Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Chương 1152

Dịch giả: Tiểu Băng

Vũ trụ mênh mông, cho dù là ánh sáng, cũng phải cả triệu vạn năm mới đi được đến cuối, so với nó, sinh mạng của con người là vô cùng ngắn ngủi và nhỏ bé, nhưng một sinh mạng ngắn ngủi nhỏ bé như vậy lại dựa vào văn minh hàng đời, không ngừng muốn đi thăm dò bí mật của vũ trụ, muốn nghe thấy âm thanh của vũ trụ.

Trong một tinh cầu xanh thẫm, trong một sở nghiên cứu được bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt nào đó, có một cái quang não siêu cấp đang nhanh chóng giải toán, quang mang không ngừng lấp lóe, đầy sắc màu khoa học viễn tưởng.

Các nhân viên nghiên cứu khẩn trương nhìn chằm chằm vào màn hình, hít thở tự nhiên nhẹ hẳn đi, như sợ làm quấy nhiễu siêu cấp quang não.

Đây là một bước giải toán rất quan trọng, liên quan tới việc nâng cao đẳng cấp của sinh mệnh.

Họ đã khai quật được một số thứ quỷ dị vượt qua hiểu biết của văn minh nhân loại ở một tinh cầu hoang trong hằng tinh hệ thứ chín, hà hệ thứ một ngàn năm trăm chín mươi sáu, siêu thiên hà thứ bảy, họ nghi ngờ những vật ấy là từ thời văn minh ngoại tinh thời viễn cổ ngàn vạn năm trước lưu lại.

Chúng là những bức tượng đá hình người, khi kết hợp với hoàn cảnh man hoang chúng như được tăng thêm sức mạnh, hình dạng của chúng đều khác nhau, nhưng lại như có một mối quan hệ rất chặt chẽ với nhau, tạo ra rất nhiều những đặc dị không thể tưởng tượng được khiến người ta phải kinh sợ, như có quỷ hay thần linh phụ vào.

Qua một thời gian nghiên cứu, bọn họ kinh hỉ phát hiện ra những đặc dị đều đến từ trạng thái sinh mệnh tầng cao, thuộc về lĩnh vực mà các nhà khoa học đang không ngừng thăm dò: ngàn vạn năm trước, văn minh ngoại tinh cổ xưa không biết vì sao tiếp xúc với sinh mệnh tầng cao, thờ phụng thần linh, những tượng đá hình người kia chính là những sinh mệnh tầng cao trong nhiều trường hợp khác nhau, tại nhiều địa điểm khác nhau mà hiển hóa thành, ẩn chứa đặc điểm bản chất của họ, tác dụng đối với nghiên cứu hiện nay là không thể nào đánh giá nổi.

Những tượng đá này chẳng khác gì những phương trình, giải được ẩn số của chúng, là có thể tìm ra công thức ban đầu, miêu tả ra những sinh mệnh cao tầng, cho nên giải toán bắt đầu, càng khai quật được nhiều tượng đá, càng tăng thêm khả năng giải toán, đến nay đã gần đến được thành công.

Máy tính chạy cực nhanh, ánh sáng lấp lóe, gương mặt của nhân viên nghiên cứu thoắt sáng thoắt tối, trong ánh mắt tràn đầy chờ mong.

Dần dần, siêu cấp quang não phát ra tiếng tích tích, màn hình một màu trắng xóa.

“Tính ra kết quả?” Mọi người như ngừng thở.

Nhưng một tiếng nổ ầm vang lên, siêu cấp quang não rung lắc kịch liệt, sau đó nổ tung.

Các nhân viên nghiên cứu há hốc mồm, mắt dại ra, sững người như tượng, không ngờ đến siêu cấp quang não mà cũng nổ banh vì vượt quá giới hạn!

Tất cả công sức đều trở thành đổ sông đổ biển.

“Quang não siêu cấp tiên tiến nhất mà cũng không giải được sao?” Các nhân viên nghiên cứu thở dài.

“Có lẽ là còn thiếu điều kiện, thiếu một điểm mấu chốt.” Có người nhíu mày suy tư.

Nghiên cứu xem như đành phải tạm thời dừng lại.

Côn Luân sơn Ngọc Hư cung, Mạnh Kỳ cũng thở dài một tiếng. Hắn cảm thấy tiếc nuối, muốn thông qua con đường khoa học để mở ra cánh cửa Truyền Thuyết đã thất bại, vẫn là phải thành thật tìm hiểu cho ra “Ta này là ta”.

Khi thần du vạn giới, hắn phát hiện cái tinh cầu có văn minh khá cao này. Họ đã có khái niệm, hiểu biết mơ hồ về sinh mệnh cao tầng, cũng chính là Truyền Thuyết, nên hắn mới giả làm ra di tích, lưu lại những bức tượng đá tương ứng với những hình tượng ta khác khác nhau của mình, để cho họ nghiên cứu. Khi hình tượng ta khác và hình chiếu Nguyên Thủy hắn hấp thu được tăng lên, số lượng tượng đá khai quật được cũng tăng theo, đến con số chín trăm chín mươi chín.

Mạnh Kỳ hi vọng nền văn minh này thông qua ‘phương trình nối kết ta khác’ tìm ra bí mật Truyền Thuyết, giúp hắn rút ngắn đường đi, bỏ qua cửa ải “Ta này là ta”, tấn chức Truyền Thuyết.

Đáng tiếc, nền văn minh này vẫn chưa đủ cao, không thành công được.

“Nếu bản chất Truyền Thuyết dễ nắm giữ như vậy, thì số lượng thành công đã sớm......” Mạnh Kỳ lắc đầu, khẽ phủi áo đứng dậy.

Hắn định dùng mảnh vỡ Hạo Thiên kính tìm thêm những nền văn minh cao cấp khác, tìm cơ hội khám phá “Ta này là ta”.

Khí tức Tuyệt Đao hóa thành điện xà màu tím chui vào bàn tay Mạnh Kỳ, che lấp khí tức và Thiên Cơ cho hắn.

Một bước bước ra, Mạnh Kỳ lặng lẽ rời khỏi Côn Luân sơn Ngọc Hư cung, đi tới Họa Mi sơn trang.

Đây là bước đầu tiên, gặp Lục đại tiên sinh, trao đổi về vấn đề “Ta này là ta”!

Ta là ai, ai là ta, đây là câu hỏi mà sau khi Thanh Đế quên đi bản thân vẫn mãi đi tìm, cũng là vấn đề mà ông hy vọng sau khi tự phong ký ức và sức mạnh của mình sẽ hiểu ra.

Không chừng sau này chư thiên vạn giới sẽ có thêm một đạo sĩ khùng, gặp ai cũng hỏi “Ta là ai, ai là ta”.

Biện pháp này nguy hiểm thì lắm mà khả năng cũng nhiều, coi như cũng là một lựa chọn cuối cùng, trước đó nên thăm dò những cách khác, ví dụ như đi tìm người đã đi trên con đường thuần túy nhất nhưng gian nan nhất là Lục đại tiên sinh để trao đổi.

Đến cấp độ này của hắn, chỉ dựa vào đối thoại trên Vạn Giới Thông Thức phù sẽ không chuyển tải được hết ý muốn nói, không miêu tả được đại đạo, lời có tận mà ý vô tận, Phật Tổ niêm hoa, Già Diệp cười, làm sao mà mô tả?

Họa Mi sơn trang, nhà tranh phía sau núi, Lục đại tiên sinh mặc áo xám, đang chăm chú tưới hoa, bên cạnh không có “Hàn Băng tiên tử” Diệp Ngọc Kỳ, bởi vì cô đã tìm được cơ hội từ trong luân hồi, tiến vào mộng cảnh vũ trụ, đang tái diễn nhất sinh, lấy viên mãn tâm linh, chứng đạo Pháp Thân.

Khí tức của Lục đại tiên sinh sau khi bị khí tức Truyền Thuyết làm cho bị thương, đến nay vẫn chưa ổn định, nhận thấy Mạnh Kỳ đã tới, vẫn cứ tưới cho xong, mới ngẩng đầu lên:

“Ngươi muốn hỏi chuyện ‘Ta này là ta’?”

“Tiền bối minh giám.” Mạnh Kỳ cười ha hả chắp tay, vén áo bào ngồi xuống đất, tự nhiên nói: “Vãn bối có ba câu hỏi.”

“Câu thứ nhất muốn hỏi về mảnh vỡ trụ quang. Nó xuất hiện khi thời gian phân liệt, vì các khả năng tương lai khác nhau mà tự thành một giới, ai không đến Truyền Thuyết tất nhiên sẽ tùy theo mà phân hoá, xuất hiện những “ta khác” mới, như vậy, trong điều kiện không phân biệt được cái nào là Chân Thật giới cái nào là không phải, vì quá khứ, tính cách, những việc trải qua, đam mê, tình cảm đều hoàn toàn giống hệt như nhau, làm sao phân biệt được ai nào mới là ta?”

Ta khác trong mảnh vỡ trụ quang chính là phục chế phẩm, hầu như không thể phân biệt được với bản chính, ta có thể là “Ta”, hắn cũng có thể là “Ta”.

Lục đại tiên sinh bỏ thùng tưới ra, ngồi xuống nhìn mộ thê tử, trầm ngâm: “Ta của hắn không phải là ta của ngươi, giống như cái bản thân của ngươi mà ngươi biết không phải là bản thân của Ma Phật.”

“Một khi xuất hiện phân liệt, bởi vì mảnh vỡ trụ quang về bản chất đã bị giảm xuống, nên mối liên hệ với đại đạo sẽ có khác biệt, khiến bản tính chân như của “ta khác” với bản tính chân như của ngươi đương nhiên sẽ có một chút khác biệt, nếu có thêm thời gian, năm năm sau, mười năm sau, sự khác biệt giữa các ngươi sẽ càng thêm rõ.”

“Quá khứ là độc nhất vô nhị, là nhân tố quan trọng nhất của ngươi, nhưng không phải là nhân tố duy nhất, nó giống như cái cành cây, có thể mọc ra hai cái lá khác nhau.”

Mạnh Kỳ đăm chiêu gật đầu, nếu mảnh vỡ Trụ Quang và Chân Thật giới có phân biệt, sẽ có phân hóa “Ta khác”, mà dù không có phân hóa, thì cũng sẽ bởi vì hoàn cảnh khác nhau về mặt bản chất mà sẽ có điểm khác nhau.

Hắn nói: “Câu hỏi thứ hai, nếu có đại nhân vật phục chế Chân Linh của ngươi, sáng tạo ra một thế giới giống hệt với thế giới của ngươi, cũng cho ‘ta khác’ đó một quá khứ trải qua giống y hệt, không khác tí nào so với ngươi, vậy làm sao kiên trì được sự độc nhất vô nhị của mình?”

Lục đại tiên sinh bởi vì muốn đi con đường độc nhất vô nhị “Không nhờ ta khác”, nên đã nghĩ rất nhiều về vấn đề này. Ông không cần suy nghĩ, mỉm cười nói:

“Cái này chính là cái gọi là ‘Chênh lệch ý niệm’.”

“Phật môn gọi là chân như, Đạo gia gọi là bản tính, cùng là nói về một sự vật, không bị tương lai tác động, không bị quá khứ ảnh hưởng, không bị công pháp câu tục Tiên Thiên tính linh, nó xuất phát từ đại đạo, gần sát với đại đạo, là độc nhất vô nhị, dù có là đại nhân vật cũng không có khả năng thật sự phục chế được bản tính chân như, nếu không đã không có cái cửa ải ‘Ta này là ta’.”

“Cho dù quá khứ giống nhau, cho dù Chân Linh nhất trí, cho dù tất cả mọi thức trước sau đều hoàn toàn ăn khớp, thì trong tương lai khi xử lý một chuyện nào đó, cũng sẽ bởi vì một tí khác biệt của bản tính chân mà xuất hiện chênh lệch ý niệm, từ đó sẽ tạo ra khác biệt.”

“Đây chỉ là ngu kiến của lão phu, không nhất định là đúng, ngươi tự mà xem xét.”

Nói tới đây, Lục đại tiên sinh hơi dừng: “Thực ra, bản thân ngươi đã là độc nhất vô nhị rồi, ngươi đã chém đứt sự liên quan của quá khứ, không có một “ta khác” nào, cũng không có kiếp sau, nếu cái này còn không phải độc nhất vô nhị, cái gì mới là độc nhất vô nhị?”

“Cho dù có xuất hiện một ngươi khác, hoàn toàn giống hệt với ngươi, thì cũng có liên quan gì tới ngươi? Dính dáng gì tới ngươi? Là ‘ta khác’ của ngươi à? Là quá khứ của ngươi à? Hay là kiếp sau của ngươi?”

Mạnh Kỳ ngẩn ra.
Bình Luận (0)
Comment