Dịch: Tiểu Băng
Tuyên Dương là một đại thành ở vùng trung nam, người đi qua lại tấp nập, vô cùng náo nhiệt.
Tô Mạnh giả từ trong suy nghĩ hồi thần, hắn nhíu mày, vì hắn nghe được cái tên ‘Tô Mạnh’ từ người đi đường nào đó.
Cái gì mà Tô Mạnh chỉ điểm thiên hạ kiếm pháp, cái gì một kiếm ngũ phái, cái gì Ma Kiếm Thiên Vương, cái gì Thái Thượng Thiên Ma, Đa Mục Thiên Vương gì đó, làm hắn giật mình, lập tức tập trung.
Tên kia đã làm gì vậy? Tô Mạnh giả lập tức tỏa thần thức ra ngoài, cảm ứng chung quanh.
Đúng lúc này, tầm mắt của hắn đột ngột tối sầm lại, bão tuyết gầm thét xung quanh, che khuất bầu trời, ngăn cách bốn phía.
Trong mưa tuyết hoa không ngừng, lấy Tô Mạnh giả làm tâm, mười hai cái cột đá mọc lên, hoang man, tà dị.
Cột đá vừa dựng thành, sát khí liền tràn ngập, bao phủ Tô Mạnh giả. Ma Kiếm Thiên Vương lơ lửng giữa không trung, tay cầm ma kiếm, cười ha ha nói:
“Lần này xem xem ngươi trốn như thế nào!”
Thiên tiên? Tô Mạnh giả ngơ ngác vạn phần. Mình mới tới đây thôi, làm gì cũng cẩn thận, chính xác là chưa làm cái gì cả, ngay cả thực lực cũng không từng triển lộ, sao lại trêu chọc đến một kẻ địch là Thiên tiên?
“Huynh đài, có phải ngài nhận nhầm người hay không?” Tô Mạnh giả bật thốt, đồng thời vận chuyển huyền công, làn da chuyển sang màu ám kim.
Ma Kiếm Thiên Vương hắc một tiếng: “Nhận nhầm người? Tô Mạnh, ngươi có hóa thành tro, bổn tọa cũng nhận ra ngươi! Muốn lừa ta bỏ trốn hả!”
Y khẽ ‘di’ một tiếng: “Ngươi đã tấn chức Địa tiên? Hèn gì, hèn gì dám không che giấu hành tung, thì ra quả thực là có bẫy. May mà bổn tọa đã mượn được mười hai cây Hoang Cổ trụ, bày ra Thái Cổ thần ma huyết sát đại trận, cạm bẫy gì thì cũng không hiệu quả mà thôi. Hôm nay ngươi có chạy đằng trời!”
Tô Mạnh? Tấn chức Địa tiên? Là hắn gây ra? Tô Mạnh giả rùng mình, đã hiểu ra vấn đề, cao giọng quát: “Ta không phải Tô Mạnh! Ta là giả......”
Lời còn chưa dứt, huyết quang đã ụp xuống, hư thực và băng giá, Ma Kiếm Thiên Vương đã phát động huyết sát đại trận, Thái Thủy Thiên Ma kiếm một nhát chém ra.
Bát Cửu của Tô Mạnh giả vốn không thuần khiết, miễn cưỡng mới chống đỡ được một đòn, màu da ám kim hoàn toàn ảm đạm, mắt tối sầm đi.
“Ta, ta không phải Tô Mạnh......”
Chấp niệm của hắn chìm lỉm trong huyết sát đại trận.
Ma Kiếm Thiên Vương nhíu mày, bởi vì có cảm giác không đúng, Tô Mạnh có thần binh cấp Thiên tiên, không phải yếu ớt như vậy.
Huyết quang tiêu tán, hắn thấy thân hình Tô Mạnh giả tiêu tán, hóa thành một sợi lông trắng, sau đó vỡ nát, tan biến.
“Do lông trắng biến thành?” Ma Kiếm Thiên Vương ngưng trọng, “Bản thể của Tô Mạnh là con khỉ, lấy lông biến làm thân giả, để dẫn dụ Ma môn truy tìm?”
Nhưng chỉ một sợi lông lại có thể biến thành Địa tiên, vậy tu vi thật của Tô Mạnh phải mạnh tới mức nào?
Chuyện này, chỉ là Thiên tiên là không thể nào làm được!
Hay là sư trưởng của hắn làm ra?
Ma Kiếm Thiên Vương kinh hãi, Mạnh Kỳ này thần bí đáng sợ hơn y tưởng!
Nơi phân cách Phong Tuyết Thiên Giới và Chân Thật giới mấp máy, có hai người đang nấp trong đó nhìn trộm Ma Kiếm Thiên Vương và Tô Mạnh giả chiến đấu.
“Một sợi lông trắng?” Một người trong bọn phát ra giọng nói của Nhậm Thu Thủy.
Tô Mạnh mà cô biết chỉ là một sợi lông trắng?
Người còn lại phát ra giọng nói già nua, cảm thán: “Không phải Tô Mạnh, là giả thân, bản tôn của hắn không có ở đây.”
“Thì ra đại năng sau lưng hắn là Kim Ngao đảo Viên Hồng, hèn gì có thể đi vào Phong Thần thế giới, tìm đến Bích Du cung. Ừ, lão đạo từng nghe Di Lặc Phật Tổ nói, Viên Hồng đang có ý đồ luyện chế một tòa Bích Du cung, hôm nay xem ra, có lẽ không phải luyện chế, mà là chữa trị.”
“Kim Ngao đảo Viên Hồng?” Nhậm Thu Thủy cau mày.
“Chuyện có liên quan tới Truyền Thuyết, ngươi không biết là rất bình thường, Viên Hồng là Yêu tộc Đại Thánh đã kinh lịch qua Phong Thần, lúc đó có mối quan hệ rất tốt với Tiệt giáo nhất mạch chúng ta, sau này mang theo hậu duệ Ân Thương đi chiếm cứ Kim Ngao đảo, đợi yêu loạn đại địa kết thúc, ẩn náu ở cuối đông hải lánh đời không ra.” Giọng nói già nua giải thích, “Năm đó y là đỉnh Truyền Thuyết, tới hay e là đã đi vào Tạo Hóa, việc này phải bàn bạc kỹ hơn.”
Nhậm Thu Thủy gật đầu, trong lòng vô cùng giật mình, sau lưng Tô Mạnh quả nhiên có đại năng!
............
Trong Thiên Đình di tích, “Ma Sư” Hàn Quảng ngồi dưới cổng lớn, mắt khép hờ.
Mạnh Kỳ theo bản năng dừng bước.
A Nan cũng dừng chân. Bốn người cùng nhìn Ma Sư.
Không đúng, A Nan chỉ là lạc ấn, chỉ biết đi theo lịch sử mà thôi, nếu nhìn thấy Ma Sư vốn không thuộc về lịch sử ban đầu, lẽ ra y phải là không thèm nhìn mới đúng chứ?
Hàn Quảng mở mắt, trong mắt như có một dòng sông hư ảo róc rách chảy, thời gian xung quanh đều như chậm lại.
Y đứng dậy, y không nhìn Mạnh Kỳ, Số Thánh và Bích Cảnh Tuyền, mà nhìn thẳng vào A Nan.
Ba!
Thời không xung quanh trở nên hỗn loạn, không gian giữa hai người như có lốc xoáy, giờ cho dù có Nhân tiên rơi vào, cũng sẽ nhanh chóng bị diệt tiêu mất thọ nguyên.
Hàn Quảng tiến lên trước một bước, hé miệng, giọng đầy uy nghiêm:
“Vì sao ngươi phản bội ngô?”
Giọng nói đầy dòng sông tuế nguyệt trần ai, hoàn toàn không phải là giọng nói của Ma Sư mà Mạnh Kỳ biết!
Này...... Chẳng lẽ là giọng của Thiên Đế? Ma Sư bị chấp niệm Thiên Đế phụ thể? Mạnh Kỳ cả kinh.
Thượng Đế là người đứng đầu Thượng Cổ Ngũ Đế, là đại nhân vật của thời đại thần thoại, ông ta vẫn có chấp niệm còn sót lại?
Mạnh Kỳ biết rõ, Thiên Đế không phải đang hỏi A Nan, mà là đang hỏi Lôi Thần!
Nét mặt sầu khổ của A Nan biến mất, cảm giác cao tăng đại đức giảm hẳn, trong cơ thể như có cái gì đó sống lại.
Y nhếch mép, khẽ cười:
“Bởi vì......”
Lời còn chưa dứt, y đã hiện ra A Nan Kim Thân, phật chưởng to tướng xuất hiện, tầng tầng Phật quốc hàng lâm, ụp xuống Hàn Quảng.