Dịch: Tiểu Băng
Đêm đã khuya, Vu Bán Sơn và Tề Cẩm Tú bước vào Côn Luân sơn, dọc theo con đường mòn hướng lên trên, dọc đường linh khí nồng đậm, mọc đầy kỳ hoa dị thảo.
Bất tri bất giác đi một canh giờ, sơn đạo phía trước lượn lờ, nhìn không thấy cuối, cũng không nhìn thấy đạo quan, đối lập hoàn toàn với lần trước khi nhanh chóng rời núi.
“Quả thật là mây mù dày đặc không biết đang ở chỗ nào......” Tề Cẩm Tú khẽ nói.
Vu Bán Sơn im lặng, thả thần thức ra xung quanh, nhưng xung quanh chỉ toàn núi non, làm gì có Ngọc Hư cung?
Y nghĩ nghĩ, bay lên cao, từ trên cao nhìn xuống, nhưng trong đêm tối mây mù che mắt, thần thức không xuyên qua được.
Y lại hạ xuống, nói với Tề Cẩm Tú: “Chúng ta tìm tiếp, không thể dễ dàng buông tay.”
Đi cả một đêm lòng vòng theo sơn đạo, đến lúc trời sáng, Vu Bán Sơn và Tề Cẩm Tú nhận ra mình đã quay lại chỗ vào núi.
Quay đầu nhìn lại, mây mù bao trùm, sơn phong giống như tiên cảnh, nhưng không thấy tung tích thần nhân.
“Tiên duyên mất đi, khó mà tìm lại được......” Vu Bán Sơn không nhịn được thở dài.
Tề Cẩm Tú kinh ngạc nhìn Côn Luân sơn, cũng thở dài: “Tiên duyên quả thực chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.”
“Cẩm Tú, đừng chán nản thất vọng, thần công trên Tiên Giới dễ lấy, chỉ dẫn rất nhiều, chúng ta tự mình cũng có thể tu luyện được, nói không chừng sau này khi có đột phá, sẽ tìm lại được tiên duyên.” Vu Bán Sơn nhìn ngọn núi, kiên nghị nói, “Chúng ta sống ở thành này đi.”
............
Trước mặt, công đức chi khí từ Vạn Giới Thông Thức phù tuôn ra lượn lờ, hình ảnh đồng tiền hư ảo, hài cốt Hoàng Tuyền đứng thẳng trong đó, tiếng nước rào rào không ngừng.
Mạnh Kỳ ngồi trên giường mây, nhìn tích lũy của mình, lẩm bẩm:
“Nên dùng cái này luyện thần binh Linh Bảo gì đây?”
Luyện chế vật tuyệt thế không phải chỉ gom đủ tài liệu là được, còn phải có đủ thiên thời địa lợi nhân hoà, ở điểm bước ngoặt chuyển tiếp của đại đạo, điểm mấu chốt của số mệnh mới mở lò, hiện giờ mạt kiếp đã tới, sao rơi như mưa, đại năng trở về, chính là cơ hội.
Tay trái hắn khẽ động, trong đầu vang lên một tiếng cười khẽ: “Phụ thân cần gì buồn rầu, dù sao người cũng đâu có luyện ra được.”
Phụ thân...... khóe miệng Mạnh Kỳ run rẩy, trả lời: “Làm sao biết chắc chắn không được?”
Dùng Kim Sinh quả, Hỗn Độn Thanh Liên tử và bước ngoặt chuyển tiếp bản thân đột phá Truyền Thuyết, Cố Tiểu Tang thành công sống lại trở về, cộng với Tiên Thiên chi đức, nhưng Kim Hoàng ngoại hoạn chưa trừ, nếu bị nhận ra, Ngọc Hư cung nhất định sẽ bị mười hai thần sứ vây công, trong đó hơn phân nửa là đại năng Tạo Hóa, ví dụ như Dữ Thế đồng quân Trấn Nguyên tử!
Cho nên sau khi thương lượng, Cố Tiểu Tang liền trốn vào khiếu huyệt tay trái của Mạnh Kỳ, nhờ hắn che giấu, chờ cơ hội khi ngày càng nhiều những đại năng có thể liên lụy Kim Hoàng.
Đương nhiên, cô sống lại, Kim Hoàng ít nhiều sẽ cảm ứng ra, nhất định sẽ phái người đi thử, Mạnh Kỳ không tránh khỏi bị khiêu chiến, nên hắn mới lấy ra những tài liệu tốt nhất mình có, xem xem có thể luyện ra một linh bảo cấp tuyệt thế hay không, để dùng khi xuất kì bất ý.
Cố Tiểu Tang cười khanh khách: “Dù có khiến cho phật phải nhảy qua tường, thì tài liệu cũng phải có lựa chọn cho phù hợp, làm gì có ai giống phụ thân, lôi hết những tài liệu tốt ra một lèo như thế.”
Mạnh Kỳ gật gù, hắn biết đạo lý dục tốc tắc bất đạt, nhồi nhét lung tung tài liệu dưới và trên tiên thiên vào cùng một chỗ, chỉ có thể làm cản trở lẫn nhau, thành một nồi lẩu thập cẩm mà thôi, chất lượng ra sao phải nhờ vào thiên ý. Xem ra còn phải tìm kiếm pháp môn luyện khí và cân nhắc vấn đề phối hợp tính chất của các loại tài liệu.
Tạm bỏ việc này sang một bên vậy. Hắn nghiêm mặt nói:
“Đừng gọi cha nữa......”
Mỗi khi nghe thấy cô gọi hắn như thế, trong lòng hắn đều không kìm được mà run lên, da đầu tê dại. Tiểu Tang thật sự là chủ ý xấu xa đầy người, luôn khiến mình dở khóc dở cười.
Sau khi Cố Tiểu Tang sống lại, rồi trở thành Truyền Thuyết đại năng, Mạnh Kỳ vẫn luôn không ngừng kiểm tra ý niệm của bản thân, loại bỏ sự quấy nhiễu, ảnh hưởng của thói quen trong ký ức, nhớ lại những chi tiết mà trước đây không để ý tới, đoán ra gần như chính xác tất cả mưu đồ của cô, hiểu cô đối với hắn chỉ là lợi dụng, là một yêu nữ tà đạo thật sự, chưa bao giờ thay đổi, nguy hiểm nhưng lại mê người, như một đóa hoa anh túc.
Hắn cũng kiểm tra lại tình cảm của mình đối với Cố Tiểu Tang, mười năm khô tọa, mười năm dày vò, mười năm thống khổ, không phải là giả bộ, nhưng xem xét kỹ vẫn còn có rất nhiều điểm không phải. Một mặt là mục đích để mê hoặc Ma Phật, khiến y tưởng hắn gặp phải đả kích trí mạng, tâm nhược tro tàn, không còn động lực phản kháng, để lợi dụng cơ hội bí mật thao túng cái thân thể địa cầu giấu ở trong thế giới Phong Thần.
Mặt khác là sự áy náy, thương tiếc, sự đồng cảm về vận mệnh dẫn tới bi phẫn, sự chung mục tiêu dẫn đến cảm nhận “cùng chung chí hướng” và “đồng bệnh tương liên”, cũng sinh ra ý muốn trở thành ‘đạo lữ’, nhất là khi Cố Tiểu Tang vì hắn mà mất mạng, khi nghĩ lại điều ấy, hắn đã để những suy nghĩ tốt đẹp về cô, những hoài niệm cũ ảnh hưởng, làm cho tình cảm của hắn dành cho cô tăng lên.
Hôm nay việc này đã trở về diện mạo vốn có, những tầng hảo cảm đã bị bóc ra, nhưng dù thế nào, họ cũng không thể xem nhau nhạt nhẽo như người qua đường, hoàn toàn không có một chút tình cảm nào.
Nghĩ lại những chuyện cũ, Tiểu Tang lúc nào cũng gọi hắn là tướng công mà nũng nịu, Tiểu Tang luôn thích trêu cợt hắn, Tiểu Tang lúc nào cũng phối hợp diễn trò với hắn vô cùng ăn ý, Tiểu Tang mặc bộ áo trắng dưới ánh đèn rực rỡ, vừa thanh lại vừa diễm, Tiểu Tang lần nào cũng nói muốn giết hắn, nhưng hình như chẳng lần nào dùng tới toàn lực......
Từng chuyện cũ hiện ra, Mạnh Kỳ thầm thở dài.
Chuyện tình cảm, ngay cả Truyền Thuyết đại năng cũng khó phân biệt được rành mạch, nhưng không thể phủ nhận là, đối với Cố Tiểu Tang, hắn quả thật có vài phần tình cảm, có lẽ là bắt đầu từ khi những hồi ức bị làm cho đẹp đẽ hóa, cũng có lẽ là đã có từ hồi còn sớm hơn nữa, và không biết là từ đâu mà ra......
Còn chuyện tâm tư của Cố Tiểu Tang, với tính cách khó đoán của cô, hắn thật sự không biết ngoài lợi dụng, cô cũng có những cảm xúc tương tự với hắn hay không.
Luôn khiến cho người ta đoán không ra mới thực là đúng với hai từ “Yêu nữ”.
Nhưng Mạnh Kỳ có chú ý tới một điểm đáng để suy ngẫm, chính là khi yêu nữ lấy lợi dụng làm chủ, cô không bao giờ keo kiệt biểu lộ “Tình yêu” biểu lộ “tình cảm nồng nàn” dành cho hắn, xưng hô phu quân cứ như thuận miệng mà tuôn ra, “Có cần phải cứu chàng cả trăm lần ngàn lần, cho tới khi chết ngay trước mặt chàng thì chàng mới tin hay không”, lời lẽ thê lương đau lòng đến thế.
Nhưng bây giờ, chỉ còn lại toàn mưu đồ, lợi dụng, trêu cợt vẫn còn, nhưng không còn nhìn thấy biểu hiện tình thâm như ngày xưa nữa.
“À.” Cố Tiểu Tang kéo dài giọng, hạ giọng xuống, mang theo ý cười, “Xem ra phu quân thích nghe thấy cách gọi này trong một thời khắc đặc thù nào đó......”
...... Mạnh Kỳ đã coi thường sự mặt dày của yêu nữ, lại dở khóc dở cười, nói sang chuyện khác: “Cái quả lấy được từ cây Phù Tang cổ thụ kia có điểm gì đặc biệt?”
Đây là lần thứ ba hắn hỏi cô câu này. Hai lần trước, Cố Tiểu Tang đều cố ý chuyển đề tài sang chuyện khác, lấy những chuyện làm người ta đỏ cả mặt mũi để chuyển dời sự chú ý.
Điều này khiến hắn càng thêm tò mò về cô.
Từ đâu cô biết được tác dụng bí mật của Kim Sinh quả?
Làm sao cô vào được giới vực Phù Tang cổ thụ, lại còn leo được tới đỉnh ngọn cây?
Sao cô cứ ra vẻ biết trước khả năng bố cục thế, trong khi đại nhân vật Bỉ Ngạn như Kim Hoàng còn bị ngã bổ nhào?
Mạnh Kỳ thậm chí còn nghi ngờ cô lựa chọn khiếu huyệt tay trái của hắn để ẩn thân hẳn là có lý do nào đó, bởi vì cái quả huyết đào yêu dị lấy được từ Bàn Đào viên cũng đang nằm ở tay trái hắn mà!
Nhưng rốt cuộc đó là bí mật gì, thì hắn tạm thời không biết.
Nhưng cô ẩn thân trên người hắn, cũng đã giúp đỡ hắn rất lớn.
Kinh nghiệm và kiến thức của đại nhân vật Bỉ Ngạn há chỉ phi phàm?
Cố Tiểu Tang khẽ cười: “Phu quân thật đúng là bám riết không tha, không chịu bỏ qua. Thiếp thân còn định sau này mới tìm cách cùng chàng chia nhau ăn quả cây kia.”
Cô dừng lại một chút: “Phù Tang cổ thụ do máu tươi của Hạo Thiên Thượng Đế và Đông Hoàng Thái Nhất tưới mà thành, lấy sự tan biến của kỷ nguyên trước làm chất dinh dưỡng, kết quả đương nhiên không giống bình thường, nhưng mà ngay cả vị kia, cũng không biết được chính xác hiệu quả của nó, chỉ nghi ngờ ở trong quả có ẩn chứa ‘Nội cảnh chư thiên’ đã tàn phá của Hạo Thiên Thượng Đế hoặc Đông Hoàng Thái Nhất.”
Khi nói chuyện, cô luôn không nhắc tới Kim Hoàng hay Vô Sinh Lão Mẫu, để khỏi bị người ta cảm ứng được.
“Nội cảnh chư thiên?” Mạnh Kỳ đăm chiêu gật đầu, đến giai đoạn Bỉ Ngạn, nội cảnh Chân Thật giới đã thành hình, sắp thăng hoa thành một cái “Chư thiên vạn giới” khác!
Nếu thực có được “Nội cảnh chư thiên” của hai đại hoàng giả cách đây mấy kỉ nguyên, giá trị của quả này quả thực là không thể đo lường, tuy vẫn chưa tìm ra cách ứng dụng nó......
Bóng đêm yên tĩnh, Mạnh Kỳ cầm quả cây kia, cẩn thận xem kỹ, Cố Tiểu Tang thì hát nho nhỏ một bài như đồng dao, lí lắc vui vẻ, rõ ràng vì qua mắt được Kim Hoàng, thành công sống lại mà tâm tình sung sướng.
Mạnh Kỳ cười: “Sao giống con nít vậy, còn hát đồng dao.”
“Cha à, người ta vốn là một cô bé con mà......” Cố Tiểu Tang ỏn ẻn, sau đó cảm khái nói, “Bài này hồi ta còn rất nhỏ, mẫu thân hát cho ta nghe......”
“Mẫu thân? Hình như lần đầu tiên ngươi bị A Nan Phá Giới đao ý ảnh hưởng, vẫn còn nhìn thấy mẫu thân của ngươi phải không?” Mạnh Kỳ nhớ lại ngay.
“Ừ.” Cố Tiểu Tang trầm trầm trả lời, tiếp đó cười nhẹ, “Tướng công, còn nhớ lời ước định trước đây của chúng ta không?”
“Nếu sống lại, hàng đêm tẫn hoan......” Những chữ cuối dần cao lên, ngữ khí kiều mỵ, câu hồn đoạt phách, Mạnh Kỳ cứng người, trong lòng rung động, không nhịn được nuốt nước miếng, sau đó liền thấy cánh tay trái của mình hạ dần xuống.
“Dừng!” Mắt hắn giật giật.
Đây mà là hàng đêm tẫn hoan? Với tay trái của mình hả?!
Cố Tiểu Tang “uất ức”: “Thiếp thân không dám đi ra, chỉ có cách này để an ủi tướng công......”
Mạnh Kỳ lau trán, nghiêm chỉnh nhìn hài cốt Hoàng Tuyền, nói:
“Có một số việc, ngay bây giờ có thể làm một lần.”
La Thắng Y chuyển thế bị Địa Phủ giữ lại, hồi đó mình chưa tới Truyền Thuyết, không can thiệp vào được, hôm nay có thể nhờ hài cốt Hoàng Tuyền, tới đó một chuyến!
Phong Đô đại đế hẳn là vẫn chưa tỉnh dậy đâu!