Dịch giả: Tiểu BăngDiệp Tam nhấp một ngụm trà, không dám nhìn thẳng vào mắt Mạnh Kỳ, lại có mấy phần bộ dạng yếu ớt sợ hãi bị một đao mà quỳ xuống hôm trước.
Nhưng Mạnh Kỳ nhận ra đôi mắt hắn u ám thâm trầm như đầm sâu không thấy đáy.
“Đường nhị thiếu, đương nhiên là trao đổi góp sức cho Vương thị, tránh xa Hoán Hoa kiếm phái.” An thị cười phong tình vạn chủng, ngực rung rung đầy dụ hoặc, đến Đường Nhẫn già như vậy mà cũng không khỏi bị hút mắt.
Mạnh Kỳ đã gặp không ít người tuyệt sắc, nên vẫn thản nhiên:“Tại sao ta phải góp sức cho Vương thị, xa lánh Hoán Hoa kiếm phái? Đường gia chúng ta xưa nay luôn giao hảo với Hoán Hoa kiếm phái, không muốn mang tiếng vong ân phụ nghĩa đầu nhập vào nhà khác.”
An thị mắt lúng liếng:“Trước khoan đề cập tới việc Đường ngũ gia tự tung tự tác làm cho Đường gia các ngươi và Hoán Hoa kiếm phái mâu thuẫn với nhau, chúng ta nói chuyện khác trước nhé. Sau khi mọi việc thành, Hoán Hoa kiếm phái chắc chắn sẽ bán đổ bán tháo với giá thấp điền sản, trang viên và cửa hàng ở Ấp thành, tới lúc đó, Đường, Diệp, Lăng, Vạn, tứ gia chia đều, Đường nhị thiếu ngươi còn được cường giả ngoại cảnh của Chu quận Vương thị chỉ bảo thêm cho, được xem điển tịch tương quan, ngươi năm nay bất quá chỉ mới hai mươi sáu tuổi, đã mở ra lục khiếu, đao pháp đăng đường, chắc hẳn có thể trùng kích nửa bước ngoại cảnh.”
“Đương nhiên, chức vị gia chủ đương nhiên cũng sẽ là của ngươi.”
Nửa bước ngoại cảnh đã thành, lại có tài liệu phong phú của cấp thế gia hỗ trợ, trở thành ngoại cảnh chỉ là vấn đề thời gian, với độ tuổi của Đường nhị thiếu, hoàn toàn không cần lo.
Thấy “Đường nhị công tử” trải qua đau khổ trở về thì võ đạo nhập môn, trở thành cao thủ đao pháp, nên ra tay dụ dỗ từ khía cạnh võ đạo? Mạnh Kỳ bình thản ngồi nghe, hắn không phải Đường nhị công tử thật sự, nhiều thứ lợi ích hắn đâu có dùng được, nên góc độ nhìn vấn đề hết sức khách quan.
“Ngoài điền sản trang viên và cửa hàng, những mặt còn lại nếu ta nghiêng về phía Hoán Hoa kiếm phái, ta nghĩ sẽ nhận được còn nhiều thu hoạch hơn thế. Vì dù sao đối với Hoán Hoa kiếm phái, sản nghiệp ở Ấp thành không phải là quan trọng, thuần túy chỉ là tiện tay dựng lên mà thôi, khống chế đường thủy mới là then chốt. Vậy hà cớ gì ta phải chọn các ngươi?”
Mạnh Kỳ nói với giọng điệu nghiêng về phía lợi ích tối thượng mà trao đổi, y như một gia chủ chính hiệu. Diệp giavới Lăng gia không nói, bản thân đã ở trên và thuyền với Vương thị, Vạn gia với Đường gia mắc cớ gì lại phải mạo hiểm đi phản bội, chọc cho Hoán Hoa kiếm phái nổi điên?
Đường Nhẫn mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, không hề nhìn An thị, không để ả ta dụ hoặc, khiến Mạnh Kỳ không khỏi thấy ngạc nhiên, từ lúc nào định lực của mình lại mạnh tới như thế, hơn hẳn cả Đường Nhẫn?
Với hắn, An thị tuy mị hoặc, nhưng hành vi quá lộ liễu, nên làm hắn sinh cảnh giác, chỉ hơi xúc động thoáng qua là hết, hắn hoàn toàn có thể chuyên chú vào việc phân tích lời nói của đối phương, tìm tòi dấu vết, hoàn toàn ngược hẳn với trạng thái của Đường Nhẫn lão gia tử.
An thị đang định trả lời, Mạnh Kỳ đã chuyển sang thế chủ động, thay đổi tiết tấu câu chuyện:“Nếu ta đồng ý, các ngươi sẽ trấn an Nhị thúc Thất thúc ta thế nào? Trước đây các ngươi đã lấy cái gì hứa hẹn giúp họ bình an vô sự?”
Diệp tam mỉm cười nhìn Mạnh Kỳ:“Là hứa đưa Đường nhị thúc lên làm gia chủ, phân chia sản nghiệp của Hoán Hoa kiếm phái. Đường ngũ thúc và Đường thất thúc có thể mang theo chi của mình tới nơi khác trong Chu quận, sẽ được Vương thị hỗ trợ tiền tài, cao thủ giúp mua đất dựng nghiệp, xây dựng căn cơ, giúp Đường gia các ngươi khai chi tán diệp, nay ngươi làm gia chủ, Đường nhị thúc đương nhiên sẽ được hưởng luôn phần của Đường ngũ thúc.”
“Hèn gì Ngũ thúc Thất thúc lại hợp tác với Nhị thúc.” Mạnh Kỳ giật mình, nhưng vẫn cảm thấy có chỗ không đúng. Đường ngũ gia hoàn toàn có thể nghiêng về phía Hoán Hoa kiếm phái, vì nếu thành công lão sẽ được thu hoạch hơn thế này rất nhiều, trừ phi lão là kẻ siêu nhát gan, thấy đại thế đã định, nên không dám đi ngược dòng mà cũng xuôi theo, nhưng kiểu người như vậy, sao dám chọc giận Hoán Hoa kiếm phái?
Mắt Diệp Tam gợn sóng:“Nếu ngươi vẫn chưa hài lòng, Vương thị còn có thể cấp cho ngươi một khu dược viên ở cạnh Ấp thành, và một khu quặng đồng ở Bích Thủy nguyên.”
Bích Thủy nguyên đồng, là tài liệu phẩm chất cao để chế tạo lợi khí, ngay cả Mạnh Kỳ này giả mạo Đường nhị công tử cũng còn phải chao đảo, không nhịn được tim đập thình thịch, phải liên tục nghĩ trong đầu hai chữ thiện công.
Dù muốn chế tạo ra lợi khí phải có võ công không tồi, hơn nữa còn phải là luyện khí sư, lại còn tốn thời gian, nhưng nếu tài liệu không thiếu, với khả năng của Đường gia, một mấy năm sau chế ra được cũng không phải thành vấn đề.
Mạnh Kỳ trầm giọng:“Vương thị trả giá lớn như thế, chỉ là vì muốn phá rối Hoán Hoa kiếm phái? Dù hoàn toàn khống chế Ấp thành, cũng bù lại không đủ tổn thất.”
“Ha ha, Vương thị tự có dụng ý, ngày sau thu hoạch ở Ấp thành sẽ gấp cả trăm lần hiện nay, tới lúc đó các ngươi cũng sẽ được chia lãi.” Diệp tam cười to.
“Thu hoạch gì?” Mạnh Kỳ hỏi tới.
Diệp tam công tử chỉ cười:“Bí mật, tạm thời không thể nói cho các ngươi, để khỏi bị lộ, song chúng ta sẽ lập lời thề Nguyên Thần, cam đoan sẽ thực hiện những lời đã hứa.”
Đôi mắt hắn thâm thúy tới mê hoặc:“Nếu các ngươi đồng ý, hai nha hoàn Như Ý và Trầm Hương này đều tặng cho các ngươi, hai người đều có mị lực trời sinh, chỉ là tuổi tác còn nhỏ, chưa bằng được với An thị......”
Bầu không khí trở nên mờ ám hẳn, dưới đèn xem mỹ nhân, càng xem càng tâm động.
Mạnh Kỳ bị mê muội, Nguyên Thần ở mi tâm tự động vận chuyển, đối kháng xâm nhập, lại trở lại tỉnh táo.
“Hừ, Diệp tam, tà môn ma đạo ở đâu ra?!” Mạnh Kỳ quát to, rút Tà kiếp.
Nếu không phải mình luyện Huyễn Hình đại pháp và Bất Tử Ấn Pháp, vừa rồi hẳn đã mê đường lạc lối!
Đường Nhẫn đứng dậy theo, Thương Lan đao chỉ xéo Diệp tam, thân đao đentuyền, như có tầng tầng gợn sóng, trong phòng vang lên âm thanh như sóng vỗ.
Diệp tam công tử ngẩng đầu lên, hai lỗ mũi đều chảy máu, khẽ cười: “Đường nhị ca bớt giận, tiểu đệ chỉ là vì cái trước mắt, nhất thời đầu óc không tỉnh táo.”
“Không có thành ý! Nhẫn gia gia, chúng ta đi!” Mạnh Kỳ xách Tà kiếp đi thẳng ra cửa.
Đồng thời hắn truyền âm nhập mật:“Nhẫn gia gia, hắn vừa rồi ý đồ muốn dùng tinh thần bí pháp khống chế ta! Theo ta thấy Nhị thúc, Ngũ thúc và Thất thúc hơn phân nửa cũng là bị như vậy, có thể dụ hoặc thu mua thì thu mua, không thể liền mạnh mẽ khống chế, sau đó đưa tặng nha hoàn, để đảm bảo kéo dài việc khống chế tinh thần.”
“Hèn gì ta vẫn luôn thắc mắc sao lúc quan trọng thế này, lão Nhị, lão Ngũ và lão Thất còn thu nha hoàn mới vào phòng!” giọng Đường Nhẫn giận dữ.
Là lão gia của một thế gia, Đường nhị gia lúc nào cũng có thể thu nha hoàn, nạp thiếp, đây là chuyện bình thường, thêm Đường lão gia tử bị bệnh, lòng người còn đang hoảng sợ, đương nhiên không ai để ý tới việc này, càng không thể nghi ngờ gì.
Quả thế, hèn gì tứ gia hành động rất nhất trí với nhau...... Mạnh Kỳ đã khẳng định được suy đoán của mình.
Đường gia đang khá phiền toái, gia chủ hôn mê, đã bị khống chế mất ba người, còn lại tam gia, chỉ cần tìm một cơ hội ảnh hưởng đến gia chủ là thành công, vì dù sao các trưởng lão khác đều không biết tình hình thực tế, đợi đến khi Hoán Hoa kiếm phái thật sự giận điên, thì không còn cách nào hồi lại được nữa.
Với giao tình của Diệp tam và đám đệ tử ăn chơi hai nhà kia, lén vào nhìn gia chủ không phải là việc khó, vấn đề duy nhất nằm ở chỗ, loại khống chế tinh thần này nếu làm quá mạnh, liếc mắt là sẽ có thể nhìn ra manh mối, còn nếu làm quá nhẹ, thì quay đầu đi là tỉnh táo lại ngay, từ lúc nào Diệp tam có khả năng khống chế tinh thần mạnh mẽ tới như thế?
Khống chế Tinh thần không phải là vạn năng, thứ nhất, nó chỉ có hiệu quả khi thi triển với đối thủ có thực lực kém hơn mình, thứ hai đối với người đã mở khiếu, muốn người bị khống chế hoàn toàn nghe lệnh, thì phải làm đối phương hoàn toàn mất đi tự chủ, mặt mày dại ra, ai nhìn cũng thấy rõ, nên khó nhất là có thể làm vừa phải, hướng dẫn người ta đi làm việc mình muốn mà hắn không hề kháng cự, thế nên, Diệp tam có thể “Khống chế” ba người kia “Sẵn sàng góp sức” cho Vương thị, nhưng không thể bảo họ lấy bảo binh trấn tộc ra tặng cho mình.
Thứ hai, thời gian khống chế tinh thần là một khoảng thời gian cố định, nếu sau đó không tiếp tục, người bị khống chế sẽ tỉnh lại ngay, dù Diệp tam có đưa “Nha hoàn”, thì sau dài ngày dài tháng, hoặc là mặt càng dại ra, hoặc là khả năng tỉnh lại tăng lên, thế nên việc này chỉ có thể làm trong ngắn hạn, còn phải cảnh giác người hiểu biết và cường giả nửa bước ngoại cảnh nhìn ra, đồng thời không thể để cho người bị điều khiển thường xuyên tiếp xúc với bảo binh, vì bảo binh có khả năng tự kích phát, tiêu diệt “Ngoại ma”.
Diệp tam sẽ không sợ sau này bị các thế gia liên thủ trả thù sao?
Chuyện này ảnh hưởng rất lớn, Lục Phiến môn sau khi nhận ra chắc chắn sẽ phát hải bộ văn thư, thiên hạ cùng tru diệt, Diệp gia coi chừng cũng sẽ chẳng còn, Diệp tam dựa vào cái gì dám làm bất kể hậu quả như thế?
Trừ phi hắn không sợ hãi!
Trừ phi hắn căn bản không thèm để ý tới hậu quả!
“Có lẽ, hắn căn bản không phải Diệp tam......” Mạnh Kỳ đột ngột nghĩ, nếu không từ đâu hắn có được thực lực có thể so ngang với các vị gia chủ?
Hơn nữa bí pháp khống chế tinh thần đã Mở Khiếu rất hiếm hoi, ngay cả Giang Chỉ Vi cũng còn phải dựa vào Huyễn Hình đại pháp!
“...... Vương thị cũng không có khả năng trả giá lớn tới như thế...... Đường gia Vạn gia nguyện ý sẵn sàng góp sức, họ đương nhiên vui, phái Vương Tái tới đây trấn áp thế cục, nhưng tặng cả dược viên và quặng đồng Bích Thủy nguyên, ai lại ngốc như vậy?”
“Xem ra,‘Diệp tam’ chính là muốn làm một lần mua bán, làm xong hắn sẽ trốn đi rõ xa, còn các lời hứa hẹn, dù sao cũng là lấy danh nghĩa Vương thị để lập thệ, cơ bản chẳng liên quan gì hắn......”
Đã nghĩ ra nhiều thứ, nhưng Mạnh Kỳ vẫn chưa đoán ra mục đích thật sự của “Diệp tam”.
Mạnh Kỳ ra vẻ nộ khí bừng bừng hầm hầm đi ra ngoài, Đường Nhẫn theo sát sau lưng.
Diệp tam vẫn câu được câu không nói xin lỗi, An thị thì chỉ mỉm cười, không hề giảm bớt sự dụ hoặc, hai nha hoàn như hai con rối, không có một tia dao động cảm xúc.
Mạnh Kỳ đã ra tới cửa, hắn đột nhiên xoay người, Tà kiếp vung lên, quát vang như sấm sét:
“Ra tay!”
Ngay từ lúc đầu, hắn đã tính tới chuyện này!
Đột nhiên tới phá quấy, làm hỏng bố trí của người ta, chẳng lẽ còn chờ người ta ào tới bao vây?
Đao như thiểm điện, cương mãnh bạo liệt, thế không thể phá!