Ương xin lỗi đã không còn cười nữa, cô ấy lại khôi phục về một trương khuôn mặt thanh thanh lãnh lãnh, "Tôi chắc là xác thật đầu đâm đ ến ngốc luôn rồi."

Nhìn Nam Ương thế này, Chúc Khinh Hoan lại có chút mềm lòng.

"Nếu không, chúng ta có thể làm bạn bè bình thường." Cô thỏa hiệp nói.

Nam Ương lắc đầu, còn đang cật lực duy trì ngữ khí ôn hòa: "Em không cần miễn cưỡng bản thân. Tôi đích xác.... Không phải người rất được yêu thích."

Chúc Khinh Hoan còn muốn nói gì đó, nhưng Nam Ương đã đứng lên, nhẹ giọng dặn dò cô: "Nhớ phải ăn gì đó, buổi tối lạnh, đừng ở chỗ này quá lâu."

Nói xong, Nam Ương liền xoay người rời đi. Cô ấy đi rất chậm, bóng dáng được ánh trăng kéo dài, nhìn qua có một loại mỹ cảm cô đơn.

Chúc Khinh Hoan nhìn Nam Ương chậm rãi đi xa, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cổ áy náy. Cô rõ ràng cảm thấy bản thân mình chưa làm sai cái gì, lại còn rất áy náy, áy náy không vì lý do gì.

Bình Luận (0)
Comment