Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Chương 1395

Dịch: Tiểu Băng

Thanh tịnh rải xuống, lưu ly quang chuyển, Bồ Đề diệu thụ xoát xuyên qua Chân Không gia hương, khiến Lục Hồn phiên và Kim Hoàng lạc vào trạng thái mênh mang, giống như con muỗi bị đông kết trong hổ phách, vẫn duy trì tư thái nguyên bản.

Phật Tổ ra tay, “bái thứ hai” của Vô Sinh lão mẫu không thể bái thành công!

Trong hắc ám hư vô, Tận Thế chi thuyền dung hợp hải ngoại chư đảo và hồng lưu cuồn cuộn dưới vô lượng lôi đình và kim hoa tử hà vây quanh, xông qua những tầng hủy diệt, vượt qua tĩnh mịch sâu nhất, cuối cùng tìm tới nơi được Phù Tang cổ thụ chống đỡ, nhìn thấy Ma Phật dưới tàng cây uế khí lượn lờ, hai mắt điên cuồng.

Y nhìn chằm chằm Mạnh Kỳ, trong mắt tràn ngập sự thống hận và không cam lòng.

Rõ ràng đã làm tới cực hạn, vì sao vẫn còn thất bại?

Lần trước, Phật Tổ ra tay, đánh tan ta, bị Nguyên Thủy hạ ba tầng phong ấn, đã giúp ta hiểu rõ một việc. Phật Tổ nhờ vào quả cây Kiến mộc và pháp môn làm giảm cầu không ban sơ mà bị hạn chế, không hoàn chỉnh Đạo Quả, nhưng không vì vậy mà không có năng lực ra tay, chỉ là bị nhiều tầng trói buộc, e là một kiếp chỉ có thể ra tay một lần, cho nên mới bí mật hợp tác với đám người Nguyên Thủy Thiên Tôn, tìm cách tránh thoát!

Đã biết điều ấy, làm sao ta lại không phòng bị tới thời khắc mấu chốt của mạt kiếp lại bị Phật Tổ trấn áp? Cho nên đối với việc Vô Sinh lão mẫu rắp tâm hại người ta mới làm như không thấy, ra vẻ không biết gì về thủ đoạn áp đáy hòm của bà ta để bà ta nhảy ra, khiến Phật Tổ phải xuất ra cơ hội xuất thủ duy nhất kia, diệt trừ hậu chiêu với Tam Thanh!

Nhưng, không ai ngờ Yêu Hoàng lại xảy ra chuyện, Phượng Hề lại sống tới trước mắt, cho một kích trí mạng nhất!

Ta khổ tâm bao năm, từ những kỷ nguyên chưa thành Thiên Đế tới hoành áp một đời Hồng Hoang, từ mạo hiểm cố gắng sống sót tới từng bước tính toán cuối cùng, ngay cả bản thân mình cũng phải bố trí, để đổi lấy kết cục thế này?

Ta không cam lòng!

Mạnh Kỳ cầm Tuyệt Đao, đứng ở mũi thuyền, vô cùng kiên định chém ra một đao bá đạo từ Ma Phật mà có vào chính Ma Phật.

Vô số cường giả bị ngươi hại chết có ai cam lòng không?!

Khánh vân trên đỉnh đầu hắn lao ra, hỗ trợ Bàn Cổ phiên, khiến hư ảo Đạo Quả bay xuống, hợp nhất với trường đao.

Tử Điện chợt lóe, cắt qua hắc ám vô biên, chém ra hư vô không có quá khứ hiện tại tương lai, Ma Phật nỏ mạnh hết đà mặc dù có cửu thức Như Lai nghịch chưởng hợp nhất, nhưng vẫn không cản được thế trọng khai thiên địa này.

Tối đen tách ra, Ma Phật ngồi xếp bằng ở chân Phù Tang cổ thụ, trong mắt sinh cơ dần tiêu tán, điên cuồng dần không còn, chỉ còn lại tang thương và cảm khái, không có hối hận, không có áy náy, chỉ khẽ ngâm nga:

“Sinh không thành Đạo Quả, tử Đạo Quả cũng vong!”

Thanh âm vang vọng, ma khu tan vỡ, chỉ còn lại chung kết Đạo Quả hư ảo, chỉ trong chớp mắt, chung kết Đạo Quả hư ảo cũng sụp đổ, chỉ còn lại cảm giác tượng trưng chung kết chi ý và tận thế, hóa thành lưu quang bay về phía Mạnh Kỳ.

Mạnh Kỳ thò tay bắt lấy, mi tâm mở ra, hỗn độn quay cuồng, Vô Cực hiển lộ, thôn phệ lưu quang.

Ầm!

Tứ hải đều sụp đổ, Quy Khư, Nam Hoang Tây Vực, núi non các nơi thi nhau tan vỡ, đất đai thành tro, trời cao mây đen nhuốm máu, từng đạo thiểm điện đỏ thẫm xé rách thời không.

Ma Phật vẫn, trời đất sụp!

Bỉ Ngạn vẫn lạc, tự có dị tượng, lúc này cũng trực tiếp mang tới kỷ nguyên chung kết, tuyên cáo chư thiên vạn giới sắp sửa hủy diệt!

Thiên Đế còn đang thiêu đốt Đạo Quả thiêu đốt bản thân để giam cầm Phong Thần và Tây Du thế giới, thấy thế mỉm cười, thân ảnh tán loạn, Quang Âm đao hóa thành những mảnh sáng bay tứ tán khắp nơi, chỉ còn lại Kiến mộc héo rũ cháy sém.

Ầm!

Những giọt nước mưa rải xuống, màu huyết hồng, như trời than khóc, mặt trời, mặt trăng và sao sáng đầy trời đều chìm vào tối tăm, những vì sao rơi kéo theo cái đuôi dài đâm xuống Chân Thật giới, các động phủ tiên cảnh trong các tinh vực cổ xưa đều trồi ra, cùng đường bí lối, đành phải độn về hướng Ngọc Hư cung, cũng muốn dung nhập Tận Thế chi thuyền.

Mà lúc này, Bỉ Ngạn dị tượng chiếu sáng Thái Cổ kỷ nguyên của Cố Tiểu Tang biến mất, vọt lên một loại dị tượng khác, chừng chín ngàn chín trăm chín mươi loại đại đạo khác nhau, chúng xen lẫn nhau thành tận thế rầm rộ, hỗ trợ với hoàn cảnh tận thế xung quanh.

Dị tượng Bỉ Ngạn thứ ba, “Vô sinh chi mạt”!

Sau “Vô sinh chi mạt” là “Quang âm nhiễu thân”, mà Cố Tiểu Tang thân kiêm hai đại Đạo Quả Vô Cực và Chung Kết trực tiếp hồi tưởng tới Thái Cổ kỷ nguyên, hồi tưởng tới năm Hoàng lão quân trị thế, cách cổ xưa giả chỉ còn có một bước, thuận lợi “Nhìn thấy Nguyên Thủy”, chứng ra dị tượng.

Đúng lúc này, Kim Hoàng bị Bồ Đề diệu thụ trấn áp có dị động, “Lục Hồn phiên” trước người lóe qua dị quang, bay ra phía ngoài, sau đó quất vào trong.

Ầm!

Lục Hồn phiên nổ tung, u quang bùng ra, chung kết tràn ngập, tan vỡ lưu ly.

Kim Hoàng không ngờ dám hi sinh bảo bối này, nhờ sức nổ của nó mở ra một khe hở, độn ra.

Bà ta bỏ cuộc, chỉ cầu thoát thân!

............

Hắc ám do Ma Phật chế tạo không còn, nhưng chư thiên vạn giới cũng đã rơi vào trong trạng thái tan vỡ. Mạnh Kỳ mắt khép hờ, trên đầu lao ra một luồng thanh khí, phân chia thành ba, có Chân Định Như Lai thanh tịnh mỉm cười, có Thanh Nguyên Đạo Quân tuấn mỹ tiêu sái, có Tô Mạnh Thiên Tôn áo trắng lãnh liệt, ánh mắt sắc bén.

Hắn đã thành công bước vào hàng ngũ ngụy Bỉ Ngạn!

Bị khiên dẫn, lưu ly cổ đăng, Vô Cực hỗn độn chi điểm, Bàn Cổ phiên cùng hiện ra, kết hợp với nhau, kết ra một Đạo Quả có đủ viên mãn sơ hình.

Đạo Quả vừa thành, Mạnh Kỳ vọt tới, theo dòng sông thời gian cuộn trào mãnh liệt, đột phá qua các kỉ nguyên Trung Ương Thiên Đế Hoàng lão quân, bước vào niên đại Hồng Mông Khai Thiên Tịch Địa, trở thành cổ xưa giả.

............

Kim Hoàng độn ra, khí tức suy yếu rất nhiều, rõ ràng đã bị thương nặng, bà ta vọt lên không trung, khi Cố Tiểu Tang vừa chứng ra “Nhìn thấy Nguyên Thủy” dị tượng, vươn ra một ngón tay trắng nõn thon dài, điểm vào mi tâm của cô.

Ngón tay phủ thanh huy, đầu ngón tay là một mảnh hỗn độn, vừa giống bắt đầu, cũng như chung kết, kiên định đâm tới, không chút do dự.

Cố Tiểu Tang kinh ngạc, không kịp phản ứng.

Kim Hoàng điên rồi sao?

Bà ta điên rồi sao? A Di Đà Phật và Đạo Đức Thiên Tôn đều ngạc nhiên.

Chưa bao giờ nhìn thấy Bỉ Ngạn lại có ý giết sản phẩm làm giảm cầu không của mình!

Chẳng lẽ Kim Hoàng thấy Phật Tổ ra tay, Tam Thanh chi thế không thể nghịch chuyển được nữa, tự thân lại bị thương nặng, nên quyết định vò mẻ không sợ nứt, hấp thu sản phẩm làm giảm cầu không vừa thành Bỉ Ngạn, để khôi phục khỏi thương thế, tăng lên tới cảnh giới cổ xưa nhất, tạo cơ sở để sống tới kỉ nguyên tiếp theo?

Biến hóa này quả thật không hề có báo trước, hoàn toàn vượt ra ngoài dự đoán, A Di Đà Phật muốn ngăn cản thì đã không còn kịp nữa. Bởi vì tận thế hàng lâm, thời gian chỗ đó dĩ nhiên đã rơi vào hỗn loạn, trước sau mơ hồ, khó mà hồi tưởng tới được!

Cố Tiểu Tang đương nhiên không ngồi chờ chết, trong lòng vừa nghi hoặc vừa thống hận cũng điểm ra một chỉ, cũng là cũng là Vô Sinh chỉ!

Hôm nay ta cũng là Bỉ Ngạn, ta không để cho ngươi tùy ý thao túng nữa!

Hai ngón tay cùng xuất một chiêu chạm vào nhau. Cố Tiểu Tang biến sắc, bởi vì một chỉ này của Kim Hoàng hoàn toàn không có lực, giống như tự sát!

Cô ngạc nhiên nhìn ánh trăng sáng rực trong đôi mắt kia, nhìn thấy vài phần cảm giác giải thoát trong đó.

Giải thoát?

Vô Sinh chỉ điên cuồng hấp thu, Kim Hoàng không hề có chống cự, nháy mắt đã bị đồng hóa thành hỗn độn, biến thành lưu quang, chui vào trong tam đại hư ảo đạo Quả mà Cố Tiểu Tang kết thành.

Ầm!

Trời sụp đất nứt, Kim Hoàng vẫn lạc, chung kết dị tượng tái hiện, Cố Tiểu Tang theo bản năng điểm ra một chỉ, khiến lãnh thổ Đại Chu bên trong Phật quốc dưới đất bay ra, ném về phía Tận Thế chi thuyền.

Cùng lúc đó, tam đại hư ảo Đạo Quả của cô hòa vào thành một, mới có sơ hình, thân ảnh của cô lướt qua kỷ nguyên Hoàng lão quân trị thế, đột phá qua những tầng bình chướng, đi tới kỷ nguyên Khai Thiên Tịch Địa, thành tựu cổ xưa giả, nhìn thấy Mạnh Kỳ cùng lúc cũng đi tới nơi này.

Trong lòng cô vẫn còn hốt hoảng, vô cùng mê mang.

Kim Hoàng cứ thế mà vẫn lạc?

Vô cùng đơn giản như vậy chết ở trên tay mình?

Chợt cô nghĩ tới một chuyện, mắt trở nên ngưng trọng:

“Hiện giờ mình đã chứng được Đạo Quả sơ hình, trở thành cổ xưa giả, cũng ý nghĩa nếu Kim Hoàng và A Di Đà Phật chưa suy yếu, sẽ trở thành Đạo Quả cùng cấp......”

“Tuy rằng Kim Hoàng đã vẫn lạc, nhưng tận thế điên cuồng, thời gian hỗn loạn, trước sau mơ hồ, hơn nữa hai chuyện vốn chính là liên hệ trực tiếp với nhau, có khả năng chuyển nhân thành quả!”

“Càng thêm quan trọng là, Đạo Quả giả không cần tuân thủ logic!”

Vừa rồi trong mắt Kim Hoàng có giải thoát chi ý, thực ra là cười nhạo sắp siêu thoát chăng?

Lục Hồn phiên của bà ta ngoài sáng là công kích tướng công, song thực ra mục tiêu lại là A Di Đà Phật và Đạo Đức Thiên Tôn, cũng đoán trước được Phật Tổ sẽ ra tay?

Này......
Bình Luận (0)
Comment