Dịch giả: Tiểu BăngChu quận Lục Phiến môn, Thanh Thụ bộ đầu Khổng Dục khoanh tay nghe nam tử trung niên bẩm báo, khẽ nhíu mày: “Chắc chắn là lôi đao cuồng tăng?”
“Hồi Thanh Thụ bộ đầu, không chắc chắn.” Nam tử trung niên không dám khẳng định, gã không có tư cách xem tài liệu bí mật của Lục Phiến môn, hình ảnh trên Nhân bảng thì chỉ là một bức bí họa mơ hồ, làm sao dám khẳng định dung mạo bị sửa này của Mạnh Kỳ là thật hay giả,“Nhưng hắn có nói ngày mai sẽ gặp gỡ anh kiệt Nghiệp đô, nghĩ với thân phận hắn sẽ không nói dối.”
Nếu phải đấu với anh kiệt Nghiệp đô, Kim Chung tráo, A Nan Phá Giới đao pháp đều sẽ không thể giấu được, sẽ chứng thực thân phận của hắn.
Khổng Dục gật đầu, lẩm bẩm:“Yêu nữ...... là yêu nữ nào...... hắn rốt cuộc đã chọc vào ai vậy… vì sao phải thách đấu anh kiệt Nghiệp đô......”
Hắn không lạ việc người chỉ điểm cho Hà Mộ là lôi đao cuồng tăng, trên Nhân bảng đã đánh giá rằng “Tả kiếm hữu đao, kiếm pháp tinh diệu”, nay đã qua tám chín tháng đóng cửa khổ tu, kiếm pháp có tinh tiến cũng là chuyện bình thường.
Nam tử trung niên nhìn Khổng Dục, lớn mật đề nghị: “Thanh Thụ bộ đầu, có cần cho người giám thị lôi đao cuồng tăng không, hay tới nói chuyện thẳng với hắn......”
“Không vội, câu cuối của lôi đao cuồng tăng đã nói rõ chúng ta đừng vội tới tìm hắn hay giám thị hắn, để khỏi làm đả thảo kinh xà, chúng ta yên lặng trước đã, để xem biến.” Khổng Dục khoát tay, trầm ngâm một chút tiếp tục nói, “Kẻ có tư cách được lôi đao cuồng tăng gọi là yêu nữ tuyệt đối không nhiều, việc này có lẽ rất nghiêm trọng, có lẽ ta nên báo cho Ngân Chương bộ đầu.”
Nghiệp đô có ba huyện, mỗi huyện đều có chín tri sự bộ đầu, quận thành Lục Phiến môn có một Ngân Chương bộ đầu, hai Thanh Thụ bộ đầu, người trước là cao thủ ngoại cảnh, người sau hoặc là nửa bước ngoại cảnh, hoặc là cao thủ cửu khiếu có chiến lực mạnh mẽ, ngoài ra còn có Thập Bát tinh anh hổ báo bộ đầu, chiến lực ít nhất bát khiếu, phụ trách an ninh cho cả Chu quận, Khổng Dục chính là vừa mới đột phá nửa bước ngoại cảnh, từ ngoại quận được điều đến Nghiệp đô làm Thanh Thụ bộ đầu.
Bình thường, võ lâm mở khiếu đánh nhau không cần phải làm phiền tới Ngân Chương bộ đầu, nhưng Khổng Dục mới đến, việc này lại có vẻ quỷ dị, liên quan tới cao thủ Nhân bảng, theo hắn thấy làm sao cho ổn thỏa mới là tốt nhất.
Nam tử trung niên cẩn thận đề nghị:“Khổng bộ đầu, hay không báo cho tri sự bộ đầu ba huyện kia luôn?”
Hắn đã lặng lẽ thay đổi cách xưng hô, ý đồ muốn kéo gần quan hệ với Khổng Dục, leo lên cây cao.
Khổng Dục nghĩ nghĩ: “Không cần vội, ngươi đi tìm hứa bộ đầu lại đây.”
Hứa bộ đầu Hứa Vạn Thanh, là Cửu khiếu tề khai hổ báo bộ đầu, là tâm phúc được Khổng Dục đưa đến Nghiệp đô.
............
Mạnh Kỳ điều tức dưỡng tâm, ngủ một giấc ngon không mộng mị, trời vừa tờ mờ sáng, hắn tự nhiên tỉnh dậy, ở trong viện luyện một bài quyền cước, nấu một nồi cháo nhỏ, ăn với chút đồ chua. Ăn xong, hắn đeo Tà kiếp và Tử ngọ lên người, đi thong thả ra cửa, cứ như đang tản bộ để tiêu cơm.
Ngoài cửa từ khi nào đã có một chiếc xe ngựa, vẫn là tuyền một màu trắng, người điều khiển vẫn là xa phu mặt cương thi kia.
Két một tiếng, cửa thùng xe mở ra, “Nha hoàn” Cố Tiểu Tang tiếu mĩ thanh thuần tay khoác một cái áo khoác nhảy xuống, kính cẩn chạy tới đón, miệng mỉm cười:“Chủ nhân. Không thể tưởng được người còn có khả năng nấu ăn ngon thế, nhưng mà sau này không nhọc người tự ra tay nữa, cứ giao cho Tiểu Tử.”
Cô rất tự nhiên khoác áo khoác lên người Mạnh Kỳ, ăn nói rất lưu loát, không khác gì một nha hoàn được sủng ái đã lâu.
Ngươi làm món ăn ta dám ăn sao...... Mạnh Kỳ từ chối cho ý kiến, lên xe ngựa, lạnh nhạt ngồi xuống.
Cố Tiểu Tang cười hì hì xách bao đồ trang điểm nhích lại gần, mùi hương phả tới, làm Mạnh Kỳ rất mất tự nhiên.
“Ngươi đang làm gì? Làm nha hoàn thì phải biết đúng mực!” Mạnh Kỳ nói như chủ nhân thực thụ.
Cố Tiểu Tang sửng sốt, không ngờ Mạnh Kỳ lại nhập vai như vậy, chợt cười: “Chủ nhân, người ở Ấp thành thanh danh hiển hách, lấy bản tôn xuất mã, đương nhiên phải tân trang bề ngoài một chút, phải đẹp như lúc gặp ở cầu Ngọc Đái ấy.”
Mạnh Kỳ khi đi mua trường kiếm đã dùng Bát Cửu huyền công tinh chỉnh khuôn mặt, qua nửa năm, gương mặt càng thêm thay đổi, nếu không phải người rất thân quen, tuyệt không thể nhận ra hắn là Quân Tử kiếm Mạnh Kỳ.
Nghe vậy, Mạnh Kỳ không nói thêm nữa, chỉ khẽ gật đầu, để mặc Cố Tiểu Tang lấy đồ nghề ra vẽ vời lên mặt.
Qua nửa ngày, Cố Tiểu Tang vỗ vỗ tay, vui vẻ: “Đẹp rồi, chủ nhân người xem.”
Cô lấy ra một cái gương đồng, Mạnh Kỳ nhìn vào, thấy gương mặt mình trông rất tự nhiên, không có chút dấu vết trang điểm nào, da đã chuyển sang màu cổ đồng, góc cạnh rõ ràng, thêm vài phần dương cương chi khí, có vẻ oai hùng bất phàm, hoàn toàn khác biệt với Quân Tử kiếm đẹp yếu đuối.
“Tay nghề của ta giỏi không? Giỏi không?” Cố Tiểu Tang nghiêng đầu, chờ mong ca ngợi.
Nếu không phải nhờ Bát Cửu huyền công của ta, làm sao hiệu quả được tới như thế? Mạnh Kỳ ờ đại một tiếng, hờ hững y như một chủ nhân thật sự.
Nghe Mạnh Kỳ ừ, Cố Tiểu Tang vui vẻ ra mặt, rất ‘mãn nguyện’ nói: “Còn hơi thiếu cái gì, a, đúng rồi, bộ trang phục này của chủ nhân nặng mùi thư sinh quá, không thích hợp lôi đao cuồng tăng, phải đổi bộ khác.”
“Ta đâu có thừa nhận ngoại hiệu mình là lôi đao cuồng tăng......” Mạnh Kỳ nghiêm túc nhìn Cố Tiểu Tang.
Cố Tiểu Tang mặc kệ, lục trong bao ra một bộ trang phục màu đen, ngay trong thùng xe hầu Mạnh Kỳ thay quần áo.
Bởi vì chỉ là áo khoác, Mạnh Kỳ cũng không từ chối, mặc kệ cho Cố Tiểu Tang bận rộn.
“Oai hùng dương cương, đỉnh thiên lập địa hảo nam nhi.” Cố Tiểu Tang cột xong cái nút thắt cuối, chống cằm nghiêng đầu nhìn Mạnh Kỳ, mắt liếc ngang liếc dọc, rồi vỗ tay một cái,“Còn thiếu một thứ.”
Lại lôi ra một cái khăn đen, cột ngang trán Mạnh Kỳ, xong lùi lại hai bước, ngồi xuống thưởng thức kiệt tác của bản thân.
Mạnh Kỳ ngắm vào gương, áo đen, khăn đen, ừm, nhìn mình quả thật anh tuấn dương cương, lộ ra vài phần lạnh lùng, trong lòng không khỏi cảm thán: “Đúng là con gái giỏi mấy vụ quần áo phối hợp này hơn, hồi nãy mình mặc áo xanh lam, khoác áo bào dài, trông vẫn đẹp, nhưng đúng là vẫn thiếu cái gì đó.”
Cố Tiểu Tang thưởng thức nửa ngày, vừa lòng gật đầu, như ảo thuật lôi ra một cây trường đen, vỏ đao tối đen, đơn giản không chút hoa văn.
“Chủ nhân, đao của người đã được dùng ở Ấp thành, không tiện lôi ra nữa, đổi cây này đi, hắc hắc, một đao chém chết Thiết Thủ Nhân Ma, thực rất là uy phong khí phách!” Cố Tiểu Tang đưa trường đao cho Mạnh Kỳ.
Lúc đó cô rất bàng quan kia mà...... da mặt Mạnh Kỳ giật giật, thấy “Đường Cảnh” dùng “Đoạn thanh tịnh” chém chết Thiết Thủ Nhân Ma, Cố Tiểu Tang làm sao đoán không ra đó là “Mã giáp”của mình.
Hắn rút trường đao, một tiếng vang thấp mà không dứt vang lên, giống như có người đang thì thầm bên tai.
Nhìn kỹ thanh đao, thân đao rất sáng, như làm bằng minh châu, trên khắc hai chữ:“Khinh ngữ”.
“Đao này tên là ‘Khinh ngữ’, tựa như nội tâm nỉ non, phối hợp với A Nan Phá Giới đao pháp của chủ nhân thì lại càng tăng thêm sức mạnh.” Cố Tiểu Tang giới thiệu nói, thuận tay tháo “Tà kiếp” xuống,“Thanh bảo đao này, tiểu tỳ giữ giùm chủ nhân.”
Một đao đổi một đao.
Mạnh Kỳ tại Ấp thành đã tự lĩnh ngộ diễn hóa A Nan Phá Giới đao pháp, tinh nghĩa Tử Lôi đao pháp, không còn giữ nguyên dạng rập khuôn chiêu thức để đề phòng có người nhận ra. Lần này, hắn định quang minh chính đại thi triển thi triển đao pháp mình tự diễn hóa ra được, nên không hề lo bị người nhìn ra là Đường nhị công tử.
Hơn nữa nửa năm qua, Mạnh Kỳ đã càng lĩnh ngộ thêm sâu “Cuồng Lôi chấn Cửu Tiêu”, hoàn toàn có thể xuất chiêu đao pháp cương mãnh khác hẳn với Đường Cảnh.
Đương nhiên, nếu trước mặt Thiện Tú Mi thi triển Tử Lôi đao pháp, có khác gì không đánh đã khai.
Mạnh Kỳ trầm ngâm, không ngăn cản Cố Tiểu Tang lấy đi Tà kiếp, lại đeo “Khinh ngữ” vào bên hông.
Cố Tiểu Tang nhăn mày:“Không được, nếu là thư sinh, bên đao bên kiếm thì không sao, nhưng chủ nhân bây giờ đã trang điểm khác, đeo như vậy nhìn rất kỳ quái......”
Cô tìm một cái bao kiếm, cột Khinh Ngữ và Tử ngọ vào sau lưng Mạnh Kỳ.
Trường đao chéo từ phải sang trái, chuôi đao ở tay bên phải, Tử ngọ đeo từ trái sang phải, tua kiếm buông trên vai trái.
“Đúng là như vậy, phải là như vậy......” mắt Cố Tiểu Tang sáng rỡ.
Mạnh Kỳ lại nhìn gương đồng, quả thực là oai hùng, cao ngạo ngập mặt.
Ta cũngthực xuất chúng nha...... Hắn thoáng lên mặt thầm nghĩ.
Cố Tiểu Tang chuyển mắt, mỉm cười:“Chủ nhân, không phải người thích ra vẻ ghê gớm trước mặt người khác sao? Lần này đao thí Nghiệp đô, phải bày ra đủ khí thế tư thái, phải có bộ dáng cao thủ mới được!”
Coi như mua vui trong khổ sở vậy...... Mạnh Kỳ thở hắt ra.
............
Vạn Hoa lâu, trong khách sạn kiêm tửu lâu tốt nhất phố Ngọc Kiều.
Trong đại sảnh, có rất nhiều nhân sĩ giang hồ, thương nhân tiểu quan dùng cơm, bàn tán về thứ đang hấp dẫn nhất Nghiệp đô, võ quán đại bỉ.
Khách ngồi một bàn gần cửa chợt quay đầu ra, thấy một nam tử trẻ tuổi mặc đồ đen, đầu chít khăn anh hùng, lưng đeo đao kiếm, oai hùng dương cương, cước bộ mạnh mẽ tự hào bước vào, sau lưng là một nha hoàn áo xanh xinh đẹp, tươi cười rạng rỡ, trong mắt chỉ có chủ nhân, còn hảo hán cả sảnh đường đều là không khí.
Một luồng khí thế cao ngạo khó tả toát ra từ người nam tử kia, khiến đám khách vô thức im bặt, không còn ai dám nói chuyện.
Im lặng lan tràn, từng bàn khách quay đầu qua nhìn, cả đại sảnh lặng ngắt như tờ.
“Khách quan, là ở trọ, hay dùng cơm?” Tiểu nhị sửng sốt, vội chạy ra đón.
Cố Tiểu Tang nhẹ nhàng nói:“Có phòng trọ? Nếu có, chúng ta ở một tháng.”
Trong tay cô xoay xoay một đĩnh kim nguyên bảo.
Tiểu nhị vội đáp:“Có, có.”
Mạnh Kỳ nhìn tiểu nhị, rút từ trong áo ra một phong thư:“Làm phiền đưa thư này tới Xích Dương võ quán, giao cho quán chủ Kim tiền bối.”
Hắn nói rất khách khí, không vì đối phương là tiểu nhị mà coi thường người ta, khí độ không hề thay đổi, làm mọi người có cảm giác trong mắt hắn ai cũng như nhau, bất kể đó là tiểu nhị, hay là cường giả.
Mọi người thầm sửng sốt, đây là cao thủ từ đâu đến? Vì sao phải tìm Xích Dương võ quán?
............
Xích Dương võ quán, đại bỉ như một lò lửa.
Võ quán quán chủ Kim Tiến Hiền bồi bên cạnh Vương Sách, Thiện Tú Mi, Khổng Dục, trao đổi lời bình luận của bản thân sau mỗi trận tỉ thí, những thiếu niên lão coi trọng.
Lão là tư thâm cửu khiếu, danh thủ của Nghiệp đô, thường có tên trên phần viết bình luận của Chu quận nhân kiệt bảng, có liên quan rất mật thiết với Vương thị, nên Xích Dương võ quán ở Nghiệp đô rất vững chãi, có tới tám phân nhánh, cùng cấp với Vương thị ngoại môn.
“Quán chủ, có người truyền tin cho ngươi.” Một võ sư đi tới.
Kim Tiến Hiền khẽ nhíu mày:“Của ai?”
“Không biết.” Võ sư lắc đầu trả lời.
Kim Tiến Hiền tự trọng thân phận nói:“Ngươi mở ra xem xem.”
Võ sư xem qua bìa thư, thấy không có gì đáng ngờ, thì mở thư ra xem.
Bỗng hắn biến sắc, hai tay run run, đưa thư cho Kim Tiến Hiền:“Quán chủ, ngươi xem, ngươi xem......”
Kim Tiến Hiền ngưng trọng, chung quanh đám người Vương Sách, Khổng Dục cũng quay sang.
Kim Tiến Hiền nhận thư, đọc, mắt sững lại.
Trên thư chỉ có mấy hàng chữ, nét như rồng bay phượng múa:
“Văn Kim tiền bối có Xích Dương Kiếm pháp hùng hồn, kiếm như ánh mặt trời, tên tuổi lừng danh, nổi khắp Nghiệp đô, vãn bối rất mong lĩnh giáo.”
“Ngày mai trăng tròn, trong Vạn Hoa lâu, vãn bối phụ đao mang kiếm, xin đợi tiền bối.”
“Vãn bối hôm qua đã tẩy thanh tịnh, nhân gian gọi là ‘Lôi đao cuồng tăng’, sáng nay đã nhập hồng trần, không còn lôi không còn tăng, chỉ làm ‘Đao cuồng’, Tô Mạnh bái thượng.”