Dịch giả: Tiểu BăngTrảm Tiên phi đao bắn ra hai tia sáng trắng, xuyên qua những tầng thời không, bắn tới vầng phật quang viên mãn.
Ở dưới Bỉ Ngạn, không có một ai muốn mình bị Trảm Tiên phi đao nhằm vào, bởi vì điều đó đồng nghĩa tất cả hình chiếu, biến hóa đều sẽ bị cố định lại hết, nó xoay một cái là sẽ tiêu vong, chưa từng có ai may mắn thoát khỏi, Nhiên Đăng Cổ Phật cũng không ngoại lệ, nhìn thấy phi đao, cổ đăng trong tay lập tức co lại.
Vầng phật quang như mặt trời kia ngay lập tức tách khỏi liên hệ với tịnh thổ, không còn một chút nhân quả nào, vầng phật quang bị Trảm Tiên phi đao cố định, nó xoay một cái, vầng phật quang hóa thành quang vũ, tan thành mây khói.
Nhân cơ hội này, trong trọng đồng của Nhân Hoàng lại hiện lên thân ảnh Di Lặc, chiếu trong khoảng thời gian mười sát na gần nhất. Mạnh Kỳ xuất hiện bên trên Vạn Phật đại trận, tay phải Tuyệt Đao thông thấu, Tử điện tầng tầng ngưng tụ, như hình thành một vũ trụ do lôi đình tạo thành, tay trái trường kiếm mông lung, thanh quang lấp lóe, như trí tuệ tỏa sáng, bày ra ngũ trí cửu thức, hình thành vô số kính tròn, chiếu thấu hết mọi biến hóa của kết giới lưu ly, không còn che giấu được một bí mật nào!
Nhân Hoàng di thể xuất kiếm, lại quấy nhiễu Đại Diệu Tướng ở mấy sát na trước đó, khiến Vạn Phật đại trận lại xuất hiện hỗn loạn.
Mạnh Kỳ đao kiếm cùng xuất, một bên thực chất chi lực, một bên hư ảo trí tuệ, hợp thành Âm Dương, giao thành một tấm Thái Cực đồ, cuộn tranh đảo ngược, đen trắng sụp đổ, suy diễn ra một điểm bao dung vạn vật, hóa vạn vật vào ban sơ Hỗn Độn.
Hỗn Hỗn Độn Độn Phệ Trụ Vũ!
Tuy không phải bản tôn, không có Vô Cực ấn, nhưng dựa vào thần kĩ này của đao và kiếm, Mạnh Kỳ giành trước mô phỏng ra u ám Hỗn Độn!
Hỗn Độn rơi xuống, hỗn loạn Vạn Phật đại trận lập tức bị tan rã vào trong, các Kim Thân phật ảnh, những chữ vạn vàng, từng tầng lưu ly kết giới, đều dần bị u ám thôn phệ, không còn tung tích.
Tru Tiên tứ kiếm rung lên, kiếm quang sáng ngời bắn xuống, mang theo hỗn độn chém vào Di Lặc, quyết tiêu diệt Phật Tổ tương lai này ở Giang Đông!
Thấy vậy, Di Lặc thở dài, khẽ niệm:
“Nam Mô A Di Đà Phật.”
Tiếng thở dài vang vọng, ba viên Xá Lợi tử không ngừng lấp lóe, viên xá lợi ẩn chứa các khả năng tương ai bay ra, phật quang dâng lên, hóa thành Sen trắng, hiển hóa ra một phật tượng tinh tú của tương lai, nét mặt giống hệt Di Lặc, nhưng không có nụ cười, mặt mày đầy vẻ quyết tuyệt!
Lịch ức vạn kiếp số, đọa trầm luân khổ hải, phật tâm không thay đổi.
Không độ chúng sinh, không cứu tận thế, không cầu tương lai!
Phật tượng tinh tú tương lai nổ tung, viên xá lợi tương lai này hoàn toàn trở thành hư ảo, chiếu sáng tam giới thập phương, hoá sinh từng đóa sen trắng, những khả năng trong tương lai thi nhau biến mất, bất kể là tương lai Vạn Phật đại trận bị đao kiếm Hỗn Độn phá mất, hay tương lai Di Lặc bản tôn bị Tru Tiên kiếm trận thôn phệ, tất cả đều biến mất!
Các khả năng khác không còn, chỉ còn để lại một cái duy nhất, xá lợi tương lai vỡ tan, đổi lấy cơ hội cho Di Lặc độn ra khỏi kiếm trận.
Di Lặc ném túi nhân chủng ra, hút cả Đại Diệu Tướng lẫn tịnh thổ Bồ Tát La Hán của mình vào trong, sen trắng chung quanh lần lượt nở lại tàn, Báo Thân cũng là Pháp Thân cũng là Niết Bàn, bên ngoài kiếm trận, một đóa sen trắng xuất hiện, nở ra, Di Lặc cao tọa trên đó.
Hồ lô đỏ thắm lại bắn ra một vật, có mi có mắt, lúc nó sắp bắn ra hai đạo bạch quang, thì Nhiên Đăng Cổ Phật gập ngón tay búng ra một viên Định Hải châu ẩn chứa Phật môn chư thiên, đánh trúng vào tiểu hồ lô, làm nó bị hất văng ra.
Di Lặc lại thở dài, Kim Thân nhảy lên, tiến vào trong tịnh thổ của Nhiên Đăng Cổ Phật.
“Xá Lợi tử tương lai” là một trong tam đại kết tinh lão đúc kết ra được khi thăm dò con đường Bỉ Ngạn, tiêu tốn cả vạn năm mới thành, một khi vỡ tan, mọi kí ức trải qua và liên quan đều sẽ biến mất theo, phải làm lại từ đầu!
Vất vả bao nhiêu năm, một tích tắc không còn.
............
Hỗn Thiên lăng loạn vũ, Càn Khôn quyển đánh xuống, Phong Hỏa luân bừng chân hỏa, thiêu đốt không gian, Hỏa Tiêm thương không đâu không có, ép Ngưu Ma vương không tìm nổi đường trốn ra khỏi kiếm trận.
Nhân Hoàng di thể lại tập trung vào Ngưu Ma vương.
Tru Tiên kiếm trận không ngừng tạo ra vết thương trên thân Ngưu Ma vương, để lại những vết thương khó mà khôi phục. Kiếm trận tung hoành, luôn chờ chực tràn tới, thôn phệ Ngưu Ma vương.
Từ trên trời cao vọng xuống một tiếng hét to:
“Mở ra cho lão tôn!”
Kim Cô bổng vung lên, quật vào Phiên Thiên ấn, hất nó ra, dư ba mãnh liệt khiến kiếm trận khu vực đó bị tiêu diệt.
Trong quang lãng, một bàn tay phật vàng thò vào, khí tức trang nghiêm, lượn lờ đốm sáng phật quang, túm lấy Ngưu Ma vương, dùng mu bàn tay ngạnh kháng hai thương ba vòng của Na Tra, tia lửa bắn ra tung tóe, rút ra khỏi kiếm trận.
Đấu Chiến Thắng Phật hàng lâm!
Tôn Ngộ Không khai hỏa toàn bộ chiến lực, Phiên Thiên ấn dù có mạnh, thì cũng chỉ là pháp bảo thần binh, Quảng Thành Thiên Tôn chỉ hàng lâm xuống một tia sức mạnh, dù có thêm Na Tra, Nhân Hoàng di thể liên thủ cũng không cản nổi.
Không cần thủ thuật, không cần bảo vật, chỉ thuần túy là thực lực.
............
Viên Hồng toàn thân lóng lánh quang mang, nhục thân thành thánh bất diệt chi khu chống đỡ sát lục kiếm khí của Tru Tiên kiếm trận.
Đinh đinh đang đang, lách cách leng keng, thân hình nó bị kiếm quang chém bắn ra hoa lửa tung tóe, thân thể không ngừng tránh né.
Một đường hướng lên trên, Viên Hồng dùng hết thủ đoạn, xuất hết biến hóa, bất diệt chi thân xuất hiện vết thương chi chít, cuối cùng cũng tới được ranh giới của kiếm trận.
Thả thân nhảy một cái, kiếm khí mênh mông bao quanh thân nó, hư không nghiến nát đầu nó, tạo nên vô số vết thương ảnh hưởng tới cả nội cảnh lên thân hình đạm kim của nó.
Nhưng Viên Hồng không hề dừng, bắt lấy cơ hội này xông ra khỏi kiếm trận, ở cổ có một làn thanh khí bay ra, mọc một đóa sen trắng, sen trắng nở ra, bên trong là một cái đầu mới.
Cuối cùng cũng chạy thoát, Viên Hồng nghiến răng, nếu không phải vết thương Thanh Đế để lại vẫn chưa lành, mình cần gì chật vật như thế!
Đúng lúc này, hư không trước mặt y nhảy ra một cái hồ lô nhỏ đỏ thắm, từ trong bắn ra một tia sáng, trong tia sáng có một vật có mi có mắt, từ đôi mắt của vật đó bắn ra hai tia sáng trắng, hướng thẳng tới Nê Hoàn của Viên Hồng.
Viên Hồng cảm nhận được nguy hiểm, nhưng lực đã cạn, không né kịp, cơ thể lập tức bị cố định, dừng ngay tại chỗ.
Nó nghe thấy tiếng Lục Áp vang lên bên tai:
“Đạo hữu, thỉnh hiện nguyên hình!”
Thân thể Viên Hồng lung lay, hóa thành một con viên hầu lông trắng, trơ mắt nhìn cái hồ lô gia tăng ấn pháp lên mình.
Làm xong, cái hồ lô rung lên, tiếng Lục Áp vọng ra:
“Viên Hồng đạo hữu, ngươi tiếp tục trông coi Kim Ngao đảo, dù bất kì ai cũng không được tới gần Thanh Bình kiếm.”
Viên Hồng nhe cung kính đáp: “Cẩn tuân Đạo Quân phân phó.”
Lục Áp vừa lòng, hồ lô nhỏ nhảy một cái, ra khỏi Chân Thật giới.
Lần này ra tay, y chỉ có một yêu cầu, là dụ Viên Hồng tới, làm cho Viên Hồng bị thương nặng, rồi giao cho y xử trí.
............
Trong Băng Tuyết tiên cung, quan tài đồng xanh vẫn đang mở, thất khiếu ma tâm không ngừng phập phồng, tỏa ra quang mang hư ảo, nó bị buộc phải thức tỉnh trước thời hạn.
Mấy tích tắc sau, hư không xung quanh lắc lư, một bộ ma khu do máu tươi ngưng tụ thành bước ra, đầy sát lục chi khí, không có trái tim, không có đầu, không có tứ chi.
Thất khiếu ma tâm nhảy vào trong bộ ma khu, nhảy tới vị trí trái tim.
Sau đó, Đại A Tu La chi thân đầy ý vị sát lục xé rách hư không xuất hiện, quanh thân phủ một lớp hỏa diễn màu đen, thiêu đốt nối tới rất nhiều vũ trụ, mang tới thống khổ vô tận cho những vũ trụ ấy.
Bộ Tu La đạo thể này hóa thành hai cái chân đen ngòm, nối vào với ma khu.
Sau đó, một thân thể tà thần lượn lờ hoàng tuyền xuất hiện, màu đen làm nền, bên trong lưu chuyển trắng nõn, tử tử sinh sinh.
Thân thể tà thần hóa thành tay trái, tụ vào ma khu, khiến nó chỉ còn thiếu đầu và cánh tay phải mà thôi.
Ầm!
Thiểm điện màu đen nhảy nhót, một cái đầu đột ngột xuất hiện, nét mặt già cả cổ xưa, tóc trắng xóa, râu lại đen mun, đôi mắt đầy tà ý.
Đầu vừa rơi nối vào cổ, chư thiên vạn giới đều như vang lên tiếng khóc thảm, những tiếng sấm nổ rền vang, Cửu U lại vui mừng, khi nhìn thấy “Vô Thượng Ma Khu” trở về.
Ma Quân cái thế đã lại tái hiện trong trời đất!
Song y bị thiếu đi cánh tay phải, máu thịt không thể sinh ra được cái mới, “Lục Diệt Diêm Ma thân” cần phải được tu luyện lại lần nữa.
Vô Thượng Ma Khu chưa được viên mãn.
Ma Quân nhìn về phía Nam Hoang, trầm ngâm một thoáng, sau đó một bước bước vào Tây Vực, bước tới Táng Thần sa mạc.
Vô Tận Uyên Hải đang lặng lẽ phun trào ma khí.
Y tới Uyên Hải, nhanh chóng lặn sâu xuống dưới.
Y muốn thừa dịp Đại Chu kịch chiến chưa xong, sẽ đánh vỡ kết giới mà Định Hải châu và chúng sinh chi lực đang chữa trị, phóng thích Cửu U, nhiễu loạn thế cục, lén đột kích Nam Hoang!