Dịch: Tiểu Băng
Từ đường tổ trạch Vương thị, núi mồ cao ngất, quan tài như rừng, trên vách núi đầy là bài vị, cả động thiên chìm trong sự tối tăm và thâm trầm.
Thái Cổ Trấn Hồn quan nằm im trên đỉnh núi, Vương Tư Viễn ngồi ngay trước bài vị, trên đầu là mai rùa Lạc Thư, tỏa ra những đốm sáng đen trắng, sau lưng có một thân ảnh mơ hồ nhìn như con mắt, thân hình y mơ hồ mông lung, ở ngay đó mà lại như không có.
Lấy Lạc Thư làm trung tâm, các quan tài xung quanh khắp núi mộ đều tỏa ra ánh sáng, cái trắng, cái xanh, cái xám, khí tức của các di thể bàng bạc mênh mang xông tới tận trời, hóa thành những vì sao hư ảo, những đốm sáng trắng đen, nối với nhau thành những tầng quẻ tượng, có âm có dương, có không có có, thể hiện ra bản chất cốt lõi nhất của quy luật trời đất.
Thân ảnh sau lưng Vương Tư Viễn lướt lên, chồng lên thân hình y, Pháp Thân, Nguyên Thần và nhục thân đều mở ra khiếu huyệt, chuyển động nội cảnh, hoặc huyễn hóa ra quẻ tượng màu vàng, hoặc dâng lên vô số những thẻ tính hai màu đen trắng, không ngừng thôi diễn, chúng tụ thành từng nhóm, tạo ra rất nhiều đề mục về đạo thuật, trình bày ra cấu tạo của các võ đạo và thần thông!
Bản chất của [Toán kinh] chính là dùng “Thuật số” đến thuyết minh vạn vật, thuần dùng thuật số để biểu đạt đất trời, dần dần tới gần đại đạo thật sự, hình thành nên một hệ thống thuật số hoàn mĩ. Cái gọi là tính tẫn thương sinh tính tẫn hồng trần chỉ là một mặt biểu hiện của nó mà thôi, nó có thể thôi diễn võ đạo của đối phương, lập ra thành một hệ thống thuật số tương ứng, từ đó hiểu rõ võ đạo của đối phương như lòng bàn tay, “Khám Hư kiếm pháp” ẩn chứa chân ý chính là xuất phát từ điểm này.
Đen trắng giao nhau, sắc vàng loạn vũ, những đề mục đạo thuật thi nhau bị giải ra, sau đó tụ lại với nhau, như muốn trở về phản phác quy chân, mô phỏng ra một vùng trời đất.
Đúng lúc này, một tiếng sấm khủng bố vang rền, một tia sét năm màu đỏ xanh vàng trắng đen ầm ầm đánh xuống, xuyên qua vách ngăn thời không, xuyên qua các tầng cấm pháp, đánh vào núi mộ.
Ngũ hành chi lực cuộn trào mãnh liệt, sức mạnh mênh mông, vật chất trong động thiên thi nhau tan vỡ.
Tiên lôi xuất hiện ngay thời khắc tấn chức quan trọng của Vương Tư Viễn.
Vương Tư Viễn tiếp tục vận chuyển thuật số, mi tâm lóe ánh vàng, hai mắt một con đen một con trắng, chỉ tay một cái, Lạc Thư rực ánh sáng rực rỡ, mang theo sức mạnh thi thể trong quan tài biến ảo thành vì sao, mang theo cả đại trận mà cả núi mộ và động thiên tạo thành để nghênh đón.
Nhưng quẻ tượng đen trắng không ngừng biến ảo, tiên lôi như bị mất đi khí cơ của Vương Tư Viễn, đánh lệch sang bên cạnh.
Một phần động thiên tức khắc bị hủy diệt, nhưng núi mộ không có việc gì, những chỗ bị phá hỏng nhanh chóng hồi phục lại.
Những đốm sáng trắng đen và quẻ tượng vàng xung quanh Vương Tư Viễn dần tụ lại thành một chỉnh thể, bắt đầu co lại, Pháp Tướng, Nguyên Thần và nhục thân từ từ dung hợp vào nhau, đã sắp đi tới thành công.
Nhưng từ trên cao, mây đen bị xua tan, tử khí tan rã, bốn tia điện quang đỏ xanh đen trắng xoay thành một đoàn, tạo thành hình cầu, sau đó rơi xuống.
Địa hỏa phong thủy cuồng loạn, muốn biến động thiên trở về ban sơ, đại trận do quẻ tượng và đốm sáng trắng đen bắt đầu có phần bị tan giải.
Tứ Tượng không định, sinh linh không tồn!
Vương Tư Viễn như bị những sợi xích đen trắng hỗn loạn với màu vàng quấn chặt, khiến y không thể tránh né được đạo Tứ Tượng lôi phạt này.
Màu đen trắng trong mắt y đổi hướng, vì sao hư ảo do sức mạnh di thể trong quan tài cũng co lại, vòng quanh Lạc Thư, suy diễn ra một dải ngân hà hư ảo.
Ngân Hà hư ảo, Vương Tư Viễn và núi mồ càng thêm hư ảo.
Lôi đình bốn màu đánh xuống, đất trời như chững lại, tất cả chỉ còn hai màu đen trắng.
Điện lôi đánh xuyên qua ngân hà, xuyên qua Vương Tư Viễn và núi mồ, sau đó xuyên qua đại địa, xuyên qua Động Thiên, đánh vào trong hư vô.
Ầm!
Cả Động Thiên lắc lư mấy cái.
Mây đen quay về, âm trầm lại hiện, thiên phạt cuối cùng cũng đã tới cuối, gông xiềng đen trắng vàng trên người Vương Tư Viễn cũng đã hoàn toàn dung nhập vào người y, Pháp Tướng, Nguyên Thần và nhục thân đã hoàn toàn hòa thành một, tạo thành một thân thể hoàn toàn mới, có thể dùng thuật số đến miêu tả thân thể.
Này chính là “Độn Nhất Pháp Thân”, thời Thượng Cổ được gọi là “Dịch Đạo chân thân”!
Sự yếu ớt trước đó hoàn toàn không còn, Vương Tư Viễn vẫn nhìn gầy gò như vậy, nhưng đã không còn cảm giác lúc nào cũng có khả năng chết yểu. Chỉ cần y không tự mình tìm chết, trừ thiên phạt, sẽ không còn ai tới cản được y tấn chức, giống như những Pháp Thân bao đời nay của Vương gia hệ chính nhất mạch.
Mặt y tái nhợt, mắt rừng rực điên cuồng, cầm lấy “Quỷ Thần Chân Linh đồ” ở bên cạnh đang bị dây thừng vàng trói chặt!
Trát!
Một âm thanh ma sát nặng nề vang lên, nắp Thái Cổ Trấn Hồn quan hé ra, khí đen hỗn loạn muốn trào ra, nhưng bị chín sợi Hồng Hoang địa tỏa cản lại.
Đinh đinh đang đang, tám sợi xích không ngừng rung lắc, cả động thiên cũng rung lắc theo, mạnh hơn cả ban nãy bị Tứ Tượng lôi phạt không biết bao nhiêu lần.
Vương Tư Viễn búng tay, muốn hất “Quỷ Thần Chân Linh đồ” vào trong Thái Cổ Trấn Hồn quan.
“Nhãi ranh ngươi dám!”
Một tiếng quát uy nghiêm vọng ra từ trong hư vô, từ trên trời cao hạ xuống một nắm tay to như ngọn núi, xương thịt rõ ràng, trong âm khí có dương, trong tử có tàng dương, trắng nõn như ngọc.
Ô!
Quyền này vừa ra, ngoài “Quái vật Thiên Đạo”, tất cả quan tài ở núi mộ đều vang lên tiếng quỷ khóc thê lương, những vì sao hư ảo do sức mạnh của các di thể thi nhau mờ đi, đại trận do Lạc Thư suy diễn nhanh chóng tan rã.
Vạn vật có chung! Địa Phủ Diêm La thấy Vương Tư Viễn muốn phá hủy “Quỷ Thần Chân Linh đồ”, rốt cuộc không nhịn được ra tay!
Vương Tư Viễn đứng dậy, áo trắng bay bay, chỉ tay một cái, Lạc Thư bay ra, mai rùa biến lớn, những đốm sáng trắng đen như hình ảnh phản chiếu của những vì sao.
Ầm!
Một cái quan tài mở ra, một thanh tiên kiếm trong suốt bay, hòa vào với một đốm sáng màu trắng.
Rầm rầm rầm!
Từng cái quan tài mở ra, kiếm xanh, đao đỏ, phi toa trắng muốt, kì phiên xanh lục đủ loại thi nhau bay ra, cái nào cũng khí tức mạnh mẽ, mỗi cái hòa nhập vào một đốm sáng trắng hoặc đen.
Trên đời chưa từng có ai nhìn thấy cảnh bao nhiêu là thần binh pháp bảo cùng xuất hiện như vậy, thật là đồ sộ!
Được thần binh trấn áp, đại trận do Lạc Thư suy diễn càng thêm mạnh mẽ, bên trong ẩn chứa không biết bao nhiêu là quẻ tượng, không lùi mà tiến tới, đón lấy một quyền của Địa Phủ Diêm La.
Phanh!
Nắm tay như rơi vào đầm lầy, tốc độ giảm hẳn.
“Quỷ Thần Chân Linh đồ” như dự cảm được mình gặp điều xấu, âm khí trở nên cuồng bạo, khí đen ùa ra, muốn thoát khỏi sợi thừng vàng. Nó không muốn rơi vào Thái Cổ Trấn Hồn quan. Vương Tư Viễn một bên chống đỡ Diêm La, một bên tiếp tục thúc dục cấm pháp và tế thằng, tiếp tục trói buộc “Quỷ Thần Chân Linh đồ”, đẩy nó tới quan tài.
Từ trong “Quỷ Thần Chân Linh đồ” toát ra một tia khí tức thần thánh trang nghiêm.
Nó buộc phải thức tỉnh từ trong ngủ say!
Khi Mạnh Kỳ tiến vào, chính là nhìn thấy cảnh tượng này.
Vương Tư Viễn nhìn thấy Mạnh Kỳ, nhếch mép lên cười, hai ngón tay khép lại thành kiếm, đâm mạnh vào mi tâm mình!
Vừa thành Pháp Thân, y đã muốn tự hủy Chân Linh!