Dịch giả: Tiểu BăngVì chuyện của tổ sư khai phái, Mạc Phi cũng không giữ hắn lại, tự mình tiễn hắn ra khỏi Chỉ Hư sơn, sau đó phong bế giới này, ngăn cách với bên ngoài.
Mạnh Kỳ thân ảnh lóe lên, đã xuất hiện ở ngoài Phù Tang cổ thụ giới vực, nhìn thấy cây cổ thụ che trời kia, hai thân cây đỡ lấy nhau, lá như dâu, như dục kim hỏa, cảm giác hoang man cổ xưa mà huyết tinh nóng hực, tạo ra một thế giới không thua gì Chân Thật giới.
Bước qua chỗ hổng, Thượng Cổ tiên cảnh giống như một bức tranh, từ từ bày ra trước mắt Mạnh Kỳ, phiêu miểu thoát tục, nhưng lại chất đầy tuế nguyệt trần ai, mục nát mà chết chóc.
Mạnh Kỳ theo kết quả thôi diễn của Mạc Phi và Hoang Diêu, đi thẳng tới chỗ Phù Tang cổ thụ, cảm nhận được khí tức của hai thân cây khác nhau, một bên chí cao chí thượng trầm trọng, một bên chí u chí thâm huyền diệu, như Thái Cổ hoàng giả sóng vai đứng thẳng, cùng nhìn xuống kỉ nguyên này.
Bỏ đi cảm xúc của bản thân, quan điểm cũ sụp đổ, hình thức mới nhanh chóng xây dựng lên, những gì Mạnh Kỳ nhìn thấy cũng khác hẳn đi. Phù Tang cổ thụ giống như khung xương của chư thiên vạn giới, đứng vững trong u ám mênh mông, mỗi cái lá gánh vác một vũ trụ, Truyền Thuyết đại năng so với nó là vô cùng nhỏ bé.
Mạnh Kỳ không đi tới nữa, lẳng lặng đứng bên trên chỗ bộ rễ khô hóa thành sơn cốc, trong đầu ngờ rất nhiều ý.
Hắn vươn tay ra, ngón trỏ ngón giữa song song, viết lên mấy chữ vàng to lên vách đá của “Sơn cốc”:
“Ngọc Hư Tô Mạnh ở đây kính đợi Thanh Đế tiền bối, nhắn tin ở đây trước khi tới tiết điểm.”
Chữ như lưu ly, trang nghiêm mà thần thánh, Mạnh Kỳ vừa viết xong là quay đầu bỏ đi.
Tiểu Tang vẫn luôn dẫn đường cho hắn tìm ra nơi Thanh Đế hạ lạc. Hắn để tin nhắn lại cho mấy năm sau chính là để tạo ưu thế khi nhìn trộm tương lai, Chỉ Hư sơn lại vừa vặn thôi diễn ra được thời gian và địa điểm Thanh Đế chứng đạo, hai loại “Số mệnh” mâu thuẫn với nhau, kết hợp tất cả lại, nối kết chúng với nhau, nếu như thế mà hắn còn không nhìn ra được huyền cơ trong đó, thì hắn chính là ngu như bò.
“Hắc. Chỉ Hư sơn am hiểu thôi diễn, lại có tích lũy vạn cổ, thôi diễn việc Thanh Đế chứng đạo e là chênh lệch cũng không xa. Là ai cố ý dẫn đường cho họ vậy nhỉ?” Mạnh Kỳ đi tới chỗ hổng ra vào Phù Tang cổ thụ, mỉm cười.
Thanh Đế là một trong những đại thần thông còn sống tiếp cận Bỉ Ngạn nhất, Chỉ Hư sơn muốn thôi diễn những chuyện liên quan tới ông ta, nhất định sẽ không dễ dàng, chẳng khác gì đi nhìn trộm kẻ có “Chư quả chi nhân” như mình, dù họ có chỗ dựa cường thế, tính toán được chuyện Thanh Đế một hai, nhưng việc chứng đạo cũng đương nhiên là có liên quan tới sự tranh đấu giữa các Bỉ Ngạn, làm sao họ nhìn thấy được cụ thể thời gian và địa điểm?
Các đại năng Chỉ Hư sơn chỉ say mê nghiên cứu, không phân tâm tới những việc vặt vãnh có lẽ không nhận ra được vấn đề trong đó, nhưng hắn chỉ cần nghe thấy có kết quả thôi diễn cụ thể là hắn liền hiểu ra ngay!
Nếu nói tới mưu đồ của các Bỉ Ngạn giả, hắn chỉ cần hoàn thành môt phần chuyện của cái bản thân này là đủ rồi, không cần phải lo lời nhắn của mình sẽ bị ai đó xóa mất, chuyện này tự nhiên sẽ có người khác bận tâm thay, nếu để ý quá không chừng lại dẫn tới nguy hiểm sinh tử khó lường!
Hắn còn chưa đủ sức để cho mình cuốn vào câu chuyện của các Bỉ Ngạn!
Lúc nào nên lùi thì phải lùi, lúc nào nên thoát ra thì phải lập tức thoát ra!
Mạnh Kỳ mỉm cười, chắp tay sau lưng rời khỏi giới vực Phù Tang cổ thụ, một bước đã về tới Côn Luân sơn Ngọc Hư cung.
............
Bên trong Tấn vương phủ.
Du Cảnh Hoa mặc trang phục nha hoàn, đang lau chùi, gương mặt thanh tú không có chút vẻ oán thán nào, vô cùng chuyên chú.
Ma ma quản sự đứng gần đó nhìn mà gật đầu, thầm khen ngợi nha đầu này quả nhiên là đơn thuần thành thật, không có tâm địa gian giảo, một năm nay làm việc lúc nào cũng chuyên tâm, theo đúng khuôn phép, chịu được khổ cực, không có tí khả nghi nào, cũng không ra vẻ muốn với cao xa, muốn tăng tu vi hay tới gần vương gia gì đó, rất tốt!
“Phải nhắc tổng quản tăng tiền lương cho cô ta mới được.” Ma ma quản sự thầm nghĩ.
Du Cảnh Hoa tuyệt không có chăm chú như vẻ ngoài, cô đã mai phục ở đây gần một năm, đã vượt qua giới hạn Lục Đạo yêu cầu rất xa, nhưng vẫn chưa thấy đưa cho thêm nhiệm vụ.
Đành chịu thôi, trong phủ có Tấn vương cấp thần ma, liên quan tới tổ chức “Tiên Tích”, cô đành phải kiên nhẫn đợi, coi mình là một nha hoàn hạ đẳng thật sự, mỗi hành vi lời nói đều giống hệt mọi người, có khi còn quên luôn việc mình là một Luân Hồi giả, từ thế giới khác đến.
Phải làm như vậy mới có thể an toàn mai phục trong vương phủ!
Làm xong việc trong tay, Du Cảnh Hoa dọn dẹp dụng cụ, đi theo ma ma quản sự tới sân khác, phần còn lại đã có các loại máy móc dọn dẹp của Mặc cung làm thay.
Xuyên qua cánh cửa tròn, Du Cảnh Hoa gặp phải Chúc Thiên Minh cũng vừa mới chỉnh trang xong cây cối trong vườn.
Hai người nghiêng người lướt qua nhau, khẽ gật đầu chào, nói vài câu chào hỏi, làm như không thân gì nhau.
Trong mắt mọi người, họ chỉ là làm việc ở đây thấy được nên giới thiệu cho đồng hương cùng vào mà thôi.
Du Cảnh Hoa và Chúc Thiên Minh đều nhìn ra được sự nôn nóng trong mắt nhau, Lục Đạo không giao nhiệm vụ tiếp theo, họ cũng không biết phải làm sao.
Chẳng lẽ cả đời làm nha hoàn trong Tấn vương phủ thật sao? Du Cảnh Hoa chợt nghĩ.
Cô vừa chia tay Chúc Thiên Minh thì giật mình, cả người cứng lại, Chúc Thiên Minh cũng vậy.
Giọng nói quen thuộc kia đã vang lên trong tai!
............
Sâu trong hoàng cung Trường Nhạc, trong một bí điện giữa một vùng đầy cấm chế.
Quanh người Cao Lãm nhân đạo quang huy hội tụ, những thân ảnh đế giả vòng quanh bỗng nhiên mở mắt, thân hình sinh quang, chiếu sáng mọi ngóc ngách trong điện.
Cuối cùng cũng đã có đủ ấn kí ta khác!
Cao Lãm vẻ mặt hờ hững nhưng trong lòng không tránh khỏi hồi hộp, khe khẽ thở dài.
Dùng Kim Sinh kính kết hợp hai nhân cách không phải là chuyện đơn giản, sự gian nan và khốn khổ trong đó không phải ai cũng chịu được, nhưng nhờ có nó, y sớm có phần hiểu thêm về “Ta này là ta”, tới khi mưu đồ làm Yến Nhiên sống lại thất bại, y càng thêm thấy rõ bản thân, nhìn thấu rất nhiều thứ, đến ngày hôm nay, tích lũy xem như đã đầy đủ.
Y nắm lấy Nhân Hoàng chi kiếm, đứng dậy, ngạo nghễ với trời đất, lẩm bẩm:
“Trăm năm đau khổ, một đời tang thương, lòng này không đổi, chí này không ngã!”
Xoảng, y rút Nhân Hoàng kiếm, một vầng ánh vàng rực lên.