Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Chương 1341

Dịch giả: Tiểu Băng

Bên trong Phật quốc tịnh thổ, hư ảnh A Nan mở mắt, lạnh nhạt nói:

“Tô Mạnh muốn trùng kích Bỉ Ngạn.”

Nhiên Đăng nghe mà kinh ngạc, bật thốt: “Hắn muốn trùng kích Bỉ Ngạn? Hôm nay? Ngay bây giờ?”

Đột ngột quá, quá ngoài dự đoán a!

Từ Dương Tiễn chém đứt bàn tay của Vô Sinh Lão Mẫu thò vào Cửu U, lại hợp lực với Mạnh Kỳ ngăn cách Hắc Thiên Đế, Nhiên Đăng Cổ Phật đối với Cửu U thì mắt nhắm mắt mở, cơ bản không biết Mạnh Kỳ đang từng bước một đi tới Chân Thật giới.

“Đúng.” A Nan hư ảnh lời ít mà ý nhiều trả lời.

“Tại sao có thể như vậy?” Giọng của Nhiên Đăng đầy nghi hoặc, “Hắn tích lũy đủ rồi sao? Nhưng lập trường của các Bỉ Ngạn đại nhân vật đều vẫn còn chưa thay đổi gì nhiều mà? Hắn không đợi Di Lặc chứng đạo, chớp lấy thời cơ đó sao? Hắn rốt cuộc dựa vào cái gì?”

Lại còn quang minh chính đại như thế, cứ như sợ người ta không biết!

Đây hoàn toàn không giống năm đó khi Thanh Đế tránh thoát khổ hải, lúc đó các Bỉ Ngạn giả đều còn chưa trở về, sự ra tay ngăn cản là có hạn!

Chẳng lẽ trong lúc mình không biết, Bỉ Ngạn đại nhân vật nào đó đã đổi ý, thế cục chuyển sang hướng có lợi cho Tô Mạnh sao? Cho nên hắn mới không sợ hãi, lấy tư thế trực tiếp nhất mà cũng cuồng vọng nhất để trùng kích Bỉ Ngạn?

Linh đài Nhiên Đăng nổi lên gợn sóng, xuất hiện nỗi kinh hãi mà không biết bao nhiêu năm qua đã không còn xảy ra.

Nếu thật sự là như vậy, con đường thành đạo của lão không chỉ sẽ hoàn toàn chấm dứt, mà còn có khả năng chết không có chỗ chôn.

Là vị Bỉ Ngạn nào đổi ý thế?

Kim Hoàng? Không, nó với Tô Mạnh thù sâu như biển, còn có thù sống chết với Cố Tiểu Tang, căn bản không có khả năng thỏa hiệp đồng ý.

Bồ Đề Cổ Phật? Tam Thi của ông ta bị thiếu chính vì Tô Mạnh, ân oán nhân quả rất nặng, nhưng cũng không phải không có khả năng hóa giải. Chỉ cần trả giá đủ nhiều, đạt đủ đại nguyện, thì đương nhiên sẽ đồng ý. Ông ta và A Di Đà Phật là cùng tiến lùi, ông ta thay đổi, A Di Đà Phật cũng sẽ thay đổi.

A Di Đà Phật ư? Ông ta rất coi trọng mình, nhưng để Di Lặc chứng đạo mà không bị Bỉ Ngạn nào cản trở, hẳn cũng có khả năng đạt được một hiệp nghị ngầm với Đạo Đức Thiên Tôn, trao đổi với nhau......

Đông đông đông!

Nhiên Đăng Cổ Phật như nghe thấy tiếng tim đập vốn đã yên lặng vạn cổ của mình, như tiếng bước chân của Tô Mạnh tiến tới Bỉ Ngạn không ngừng dẫm lên lòng mình.

Đối với thế cục, lão không hề nắm chắc, lão chỉ là Tạo Hóa viên mãn giả, trong chiến trường Bỉ Ngạn tranh phong, khả năng có thể nhúng tay vào của lão là vô cùng có hạn.

Đúng lúc này, lão nghe thấy giọng nói đầy thản nhiên của hư ảnh A Nan:

“Yên tâm, Tô Mạnh không rời khỏi Cửu U thì thôi, nếu rời khỏi đó, nhất định sẽ phải chết.”

Giọng nói bình tĩnh khiến trong lòng Nhiên Đăng trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều. Song lão chợt cả kinh, vì hiểu ra điều gì đó, quay đầu nhìn về phía Linh sơn, nhìn Tam Bảo Như Ý đặt ở trên đỉnh núi.

Chẳng lẽ Ma Phật......

Lão không còn dám nghĩ tiếp, trong lòng cũng đã quyết định, nếu Bỉ Ngạn bên mình chiếm thượng phong, vậy lão sẽ chỉ cần chờ “Đạo Nhất ấn” vào tay. Nếu hai phe trở thành thế cân bằng, lão sẽ bất chấp tất cả, tự mình ra tay, vận toàn lực cản trở Tô Mạnh lên bờ.

Trong thời khắc mấu chốt trùng kích Bỉ Ngạn, một Tạo Hóa viên mãn cũng có thể phá hư thành công, giống như ngày xưa lúc Thanh Đế chứng đạo.

Tóm lại, chuyện đã không còn đường lùi nữa, lúc cần ra tay không ra tay, sẽ phải lãnh hậu quả!

............

Trong Phật quốc dưới đất, chùa phật khắp nơi, sen trắng khắp chốn. Công Đức trì lúc nào cũng có thể nhìn thấy, nơi ngày xưa là cung điện của Trường Nhạc thành nay là một cái đài sen Thập Nhất phẩm nở rộ, bên trên là Kim Thân bụng to mập mạp của Di Lặc Phật Tổ.

Y vốn được A Di Đà Phật chỉ dẫn. Lúc này, gương mặt luôn cười của y hiện vẻ ngạc nhiên, hiển nhiên cũng không đoán được Tô Mạnh sẽ hành động thế này, ngang nhiên bước ra khỏi Cửu U, trùng kích Bỉ Ngạn.

Đối với hành vi của Tô Mạnh, Di Lặc thực ra cũng có một chút hiểu biết. Y đoán được có lẽ A Di Đà Phật, Bồ Đề Cổ Phật và Vô Sinh Lão Mẫu ở đằng sau thúc đẩy, khiến Tô Mạnh có dũng khí rời khỏi Cửu U, cho nên có lẽ Tô Mạnh đã hoàn thành ba tuyến đường lịch sử rất quan trọng khi hồi tưởng quá khứ, nắm được chuyện tương lai sẽ xảy ra, nắm chắc được các khả năng có thể xảy ra, để một khi dời “quá khứ” ra khỏi Cửu U, phương diện này lập tức sẽ đột phá.

Còn chuyện kết ra hư ảo Đạo Quả, Vô Cực Hỗn Độn chi đạo của hắn sớm đã có thể làm được rồi.

Nhưng tích lũy đủ chỉ là một phương diện quan trọng để đăng lâm Bỉ Ngạn chứ không phải là tất cả. Thái độ của các Bỉ Ngạn đại nhân vật rất quan trọng, thiên thời địa lợi cũng không thể thiếu, tâm tính càng phải thêm thiên chuy bách luyện, bản thân y cũng coi như đã chạm đến cửa Bỉ Ngạn, nhưng vì mãi mà vẫn chưa có được tâm huyết dâng trào, linh cơ chưa tìm được thiên thời, nên mới mãi chưa dám thử đi trùng kích.

Vốn tưởng Tô Mạnh sẽ đợi tới lúc y trùng kích Bỉ Ngạn sẽ đục nước béo cò, không ngờ hắn lại chọn hỏi bản tâm, cầu bản tính, dựa theo cách thức của mình để chứng đạo.

Đợi đến khi hắn tạo nên biến cố, thế cục hoàn toàn bị đảo loạn, thời cơ của mình có lẽ sẽ xuất hiện!

............

Lục Áp trốn ở bên trong mảnh vỡ Thái Cổ Hồng Hoang, tế luyện lại Đinh Đầu Thất Tiễn thư đã bị hao tổn.

Lão chợt nhíu mày, nét mặt phức tạp lẫn cảm khái:

“Tô Mạnh muốn rời khỏi Cửu U, trùng kích Bỉ Ngạn.”

Hàn Quảng ở gần đó, khí tức trở nên cao vời, trống không như bầu trời, trên gối là Bồ Đề diệu thụ, trầm ngâm một lát mới hỏi: “Tô Mạnh dựa vào đâu mà tự tin như thế?”

Tình hình ở Cửu U đã bị ngăn cách từ lâu, dù y có Bồ Đề diệu thụ cũng tới khi Tô Mạnh đến gần Cửu U mới miễn cưỡng nhận ra, Lục Áp từ nơi nào biết đến việc này?

“Tô Mạnh có tự tin vào mình hay không thì không biết, nhưng hắn lựa chọn tin tưởng Cố Tiểu Tang.” Lục Áp hắc một tiếng, “Cố Tiểu Tang cho rằng có thể man thiên quá hải, nhưng không thể gạt được ta.”

Là không thể gạt được cái vị ở sau lưng ngươi mới đúng! Hàn Quảng mỉm cười.

“Tô Mạnh làm vầy là rất lỗ mãng, lẽ ra phải đợi đến khi Di Lặc định chứng đạo, thế cục càng thêm lung tung, cơ hội của hắn mới càng lớn.” Lục Áp không biết là tiếc hận hay là sung sướng khi người gặp họa, “Tới lúc đó, cho ta mượn Bồ Đề diệu thụ dùng nhé.”

Hàn Quảng lắc đầu: “Đạo của người khác không phải đạo của ta. Tô Mạnh nếu thật sự cẩn thận cầu toàn giống các ngươi, thì cũng sẽ mất đi cái bản tính nhuệ khí và dũng khí tranh tìm đường sống của hắn. Hắc, Nguyên Hoàng Thiên Tôn là Cuồng Đao, là lôi đao cuồng tăng, là Mãng Kim Cương cơ mà.”

Lục Áp không đáp, hai mắt khép hờ, chờ cơ hội xuất thủ.

Trong chư thiên vạn giới, các đại năng đại thần thông giả mà có Bỉ Ngạn đại nhân vật chống lưng đều biết Nguyên Hoàng sắp rời khỏi Cửu U, cầu con đường Bỉ Ngạn vô thượng, nên đều thi nhau chạy tới lưu ly thế giới, Phù Tang cổ thụ giới vực, những nơi ở ngoài Tam Thập Tam Thiên để tránh bị lan đến bản thân.

Kỷ nguyên sắp kết thúc, tận thế đang đến, sau Thanh Đế, là Nguyên Hoàng chứng đạo?

Hay là hắn sẽ từ hôm nay hoàn toàn biến mất, Ngọc Hư cung hoàn toàn rời khỏi cuộc tranh giành của bản kỷ nguyên này?

............

Cửu U, Mạnh Kỳ mắt nhìn vào Chân Thật giới, mỗi một bước đi đều không ngừng ngưng tụ khí thế, thu nạp quá khứ.

Tiểu Tang nếu đã chuẩn bị xong xuôi, vậy mình cũng nên sẵn sàng cho tốt!

Hôm nay kết thúc tất cả các ân oán, thị phi đi!

Khi sắp bước qua biên giới Cửu U, Mạnh Kỳ nhắm mắt lại, trong đầu hiện ra bốn đạo kiếm quang đỏ xanh đen trắng, bọn họ như những con thiêu thân lao đầu vào lửa, xông tới chém về vầng trăng tròn trịa viên mãn đó, để rồi sau đó bị quang hoa nuốt hết, mà không tạo ra được một chút gợn sóng nào.

“Hồi báo Lão Mẫu, Ngọc Hư cung ta chính là bao che khuyết điểm!” Mạnh Kỳ lặp lại những lời này, đưa tay ra, rút Nhân Hoàng kiếm. Ánh sáng vàng bừng lên rực rỡ, vương đạo tràn ngập, núi non sông ngòi, nhật nguyệt tinh thần như tự thành chư thiên.

Mắt hắn còn chưa mở, bên tai đã như nghe thấy tiếng đàn u u, trong đáy lòng hiện ra đạo kiếm quang trong vắt thuần túy đến cực điểm kia, tất cả những hình ảnh của quá khứ quay về. Thiếu nữ mặc áo màu vàng nhạt làm quen với tiểu sa di quét rác, thiếu nữ ấy ở trong Tẩy Kiếm các, khi nghiêm túc đối chiến với Cuồng Đao, khi cùng một thiếu hiệp ngồi nhấm nháp những món ăn ngon lành, khi lạnh lùng mà kiều diễm nói chuyện với Đấu Mẫu Nguyên Quân......

Hơn trăm năm trước, ta không có khả năng cứu mọi người, để mọi người phải một mình đối mặt với tử vong, không có ai tới giúp đỡ.

Hơn trăm năm sau, cuối cùng ta cũng đã có thể quát to:

“Ta đã tới rồi, chúng ta đồng sinh cộng tử!”

Tay kia rút Tuyệt Đao, tử quang đằng không, lôi điện vạn quân, bá đạo chi ý như thành thực chất!

“Tam đệ, mang theo hi vọng của ta đăng lâm Bỉ Ngạn đi!”

Lời của Cao Lãm vang vọng trong lòng, thân ảnh hoàng giả lãnh khốc hờ hững kia như nhếch lên đôi môi mỏng, nở nụ cười đầy chờ mong với hắn...... Mạnh Kỳ mở mắt, sự thống khổ, bi phẫn, cừu hận và điên cuồng sôi trào cuồn cuộn, khiến khí thế của hắn càng trở nên mạnh mẽ.

“Được, hoàng huynh, hãy giao hy vọng của huynh lên người ta vào hôm nay đi!”

Khóe mắt Mạnh Kỳ ứa nước mắt, một bước bước ra, rời khỏi Cửu U.

Hôm nay quang minh chính đại trùng kích Bỉ Ngạn, chính là để chấm dứt tất cả mọi do dự, có đi không về, tử chiến cho đến phút cuối cùng!

Thân ảnh của hắn vừa rời khỏi Cửu U, vầng trăng sáng lập tức dâng cao, sáng rừng rực, Vô Sinh Lão Mẫu ra tay!

“Yêu phụ, đi chết đi!” Mạnh Kỳ đã có chuẩn bị sẵn. Hắn quát to, Bá Vương Tuyệt Đao và Nhân Hoàng kiếm bay vụt ra khỏi tay, ánh sáng tím lấp lánh và đạm kim quấn lấy nhau, cùng xông về phía vầng trăng.

Một đao này, có tiến không lùi!

Một kiếm này, hướng tử cầu sinh!
Bình Luận (0)
Comment