Dịch giả: Tiểu BăngThanh âm xuyên qua nước sông, vọng tới tai các bồ tát, họ nhanh chóng tìm ra được Mạnh Kỳ.
Tô Mạnh chủ động chui ra? Sự có khác thường tất có vấn đề! Đại Trí thánh tăng nhanh chóng nghĩ.
Chúng ta tìm tòi ở đây đã chạm tới một bí mật gì đó của hắn, nên hắn mới bị ép phải chui ra, để dẫn chúng ta rời đi chú ý? Hay hắn đã bày sẵn bẫy, muốn dụ chúng ta mắc câu?
Đại Trí thánh tăng cẩn thận, không dám qua loa, Tha Tâm thông liên kết với sáu bồ tát, để mỗi người lấy phần “Lục Tự Chân Ngôn” của mình tản ra phòng ngừa, còn ông ta thì tung túi Hậu Thiên về phía Mạnh Kỳ.
Túi mở ra, trải rộng thập phương, bao quát tam giới, bên trong vô số đóa sen trắng, như có một phương tịnh thổ, như đưa người lương thiện dẫn vào Phật quốc trong thời mạt pháp!
Thấy túi Hậu Thiên chụp xuống, Mạnh Kỳ không sợ mà còn mừng, bởi vì Tụ Lý Càn Khôn của hắn không còn chống đỡ được nữa.
Ầm!
Tử quang sáng rực, phá nát ống tay áo của Mạnh Kỳ.
“Ngươi tự tìm đường chết!” Cùng lúc ánh đao lao ra, Bá Vương lạnh lùng phán.
Bá Vương kiêu ngạo, nên có lòng tiếc tài, y muốn nghiền áp cường địch, không muốn thừa dịp người ta còn yếu mà ăn hiếp, ngay cả Thái Thượng Thiên Ma cũng muốn đợi tới khi người ta trưởng thành tới đỉnh Thiên tiên rồi mới giết. Vừa rồi giao thủ với Mạnh Kỳ và Lục đại tiên sinh, vốn dĩ vẫn giữ thái độ của kẻ từ trên cao nhìn xuống, muốn xem hai kẻ yếu này thể hiện ra được tới mức nào, cơ bản không hề ra tay toàn lực. Bình thường, y cũng đều là bị động ra tay, chứ không chủ động đánh ai.
Nhưng lúc này, y bị đối phương chơi xỏ, bị bắt vào “Tụ Lý Càn Khôn”, mất hết mặt mũi, khiến trong lòng sinh ra sát ý.
Nhưng lời y còn chưa dứt, trước mặt đã ập tới một trời sen trắng, tam giới thập phương đều bị một cái túi vải rách bao phủ!
Túi Hậu Thiên? Túi Nhân Chủng? Kế thừa Lôi Thần truyền thừa, chiếu gặp kiếp trước, chém đứt quá khứ, Bá Vương đương nhiên biết món Phật môn chí bảo này. Y biến sắc, càng thêm giận:
“Di Lặc, ngươi cũng muốn cắm một tay sao?”
Bá Vương tiếng như sấm đánh, khí phách vì giận dữ mà càng thêm khủng bố, ào ạt như sông lớn, không ngớt đổ vào túi Hậu Thiên, từng đợt gợn sóng ầm ầm khiến túi Hậu Thiên cũng phải hơi khựng lại. Ánh đao tử điện chém ra, muốn chém ngược cả trời, tiên thần cũng phải lui tránh, chém Cửu Trọng Thiên “Một phân thành hai”, chém luôn túi Nhân Chủng một phân thành hai!
Ánh đao xông vào túi, tạo nên chiến đấu kịch liệt. Bá Vương tận lực chém kết giới, muốn thoát ra khỏi túi Hậu Thiên, hai phe lâm vào giằng co.
“Tuyệt!” Mạnh Kỳ đợi chính là cơ hội này, lập tức đón gió biến hóa, chân thân độn ra khỏi túi Nhân Chủng.
Bên ngoài, Đại Trí thánh tăng và lục đại Bồ Tát bị Bá Vương quát vang làm kinh hãi. Bên trong không phải Tô Mạnh hay sao? Sao lại biến thành cái tên Bá Vương vô địch thủ?
Chút kinh ngạc này chính là sinh cơ. Chờ tới khi họ phát hiện Mạnh Kỳ đã độn ra ngoài thì đã muộn, Lục Tự Chân Ngôn sáng lên, sáu hư ảnh Phật Đà hiện ra, song còn chưa kịp kết hợp, tạo thành phong ấn, đã bị Mạnh Kỳ hiện ra Pháp Thiên Tượng Địa, hóa thành một thần nhân. Cửu đại khiếu huyệt hiện ra vũ trụ và diễn biến Động Thiên, kết hợp Khai Thiên ấn và Vạn Vật Phản Hư, một quyền đánh ra.
Phanh!
Sáu hư ảnh phật đà vì chưa kịp kết hợp, nên bị sức mạnh đẩy ra, Mạnh Kỳ dựa thế xông lên trời, Đại Trí thánh tăng “Hoa nở gặp ta” bị chậm nửa nhịp, chưa kịp chụp xuống, đã mất tăm hơi kẻ địch.
Mạnh Kỳ lao ra vòng vây, lại dùng liên hệ nhân quả, cách không chạy về lăng Thuần Dương tử. Hắn chỉ có ý bảo Lục đại tiên sinh dây dưa hai người kia, chứ không phải ngăn cản, vì Cổ Nhĩ Đa có Thiên Tru phủ, Tô Ðát Kỷ là Thiên tiên chính hiệu, bối cảnh thâm hậu, e là trong người có bảo vật, một mình Lục đại tiên sinh không cản được họ.
Đao không ngừng công kích túi Hậu Thiên, khí tức Bá Vương làm dao động tâm trí lục đại Bồ Tát, sắp ngưng tụ thành hình người, đổi vị trí cho Bá Vương, giúp y thoát khốn.
Sao lại là nhốt Bá Vương? Đại Trí thánh tăng đành bỏ mặc Mạnh Kỳ, vì tai họa đã tới.
Tuy ông ta không hiểu được chuyện gì đang xảy ra, nhưng ông ta hiểu mình đã bị Tô Mạnh giở trò. Với tính tình của Bá Vương, mình có miệng cũng không sao giải thích được, đâm lao phải theo lao a!
Thấy Bá Vương sắp thoát khỏi túi, Đại Trí thánh tăng sầm mặt, truyền âm cho các vị Bồ Tát:
“Lục Tự Chân Ngôn!”
Việc này là Di Lặc Phật Tổ phân phó, bắt Bá Vương là biến cố ngoài ý muốn, ông ta không xử lý được, tin là đối mặt Di Lặc Phật Tổ, Bá Vương cũng không làm được gì nữa!
Thiện âm chấn thần, sáu vị Bồ Tát tỉnh táo lại, thúc dục Lục Tự Chân Ngôn phù, hư ảnh Phật Đà tái hiện, xen lẫn thành phong ấn, cùng chụp xuống, phong ấn túi Hậu Thiên.
Lưu ly tịnh quang chợt lóe, miệng túi lập tức co lại, nhốt chặt Bá Vương, bay trở về tay Đại Trí thánh tăng.
Đại Trí thánh tăng xách túi Nhân Chủng, cảm thấy nó không ngừng bị phồng ra, bị một lực rất mạnh kích ra, mạnh tới nỗi suýt nữa là không giữ được miệng túi.
Ông ta vội nói: “Túi bảo bối này đã nhận chủ, lại thường được thời gian cọ rửa, chúng ta không phát huy ra được thần thông thật sự, Bá Vương sẽ có thể chạy mất bất cứ lúc nào, còn không mau dán Lục Tự Chân Ngôn phù lên.”
Sáu vị Bồ Tát lập tức hạ bàn tay, sáu chữ “Úm” “Ma” “Ni” “Bá” “Mễ” “Hồng” hiện lên trên túi, phật quang vàng rực tầng tầng đánh vào, thế phồng to của cái túi ngưng bặt.
Đại Trí thánh tăng không nói gì nữa, xách túi Hậu Thiên, tâm tụng Di Lặc Phật Tổ, Thần Túc thông vừa bước, để lại sáu vị Bồ Tát về chùa, còn mình thì đi vào một nơi thần kì.
Nơi này rộng lớn vô ngần, có rất nhiều Phật quốc, không phải tịnh thổ Phật quốc, mà là Phật quốc nhân gian, thiện tín thành chúng, vương giả thống ngự.
Giữa các phật quốc là một vùng tịnh thổ đầy sen trắng, thanh tịnh giải thoát, thiện ý sâu sắc.
Ở trung tâm tịnh thổ có Tu Di sơn, đỉnh núi có một cái chùa, màu vàng rực rỡ, cực cực xa hoa, không có biển tên.
Đại Trí thánh tăng hiện ra trước cửa chùa, được tịnh thổ khiên dẫn, trên người bỗng xuất hiện yêu khí, nhưng nhanh chóng bị thu vào, lại trở thành đại đức cao tăng.
Ông ta xách túi Nhân Chủng, khẽ gật đầu chào tăng chúng La Hán xung quanh, đi vào chủ điện. Trong chủ điện có một đài sen trắng cửu phẩm, trên đài là một phật đà vàng bụng to đang cười tươi tắn nhìn ông ta.
“Sư tôn, đệ tử chưa thành công, lại đi bắt nhầm Bá Vương.” Đại Trí thánh tăng vội báo.
“Bá Vương?” Nụ cười Di Lặc Phật Tổ khẽ biến, trầm ngâm một lát: “Ngươi cứ về chùa, để túi Nhân Chủng ở lại đây, vi sư tự có an bài.”
“Vâng.” Đại Trí thánh tăng lập tức làm theo ngay tức khắc.
“Bá Vương......” Nhìn theo Đại Trí thánh tăng đi xa, Di Lặc Phật Tổ sầm mặt, nghiến răng nghiến lợi, “Bá Vương liên lụy cực lớn, ta cũng không thể tự quyết, phải đi xin chỉ thị một phen.”
Y bò dậy khỏi đài sen, kim thân co lại, hóa thành một sa di mày vàng, thì ra không phải là Di Lặc Phật Tổ thật, mà là năm đó kẻ ở Tây Du tạo nên Lôi Âm tự giả, Hoàng Mi đại vương, sa di trước tòa của Di Lặc Phật Tổ!
Hoàng Mi đại vương xách túi Nhân Chủng, miệng khẽ lẩm bẩm, Lục Tự Chân Ngôn trên túi tỏa kim quang rực rỡ, bao phủ lấy y, nâng y lên, xung quanh hiện ra dòng sông thời gian hư ảo.
Kim quang khẽ lóe, Hoàng Mi đại vương nhảy vào một vùng không gian u ám, không phân trên dưới trái phải trước sau, không thấy quá khứ không có tương lai.
Y niệm phật, trong u ám xuất hiện một vùng viên mãn vô ngần, quang mang chiếu khắp, là thế giới cực lạc tịnh thổ của mỗi người, ngang qua trăm ngàn ức kiếp, nhét đầy vô lượng hỗn độn.
Hoàng Mi đại vương rũ mắt, đầy vẻ phục tùng, cẩn thận đi vào nơi này, tới cạnh một cái Bạch Liên Công Đức trì.
Trong ao, sen trắng đầy khắp, nhưng chỉ có một đóa nở rộ, một hòa thượng bụng to lúc nào cũng cười tủm tỉm ngồi bên ao, thưởng thức đóa sen.
“Bẩm chủ nhân, xuất hiện biến cố, Tô Mạnh giảo hoạt, đưa tới Bá Vương đối kháng túi Hậu Thiên.” Hoàng mi đồng tử cung kính nói.
Hòa thượng bụng to cười ha hả: “Không sao. Chuyện Bá Vương không cần lo, trở về thả hắn ra, bồi chút lễ, nói lời xin lỗi hắn là được. Hắn là kẻ luôn ăn mềm không ăn cứng, sau đó lại tìm cơ hội mang Tô Mạnh tới nơi này nghe giảng.”
“Vâng, chủ nhân công.” Hoàng mi đồng tử không dám nói gì thêm, cũng không dám ở lâu, xách túi Nhân Chủng quay trở về Di Lặc tịnh thổ.
Trong lòng hòa thượng bụng to bỗng hiện ra câu châm ngôn của vị phật đà vẫn còn đang ngủ say kia:
“Thành trụ xấu không, Phật môn cũng thế, ngươi kiêm tu Pháp Thân báo thân, là Phật Tổ tương lai, khi tới năm Nhân Hoàng chi bại, sẽ có Trung Cổ tử kiếp, chi bằng tránh ở nơi này, chém ra báo thân, tặng cho người khác, nhận lấy danh hiệu của ngươi, chịu gánh nhân quả thay ngươi, thay ngươi thụ kiếp, đợi đến khi mạt kiếp tiến đến, mới là lúc ngươi tìm Bỉ Ngạn chi đạo, chiếu sáng lên mạt pháp, trở thành Phật môn chi chủ, Phật giới chi hoàng......”
Hòa thượng bụng to nghĩ nghĩ, chắp tay, khẽ niệm:
“Nam Mô A Di Đà Phật.”