Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Chương 107

Mạnh Kỳ không dám thư giãn, tay cầm Hồng Nhật Trấn Tà Đao bày ra tư thế sẵn sàng của Đoạn Thanh Tịnh, Kim Chung Tráo toàn lực vận chuyển, chân đạp Bộ Phong Tróc Ảnh nếu cần có thể lập tức rút lui.

''Tiểu Tử?'' Hắn nghi ngờ hỏi.

Tuyệt mỹ thiếu nữ nước mắt lưng tròng, lê hoa đái vũ* gật đầu nói: ''Là ta, bại hoại Tiểu Tang tính toán sai lầm, bị Ma khí làm tổn thương nguyên thần, đành phải thả ta ra.''

Khí chất của nàng thiếu đi kỳ ảo, tinh quái, ngược lại giống như Tiểu Tử lúc ban đầu khi gặp Mạnh Kỳ. Chỉ có điều khuôn mặt, hình dáng của nàng đã nảy nở, không cốc u lan*, khuynh quốc khuynh thành, không còn vẻ thanh tú khi đó nữa.

Mạnh Kỳ cẩn thận đánh giá lại, phát hiện không chỉ khí chất của nàng biến đổi, thậm chí cả dấu vết của việc vận chuyển nội lực cũng biến mất, như chưa bao giờ tập luyện qua võ công. Biến hóa thế này thật không thể tin được, Vô Sinh Lão Mẫu Hàng Thế Kinh đúng là quỷ dị khó lường, khó trách lúc trước Giang Chỉ Vi và Trương Viễn Sơn phán đoán sai.

''Ách, các ngươi, không đúng, Cố Tiểu Tang tại sao lại đưa chúng ta vào Ma phần?'' Nói thực ra, vừa rồi Mạnh Kỳ có ý muốn giết nàng, nhưng nghĩ lại, Tiểu Tử không phải Cố Tiểu Tang. Nàng tâm địa thiện lương, ngoài mềm trong cứng, không biết võ công, giống như một nữ hài tử vô tội. Bản thân mình không ngại giết người , nhưng loại giết người vô tội, vẫn là phạm vào điểm mấu chốt của bản thân.

Mà mặt khác, do Cố Tiểu Tang mà nhóm người mình bị ma phần hút vào, nếu muốn tìm lại đồng bọn, thoát ly Ma phần, vẫn phải nhờ yêu nữ đó. Nếu giết chết nàng không phải là khiến bản thân lâm vào tuyệt cảnh sao?

Bởi vậy, âm thanh của Mạnh Kỳ trở lên nhu hòa, từng bước một mà hỏi thăm, đồng thời tử từ tiến gần đến Tiểu Tử.

Tiểu Tử hai mắt mê mang, không chớp mắt nhìn Mạnh Kỳ đang từ từ tiến đến, đột nhiên nàng buồn bã cười nói: ''Đại sư, ta biết rõ người muốn vụng trộm chế trụ ta, yên tâm đến đây đi, ta sẽ không phản kháng đâu. Ta hiểu rõ Tiểu Tang hư hỏng bại hoại mà, không ai là không sợ nàng… hơn nữa.. hơn nữa ta cũng lo nàng đột nhiên tỉnh lại sẽ hại ngươi.''

Nói đến câu sau, đôi má nàng thế mà lại ửng hồng, cúi mặt xuống.

Uy, cô nương, chúng ta hình như không có giao tình gì nha, đừng làm bộ dạng ''chúng ta tràn đầy gian tình'' như vậy a... Mạnh Kỳ hiện tại chắc chắn rằng Tiểu Tử và Tiểu Tang là ''quan hệ không phải nông cạn'' rồi. Tuy là một thiện lương, một tà ác, nhưng cả hai đều có ''bệnh ảo tưởng'' nặng, bất quá câu trước của nàng làm mặt mo của Mạnh Kỳ ửng đỏ, mình quả thật là muốn lén lút khống chế nàng.

Bị Tiểu Tử vạch trần, Mạnh Kỳ cũng không có gấp gáp. Để đề phòng, tay hắn vung lên, phong bế mấy đại huyệt trên người Tiểu Tử, ngăn chặn nội lực của nàng vận chuyển.

Tiểu Tử quả nhiên không có bất kỳ phản kháng nào, thẹn thùng nhìn đầu gối của mình, mặc kệ Mạnh Kỳ tùy ý nhiều lần ''gia cố'' phong cấm huyệt đạo nàng. (cố tình sàm sỡ thì có)

Mạnh Kỳ cũng không có cách nào khác, pháp môn điểm huyệt của Kim Chung Tráo quả thật thô kệch.

''Tốt rồi.'' Mạnh Kỳ không ngăn trở khả năng đi lại của nàng, lui ra phía sau, ôn nhu nói, ''Tiểu Tử, ngươi là cô nương tốt, có thể nói cho bần tăng biết, Tiểu Tang tại sao lại mang chúng ta vào Ma phần?''

Hắn vẫn sợ hãi Cố Tiểu Tang, tay vẫn nắm chặt Hồng Nhật Trấn Tà Đao, cũng lùi lại tạo khoảng cách an toàn.

Mà Mạnh Kỳ da mặt vốn đã dày, hoàn toàn không ngại nói những lời khích lệ nữ hài tử. Mục đích lúc này chính là phải dỗ dành Tiểu Tử, đem bí mật của Cố Tiểu Tang nói cho mình biết.

Không cần biết là hai linh hồn trong một cơ thể, hay là tâm thần phân liệt, nàng vẫn phải biết suy nghĩ của Cố Tiểu Tang a? Dù sao các nàng đều là một thể tồn tại.

Tiểu Tử nghe Mạnh Kỳ khen một câu, khuôn mặt đỏ bừng xấu hổ, nhỏ giọng nói: ''Bởi vì nàng dùng 'Bạch Liên Thần Toán' tính ra trong năm người các ngươi, có một người hữu duyên với Ma phần, làm Ma phần triệt để mở ra.''

''Ai?'' Mạnh Kỳ kinh ngạc mà hỏi.

Cố yêu nữ đã bắt đầu tiếp xúc với thần toán, thôi diễn tuyệt học rồi sao? Thật đang sợ.

Tiểu Tử lắc đầu: ''Dù là đại năng thượng cổ cũng không thôi diễn tỉ mỉ được. Mà 'Bạch Liên Thần Toán' của nàng cũng mới nhập môn, khó có thể tính chính xác là ai có duyên. Thế nên nàng quyết định đem tất cả các người kéo vào, nếu không được nàng sẽ tìm cơ hội đào tẩu, quay trở lại bắt hai người tách ra trước đó trong đội ngũ của các ngươi.''

Nàng không biết võ công, nhưng kiến thức vẫn bất phàm.

''Khó trách nàng không lưu tình đánh chết tỷ đệ Hạ Đan Đan, lại cố ý nói dối đội viên trận doanh Ma giáo, không muốn đội ngũ của chúng ta hao tổn ai. Thiếu chút nữa bị nàng lừa, cái gì mà muốn chơi hỏng chỉ có thể là ta chơi hỏng... Mạnh Kỳ lầm bầm một câu, mười câu trong miệng Cố Tiểu Tang thì không tin được một.

Nghe Mạnh Kỳ vô thức nói thầm, khuôn mặt khuynh thành của Tiểu Tử lại đỏ lên lần nữa, lắp bắp: ''Cõ lẽ, có lẽ, điều này cũng ...không có lừa ngươi. Nàng rất hư hỏng, rất ích kỉ...''

Mạnh Kỳ mặt già đỏ lên, lảng sang chuyện khác: ''Nhưng nàng sao có thể biết trước chúng ta sẽ đuổi theo nàng, chả nhẽ chuyện đó cũng tính ra được?''

''Bởi vì các ngươi cố kỵ nàng nhất, nếu có lựa chọn, nhất định sẽ đuổi theo nàng...'' Tiểu Tử phân tích động cơ của Cố Tiểu Tang, ''Cho dù các ngươi bị đánh tan, hoặc phán đoán sai lầm, truy kích người khác, vẫn phải lên Thánh Hỏa Sơn, lúc đó nàng vẫn có cơ hội. Tuy nhiên nếu như thế thì hai tên bại hoại Vân Đình Phong và Tô Nguyên Anh sẽ nhúng một chân vào.''

Mạnh Kỳ nhẹ nhàng gật đầu, thì ra là thế: ''Làm thế nào mà nàng biết chỗ di tích này, vì sao nàng muốn đi vào Ma phần?''

Hặc hặc, có một ''gian tế'' hiểu rõ địch nhân thế này thật sự quá tốt, thu lợi còn nhiều hơn là đem Cố Tiểu Tang tra khảo.

''Khi ở chủ thế giới nàng có một cái nhiệm vụ liên hoàn, thu được một chút manh mối. Thế nên nàng trả phí không nhỏ để gia nhập nhiệm vụ đối kháng trận doanh lần này, tiến vào Ma phần, lấy đi một kiện vật phẩm.''

Mạnh Kỳ nghe được tặc lưỡi không thôi, liên hoàn nhiệm vụ, tại chủ thế giới, Cố Tiểu Tang thật sự là số mệnh nồng hậu a: ''Là nhiệm vụ liên hoàn gì vậy? Nàng muốn lấy cái gì đi?''

Đối với loại chuyện này, hắn rất hiếu kỳ.

''Ngươi biết Ma chủ không? Không phải Ma Chủ thế giới này, là Ma chủ thời Thần Thoại của chúng ta.'' Tiểu Tử tiép tục làm một ''gian tế'' tiêu biểu.

Quả nhiên có liên quan đến Ma chủ, Mạnh Kỳ thầm nghĩ, nói: ''Biết, Tiểu Tử ngươi nói tiếp đi.''

''Hắn bị Thiên Đế dùng Thiên Đạo Ấn đánh chết, tàn thân rải rác rơi xuống các phương thế giới khác nhau. Ma phần này là một bộ phận tàn thân của hắn tạo thành, ký ức trận chiến năm đó tạo thành ý chí trong Ma khí, khiến cho mỗi người bị nhiễm Ma khí đều có thể cảm ứng mơ hồ.'' Tiểu Tử càng nói càng quen, dần dần ngôn ngữ thông suốt, miêu tả chuẩn xác, kỹ càng hơn.

''Khó trách cái thế giới này lại có truyền thuyết Ma Chủ...'' Mạnh Kỳ bừng tỉnh.

Tiểu Tử vụng trộm nhìn Mạnh Kỳ một cái, lại nhanh chóng cúi đầu: ''Lúc Ma Chủ vẫn lạc, hắn thôn phệ cửa Thiên Đình, cái cửa đó có một tấm bia đá, chính là Thiên Đình giới bia, Tiểu Tử muốn lấy tấm bia đó.''

''Cái khối giới bia ấy có lợi ích gì.'' Mạnh Kỳ còn tưởng là đồ như Vô Tự Thiên Thư các loại.

Tiểu Tử đè nén âm thanh xuống cực nhỏ, dường như sợ có tà ma bên ngoài nghe được: ''Nó có thể khai mở phế tích Tiên Giới.''

''Phế tích Tiên Giới?'' Mạnh Kỳ tâm tình phức tạp hỏi lại.

Tiểu Tử nhẹ nhàng gật đầu: ''Ân, Tiên Giới là danh xưng của người phàm, người tu hành võ đạo như đại sư thì gọi là Cửu Trọng Thiên. Liên hoàn nhiệm vụ của Tiểu Tang chính là tìm được tung tích của Cửu Trọng Thiên, tiến vào phế tích của nó.''

''Cố Tiểu Tang tìm ra Cửu Trọng Thiên rồi sao?'' Mạnh Kỳ càng ngày càng thấy thế giới Luân Hồi có cổ quái, dường như nó và Thượng cổ thời đại, Thần Thoại thời đại của chủ thế giới có liên hệ mật thiết. Hiện tại Cửu Trọng Thiên mất tích nhiều năm cũng đi ra...

''Chưa, chỉ biết là nếu muốn vào phế tích, phải có đồ vật của Thiên Đình năm đó làm 'chìa khóa'.'' Tiểu Tử lắc đầu nói ra, ''Về phần Cửu Trọng Thiên ở nơi nào, cuối cùng có tồn tại hay không, hiện vẫn chưa có đầu mối.''

Nếu như có thể tiến được vào phế tích Cửu Trọng Thiên, có lẽ sẽ biết nguyên nhân tại sao Thiên Đình lại bị hủy diệt sau một đêm... Mạnh Kỳ suy nghĩ, trầm ngâm một chút rồi nói: ''Vậy bần tăng phải tìm đồng đội ở đâu, làm thế nào để rời khỏi Ma phần?''

''Ma phần phản chiếu ngoại giới, liên miên rộng lớn, người tiến vào sẽ bị phân tán khắp nơi, rất khó tìm đươc nhau. Tuy nhiến nếu đến được chỗ tàn thân của Ma Chủ, sẽ tạm thời đăng lâm tuyệt đỉnh, có thể cảm ứng được cả tòa Ma phần.'' Tiểu Tử hiểu khá rõ Ma phần, ''Nếu muốn rời khỏi Ma phần, vẫn phải đến được nơi đó. Mà nếu thế giới bên ngoài đem Ma phần phong ấn lại, chúng ta đành phải đợi chủ nhân Lục Đạo Luân Hồi thôi.''

''Ân, nếu người có duyên nhận được Ma Chủ truyền thừa, ý chí của Ma Chủ sẽ tiêu tán, Ma phần sẽ không tồn tại nữa, cũng coi là một cách để ly khai nơi này.''

Mạnh Kỳ cân nhắc một chút, trước mắt vẫn không có cách nào khác, chỉ có thể tin nàng, trên đường dò xét sau.

''Không biết tàn thân Ma Chủ ở nơi nào?'' Mạnh Kỳ bình tĩnh hỏi tiếp.

Tiểu Tử đột nhiên cười khúc khích, cười đến mức làm cho Mạnh Kỳ thắc mắc, Tiểu Tử nhu thuận từ lúc nào đã giống như những nữ hài tử khác, tâm tình biến hóa bất chợt a.

''Đại sư, ta sợ sau khi nói cho ngươi biết, ngươi sẽ giết ta 'trừ hại'. Tốt hơn ta nên dẫn đường cho ngươi đi.'' Tiểu Tử cười nói tự nhiên, ''Hơn nữa tàn thân Ma Chủ đã biến thành một ngọn núi, chỉ có ta mới có thể biết được đường đi an toàn.''

Ách, cũng không ngốc nha, suy nghĩ tự bảo vệ mình vẫn có... Mạnh Kỳ thầm khen một câu, dù sao mình cũng tạm thời không có ý nghĩ hại nàng, vì vậy gật đầu nói: ''Vậy chúng ta lên đường thôi, trên đường nói cho ta biết những chuyện khác về Ma phần nhé.''

Tiểu Tử ừ một tiếng, nhu thuận đứng dậy, bảo trì khoảng cách nhất định với Mạnh Kỳ, dẫn đầu đi ra ngoài miếu.

Một đường hướng bắc, trên đường hai người gặp tà ma càng nhiều, càng lợi hại, Mạnh Kỳ phải cố hết sức mới có thể chém giết chúng, cũng may chúng đều đi một mình.

Ngược lại vẻ mặt Tiểu Tử lại rất chắc chắn, tựa hồ cảm thấy Mạnh Kỳ nhất đinh sẽ bảo vệ tốt bản thân mình, không sợ hãi một chút nào.

''Đã đến'' Mạnh Kỳ vừa chém chết một con tà ma, chợt nghe thấy tiếng Tiểu Tử hoan hô.

Theo hướng nàng chỉ, Mạnh Kỳ dõi mắt nhìn, chỉ thấy phía xa xa có một ngọn núi màu đem xen lẫn đỏ sậm. Một đạo lôi đình màu tím từ trên trời giáng xuống, đem cả ngọn núi trấn trụ, âm thanh đùng đùng vang vọng, lôi quang lóe sáng không ngừng, dường như bầu trời phía trên ngọn núi là một biển sấm sét.

* Không cốc u lan: lan trong cốc vắng, ý chỉ vẻ đẹp vừa thanh tao nổi bật, lại vừa ít người có được. Giống như đóa hoa lan lẻ loi trong sơn cốc.

* Lê hoa đái vũ : Giống như hoa lê dính nước mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái khi khóc
Bình Luận (0)
Comment