Dịch: Tiểu Băng
Lần trước ở trong thế giới Kiếm Hoàng Ma Hậu, thần kiếm rối gỗ đã phải qua rất nhiều thời gian ủ từ từ mới dần diễn biến thành Truyền Thuyết, giúp Mạnh Kỳ có cơ sở để lưu lại ấn ký, hôm nay thời gian hắn ở lại Trung Cổ chẳng còn được có mấy ngày, con đường này căn bản không thể thực hiện được, nhưng hắn cũng không sao cả, chỉ cần làm hết sức, chỉ mong tâm an là được.
Lục đại tiên sinh không từ chối, nhận lấy tượng, đưa thần thức vào, tiếp nhận truyền thừa.
Ánh sáng bừng lên, bao phủ Lục đại tiên sinh, mảnh vỡ Kim Cương trạc được gắn vào chuôi Nhất Tâm kiếm rực sáng lên, hòa vào màn sáng kia.
“Xem ra Lục đại tiền bối thực sự có vài phần cơ duyên với Đạo Đức Thiên Tôn......” Mạnh Kỳ thầm cảm khái, những Pháp Thân có tiềm lực ưu tú sẽ được đại năng ưu ái và tài bồi, đó gần như là đương nhiên.
Không ai có thể hoàn toàn không dựa vào người khác giúp, chỉ cần luôn nhìn rõ cái nào là chính cái nào là phụ, không để bản thân mình lầm lạc, thì đều vẫn đáng được khâm phục.
Bức tượng Đạo Đức Thiên Tôn bay tới, Mạnh Kỳ đón lấy, đưa tinh thần vào.
Oanh, hắn như nhìn thấy hỗn độn vỡ ra, nhìn thấy kì điểm phát ra Tiên Thiên nhất khí, nhìn thấy vũ trụ đại bạo tạc, một lão giả râu tóc trắng phau xuất hiện trong Tiên Thiên nhất khí, suy diễn Thái Cực, trừ khử đại bạo tạc khủng bố, ông ngưng luyện Tiên Thiên nhất khí, hóa quá khứ, hiện tại, tương lai của mình thành ba đạo nhân.
Đây mới đúng là “Nhất Khí Hóa Tam Thanh” thật sự, đại thần thông chiếm giữa cả dòng sông thời gian!
Mạnh Kỳ cảm khái, hèn gì Thuần Dương tông suốt bao năm chẳng có ai luyện thành. Chỉ cần luyện ra được một ít Tiên Thiên chi khí đã là rất gian nan, chưa nói tới sau này chém ra quá khứ, hiện tại, tương lai chi thân. Không chạm đến Bỉ Ngạn, không tiếp cận Đặc thù Bỉ Ngạn, cơ bản không thể nào luyện được thành. Hồi ấy Xung Hòa tiền bối cũng là nhờ vào Lục Đạo Luân Hồi, mới ngưng ra được một hơi Tiên Thiên chi khí, phân hóa thành ba đạo nhân, đối ứng với thời kì thanh niên, trung niên và lão niên của mình, miễn cưỡng luyện thành môn đại thần thông này, nhưng nếu so nó với “Nhất Khí Hóa Tam Thanh” thật sự thì cách nhau xa tới vạn dặm.
Hắn có “Vô Cực ấn” và “Khai Thiên ấn”, ngưng luyện Tiên Thiên chi khí không phải là việc khó, chỉ là việc sau đó thì chút gian nan, không phải nhất thời mà thành công được, may mà thế cục hiện giờ cũng đã rõ ràng, không cần phải liều mạng như trước nữa, và cũng không cần sốt ruột.
Mạnh Kỳ cất tượng đi, rời khỏi nơi ẩn thân, tìm một chỗ khác, mới giũ Trác Triều Sinh ra khỏi tay áo, khẽ phất một cái, gió thổi vào đánh tỉnh kiếm tiên này dậy.
“Ngô Đạo Minh!” Trác Triều Sinh quát to, sau đó mới tỉnh táo, nhíu mày, “Tô tiểu hữu, là ngươi? Thái Thượng Thiên Ma đâu?”
Ông nhớ rất rõ “Thái Thượng Thiên Ma” Ngô Đạo Minh đã hoàn thành lột xác, ông không cẩn thận bị trúng bẫy của y, rơi vào Cửu U Kham Dư đồ, dù chiến đấu rất dữ dội, nhưng vì thiên thời địa lợi nhân hoà đều mất, thần kiếm bị ô uế, nên bị đánh thành trọng thương, bị bắt sống, sau đó hôn mê, lúc đó tưởng mình đã chết rồi, ai dè bây giờ xem ra lại còn hoàn hảo không tổn hao gì.
Chẳng lẽ là Tô Mạnh đã cứu mình ra?
Hắn chống đỡ được Thái Thượng Thiên Ma đã lột xác hoàn thành, vả lại còn có Ma Hoàng trảo?
Trác Triều Sinh thấy mình như trong mộng.
Mạnh Kỳ đã sớm nghĩ ra lý do, mỉm cười: “Trác tiền bối, Thái Thượng Thiên Ma hận vãn bối giết Đa Mục Thiên Vương, nên sau khi làm ngươi hôn mê thì đi chặn giết vãn bối, đáng tiếc, y tự đại quá mức, không thèm dùng Cửu U Kham Dư đồ, mà vãn bối lại vừa tấn chức, kiếm pháp tiến nhanh, chống đỡ được một lúc. Vãn bối có thể trưởng thành được tới bây giờ, sao có thể không có trưởng bối sau lưng? Cho nên vãn bối tóm được cơ hội, truyền tin ra ngoài, trưởng bối đưa sức mạnh tới, dọa Thái Thượng Thiên Ma bỏ chạy, thương thế của ngươi là do người cứu chữa.”
Hắn nói rất bâng quơ, nhưng Trác Triều Sinh lại nghe mà kinh ngạc. Vừa tấn chức Địa tiên đã chống đỡ được Thái Thượng Thiên Ma? Mới truyền tin tức ra trưởng bối đã truyền sức mạnh tới? Lại còn dọa được Thái Thượng Thiên Ma bỏ chạy?
Thái Thượng Thiên Ma hoàn thành lột xác, lại có Ma Hoàng trảo, tà thể cửu chuyển, nhục thân bất diệt, là đỉnh cao Thiên tiên, Tô Mạnh vừa Địa tiên đã chống đỡ được y, vậy chứng tỏ ít nhất hắn cũng là tiếp cận Thiên tiên hoặc đã có chiến lực Thiên tiên? Wow, nếu đúng vậy thì thật là đáng sợ! Bá Vương cường thế như vậy nhưng năm xưa cũng phải Địa tiên nhiều năm mới chống đỡ được cao thủ trong Thiên tiên!
Lại còn vừa truyền tin ra đã có sức mạnh truyền tới, còn mạnh tới mức dọa Thái Thượng Thiên Ma bỏ chạy, cho thấy trưởng bối Tô Mạnh có đặc thù không đâu không ở, chư giới duy nhất, là bậc đại năng!
Quả nhiên, lúc trước đã quá coi thường hắn...... Trác Triều Sinh thu liễm thần sắc, trịnh trọng hành lễ: “Đa tạ Tô tiểu hữu trượng nghĩa tương trợ, cũng mong ngươi chuyển giúp lòng biết ơn của Trác mỗ tới vị trưởng bối kia của ngươi. Trác mỗ tuy là chưởng giáo của Thiên Địa Kiếm Tông, nhưng không dám thay tông môn hứa hẹn, chỉ có thể nói ngày sau nếu có gì phân phó, Trác mỗ dù lên núi đao xuống chảo dầu, vượt lửa qua sông cũng không tiếc.”
Mạnh Kỳ chợt nghĩ tới một việc, dày mặt nói: “Trác tiền bối, vãn bối không cầu hồi báo gì khác, chỉ là có tính yêu hư danh, mong ngươi sau này khen ngợi tâng bốc ta nhiều một tí, đương nhiên, những chuyện có liên quan tới ngươi thì không cần phải nói ra ngoài.”
Trác Triều Sinh nghe mà há hốc mồm, ông sống hơn một ngàn năm, nhưng đây là lần đầu tiên nghe thấy loại yêu cầu này, tỉnh bơ kêu ông khen ngợi tâng bốc mình, thế gian không ngờ lại có bậc “Kỳ nam tử” cỡ này!
Nửa ngày sau, ông mới miễn cưỡng khen: “Tô tiểu hữu thực là chân thành thẳng thắn, lão phu thực thẹn không bằng, sau này nhất định lúc nào cũng sẽ khen tiểu hữu.”
“Vãn bối cảm tạ trước.” Mạnh Kỳ cười tủm tỉm chắp tay.
Cứu Trác Triều Sinh, hắn cảm giác được lực kiềm chế và phản phệ không mạnh lắm, hắn vẫn còn chống đỡ được, cho thấy vốn dĩ Trác Triều Sinh phải chết khi Thái Thượng Thiên Ma lột xác, hôm nay dù vận mệnh đã được thay đổi, nhưng tương lai vẫn không thoát khỏi Bá Vương chi kiếp, đối với tiến trình lịch sử không có ảnh hưởng bao nhiêu.
Nói cách khác, Trác Triều Sinh sẽ được sống thêm một hai ngàn năm, có người thuộc nhân vật hàng đầu này tâng bốc, nhất định sẽ xây dựng ra hình tượng một kiếm tiên một kiếm áp đảo ngũ phái, đắc tội Bá Vương mà không chết, độc đấu Thái Thượng Thiên Ma, cuối cùng đốn ngộ, thoát khỏi thế gian, lừng danh thời trung cổ cho hắn.
Hình tượng này có thể tạo thành ấn kí hay không, Mạnh Kỳ không dám chắc, hắn chỉ có thể làm hết sức mà thôi.
Trác Triều Sinh áp chế cảm xúc, thở dài nói: “Lão phu không ngờ Thái Thượng Thiên Ma đã hoàn thành lột xác, suýt nữa mất đi cái mạng già, phải mau chóng báo cho chư vị đồng đạo, để họ khỏi phải bị khổ như lão phu.”
Ý ông là cáo từ.
“Thực là có nghĩa.” Mạnh Kỳ khẽ gật đầu, thuận miệng hỏi, “Trác tiền bối là định đi tìm Nhân Thánh?”
Lần vây bắt Thái Thượng Thiên Ma trước đều là do Nhân Thánh chủ trì, hôm nay Thái Thượng Thiên Ma đã hoàn thành lột xác, có năng lực nguy hại đến các vị Thiên tiên, để vị minh chủ chính đạo này tiếp tục chỉ huy đương nhiên là phù hợp nhất.
Trác Triều Sinh xấu hổ, lắc đầu: “Lão phu định đi tìm Số Thánh, nghe nói lão ấy đã về tới Giang Đông Quảng Lăng.”
Thấy Mạnh Kỳ có vẻ nghi hoặc, Trác Triều Sinh sửa thành truyền âm cho hắn: “Giữa chư thánh luôn có ngầm tranh phong với nhau, ngươi cũng biết, con đường tu đạo là cuộc tranh giành đại đạo, chúng ta khó phán đúng sai, nói một cách tương đối, Số Thánh là siêu nhiên nhất, không xung đột gì nhiều với những nhà khác, để lão ấy báo cho Thánh Nhân là thích hợp nhất, để khỏi bị ngầm tranh đấu với nhau như lần trước ở La thành.”
Thì ra là vậy, chư thánh đua tiếng không chỉ như được ghi trong sách cổ...... Mạnh Kỳ giật mình gật đầu, cái tình cảnh hài hòa lần trước mình nhìn thấy hẳn qua đã qua một cuộc điều đình và thỏa hiệp với nhau.
“Vừa lúc vãn bối cũng có chuyện muốn tìm Số Thánh, hay là cùng tiền bối đi Giang Đông một chuyến.” Mạnh Kỳ nhớ tới chuyện Ngọc Hoàng sơn.
Trác Triều Sinh không phản đối, cùng Mạnh Kỳ đi La thành Mặc cung, thông qua truyền tống trận đi Giang Đông, đến Vương thị Quảng Lăng tổ trạch.
Còn chưa vào cửa, hai người đã nhìn thấy Số Thánh đứng dưới tàng cây ngoài cổng lớn, chắp tay sau lưng chờ sẵn.
“Ai, Thái Thượng Thiên Ma man thiên quá hải, hoàn thành lột xác trước thời hạn, quả thực là thế đại khó kềm.” Không đợi Trác Triều Sinh mở miệng, Số Thánh đã thở dài.
Trác Triều Sinh nhất thời liền nói không ra lời, chuyện ông muốn nói Số Thánh đã giành nói mất rồi, mình còn nói cái gì!
Ông bỗng cảm thấy thực ra ông không cần phải đi chuyến này đến Giang Đông.
Số Thánh ngắm nghía Trác Triều Sinh, cau mày, giọng đầy khó hiểu: “Trác huynh tử kiếp đã qua, quả thật… khó mà tin được!”
Mình ngày đêm suy tính đều cho ra kết quả là Trác Triều Sinh hẳn phải chết, không ngờ bây giờ lại có Thiên Cơ chấn động, vận mệnh của Trác Triều Sinh thay đổi kì lạ, lòi ra một đường sinh cơ.
Chuyện này đã hoàn toàn vượt ra khỏi khả năng tính toán và hiểu biết của Số Thánh, hay là trước đó đã có đại năng nào đó che giấu Thiên Cơ, quấy nhiễu mình thôi diễn?
“Thì ra ngươi đã sớm tính ra lão phu có tử kiếp......” Trác Triều Sinh có vẻ có quan hệ rất tốt với Số Thánh, đầy vẻ thổi râu trừng mắt, “Không phải ngươi lúc nào cũng khoe giỏi thôi diễn hay sao? Sao lần này không nói trước cho ta biết?”
Số Thánh cười gượng: “Lão phu học nghệ không tinh, tính kiểu nào cũng tính ra là một con đường chết, nên không dám nói ra sợ nhiễu loạn tâm cảnh Trác huynh.”
Ông nhìn nhìn Mạnh Kỳ, nhanh chóng chuyển đề tài: “Lão phu đuổi theo tăng nhân áo xám kia có một vài phát hiện kì quái, ai, còn cần chứng thực.”
“Số Thánh, lúc trước khi ngươi tính ra Ngọc Hoàng sơn chi biến có bị ảnh hưởng của ai không?” Mạnh Kỳ hỏi thẳng.
Số Thánh khựng người, như nghĩ tới cái gì đó, hiểu ra cái gì đó.
Hơn nửa ngày sau, ông mới thườn thượt thở dài, quay đầu nhìn cánh cổng nhà Vương thị, trầm giọng: “Vương thị từ Thượng Cổ tới nay, liên tiếp bị cuốn vào lốc xoáy, càng nhìn thấy chân tướng càng bị thân bất do kỷ, nhìn thì rất phong hoa ưu việt, nhưng cuối cùng sẽ phải trả hết cả vốn lẫn lời.”
“Bàn cờ này càng đi càng chết, không hề có phần thắng, Vương gia cũng không có phần thắng......”
Giọng Số Thánh âm trầm, làm Mạnh Kỳ nghe mà sởn tóc gáy, rất giống kiểu nói năng của Vương đại công tử Vương thần côn!