Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Chương 1237

Dịch giả: Tiểu Băng

Thấy vậy, hai kẻ tình nguyện mắc câu lập tức động, A Tu La thủy tổ bỏ qua cơ hội này, ma khu chín đầu ngàn mắt tỏa sáng, toàn thân hỏa diễm cháy rừng rực, cảm giác già nua suy yếu không còn, trở nên mạnh mẽ lạ thường.

Nó vận chuyển bí pháp, thích giải nửa thần nửa ma chi thể, dùng chút thọ nguyên còn sót lại để đổi lấy trạng thái sức mạnh quay về đỉnh phong.

Không thành công thì xả thân!

Hoặc là sáng nay chết, hoặc là từ đây sống!

Quang ảnh lóe lên, A Tu La thủy tổ theo sát Hoàng Tuyền, xông vào lốc xoáy Sinh Tử nguyên điểm.

Mạnh Kỳ cũng không khác gì, mặc kệ Hoàng Tuyền hài cốt có khả năng tổn hại, ép hết sức mạnh trong mỗi một cái xương ra hết, toàn thân lượn lờ sương mù huyết hoàng nồng đậm, xẹt qua bầu trời, xông vào lốc xoáy.

Dù sao với mình mà nói, đây chỉ là vật ngoài thân!

Sau lưng hắn, xích hà ào ạt bay qua, Huyết Sát đạo nhân kịp đuổi tới trước khi lốc xoáy co lại, thành công nhảy vào.

Bởi vì có A Tu La thủy tổ và Mạnh Kỳ đi trước, nên sức mạnh gã bị tịnh thổ hút không nhiều, vẫn còn duy trì được mức độ nhất định, không cần thi triển thần thông bí pháp tàn phá bản thân cũng vẫn vào được.

Không ngờ trong lốc xoáy lại vừa lạnh băng vừa ấm áp, Mạnh Kỳ thấy mình như xuyên qua thời không hỗn loạn, khi thì ngừng lại, lúc lại trôi nhanh, lúc êm đềm, khi lại cuộn trào mãnh liệt.

Những đối nghịch không ngừng biến hóa, khiến hắn không còn biết được mình đã đi như vậy bao lâu.

Sau đó, “Hoàng Tuyền chân thân” chấn động, thoát khỏi cảm giác hỗn loạn, chân chính tiến vào “Sinh Tử nguyên điểm”.

“Sinh Tử nguyên điểm” sẽ có cái gì?

Không có cái gì cả!

Nói đúng ra, không có cái gì mà mắt nhìn thấy được, tai nghe thấy được, da cảm nhận được, hay tinh thần chạm tới được!

Tất cả khái niệm, nhận thức của bên ngoài ở trong này đều không còn tồn tại.

Màu sắc là cái gì? Sóng âm là cái gì? Thần thức là cái gì? Phương hướng là cái gì?

Những kẻ sau này mới được sinh ra, chỉ dựa vào kinh nghiệm kiến thức truyền lại, dựa vào khái niệm, nhục thể, văn tự gì đó thì làm sao miêu tả nổi nơi gần đạo này!

Mạnh Kỳ có một cảm giác rất kì diệu, thọ nguyên của hắn đang trôi qua cực nhanh, thân thể và ý thức đang điên cuồng chạy về hướng tử vong!

Nhưng hắn không chút hoang mang, không ngừng mày mò tìm cách cảm nhận xung quanh.

Hình như mọi thứ đã thay đổi. Tuy mắt vẫn không nhìn thấy, tai vẫn không nghe được, da vẫn không cảm nhận được, nhưng vẫn có thể ‘cảm’ được vài thứ trừu tượng nào đó:

Lạnh lẽo, im lặng, vô thanh, lãnh khốc, trống trải, tịch mịch, ủ dột, thống khổ, hắc ám... và tử ý......

Những chữ ấy hiện lên trong đầu hắn, theo một quy luật kì lạ tổ hợp lại với nhau, khiến sinh cơ của hắn không ngừng mất đi.

Đó là một sự tiêu tan tuổi thọ rất là khó tả, Mạnh Kỳ không có cách nào cản được, nhưng tối đen trong bộ xương của hóa thân lại cảm ứng được những mấy thứ trừu tượng này, tự sinh biến hóa, ngưng tụ ra những đạo văn, ký hiệu và đồ hình kỳ dị, tiếp cận về hướng tử vong chân ý, còn phần sinh cơ màu trắng trong bộ xương lại dần bị bài trừ, bị trừ khử.

Đây là đang tới gần bản chất tử vong của đại đạo?

Mạnh Kỳ không dám ở đây lâu, lập tức độn sang bên. Chỉ sau mấy tích tắc, hắn đã như từ trong ao nước lạnh băng nhảy vào dòng nước ấm, thoải mái sung sướng vô cùng.

Ấm áp, nhiệt liệt, mạnh mẽ, sức sống, náo nhiệt, sung sướng, quang minh, sinh động, sức mạnh... ào ào trào vào đầu hắn.

Sinh Tử nguyên điểm, Sinh Tử nguyên điểm, có tử liền có sinh!

Mạnh Kỳ hít một hơi thật sâu, cảm giác lạnh lẽo giảm dần, thọ nguyên lại từ từ dâng lên, thân hình toả ra sức sống, sinh cơ tràn đầy mạnh mẽ, cơ thể lại có lực dồi dào.

Màu trắng trong hài cốt lại dần đậm lên, mơ hồ ngưng tụ ra những đạo văn mờ mờ, dần dần áp chế tử vong, áp chế màu tối đen trong hài cốt.

Không hổ là Sinh Tử nguyên điểm, nơi gần đạo, chỉ ở trong này, ý thức liền cảm nhận được bản chất sâu xa của sinh và tử, lĩnh ngộ thật sự, công pháp tu luyện sẽ theo đó mà diễn hóa, tới gần với đại đạo, quả thực khiến người ta vui sướng. Càng vào trong sâu, biến hóa này hẳn sẽ càng tiếp cận với Sinh Tử chi đạo...... Mạnh Kỳ cảm khái, sau đó phát hiện A Tu La thủy tổ và Huyết Sát đạo nhân cách đó không xa.

Bọn nó không phải vật của Sinh Tử nguyên điểm nên đương nhiên hắn cảm ứng được.

A Tu La thủy tổ như được ngâm mình trong nước ấm, hoàn toàn thả lỏng, ngàn con mắt thoải mái mà nheo lại, ma khu đầy dấu vết mục nát suy yếu đang dần xoay chuyển, sinh cơ dần sinh ra, hỏa diễm huyết quang toàn thân dần mạnh lên.

Nhưng nó cũng đã phải trả giá rất đắt, hung linh hộ pháp quanh thân thi nhau bốc khói xanh, thi nhau dần biến mất.

Huyết Sát đạo nhân vui sướng, đầu tiên là tràn đầy sinh cơ, sau đó nhảy vào “Tử vong” gần đó, rút ra một thanh sát kiếm do vô số con mắt và mạch máu tụ thành.

Những bọt huyết quang mấp máy, những con mắt dữ tợn mở ra, đều mang theo thê lương và tử vong, chúng dựa trên thế giới trừu tượng bên ngoài dần tự thay đổi mình, ngưng tụ ra những đạo văn mơ hồ, tự rèn luyện tử ý và sát khí.

Tà thần xuất thân từ Minh Hải địa giới này đã biết chộp ngay lấy cơ hội, ở trong “Sinh Tử nguyên điểm” luyện ra thanh kiếm cho riêng mình!

“Đạo hữu đã được đền bù như mong muốn, thật đáng mừng.” Mạnh Kỳ nhìn A Tu La thủy tổ, mỉm cười, lại nhảy trở về khu vực trừu tượng tử vong.

Hoàng Tuyền trường hà trong tử có sinh, trong sinh tàng tử, hai bên cân bằng vi diệu với nhau, dùng nó để quán thông Cửu U và vạn giới, mang tới biến hóa của sinh và tử, nên khiến tử vong quá thịnh hoặc sinh cơ quá nồng, đều sẽ đánh vỡ sự cân bằng của bộ hài cốt này, nên Mạnh Kỳ đành phải tăng sinh chi chân tủy rồi thì phải quay lại khu vực tử vong ngay, luân phiên rèn luyện, luân phiên tăng cường, để duy trì cân bằng.

Nếu có thời gian tiếp tục vậy mãi, hẳn hắn có thể nhờ “Sinh Tử nguyên điểm” rèn luyện Hoàng Tuyền hài cốt thành thần binh pháp bảo, đột phá giới hạn của Truyền Thuyết, đạt tới Tạo Hóa.

A Tu La thủy tổ không còn chút vẻ mục nát già cả nào, khẽ cười:

“Liều mạng thực là đáng giá.”

“Hoàng Tuyền đâu?” Mạnh Kỳ lại nhảy trở về khu vực sinh.

A Tu La thủy tổ im lặng một hồi: “Hắn quen thuộc nơi này, e là đã đi sâu vào trong, không dây dưa với chúng ta nữa, tranh thủ thời gian đi cướp trạng thái của thân thể Chân Võ.”

Mạnh Kỳ nghĩ nghĩ, nói: “Vậy để lão phu cũng xông vào thử xem.”

Nói xong, hắn nhảy vào tử vong, di chuyển vào hướng bên trong, càng vào sâu, cảm giác trừu tượng càng thêm nồng đậm.

Lại sinh tử luân phiên một hồi lâu, Mạnh Kỳ phát hiện A Tu La thủy tổ và Huyết Sát đạo nhân cũng bám đi theo mình, không khỏi thở dài.

Bọn nó quá tham lam, lấy được lợi ích nhiều vậy mà còn chưa thấy đủ, còn muốn vào sâu hơn, muốn lấy được huyền bí gần đạo và thân thể của Chân Võ đại đế, sao họ không nghĩ họ lấy cái gì mà đòi so bì với mình? Dù hắn có tổn thất bộ hài cốt này, tổn thất phần ý thức đã phân ra thì quá lắm bản tôn cũng chỉ bị phản phệ mà thôi, một ít thương thế mà thôi, hoàn toàn không tổn hại gì đến căn bản, trong khi nếu họ thất bại chính là sẽ vĩnh viễn không còn trên đời này nữa.

Thật sự là sẹo khỏi thì quên đau!

Đương nhiên, nếu không tham lam, thì đâu còn là tà thần và tà ma, dù cho có linh trí, có lý trí, thì chưa tới được cảnh giới như Thiên Sát đạo nhân năm đó, cũng vẫn sẽ bị thiên tính ảnh hưởng tới một mức ảnh hưởng.

Đi một hồi, trước sau chợt có cuộn trào mãnh liệt chi ý, trước mắt Mạnh Kỳ sáng lên, thấy một tia sét trắng đen xen lẫn, nửa là trừu tượng nửa là thực chất, sinh tử luân chuyển, khủng bố vô cùng, đánh thẳng về phía hắn.

Đó là “Gần đạo chi phạt”!

Đây không phải là lôi phạt có ý chí, mà chỉ là phản ứng tự nhiên, giống như đánh một quyền vào tường thì sẽ bị lực phản chấn từ tường đẩy trả lại, xâm nhập “Sinh Tử nguyên điểm”, tới gần đại đạo, đương nhiên sẽ xuất hiện đối ứng bắn ngược, uy lực bắn ngược sẽ phụ thuộc vào mức độ thâm nhập.

Sương mù huyết hoàng quanh người Mạnh Kỳ mở rộng, một nửa đen, một nửa trắng, hắn không ngừng búng tay bắn ra, vù vù hóa ra cả chục làn kiếm khí đục ngầu, nghênh đón thiểm điện sinh tử luân chuyển.

Ba ba ba!

Kiếm khí đầu đuôi tương liên, liền thành một khối, triệt tiêu với thiểm điện rồi cùng biến mất, A Tu La thủy tổ và Huyết Sát đạo nhân cũng chống đỡ được đợt lôi phạt lần này.

Tiếp tục hướng tới phía trước, Mạnh Kỳ đột nhiên cảm giác không đúng, theo bản năng liền dừng lại.

Hắn phát hiện không chỉ có Hoàng Tuyền hài cốt là đang diễn biến theo trừu tượng tử và sinh, ngưng tụ ra đạo văn, mà ý thức, phân thần của hắn cũng đang có biến hóa.

Tức là, nếu xâm nhập đến mức độ nhất định, Phân Thần và ý niệm của hắn sẽ bị đồng hóa thành gần đạo chi tử sinh chân tủy, hắn sẽ không còn ý niệm và suy nghĩ của riêng mình nữa!

Đây chính là cái gọi là sự quá tham lam của Chân Võ đại đế, khiến ông ta đi quá xa, nên gần như bị đạo đồng hóa?

Đúng lúc này, họ nhìn thấy một bóng người mặc bào đen, chính là Hoàng Tuyền chuyển thế thân xuất hiện ở phía trước, đang tiếp tục tiến tới.

Sau đó, y ngừng lại, trước mặt y là một thân thể ngồi xếp bằng, mặc cổn bào màu đen, đội bình thiên chi quan, khuôn mặt gầy guộc, hai mắt nhắm nghiền, như sống như chết, không sống không chết, không hề có ý niệm vây quanh, nặng nề lặng lẽ.

“Ha ha, nếu các ngươi sợ tới gần sẽ bị đạo đồng hóa, vậy thì ngay cả công kích cũng thế!” Hoàng Tuyền quay đầu cười to, vô cùng đắc ý.

Y đã chuẩn bị tất cả, nên bây giờ mới dám tới gần Chân Võ, người khác thì đừng mơ.

Chính vì vậy, nên y mới không thừa lúc Mạnh Kỳ mới vào Sinh Tử nguyên điểm, đặt chân chưa ổn mà giết người diệt khẩu.

Hoàng Tuyền xoay người, thò tay ra, ấn lên nê hoàn cung của Chân Võ đại đế.

Nhưng, Chân Võ đại đế đột nhiên mở mắt, trong mắt là một màu tím lịm!
Bình Luận (0)
Comment