Dịch: Tiểu Băng
Đông đông đông, giáo chủ nghe thấy tiếng tim mình đập như máy bơm.
Phụng dưỡng Lão Mẫu nhiều năm, Lão Mẫu thần thông quảng đại như thế nào ông ta cũng đã có được chút khái niệm, thực sự là hơn xa những gì mô tả trong truyện kể, thế mà cái người trẻ tuổi trước mặt này lại có thể làm kẻ địch suốt nhiều năm của Lão Mẫu, thực là đáng sợ!
Một phát thò tay túm ngay được mình từ trong một chỗ được canh chừng cẩn thận lôi ra, sự siêu việt này quả thật đã hoàn toàn vượt ra tri thức của ông ta, người này rõ ràng không úy kị Lão Mẫu tí nào, có lẽ lời hắn nói đều là sự thật.
Quả thật tận thế tiến đến, hạn chế của trời đất bị nới lỏng, những kẻ đáng sợ đã bắt đầu có thể hàng lâm thế gian?
Vậy Lão Mẫu có thể nào cho thần uy hàng lâm xuống cứu mình hay không?
Không cần phải sợ, nếu chết là có thể trở về Chân Không gia hương! Giáo chủ không ngừng an ủi bản thân, sự thành kính cuồng nhiệt dần áp đảo lý trí.
Mạnh Kỳ đút tay túi quần đi xuống cầu thang, tới gần giáo chủ La giáo khẽ cười: “Ngươi có cái gì muốn nói hay không?”
Có cái gì muốn nói ư? Giáo chủ ngờ vực nhìn đối phương: “Ngươi chính là vì việc hiển thánh tại thế nên mới bắt ta?”
Ông ta cố gắng tranh thủ thời gian.
Mạnh Kỳ thật ra cũng chẳng định hỏi cái gì, nên nói xuôi theo đề tài của ông ta: “Không được ‘hiển thánh tại thế’ là quy củ do ai định ra?”
“Ơ......” Giáo chủ ngẩn ra một lúc lâu: “Không biết, dù sao Lão Mẫu đã nói được quyền tạo phản nhưng không được làm những chuyện hiển thánh tại thế xưng thần vân vân, mãi tới hai mươi năm trước người mới báo mộng cho tôi, tôi mới biết chuyện sắp tận thế nên mới thử dùng thần thông.”
Vô Sinh Lão Mẫu lại đi tuân thủ cái luật trời gọi là “Không được hiển thánh tại thế xưng thần”? Mạnh Kỳ cau mày, nhếch mép: “Lão Mẫu còn bảo ngươi làm gì?”
Giáo chủ nghĩ nghĩ, nghĩ thôi thì cũng chẳng phải là chuyện gì ghê gớm, mà người này lại cường đại như thế, không nên quá cứng đầu với người ta nên nói: “Truyền bá tín ngưỡng, chỉnh hợp các giáo, cùng tôn thờ Lão Mẫu, cùng về gia hương, ờ, Lão Mẫu còn bảo ta không được làm việc quá mức tùy tiện, làm việc gì cũng phải có chừng mực, tốt nhất là dựa vào sức mạnh của người thế tục, cố gắng không được gây ra đại chiến thần thông.”
Ngươi xem, La giáo chúng ta rất tuân thủ quy củ đó nha, đừng có làm khó ta nha! Giáo chủ thầm bổ sung.
Mạnh Kỳ ngơ ra. Vô Sinh Lão Mẫu là Kim Hoàng năm đó, hiện giờ là đại nhân vạt Bỉ Ngạn mà truyền giáo ở địa cầu lại nhiều cố kị như thế, quả thực không bình thường, cực đoan tới mức không bình thường!
Bà ta rốt cuộc đang cố kỵ cái gì?
Mạnh Kỳ hỏi bóng hỏi gió, còn dùng cả Nguyên Tâm ấn nhưng giáo chủ này quả thực là biết quá ít, chỉ có lịch sử của La giáo là hiểu rõ tường tận mà thôi, còn hiểu biết về chư thiên lại quá ít ỏi, không cung cấp được thông tin gì có giá trị.
Thiên cơ địa cầu, Lão Mẫu cố kỵ, lại còn có phiên bản tương quan của Phong Thần và Tây Du...... thú vị à nha...... Mạnh Kỳ thầm than thở, mỉm cười trầm trầm nói với giáo chủ La giáo:
“Người truyền giáo thì không được ham mê tài sắc của giáo chúng, bất đắc dĩ mới được lấy thần ép người.”
“Người truyền giáo phải thanh tâm quả dục, phụng hiến cho xã hội, giúp đỡ giáo chúng.”
......
Từng câu nói lọt vào tai, giáo chủ nghe ngẩn cả người ra, tâm linh dần có cảm giác càng lúc càng sáng tỏ, trong lòng dậy lên cảm xúc muốn phụng hiến giúp đời giúp người.
“Vô Sinh Lão Mẫu, Chân Không gia hương.” Ông ta cúi đầu thành kính niệm, lúc ngẩng đầu lên thì người trẻ tuổi trước mặt đã biến mất từ khi nào.
............
Mặt trời lên cao, “Mạnh Tiểu Kỳ” dụi dụi mắt, hưởng thụ buổi sáng chủ nhật thảnh thơi.
Cái gì gọi là “Từ đây trở đi, ngươi chính là anh em của ta”, cái gì gọi là “Vạn Giới Thông Thức phù”, cái gì mà nữ thần mình thích thầm mời mình đi ăn cơm, hừ, đều chỉ là giấc mơ của một con chó độc thân mà thôi!
Hắn lười biếng duỗi eo, ngả nghiêng ngồi dậy, theo bản năng quay đầu nhìn qua bàn máy tính, nhìn thấy miếng kim loại bạc và tờ giấy im lặng nằm ở chỗ đó, không khác chút nào so với lúc trước khi đi ngủ.
Thật có?
Gặp quỷ?
Hay là có người đùa dai?
Mạnh Tiểu Kỳ hoảng hốt, những việc xảy ra tối qua lại hiện ra như ảo mộng. Hắn lắc lắc đầu, quyết định đi ra ngoài hỏi ba mẹ coi có ai gặp phải chuyện gì kì cục hay không, hay tối qua có ai vô phòng hắn hay không.
Mạnh Tiểu Kỳ thấy ba đã dời bàn trà với sofa sang một bên, đang đánh một bài thái cực dưỡng sinh, mỗi một chiêu một thức đều rất có ý nhị, trên bàn cơm bên cạnh có một cái chén nhỏ, đựng thứ nước gì đó màu xanh xanh, trông có vẻ cũng khá là ngon mắt.
“Woa, ba à, hôm nay sao không ra ngoài luyện Thái Cực? Nghĩ sao mà lại luyện ở trong nhà thế?” Mạnh Tiểu Kỳ tham ăn, vừa nói vừa đi đến bàn ăn bưng chén nhỏ lên, “Đây là cái gì?”
Nói chung, mỗi khi hắn hỏi “Đây là cái gì?” là đều mang ý hỏi “Con dùng có được không?”
“Thuốc bổ rễ bản lam đó, để dành cho con một chén, ai da, hiệu quả đúng là tốt thật nha!” Ba hắn thoải mái vừa múa vừa nói, hơi thở vẫn đều đặn không bị hụt tí nào.
Thuốc bổ rễ bản lam? Để dành riêng cho mình? Mạnh Tiểu Kỳ nhìn nhìn màu nước trong chén nhấp một miếng, nước ngọt thanh chảy qua cổ họng, mang theo vị ngọt nhẹ hoàn toàn khác hẳn với nước cây bản lam hắn uống hàng ngày.
Nước chảy vào dạ dày sau đó tan đều ra khắp cơ thể, như nước mát thấm vào từng ngóc ngách trong người.
“Ngon......” Mạnh Tiểu Kỳ vừa định hô ‘ngon quá’ thì đã bị ba hắn cắt ngang: “Thằng nhóc con, lần này có mắt lắm, rễ bản lam sắp thành tinh gì đó lần này rất ngon nha, ba mày uống xong cả người đầy khí lực, phải đánh một bài thái cực cho tiêu hao bớt đó.”
Mình mua á? Mạnh Tiểu Kỳ mờ mịt nhìn ba, thấy từ đầu ông có những tia khí trắng bốc ra ngưng tụ cách đầu ba tấc, gió thổi qua mà không tiêu tan, động tác của ba hắn càng lúc càng nhanh, như hành vân lưu thủy làm hắn nhìn mà theo không kịp.
Hắn bật thốt: “Ba, ba luyện ra nội lực hả?”
Là một người vô cùng đam mê võ hiệp tiên hiệp đã nhiều năm, phản ứng đầu tiên của hắn chính là buột ra một câu như vậy.
Thái cực dưỡng sinh mà cũng có thể luyện ra nội lực?
“Ba đâu có biết, tóm lại uống cái nước rễ bản lam kia xong, cả người ba nóng lên, tinh thần dư thừa, tinh lực tràn đầy, thật đúng là đồ tốt!” Ba hắn vui vẻ trả lời.
Khóe miệng Mạnh Tiểu Kỳ giật giật, không phải là rễ bản lam thôi sao? Không lẽ uống vô còn bay được?
Vừa nghĩ vậy, hắn liền há hốc. Bởi vì ba hắn càng múa càng nhanh, quanh người tỏa ra những đốm sáng xanh quấn thành một mảng, từ từ nâng ông bay lên dần cách mặt đất cả hai thước.
Thật, thật sự bay lên được...... Mạnh Tiểu Kỳ miệng há to, đờ người như tượng.
Khí nóng bay ra, gió xanh lan tỏa, hai chân ba Mạnh Kỳ lại hạ xuống đất, ông cảm thấy cả người nhẹ bẫng, thanh thoát sảng khoái.
Chậc, không phải là rễ bản lam sắp thành tinh thật cứ? ba của Mạnh Kỳ nhìn tay chân mình, vừa vui vừa khó tin.
Đúng lúc này, Mạnh Tiểu Kỳ cũng cảm thấy trong người mình có những dòng nước ấm nóng cuồn cuộn chảy đi thấm vào trong các tế bào, làm hắn tê tê ngứa ngứa, vô cùng sảng khoái.
“Nhóc con, cuối cùng cũng biết hiếu kính ba mẹ rồi.” Mẹ của Mạnh Kỳ từ trong phòng đi ra vui vẻ chỉ vào mặt mình, “Lần này mua được đồ tốt nè. Nhìn đi, chưa tới mười phút bao nhiêu vết chân chim, nếp nhăn đều biến tiêu đâu hết, da dẻ lại căng mịn y như hồi mười bảy mười tám tuổi vậy.”
Khoe xong, mẹ của Mạnh Kỳ chợt sầm mặt: “Đồ tốt như vầy, con tốn hết bao nhiêu tiền? Lấy tiền tiết kiệm cưới vợ ra xài rồi phải không? Ba mẹ sớm muộn gì cũng phải chôn xuống đất, đâu cần lãng phí như vậy!”
Sự thương yêu lo lắng không cần phải nói thêm lời nào cũng hiểu.
Mạnh Tiểu Kỳ ngơ ngác chẳng hiểu ra sao, đang định hỏi thì di động trong túi reo vang.
Cầm ra nhìn thấy là một đồng nghiệp hồi trước, quan hệ cũng tốt, mỗi lần đổi số điện thoại di động đều báo cho hắn biết.
“Lão Đỗ, có chuyện gì?” Mạnh Tiểu Kỳ phản xạ có điều kiện hỏi.
Lão Đỗ tặc lưỡi: “Mạnh Kỳ, nhìn không ra nha, làm dữ vậy mà không nói cho anh em tiếng nào!”
“Làm cái gì dữ......” Mạnh Tiểu Kỳ càng thêm ngơ ngáo.
Lão Đỗ cười: “Thái Dương mới nói tao mới biết, mày là chủ tịch ban giám đốc kiêm CEO tập đoàn Vạn Giới Thông Thức, còn muốn gạt tao hả?”
“Chủ tịch Ban giám đốc, CEO?” Mạnh Tiểu Kỳ nhìn nhìn mình, cái gì và cái gì vậy?
“Giỏi quá đi, nhân sĩ thành công nha! Không được quên anh em nha, lúc nào ra ngoài uống rượu được không?” Lão Đỗ thấy có cơ hội lập tức túm lấy.
Mạnh Tiểu Kỳ còn chưa kịp hồi thần thì điện thoại lại reo vang, toàn là bạn bè quen biết trước đây, người chúc mừng kẻ lôi kéo quan hệ, tóm lại đều không thoát được mấy chữ chủ tịch ban giám đốc kiêm CEO tập đoàn Vạn Giới Thông Thức.
Tập đoàn Vạn Giới Thông Thức? Mạnh Tiểu Kỳ bỗng nhớ tới tờ giấy kia, thứ chặn trên nó được viết là Vạn Giới Thông Thức phù!
Là cái thứ này? Mạnh Tiểu Kỳ không ngốc, trán tứa mồ hôi lạnh.
Hắn bất chấp ba mẹ đang nói chuyện chạy ào về phòng mình, cầm tờ giấy và miếng kim loại bạc kia lên đọc đi đọc lại.
Đây rốt cuộc là thứ gì?
Đang định tìm hiểu điện thoại lại vang, lần này là Thái Dương.
Tim Mạnh Tiểu Kỳ lại đập nhanh, nhận máy.
“Uy, người bận rộn, chuyện ăn cơm hẹn tối nay được không?” Giọng nói ngọt ngào dịu dàng của Thái Dương vọng ra.
Mạnh Tiểu Kỳ cuống quít: “Được, được!”
“Vậy bảy giờ tối nay nha, Bách hối viên, không gặp không về.” Thái Dương cười, “Không làm phiền anh làm việc nữa, CEO tiên sinh.”
CEO...... Mắt Mạnh Tiểu Kỳ giật liên hồi, mình làm chủ tịch ban giám đốc với CEO gì đó hồi nào?
Cuộc sống đang yên bình bỗng nhiên biến thành hí kịch, Mạnh Tiểu Kỳ vừa hoảng hốt vừa ngơ ngác, ngẫm nghĩ một lúc lâu cuối cùng quyết định nói ra sự thật, không gạt bạn bè được.
Tuy cái danh hiệu chủ tịch ban giám đốc kiêm CEO gì đó nghe rất oai nhưng giả không thể nào thay cho thật được.
Trong người hắn, những dòng nhiệt nóng bừng bừng làm hắn không sao ngồi yên được, định đi ra ngoài tản bộ, sau khi người bình thường lại sẽ gọi điện thoại giải thích cho mọi người.
Hắn thay đồ thể thao đi ra cửa, định chạy quanh tiểu khu một vòng.
Chuyện hôm nay sao giống như trong truyện “Hồ ly báo ân” thế nhỉ? Tự nhiên xảy ra bao nhiêu là chuyện tốt, có cả một chức vụ vô cùng oai phong...... Mạnh Tiểu Kỳ vừa chạy vừa nghi hoặc nghĩ, nhưng hắn đâu có cứu con hồ ly nào, quá lắm thì cho chó hoang mèo hoang ăn thôi, chẳng lẽ là Husky báo ân, hay là mèo Garfield báo ân?
“Woa, xe đẹp quá!” Đột nhiên, những tiếng khen chui vào tai hắn.
Mạnh Tiểu Kỳ theo tiếng nhìn qua, thấy ngoài cửa tiểu khu có một cái xe hơi màu đen dừng lại, đường cong uyển chuyển mà mạnh mẽ, hình dáng lịch sự tao nhã, tuy hắn không biết thương hiệu xe nhưng chỉ cần nhìn bề ngoài cũng biết đây là xe xịn, số lượng sản xuất có hạn.
Đẹp thật! Hắn vừa khen thì cửa xe mở ra, một cô gái xinh đẹp đầy vẻ lao động trí thức tinh anh từ trong đi ra, đẹp như diễn viên điện ảnh.
Xe đẹp quả nhiên là phải xứng với mỹ nhân...... Mạnh Tiểu Kỳ thấy cô gái đầy tinh anh kia đi về phía mình thì vội quay mắt đi, giả bộ đang ngắm cảnh.
Mỹ nhân đi tới trước mặt hắn làm hắn giật thót, chẳng lẽ mình nhìn cô ấy đáng khinh quá, người ta định qua cho một bạt tai?
Nhưng mình rõ ràng chỉ là thưởng thức thuần túy thôi mà!
Mỹ nhân cười nhẹ, lộ ra tám cái răng:
“Chủ tịch, tôi tới đón ngài.”
Chủ tịch...... Mạnh Tiểu Kỳ như bị sét đánh, đứng ngẩn ra giữa bao nhiêu con mắt tò mò.
Mình thật trở thành chủ tịch kiêm CEO?
Đây không phải mộng......
Hắn lôi miếng kim loại bạc ra, ấn vào cái nút ở giữa.
Tập đoàn Vạn Giới Thông Thức và Vạn Giới Thông Thức phù nhất định có liên quan, phải xem xem chủ nhân của cái thứ này muốn làm gì!
Đô, đô, đô, sau ba tiếng, từ trong miếng kim loại vọng ra một giọng nói trầm trầm từ tính:
“A lô, cậu có gì muốn hỏi à?”
Mạnh Tiểu Kỳ hít sâu: “Anh rốt cuộc là ai? Rốt cuộc muốn làm cái gì?”
Sau mấy giây, hắn nghe được đối phương trả lời:
“Ờ, ngươi có biết cơ học lượng tử không?”
Mẹ nó cái quái gì thế…...... Xe xịn cách đó không xa, mỹ nữ tinh anh đứng ngay bên cạnh, Mạnh Tiểu Kỳ dại ra, tóc theo gió bay lộn xộn.
............
Mạnh Kỳ vuốt ve Vạn Giới Thông Thức phù trong tay, biếng nhác ngồi trong sô pha mỉm cười chờ đợi Mạnh Tiểu Kỳ trả lời, đối diện hắn chính là lão giả béo tốt kia cũng đang hiếu kì nhìn miếng kim loại màu bạc trong tay!