Dịch giả: Tiểu BăngTru Tiên kiếm trận? Tô Ðát Kỷ đầy ngưng trọng, há miệng, phun ra một cái dù nhỏ màu trắng, làm bằng giấy, trên có phủ lông trắng.
Dù nhỏ đón gió to ra, che phủ trên đầu Tô Ðát Kỷ, khiến trong ngoài trở thành hai thế giới tách biệt.
Tô Ðát Kỷ cảm ứng được bên trái bay ra một đế giả có nhật nguyệt tinh thần vòng quanh, đứng ở trên cao nhìn xuống mình, thanh kiếm vàng óng chém ra một nhát, kiếm khí đầy khí tức vương đạo.
Bên phải xuất hiện một lão giả làn da như kim loại, kiếm điểm một cái, kiếm quang tạo thành nhiều tầng, từ to lớn đến nhỏ bé.
Sau lưng là một kiếm giả bào xanh đứng ở trên cao, một kiếm chém xuống, bổ vào mọi ngóc ngách hư không.
Bốn làm kiếm quang cùng xuất, kiếm khí tung hoành, quấn quýt hòa quyện vào nhau, thời gian trở thành hư không, vật chất trở thành năng lượng, cả khu vực hóa thành một nồi cháo hoa hỗn loạn, ép xuống cây dù lông trắng.
Ba!
Tru Tiên kiếm trận ép xuống, cây dù nứt ra một đường, thế giới riêng ở bên dưới dù bắt đầu bị ảnh hưởng, chín cái đuôi hồ ly lập tức bay ra, như dây leo điểm ra bốn phía, câu thông với Bích Du Cung, tìm đường trốn.
Ba!
Kiếm quang lại chém xuống, lông trắng trên tán dù xơ xác, không bao lâu nữa sẽ không còn cầm cự nổi.
Có Mạnh Kỳ, Cao Lãm, Tô Vô Danh và Lục đại tiên sinh lấy Tru Tiên kiếm trận trấn áp Tô Ðát Kỷ, Hàn Quảng và Thái Ly xông qua hỗ trợ mọi người, không bao lâu, đã khiến đám Pháp Thân trung thành “Âm Tổ” Từ Bi “Chí Ma thiên quân” Thiện Hằng thân tử đạo tiêu, vô cùng gọn gàng.
Đã là âm linh thì vạn kiếp cũng khó thành thánh, dù có luồn cúi cố gắng, kết quả cũng chỉ là công dã tràng...... chấp niệm còn lại của “Âm Tổ” Từ Bi phát ra một tiếng thở dài.
“Hỗn Thế Kim Tiên” Tần Dược vội la to: “Các vị đạo hữu, xin giữ lại Tô Ðát Kỷ một mạng, để tra hỏi thuốc giải Cửu Chuyển Ly Huyền đan!”
Nếu không có thuốc giải, ngày này sang năm sẽ chính là ngày giỗ của đám người mình!
Mạnh Kỳ gật đầu, Ly Tiên kiếm lại rung, nhưng kiếm quang đã có điều thay đổi, mềm nhẹ êm nhu như nước, dẫn đường cho cả Tru Tiên kiếm trận chuyển theo hướng giam cầm hạn chế.
Hắn cũng không hề có ý giết Tô Ðát Kỷ ngay ở trong ‘Bích Du Cung’ này, như vậy sẽ khiến “Mai Sơn Đại Thánh” thức tỉnh. Truyền Thuyết mà ra tay, không ai ở đây thoát được!
Bốn đường kiếm quang bắn xuống, hào quang tụ thành một dòng sông thời gian hư ảo, nuốt chửng Tô Ðát Kỷ cả người lẫn dù.
Lông trắng tơi tả, khe nứt gia tăng, chỉ trong tích tắc, cây dù đã mất đi hiệu lực, Tô Ðát Kỷ đành phải dùng chín cái đuôi của mình và bí bảo để tạo thành tầng phòng ngự cuối cùng.
“Ðát Kỷ, còn không bó tay chịu trói!” Mạnh Kỳ trên cao nhìn xuống, trầm giọng quát.
Tô Ðát Kỷ liếc mắt, đang định trả lời, thì có cảm ứng, quay đầu nhìn về phía trong Bích Du cung.
Chỗ Viên Hồng xảy ra chuyện gì vậy?
Có cái gì sắp nổ à?
Mạnh Kỳ cũng cùng lúc cảm nhận được ở sâu trong Bích Du cung tỏa ra sự nguy hiểm kinh người, vô cùng nguy hiểm!
Sự nguy hiểm này cảm ứng rất mạnh mẽ, khiến Mạnh Kỳ toát cả mồ hôi lạnh. Hắn rất tin vào khả năng cảm giác nguy hiểm của mình.
Trốn!
Phải chạy trốn thật nhanh!
Không chỉ Mạnh Kỳ, đám người Lục đại tiên sinh, Tô Vô Danh cũng đã cảm nhận được sự nguy hiểm từ sâu bên trong Bích Du cung.
Kiếm quang thu lại, họ đều muốn bỏ chạy ra khỏi Kim Ngao đảo, Tô Ðát Kỷ cũng vậy.
Nhưng Thái Ly đã chặn đường ả, Ngũ Sắc Thần Quang lại nóng lòng muốn thử, Yêu Thánh thương bịt kín đường trốn, những Pháp Thân đã phải nuốt Cửu Chuyển Ly Huyền đan cũng nhào tới.
Thái Ly cao ngạo, lạnh lùng truyền âm:
“Giao thuốc giải Cửu Chuyển Ly Huyền đan, nếu không, chết!”
Tô Ðát Kỷ sầm mặt, nhưng cũng ném một bình thuốc vào không trung, để cho mọi người giành nhau.
Thái Ly híp mắt, làm sao biết thuốc này là thật, nên xông ra cướp hay tiếp tục cản đường Tô Ðát Kỷ?
Thiên Mệnh đạo nhân thở dài: “Đó là thuốc giải thật, các ngươi đã được chú định hữu kinh vô hiểm.”
Ngũ sắc Thần Quang quét một cái, hốt cả thuốc giải lẫn đám Pháp Thân vào trong, Mạnh Kỳ mở tụ bào, hút Vân Hạc chân nhân và đám Hà Thất vào, để lôi theo họ bỏ chạy.
Ầm!
Từ sâu trong mảnh vỡ hồng hoang vọng tới một tiếng nổ, Bích Du cung rung lên bần bật, cột xà ngưng luyện cả vạn năm nứt gãy, vỡ tan, Mạnh Kỳ xuất Cân Đẩu vân, nháy mắt đã chạy ra khỏi điện, chạy vào hồng hoang!
Ầm!
Mặt trời ở trên cao hóa thành một vầng lửa, ầm ầm rơi xuống, càng lúc càng to ra, choán hết cả không gian. Mạnh Kỳ thò tay ra tìm, xuyên qua các tầng hư không, bỏ chạy, hỏa cầu rơi xuống ngay sau lưng.
Ầm!
Mặt đất vỡ toang, phong bạo tạo nên lực nổ và tàn phá khủng bố, dư ba ập lên người mấy người Mạnh Kỳ.
Mạnh Kỳ không dám dừng, điên cuồng mà chạy. Lục đại tiên sinh, Cao Lãm, Tô Vô Danh, Thái Ly, Tô Ðát Kỷ thi nhau thi triển tuyệt học chạy theo.
Ầm!
Cả khu vực ở sâu trong hồng hoang đã biến thành hư vô, những con hoang thú trở về nguyên hình là cọng lông trắng, sau đó hôi phi yên diệt.
Sự hủy diệt bắt đầu từ Bích Du cung, sau đó nhanh chóng lan ra bốn phía, ngay cả mảnh vỡ hồng hoang cũng không chống đỡ nổi!
Xoẹt một cái, Mạnh Kỳ đánh vỡ bình chướng hư không, xông ra khỏi mảnh vỡ hồng hoang, thoát ra khỏi Kim Ngao đảo, sau lưng là mấy người Lục đại tiên sinh cũng lần lượt trốn thoát.
Kim Ngao đảo chẳng khác gì đụn cát, đổ sụp tan tành, mảnh vỡ hồng hoang sụp theo hướng vào trong, trở về hư vô.
Chỗ sâu nhất trong mảnh vỡ hồng hoang, có một thanh kiếm rất cổ xưa đơn giản cắm ở đó, trên thân có khắc hai chữ:
“Thanh Bình!”
Thanh Bình kiếm cắm vào hư vô, bên trong có một vật gì đó màu thẫm như máu thong thả mấp máy, nhưng không sao thoát ra khỏi nó được.
Thanh Bình kiếm ở trong này? Mạnh Kỳ chớp mắt, bên tai chợt nghe thấy một tiếng chuông réo rắt.
Đương!
Âm thanh vọng khắp chư thiên, chấn động vạn giới, Chân Linh và Pháp Thân Mạnh Kỳ đều bị dừng lại, như bước vào một thế giới siêu chậm.
Tiếng chuông này còn nhanh hơn cả ánh sáng!
Đi theo tiếng chuông còn có thanh quang vô cùng vô tận, vừa mới xuất hiện đã nhồi đầy tầm mắt của Mạnh Kỳ, khiến hắn không còn nhìn thấy mấy người Lục đại tiên sinh nữa, suy nghĩ cũng trở nên bắt đầu mơ hồ.
Trong mơ hồ, hắn như thấy có thần quang hạ xuống, nguyện lực vây quanh, Chân Không gia hương mở ra cửa lớn!
Mạnh Kỳ chìm vào ngủ say, không biết đã ngủ bao lâu, đột nhiên, trong lòng căng thẳng, hắn mở mắt, nhìn thấy trời xanh mây trắng.
Bị ảnh hưởng của dư ba do đại năng giao thủ? Mạnh Kỳ lập tức kiểm tra bản thân, phát hiện không có thương tổn gì, nhưng luôn cảm thấy có cái gì đó không đúng.
Nhìn quanh một vòng, Mạnh Kỳ phát hiện mình đang ở ngoài dã ngoại, bầu trời rất cao rất rộng, khác với Chân Thật giới, giống với bầu trời của mảnh vỡ hồng hoang, nhưng lại không có sự mênh mang và hoang vắng của mảnh vỡ hồng hoang.
“Mình bị ném tới thế giới khác?” Mạnh Kỳ đăm chiêu nghĩ.
Hắn đứng lên, thôi diễn một phen, chọn một phương hướng, bay về phía đó, nhanh chóng gặp được mấy nam tử cưỡi chim máy, cách ăn mặc giống kiểu thời trung cổ.
Tạo ra được chim cơ quan, là thế giới cơ quan thuật? Mạnh Kỳ che giấu khí tức, nghênh đón, cười tủm tỉm: “Các vị huynh đài, tại hạ có điều muốn hỏi.”
Phi điểu dừng lại, người đi đầu là một đại thúc trung niên, lễ phép hỏi: “Các hạ có gì cần hỗ trợ?”
“Tại hạ đến từ bên ngoài, nên bị lạc đường, xin các vị huynh đài chỉ cho hướng tới tòa thành gần nhất.”
“Gần nhất là La Thành, Tâm Thánh đang ở đó dạy học, ngươi vừa lúc có thể tới nghe một chút!” Người cầm đầu hưng phấn nói.
Tâm Thánh đang ở đó dạy học? Tâm Thánh? Mạnh Kỳ rụt mắt, trong lòng kinh hãi.
Bị dư ba ném về thời trung cổ!?
Đây là xuyên việt về thời cổ đại?
Càng lúc càng thấy không đúng nha......
Mấy người Lục đại tiên sinh đâu?