Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Chương 17

Trong lòng Mạnh Kỳ còn chưa hoàn toàn thừa nhận nhưng lý trí cho hắn biết Giang Chỉ Vi nói rất có lý. Khinh công, ngoại công và đao pháp, nếu có thể đổi lấy những công pháp này rồi tôi luyện thì hắn nhất định có thể thoát thai hoán cốt. Lần này tuy có thể may mắn giết chết Trình Vĩnh nhưng cũng phải trải qua rất nhiều nguy hiểm.

“Giang sư muội nói rất đúng”. Không biết Trương Viễn Sơn cùng mấy người Thích Hạ, Tề Chính Ngôn đã đi tới từ lúc nào.

“Trương sư huynh, huynh đã quy đổi xong rồi?” Giang Chỉ Vi hơi ngạc nhiên hỏi, nàng còn chưa thấy Trương Viễn Sơn đi tới cột sáng để quy đổi.

Trương Viễn Sơn cười khẽ. “Còn chưa. Ta thấy lúc trước Lục Đạo Luân Hồi chi chủ cố ý nói tới đồng đội là có ý muốn chúng ta ở cùng một chỗ nên ta bảo Thích sư muội cùng Chính Ngôn sư đệ qua đây, hy vọng chúng ta sẽ cùng thảo luận trước khi quy đổi gì đó. Có thể làm cho thực lực của mỗi người tăng lên thì lần nhiệm vụ sau khả năng thành công cũng sẽ cao hơn, không đến nỗi phải mất mạng như Thanh Cảnh sư đệ và Ngôn hương chủ.”

Nói xong sắc mặt Trương Viễn Sơn không khỏi ảm đạm.

Mạnh Kỳ nhẹ gật đầu. Hắn thừa nhận Trương Viễn Sơn quả có năng lực lãnh đạo, làm mọi việc đều cân nhắc cẩn thận, lại rất để ý tới tâm tình của người khác.

Trương Viễn Sơn quay qua Mạnh Kỳ nói.

“Khinh công và ngoại công là những thứ cần thiết nhất hiện giờ với Chân Định sư đệ. Thực ra, Thiết Bố Sam không chỉ có ngoại công mà còn có cả nội công tâm pháp có thể giúp đệ sơ bộ cô đọng đan điền. Hơn nữa, nó cũng giúp đệ có căn cơ tốt nếu sau này muốn luyện tập Kim Cương Bất Hoại thần công, Kim Chung Tráo hay các loại tuyệt học Thiếu Lâm khác.”

“Đa tạ Trương sư huynh và Giang cô nương chỉ điểm. Mọi sự xin nghe theo lời hai người.” Mạnh Kỳ mạnh mẽ nói. Hắn cũng biết giữ mạng mới là điều quan trọng nhất bây giờ.

Trương Viễn Sơn gật đầu nhìn về phía Giang Chỉ Vi. “Giang sư muội, muội còn thiếu hai mươi thiện công phải không? Muội có phải muốn đổi lấy Thiên Thông Hoàn?”

Nghe tới Thiên Thông Hoàn, sắc mặt Thích Hạ và Tề Chính Ngôn đều lộ vẻ kích động, tựa hồ đối với đan dược này cũng muốn có từ lâu.

“Phải, Thiên Thông Hoàn giá quy đổi là 110 thiện công.” Giang Chỉ Vi thấy Trương Viễn Sơn có thể đoán ra thì cũng không ngạc nhiên vì nàng biết rõ, Trương Viễn Sơn cũng sẽ chọn đổi lấy đan dược này đầu tiên. “Chín khiếu huyệt trong Nhĩ Khiếu của muội đã hoàn toàn cô đọng, chỉ kém nửa bước là có thể khai mở Nhĩ Khiếu. Trước muội muốn trải qua ma luyện để tự khai mở nhưng hiện giờ thời gian là thứ chúng ta thiếu nhất, chỉ có mau chóng đề thăng thực lực mới có thêm cơ hội sống sót. Hy vọng sau này có thể dùng thời gian nghỉ giữa các lần nhiệm vụ để bù đắp lại.”

Lúc này, âm thanh của Lục Đạo Luân Hồi chi chủ chợt vang lên.

“Khoảng thời gian nghỉ giữa mỗi lần nhiệm vụ không giống nhau, ngắn thì một tháng, lâu có thể tới ba hoặc năm năm.”

“Lần nhiệm vụ sau của chúng ta là bao giờ?” Trương Viễn Sơn cao giọng hỏi.

“Đổi năm trăm thiện công thì sẽ biết được thông tin này.” Lục Đạo Luân Hồi chi chủ lạnh lẽo đáp.

Giang Chỉ Vi thở dài, nhìn thấy bộ dạng ngây ngốc của Mạnh Kỳ thì giải thích.

“Lúc khai khiếu có thể mượn công dụng đặc biệt của đan dược để trợ giúp, nhưng mỗi loại đan dược chỉ có tác dụng một lần, lần sau muốn dùng phải đổi lấy đan dược tốt hơn. Ví như ta muốn dùng Thiên Thông Hoàn để khai mở Nhĩ Khiếu thì tới lúc khai mở Tị Khiếu không thể dùng Thiên Thông Hoàn nữa, lúc đó ít nhất phải dùng Thiên Thị Địa Thính Hoàn có đẳng cấp cao hơn. Giá quy đổi ít nhất cũng phải 600 thiện công.”

“Những đan dược như thế ở Tẩy Kiếm Các của ta cũng không có nhiều, muốn đạt được phải có những cống hiến nhất định cho môn phái hoặc được sư tôn ban cho. Bất quá nếu không phải vì tình thế bắt buộc ngươi không nên dùng đan dược để đột phá. Đan dược dùng xong sẽ để lại ít nhiều di chứng, người dùng nó phải mất nhiều thời gian khổ luyện để tiêu trừ, nếu không sau này khó có thể vượt lên những cảnh giới cao hơn. Tất nhiên, dùng đan dược để vượt qua cảnh giới càng thấp thì di chứng để lại cũng ít, có thể dễ dàng tiêu trừ hơn.”

Tề Chính Ngôn ở bên cạnh cũng thờ dài. “Với những người có tư chất bình thường như ta, việc khai khiếu có lẽ chỉ hy vọng vào những đan dược thế này mà thôi. Nếu không phải lần này rơi vào Luân Hồi thế giới thì ta có tài đức gì mà được thưởng một viên Thiên Thông Hoàn chứ!”

Có không ít nhân sĩ giang hồ như hắn dựa vào việc tu luyện thì cũng có cơ hội để khai khiếu, có điều tới lúc đó tuổi cũng phải ngoài ba bốn mươi, muốn đạt tới cảnh giới cao hơn nữa sợ là không có đủ thời gian.

Mạnh Kỳ nghe vậy cũng thầm đồng tính. Với những người ở dưới đáy của môn phái như hắn và Tề Chính Ngôn, việc đạt được công pháp tuyệt học hay đan được gần như là vô vọng thì lần tiến vào Luân Hồi thế giới này thực ra vừa rất nguy hiểm nhưng cũng là một lần kỳ ngộ khó có được!

“Ha ha…, trên tạp vật bảng có viết rõ kìa, có thể trực tiếp yêu cầu Lục Đạo Luân Hồi chi chủ giúp ngươi đề thăng nội lực, cô đọng khiếu huyệt hay khai khiếu giúp ngươi, thậm chí là đột phá cảnh giới, chỉ có điều cái giá phải trả so với đổi lấy đan dược thì còn đắt hơn nhiều.” Thích Hạ cười nói.

Giang Chỉ Vi nghiêm nghị: “Dễ có thì dễ mất, chỉ có tự thân đạt được mới bền vững mà thôi.”

Trương Viễn Sơn trầm ngâm: “Giang sư muội, hay là ta cho muội mượn hai mươi thiện công để muội đổi lấy Thiên Thông Hoàn.”

Giang Chỉ Vi vừa mở miệng, còn chưa kịp nói thì hắn đã tiếp lời. “Chín đại khiếu huyệt của Nhĩ Khiếu của ta còn có hai huyệt chưa ngưng, nếu liên tục dựa vào đan dược của Lục Đạo Luân Hồi chi chủ thì tương lai không cách nào bỏ hết di chứng. Ta chỉ còn cách từng bước tu luyện, hơn nữa thực lực của muội cao hơn ta, nếu lại tăng lên một bước thì sẽ trợ giúp cho chúng ta càng lớn. Ha ha…, ta thật không ngờ muội lại học được Kiếm Xuất Vô Ngã. Lúc trước Tô sư bá phải khai mở tứ khiếu mới có thể xuất ra được a.”

“Kiếm Xuất Vô Ngã là một trong chín đại sát chiêu của Thái Thượng Kiếm Kinh, tuyệt học cấp độ Pháp Thân, chính là chiêu thức tạo nên danh tiếng cho sư phụ ta. Ta chỉ mới học được chút da lông bên ngoài mà thôi, dù là sư phụ ta cũng không dám khẳng định đã hoàn toàn lĩnh hội hết.” Giang Chỉ Vi nhìn Mạnh Kỳ giải thích.

Mạnh Kỳ nhìn xuống trang sách, lật giở tới phần Kiếm Xuất Vô Ngã.

“Kiếm Xuất Vô Ngã, một trong chín đại sát chiêu của Thái Thượng Kiếm Kinh, giá quy đổi 18700 thiện công.”

Mạnh Kỳ đọc xong thì cứng lưỡi. Chỉ đơn thuần là chiêu thức mà có giá quy đổi cao như vậy? Truyền nhân của các đại môn phái quả nhiên được ưu ái hơn người!

“Dù thế nào, chờ mở được Nhĩ Khiếu thì Giang sư muội sẽ phát huy được triệt để uy lực của chiêu thức rồi.” Trương Viễn Sơn hào sảng nói.

Mạnh Kỳ thấy Trương Viễn Sơn như vậy thì vừa kính nể vừa thầm than may mắn. “Thật may là vừa rồi ta không từ chối cho nàng ta mượn thiện công, nếu không chẳng phải trong mắt mọi người sẽ trở thành một tên keo kiệt bủn xỉn hay sao?”

“Trương sư huynh thì sao? Huynh chuẩn bị quy đổi cái gì?” Giang Chỉ Vi nhíu mày hỏi.

Bỗng nhiên cùng lúc đó, Mạnh Kỳ lại nghe thấy âm thanh của Giang Chỉ Vi vang lên bên tai: “Đệ tử tông môn như chúng ta vốn không quá thiếu thốn tài nguyên nên mới có thể thoải mái sử dụng thiện công như thế. Một miếng khi đói bằng một gói khi no. Đối với ta, những người cho ta một miếng khi đói càng được ta quý trọng hơn.”

Mạnh Kỳ nghe vậy nhớ tới lúc trước mình cùng chiến đấu với Giang Chỉ Vi thì vô cùng cao hứng, nhưng ngay lập tức trố mắt kinh ngạc. Giang Chỉ Vi nói chuyện hình như chỉ có mình là nghe được, còn những người khác lại không có phản ứng gì?

Giang Chỉ Vi khẽ cười. “Là ta dùng công phu truyền âm nhập mật nói chuyện với ngươi. Dù ta còn chưa khai mở Chủy Khiếu cũng miễn cưỡng dùng nội lực thi triển được, chỉ vì lúc trước bị thương, vận khí khó khăn nên phải tập trung sử dụng trường kiếm.”

Trương Viễn Sơn không nghe thấy những điều Giang Chỉ Vi trao đổi riêng với Mạnh Kỳ, vui vẻ mỉm cười đáp: “Lúc trước Giang sư muội cũng đã nói, ta sở trường đại cực thủ thế nên không cách nào phát huy được hết uy lực công kích của Chân Vũ Thất Đoạn Kinh, mà công pháp này cao thâm mặc trắc trong thời gian ngắn ta cũng không cách nào đột phá nên đổi sang một kiếm pháp tấn công mạnh hơn. Trước mắt sẽ đổi lấy thức thứ nhất để tham tường tìm hiểu trước.”

“Thật vậy? Là kiếm pháp của phái nào?” Giang Chỉ Vi háo hức hỏi.

“Chính là Hôn Thiên Hắc Địa trong một trăm lẻ tám kiếm Thiên Tàn Địa Khuyết của Tàng Kiếm Lâu. Nếu nói về kiếm pháp tấn công thì Tẩy Kiếm Các của muội mới thực là kiệt xuất nhưng ta còn chưa có mặt dày đến độ quy đổi chúng để tìm hiểu.” Trương Viễn Sơn vừa cười vừa nói.

Tàng Kiếm Lâu là môn phái thuộc Bắc Chu, là một môn phái trong Trì Kiếm Lục Phái, từ trước tới nay vẫn so sánh cùng Tẩy Kiếm Các.

“Thiên Tàn Địa Khuyết một trăm lẻ tám kiếm của Tàng Kiếm Lâu cũng là biến hóa từ kiếm pháp Vô Sinh Thập Tam Kiếm mà ra, đều là những kiếm chiêu có thể dùng trong thời khắc sinh tử sau cùng. Sau này có cơ hội xin được lĩnh giáo Trương sư huynh. Còn nữa, chuyện cho mượn thiện công, muội phải cảm tạ Trương sư huynh rồi!”

Vừa nghe vừa tìm trong ngọc sách, Mạnh Kỳ phát hiện thấy Thiên Tàn Địa Khuyết một trăm lẻ tám kiếm thuộc về kiếm pháp cấp Ngoại Cảnh, giá quy đổi 6000 thiện công nhưng nểu bỏ riêng quy tắc chung ra thì quy đổi hết 1000 thiện công. Mặt khác, mỗi chiêu thức đổi từ 40 đến 60 thiện công tùy từng loại. Trương sư huynh chọn được chiêu thức vừa đúng 50 thiện công liền mang ra quy đổi hết.

“Giang sư muội nguyện ý chấp nhận mượn thiện công đã là vinh hạnh cho ta rồi.” Trương Viễn Sơn cười ha hả nói. “Cho nên sau này không cần phải ‘cho mượn 9 trả lại 13’ nữa rồi, cứ đưa đủ vốn cho ta là được.”

Giang Chỉ Vi và Thích Hạ nghe vậy thì đều phì cười, còn Mạnh Kỳ bộ dạng lúng túng, hai má ửng đỏ như mặt trời trên mây trắng.

“Nếu nhiệm vụ tới ta chết mất thì sao đây?” Giang Chỉ Vi cười cười hỏi.

Trương Viễn Sơn cũng lắc đầu mỉm cười. “Coi như ta nhìn người không đúng đi.”

Giang Chỉ Vi nghe xong không nói thêm gì nữa, nghiêng đầu hỏi Mạnh Kỳ. “TIểu hòa thượng, ngươi chọn được võ công rồi chứ?”

Mạnh Kỳ gật đầu, chỉ vào ngọc sách nói: “Theo lời khuyên của Trương sư huynh và Giang cô nương, ta quyết định đổi lấy bí tịch Thiết Bố Sam của Thiếu Lâm, Thần Hành Bát Bộ và Ngũ Hổ Đoạn Môn Đao, từng thứ theo thứ tự là 30 thiện công, 20 thiện công và 30 thiện công. Thực lòng ta cũng muốn đổi ba cửa đầu của Kim Chung Tráo nhưng phải cần tới 120 thiện công nên chỉ có thể đợi tới lần sau vậy.”

Mạnh Kỳ nói tới chính là tuyệt kỹ Kim Chung Tráo, bốn cửa đầu thuộc về Súc Thế Kỳ cần lần lượt 20, 40, 60 và 100 thiện công để đổi, mặt khác, tuy Kim Chung Tráo là tuyệt học nhưng trước mắt không hiệu quả bằng mấy môn kia. Nếu có thể luyện thành cả mười hai cửa của Kim Chung Tráo liền có thể đạt được Kim Cương Pháp Thân, vạn pháp khó tổn thương.

Trước mắt Mạnh Kỳ cần đề cao thực lực trong thời gian ngắn nên đã lựa chọn Thiết Bố Sam mà không chọn Kim Chung Tráo cửa thứ nhất, hơn nữa nếu luyện Thiết Bố Sam đạt tới tiểu thành thì binh khí bình thường cũng khó xâm nhập. Tuy vậy, Thiết Bố Sam cũng có thể hướng Kim Chung Tráo tiến hóa lên, tương lai Mạnh Kỳ muốn tập trung tu luyện Kim Chung Tráo để bù vào chỗ thiếu hụt lúc này.

Chọn lựa kỹ càng, Mạnh Kỳ đem thiện công vừa vặn quy đổi hết. Trong lòng hắn cũng muối đổi lấy môn Thần Hành Bách Biến, là thứ có thể làm cho mấy tiểu gia hỏa võ công thấp kém như hắn thoát khỏi hiểm nghèo tự nhiên là bất phàm nhưng vì số thiện công quy đổi hơi cao nên tạm thời đành bỏ lại.

Cũng may, sau đó hắn phát hiện ra Thần Hành Bát Bộ, là phiên bản giản lược của Thần Hành Bách Biến, lại có khả năng từ đó mà ngộ ra Thần Hành Bách Biến, tuy nhiên yêu cầu phải có ngộ tính rất cao.

“Đổi lấy bí tịch? Ngươi có đủ thời gian tu luyện sao?” Thích Hạ lên tiếng hỏi.

Mạnh Kỳ nhíu mày lắc đầu. “Nếu có một năm thời gian, việc học được chắc sẽ không thành vấn đề. Nếu có đủ tư chất thì sẽ dễ dàng hơn nhiều, có lẽ một tháng là có thể sơ bộ nắm giữ được rồi. Đao pháp ta chọn cũng chỉ mong có thể nhập môn, thời gian một tháng chắc là đủ.”

Giang Chỉ Vi suy nghĩ một lát rồi nói: “Vậy đổi lấy Thiết Bố Sam để tu luyện đi. Luyện thành công pháp này ngươi cũng coi như gia nhập hàng ngũ cao thủ rồi. Về phần đao pháp, ta sẽ về tông môn tìm xem có đao pháp bí tích nào lấy được cho ngươi hay không.”

“Chỉ Vi muội muội, trở về Tẩy Kiếm Các rồi muội còn cơ hội trở lại Thiếu Lâm không? Hơn nữa đi về xa xôi cũng lãng phí không ít thời gian.” Thích Hạ mỉm cười nói. “Cũng may ta vốn thích đọc sách, trí nhớ cũng tốt. Trong Đại Giang Bang của ta cũng sưu tầm được không ít bí tịch bình thường cùng một ít tạp học, không bằng ta viết ra một phần đao pháp cho Chân Định sư đệ ngươi a.”

Nói tới đây thì cười hắc hắc: “Ta biết Trương sư huynh cùng Giang muội chỉ toàn tâm toàn ý tu luyện võ công trong môn phái, cũng không hiểu rõ mấy loại bí tịch cùng tạp học bình thường nên khó có thể thuật lại.”

Trương Viễn Sơn gật đầu. “Đúng vậy, chỉ lúc tập thực chiến cùng sư phụ mới được nghe giảng qua về những võ học khác mà thôi.”

“Cho nên, như ta nhớ rất nhiều bí tích tưởng vô dụng cùng mấy thứ tạp học lại rất hữu ích a.” Nàng mỉm cười nhìn Trương Viễn Sơn nói tiếp. “Vừa rồi tiểu muội sửa lại một bộ phận bí tịch rồi đổi cho Lục Đạo Luân Hồi chi chủ nên thu về được thêm 50 thiện công. Ha ha, chỉ cần tập trung tư tưởng là có thể nhớ lại mấy bí tích đó rồi.”

“Cũng may còn thừa lại một phần của bí tịch, trong đó có Ngũ Hổ Đoạn Môn đao pháp. Theo lời Lục Đạo Luân Hồi chi chủ nói, đã đổi võ công cho hắn thì không được dạy cho người ngoài, nếu không cứ dạy một người thì số thiện công đổi được sẽ giảm đi một nửa.”

Trương Viễn Sơn cùng Giang Chỉ Vi đều gật đầu không nói thêm gì. Bọn hắn hiện giờ không thể vi phạm tông môn mà đem võ công bí tịch ra đổi với Luân Hồi chi chủ. Còn lại Tề Chính Ngôn dáng vẻ như đang có điều suy nghĩ, cúi nhìn trường kiếm trong tay.

“Có Thích tỷ tỷ cung cấp bí tịch đao pháp rồi, tiểu hòa thượng ngươi quyết định đổi bí tịch như vậy đi.” Giang Chỉ Vi nói xong thì hơi trầm ngâm. “Chi bằng chúng ta cùng xem tiểu hòa thượng quy đổi để có thêm kinh nghiệm.”

“Đồng ý.” Những người khác đều không có ý kiến gì thêm, Mạnh Kỳ lại càng không có.

Tại trung tâm quảng trường, một đạo cột sáng từ trên trời tỏa xuống, không gian mờ mịt mông lung cùng tiên khí dạt dào.

Mạnh Kỳ đi vào cột sáng, trong hối đoái phổ liền hiện ra ‘Phương pháp tu luyện Thiết Bố Sam’.

Bình Luận (0)
Comment