Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Chương 1163

Dịch giả: Tiểu Băng

Ngũ Duyên Bình ngồi ở sau bàn, trước mặt là hình chiếu của Vạn Giới Thông Thức phù, hiện ra hình ảnh trong diễn đàn.

Tuổi hắn chưa đầy hai mươi, cũng đã là nhân vật có danh trên diễn đàn, vì nghe nhiều biết rộng, đối với giang hồ điển cố và kiến thức võ đạo đều có thể hạ bút thành văn, như cao nhân học phú năm xe, thực lực mạnh mẽ.

Nhàn nhã đi dạo quanh diễn đàn, trên bàn đặt hai quyển điển tịch Thượng Cổ bản khắc gỗ, Ngũ Duyên Bình ở trên diễn đàn được rất nhiều người tôn sùng, song đằng sau đó đã phải học không biết là nhiều bao nhiêu, bỏ ra rất nhiều công sức.

“Đợi mở được bốn khiếu, sẽ ra ngoài du lịch......” Hắn hưng phấn nghĩ.

Đột nhiên, hắn cảm thấy hình như trong phòng sáng lên một chút, theo trực giác nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nhìn một cái, ánh nhìn sững lại, vì nhìn thấy giữa không trung hiện lên tầng tầng lớp lớp mây khói, như chín tầng trời đất khác nhau, trừ tầng cao nhất mông lung khó thấy, bên trong mỗi một tầng đều tràn ngập sự tàn phá, rách nát, có thể nhìn thấy đình đài điện các nghiêng ngã sụp đổ, nhưng đầy cảm giác cao xa mênh mang.

“Đây là......” Ngũ Duyên Bình quên luôn mình vẫn còn đang khẩu chiến ở trên diễn đàn, cảm thấy cảnh tượng trước mắt hình như trông rất quen.

Nhất định đã từng được nghe thấy ở đâu đó!

Ánh mắt đảo qua, hắn nhìn xuống điển tịch trên bàn, trong lòng giật bắn, đã nhớ ra cái cảm giác quen thuộc kia từ đâu mà ra!

Hai năm trước, khi xem một quyển điển tịch ghi chép về các Truyền Thuyết thời thượng cổ, trong đó có miêu tả rất nhiều loại dị tượng có liên quan, trong đó có một loại giống hệt với tình cảnh đang có ở bên ngoài.

Nó gọi là “Tiên Giới hoành không”!

Đây là dị tượng mà Truyền Thuyết chính đạo nhất định sẽ xuất hiện, bởi vì Truyền Thuyết là sự thăng hoa về bản chất, chuyển thành trạng thái cao tầng tương tự Cửu Trọng Thiên, dưới khí cơ khiên dẫn, Tiên Giới sẽ hiện ra, nếu là tà ma âm quỷ, thì sẽ là “Cửu U hàng lâm”.

“Có người… có người tự chứng Truyền Thuyết?” Ngũ Duyên Bình vụt đứng bật dậy, mắt trợn to, nhào tới bên cửa sổ, không chuyển mắt nhìn dị tượng giữa không trung đang hiện ra cấp độ rất rõ ràng.

Thật sự là “Tiên Giới hoành không”!

Từ Bá Vương thời Trung Cổ tới nay, trải qua đã mấy vạn năm, rốt cuộc lại có cường giả tự chứng Truyền Thuyết!

Truyền Thuyết giả. Chư giới duy nhất, chính là đại năng, dù có ở thời Thượng Cổ, thì số lượng cũng không nhiều, ngay lúc này, ai đã phá được hạn chế của trời đất, muốn thành tựu vạn giới thành Truyền Thuyết đại năng vậy?

Ngũ Duyên Bình mặc kệ mọi thứ, tóm ngay lấy Vạn Giới Thông Thức phù, điên cuồng nhào vào diễn đàn, bắn bài lên:

“Mau nhìn bên ngoài, Truyền Thuyết dị tượng!”

Hắn đã sớm có một thói quen là nhìn thấy chuyện lớn gì cũng ngay lập tức chuyện làm đầu tiên là đăng bài lên diễn đàn.

Bài vừa đăng, mắt nhìn ra Tiên Giới mây khói lượn lờ, trong đầu Ngũ Duyên Bình lại nảy ra một suy nghĩ khác:

“Sẽ còn xuất hiện dị tượng gì nữa không?”

Theo bản điển tịch kia ghi lại, những người tự chứng Truyền Thuyết có ba loại dị tượng, một là đều sẽ xuất hiện “Tiên Giới hoành không” và “Cửu U hàng lâm”, tỏ vẻ có cường giả đạt tới yêu cầu Truyền Thuyết đang đột phá, nhưng không nhất định là sẽ thành công. Hai là dị tượng sau khi trải qua khảo nghiệm, sẽ mở ra “cánh cửa Truyền Thuyết”, dựa trên võ đạo của người tự chứng, mà dị tượng sẽ hiện ra khác nhau. Có “Tam giới tuyết bay”, “Ngân xà loạn vũ”, “Cửu nhật cùng ra”, “Công đức duyên thọ” vân vân, nếu ra loại dị tượng thứ hai, chứng tỏ đã đột phá thành công, sẽ xuất hiện Truyền Thuyết đại năng mới.

Điển tịch viết rất rõ, loại dị tượng thứ hai khá là hiếm hoi, nó chứng minh người tự chứng là có đặc thù rất mạnh mẽ hoặc có tích lũy rất thâm hậu, ví dụ như “Vạn Phật Tiếp Dẫn”, “Khô Vinh Bồ Đề”, “Cải thiên hoán nhật”, “Tử Khí Đông Lai”, “Kim đăng vạn tái”, “Tinh tinh chi hỏa” vân vân, những người này sau đó thường đều đạt tới cấp độ thiên tôn.

Đợi đến khi hoàn thành lột xác, trở thành Truyền Thuyết, thì sẽ xuất hiện loại dị tượng thứ ba, cái này cũng tùy theo từng người mà khác nhau, nhưng số lượng chỉ có mấy loại, phổ thông nhất là “Vạn giới đến triều”, nổi bật nhất là “Chúng tinh củng nguyệt”, còn mạnh nhất là “Tinh Diệu Thành Hải”.

Ngũ Duyên Bình rất nóng lòng muốn nhìn thấy người đầu tiên tự chứng Truyền Thuyết sẽ mang tới dị tượng nào.

“Nghe nói Trung Cổ Bá Vương khi tự chứng đã tạo ra ba loại dị tượng ‘Tiên Giới hoành không’, ‘Cải thiên hoán nhật’ và ‘Tinh Diệu Thành Hải’......” Hắn si ngốc nghĩ.

......

Hàn Quảng đứng trong ma quật, ánh mắt xuyên qua những tầng cách trở, nhìn chằm chằm dị tượng đang bao trùm toàn bộ Chân Thật giới.

Y khẽ cười, lẩm bẩm:

“Ai giành trước ta một bước, tự chứng Truyền Thuyết nhanh vậy?”

“Là hắn?”

Y nhìn về phía bắc, hướng đó có Côn Luân sơn Ngọc Hư cung!

......

Trên Tam Tiêu đảo, mây khói vạn năm không tiêu tan đột nhiên tiêu tán, lộ ra ngọn núi nguy nga, điện các tinh xảo. Bích Cảnh Tuyền đứng ở bên ao, khẽ ngẩng đầu, nhìn dị cảnh giữa không trung, lẩm bẩm:

“Tiên Giới hoành không?”

“Hắn nhanh như vậy đã khám phá ra chư tướng phi tướng, gặp được ‘Như Lai’?”

Giọng của cô có chút kinh ngạc và sửng sốt, rõ ràng không thể ngờ rằng chưa đến một tháng đã nhìn thấy Truyền Thuyết dị tượng.

......

Sâu trong Nam Hoang.

Tề Chính Ngôn đi ra học đường, cách ăn mặc không khác gì một lão sư bình thường, trên gương mặt vạn năm không cảm xúc lại hiện ra nét vui mừng, cảm khái nhìn dị tượng giữa không trung.

“Tới nay mới bao lâu?” Ma Thánh giáp đen đứng sau lưng y khiếp sợ.

Tề Chính Ngôn lạnh nhạt nói: “Hắn tu luyện Bát Cửu huyền công nhiều năm, tích lũy chư tướng phi tướng đã đạt tới mức dày không thể dày hơn, một khi có thể buông tay, tất sẽ nhìn thấy đường, đó chỉ là chuyện nước chảy thành sông.”

“Bát Cửu huyền công......” Ma Thánh giáp đen lẩm bẩm.

......

Trong Tẩy Kiếm các, Giang Chỉ Vi đi ra động phủ, nhìn dị tượng, vô tình đi sang bên cạnh biển mây, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười nhè nhẹ.

Trong một gian tĩnh thất nào đó, Tô Vô Danh đang thần du chư giới, khám phá ‘ta này là ta’ cũng mở mắt, một đôi mắt thâm sâu như hồ, không hề có chút gợn sóng.

Bên trong Họa Mi sơn trang, Lục đại tiên sinh bỏ cái cuốc trong tay ra, nhắm hai mắt lại, lấy tâm cảm thụ sự độc đáo của Tiên Giới, sự độc đáo của Truyền Thuyết, để xác minh bản thân.

“Là hắn chăng?” Trong lòng họ đều nổi lên câu hỏi này.

Trong Chân Thật giới, mọi người trông ngóng, vừa chấn động vừa chờ mong, có một cảm giác mình đang được chứng kiến lịch sử.

............

Ức vạn hào quang nở rộ, sen vàng Bỉ Ngạn hội tụ thành đài, nâng Mạnh Kỳ tay kết Vô Cực ấn xuyên qua những cản trở, bay về phía chỗ cao vô cùng.

Đúng lúc này, trời đất biến đổi, trời cao trở nên âm trầm, lôi đình, ánh lửa, hỗn động, các kiếp số cùng hiện ra, Tứ Tượng đen trắng u ám đều có, hóa thành một cánh cửa đá vô cùng nặng nề, chắn ngay phía trên Mạnh Kỳ, mang theo khí tức khủng bố đủ sức xé nát một vị Pháp Thân.

Đây là sự khảo nghiệm của kiếp số, hiển hóa thành “Truyền Thuyết chi môn”, đại môn đóng chặt, khó mà đẩy ra được, xung quanh hoa lửa tung tóe, lôi đình vùng vẫy.

Mạnh Kỳ mỉm cười, Vô Cực ấn giơ lên, một điểm u ám nhất sâu nhất trầm nhất hiện lên, hóa thành hỗn độn, bay vụt lên trên.

Hồi phục bản tính Tiên thiên, chiếu gặp ban sơ Nguyên Thủy. Vô Cực chi ấn tự nhiên mà thành, không cần hậu thiên chi lực!

Hỗn Độn khó tả hình dạng, không nhìn ra được nhanh chậm, theo thân ảnh Mạnh Kỳ hướng lên trên, nuốt sống hoa lửa, tiêu trừ điện quang, đánh tất cả kiếp số tan trở về ban sơ.

Thân ảnh chợt lóe, hỗn độn đâm trúng vào “Truyền Thuyết chi môn”.

Ầm!

“Truyền Thuyết chi môn” rung mạnh, chỉ trong chớp mắt, đã ầm ầm mở rộng ra, ở trước mặt Mạnh Kỳ nước chảy thành sông, giống như chiếc thuyền cá nho nhỏ trong cuồng phong sóng to!

Ầm!

Trong Chân Thật giới, Tiên Giới biến mất, giữa không trung xuất hiện một cánh cửa lớn hư ảo khắc đầy đạo văn, trong thanh âm ken két, nó vỡ ra, lộ ra một thế giới trời đất hỗn độn ở đằng sau, tỏa ra những phiến kim mang mộng ảo. Mỗi một phiến kim mang đều bao hàm ý nhị tự nhiên, trời đất chi lý, võ đạo tu giả nếu có thể cảm ngộ được, tất sẽ được lợi không phải là ít.

“Đại Đạo chi môn! Dị tượng là Đại Đạo chi môn!” Ngũ Duyên Bình thiếu chút nữa nhảy dựng lên, dị tượng này chính là hiếm có trong hiếm có, ngay cả trong thời thượng cổ, xuất hiện dị tượng này nghe nói chỉ có một người duy nhất, nhưng không biết là ai.

Hắn cầm Vạn Giới Thông Thức phù, do dự một chút, rồi vẫn nhanh tay đăng bài, chỉ ra dị tượng là “Đại Đạo chi môn”, sau đó mới nhảy ra khỏi cửa sổ, ngửa mặt xòe tay, nhận lấy ánh sáng từ kim mang của pháp lý trong Đại Đạo chi môn rơi xuống.

Dị tượng này nhất định sẽ tạo phúc chúng sinh!

......

Bích Cảnh Tuyền vươn tay ra, tiếp được một mảnh pháp lý kim mang, cảm ứng được rất nhều loại huyền diệu.

Sóng mắt khẽ động. Cô thở dài một tiếng:

“Đại Đạo chi môn, Ngọc Hư Dương Tiễn......”

Trong năm Thượng Cổ, Truyền Thuyết trời sinh bất luận, có thể nhìn thấy dị tượng “Đại Đạo chi môn” chỉ có một vị, Thanh Nguyên Diệu Đạo chân quân Dương Tiễn!

Ngay cả Nhân Hoàng cũng không thể chứng kiến dị tượng này, mà là hai loại dị tượng độc đáo “Tinh tinh chi hỏa” và “Thánh đức nhuận vật”.

......

“Quả nhiên là hắn.” Hàn Quảng hắc một tiếng, ngữ khí có chút phức tạp.

“Quả nhiên là hắn.” Đám người Lục đại tiên sinh, Giang Chỉ Vi, Khổng Tước Thái Ly cũng kẻ trước người sau đoán ra được thân phận của người tự chứng Truyền Thuyết.

Không ngoài hai chữ “Ngọc Hư”!

Có người vui mừng kinh ngạc, có người hoan hỉ sửng sốt, có người thì chấn động ngạc nhiên.

Lúc này mới bao lâu, hắn đã khám phá ra nghi nan?

Lúc này mới qua bao nhiêu năm, hắn đã mạnh tới như vậy, chứng được chư giới duy nhất!

............

Vừa đi qua “Truyền Thuyết chi môn”, Mạnh Kỳ liền cảm giác được bản tính chân như đang lột xác, bản thân Chân Linh cũng đang lột xác, nhục thân cũng lột xác, nháy mắt trùng tổ, hồi phục Pháp Thân, sau đó tiếp tục tăng cao, từ sâu trong tâm hải, các kí ức võ đạo đua nhau tràn ra, không thiếu chút nào.

Những gì hắn đang nhìn thấy cũng thay đổi, thị giác tầm nhìn xuất hiện biến hóa, như đang từ chỗ cao vô cùng nhìn xuống Chân Thật giới và tầng tầng vũ trụ, chúng nó mỗi một điểm đều trùng điệp vào cùng một chỗ, đối với hắn bây giờ, không còn cái gọi là khoảng cách, hắn có thể muốn tới đâu thì tới, không đâu không ở!

Thần thức lan ra, kết nối với các vũ trụ hắn nhìn thấy được, những hình tượng ta khác nhanh chóng phình to ra, điên cuồng hút lấy năng lượng, trong các thế giới còn lại, “Hình chiếu ấn ký” cũng tự nhiên sinh thành.

Đối ứng với điều này, trong Chân Thật giới, thiên không bỗng nhiên tối sầm, trời sao đột ngột hiện ra, nhiều hơn hẳn so với bất kì lúc nào trong quá khứ xưa nay, như vạn giới phồn tinh hội tụ, rõ ràng tạo thành một đại dương sao trời lộng lẫy, mộng ảo mê ly.

“Tinh Diệu Thành Hải, mạnh nhất đương thời.” Ngũ Duyên Bình từ trong cảm ngộ pháp lý kim mang tỉnh táo lại, không nhịn được thở dài.

Các Pháp Thân cao nhân, thì đều như đã dự kiến sẽ nhìn thấy dị tượng này, cho nên chỉ có cảm khái.

Trong Đông Phương Lưu Ly tịnh thổ, Mạnh Kỳ ngồi đối diện Nguyệt Quang Bồ Tát, thân hình không ngừng trùng tổ, khiếu huyệt hoá sinh vũ trụ, nội cảnh suy diễn chư thiên, chân linh quy về bản tính, bản tính ở Tiên thiên, Tiên thiên phân thuộc hỗn độn, Nguyên Thủy ngồi ngay ngắn trong đó.

Dị thải liên tiếp bay ra, đa nguyên vũ trụ sơ hình bành trướng, bắt đầu trưởng thành, gần như muốn trở thành chân thật, nhưng chung quy vẫn còn kém một chút, vẫn là có vẻ hư ảo.

Rắc!

Đa nguyên vũ trụ chưa hoàn toàn trưởng thành đã ép Đông Phương Lưu Ly tịnh thổ lay động, ngoại giới dị thải hội tụ, giữa không trung hình thành tầng tầng vũ trụ, giữa vũ trụ vây quanh có Cửu U và Tiên Giới hư ảo, mông mông lung lung, hư hư ảo ảo, như một chư thiên vạn giới khác.

“Nam Mô Dược Sư Lưu Ly Quang Vương Phật.” Nguyệt Quang Bồ Tát thấy thế, thần sắc khẽ động, khẽ niệm.

"Loại, loại dị tượng thứ tư?” Ngũ Duyên Bình há miệng, không sao tin được hai mắt của mình.

Các điển tịch đều đâu có quyển nào nói là sẽ có loại dị tượng thứ tư!

Đây là dị tượng gì?

Hắn cảm thấy kiến thức của mình đã trở nên thiếu sót.

Ngay cả mấy người Lục đại tiên sinh, Tô Vô Danh, Giang Chỉ Vi cũng ngạc nhiên, không biết dị tượng này là gì, chỉ có Hàn Quảng, Tề Chính Ngôn, Vương đại công tử và Lưu La ở trong Tố Nữ Tiên Giới là ngẫm nghĩ, rồi gật đầu.

......

Sâu trong vũ trụ của Chân Thật giới, một ngôi sao nhìn rất bình thường, như nếu tới gần, sẽ nhìn ra nó chỉ là một ngọn núi, một ngọn núi to như một vì sao.

Hai nam tử mặc đạo trang đứng ở đỉnh núi, nhìn dị tượng ở trên chỗ cao, bật thốt:

“Lưỡng Thế Tịnh Lập!”

“Đây là dị tượng Bỉ Ngạn!”

Vị đại năng tự chứng Truyền Thuyết kia không ngờ lại chứng thấy dị tượng Bỉ Ngạn, “Lưỡng Thế Tịnh Lập”!

Sao có thể như vậy?

“Nghe nói người trong bổn môn nếu ai chứng được Nguyên Thủy chân thân, khi chứng Truyền Thuyết sẽ xuất hiện loại dị tượng này......” Một người nhíu mày.

Người còn lại giật mình: “Nhưng ai mà chứng nổi Nguyên Thủy chân thân?”

“Mặc kệ như thế nào, người đầu tiên tự chứng Truyền Thuyết đã xuất hiện, dựa theo lời Thiên Tôn phân phó, phải đánh thức người dậy ngay.” nam tử nói chuyện đầu tiên ngưng trọng nói.

Bọn họ nhanh chóng rời khỏi đỉnh núi, đi vào trong núi.

Ngọn núi to như một ngôi sao này có viết tên bằng chu sa:

“Cửu Tiên sơn!”

......

Bích Cảnh Tuyền đứng ở bên cạnh ao, kinh ngạc nhìn thấy ba đóa hỗn độn Thanh Liên tăng tốc trưởng thành.

Ở mọi nơi bí ẩn trong Chân Thật giới, sâu trong tinh thần đầy trời, bởi vì người đầu tiên tự chứng Truyền Thuyết xuất hiện, dẫn đến rất nhiều khí cơ bị khiên dẫn mà biến hóa, khiến các tiên nhân thần linh cổ xưa sắp sửa trở về.

Họ ở trong ngủ say, đều thốt ra lời cảm khái giống nhau:

“Lưỡng Thế Tịnh Lập, ‘Nguyên Hoàng’ Tô Mạnh!”

............

Bên trong tối đen vì không có Du Tử đăng chiếu rọi, tận thế chi thuyền mãi mà vẫn không tới được biên giới, Thiếu Huyền và Hi Nga vô cùng tập trung, câu thông Tuyệt Đao, tìm cách xông ra kết giới quỷ dị này của Chưởng Đăng thần sứ.

Ở trên chỗ cao vô cùng, cặp mắt hờ hững kia vẫn đang lẳng lặng nhìn xuống.

Ngay lúc này, Tử Điện trường đao trong tay Thiếu Huyền bỗng nhiên tỏa ánh sáng rực, thoát khỏi khống chế của y, tự bay lên, phóng về phía chỗ cao.

Thiếu Huyền và Hi Nga nhìn theo, thấy trong bóng tối xuất hiện một bàn tay khổng lồ trắng nõn như ngọc, nhẹ nhàng cầm lấy chuôi Tuyệt Đao.
Bình Luận (0)
Comment