Dịch giả: Tiểu BăngMạnh Kỳ còn chưa thấy rõ cảnh tượng chung quanh, bên tai đã vang lên tiếng của Lục Đạo Luân Hồi chi chủ:
- Vượt qua nhiệm vụ tử vong là càng gần tới luân hồi, càng tiếp xúc với nhiều bí mật, thu hoạch cũng sẽ càng nhiều nên độ khó cũng sẽ tăng lên.
- Từ lần này trở đi, việc hỏi về nội dung nhiệm vụ luân hồi sẽ hạ xuống chỉ còn bốn trăm thiện công, không có thời gian hạn chế, được quyền hỏi ngay sau khi kết thúc của nhiệm vụ trước, hoặc trước khi bắt đầu nhiệm vụ lần này.
- Khi thực hiện nhiệm vụ luân hồi, không hạn chế việc có mặt những đội khác cùng tham gia, dù không phải nhiệm vụ đối kháng, đối phương cũng không thể sử dụng Luân Hồi phù, và có khả năng thực hiện nhiệm vụ khác ở cùng một thế giới.
***
- Nhắc nhở: nếu tiểu đội có người đạt nửa bước Ngoại cảnh, lợi khí, bí tịch Khai Khiếu kỳ và các loại đan dược bị giảm nửa giá trị khi trao đổi, để phòng ngừa có người mưu lợi.
Khóe miệng Mạnh Kỳ giật giật, mình còn đang định vào đấy thu gom lợi khí bí tịch, Lục Đạo Luân Hồi chi chủ quả nhiên không thích có người mưu lợi.
Nếu nó không có ý thức riêng, thì không thể biết mà bít lỗ hổng mưu lợi này, còn nếu nó là một vị đại năng, cái gọi là quy tắc luân hồi chắc chắn không thể ước thúc được nó, nếu lỡ chọc giận nó, có thể tưởng tượng ra hậu quả, nên sau này vụ bí tịch sau khi truyền cho người khác rồi lại tiếp tục mang tới để đổi thiện công ắt phải cẩn thận hỏi thăm một chút.
- Ngươi không sao chứ?
Mạnh Kỳ còn đang ngẩn người, giọng nói đều đều không chút cảm xúc của Tề Chính Ngôn đã vang lên, y mặc áo bào xanh, hông đeo trường kiếm, lưng thẳng băng, khá là có phong tư kiếm khách, song khác hẳn với dáng vẻ lợi hại của Giang Chỉ Vi, hắn thiên về loại hùng hồn thâm hậu, do công của “Hồn Thiên Bảo Giám” tạo ra.
Mạnh Kỳ cười tủm tỉm:
- Ta toàn thân hoàn hảo, không cần Lục Đạo Luân Hồi chi chủ trị liệu, nhìn giống bị gì lắm à? Ta mới từ Thiếu Lâm xuống đấy.
- Tiểu hòa thượng, ngươi về Thiếu Lâm hả?
Giang Chỉ Vi mặc một bộ đồ màu vàng đỏ, ngạc nhiên hỏi. Mình vừa tham gia xong thọ yến, đang chuẩn bị quay lại Giang Đông, sao tiểu hòa thượng lại đi Tần Châu?
Trận chiến ở miếu sơn thần chưa lan ra ngoài, dù các đại tông môn thế gia đã thu được tin tức thì Giang Chỉ Vi đang đi du lịch bên ngoài cũng chưa hẳn biết được.
Nguyễn Ngọc Thư mở to mắt nhìn Mạnh Kỳ, giọng lảnh lót:
- Ngươi dùng Đại Hoàn đan rồi?
Cô luôn ở trong nhà, đương nhiên biết trận chiến oanh động hai châu Địch Tần kia.
- Đương nhiên, muốn diệt một lần Ma Ảnh Hàn Chưởng, Liệt Diễm Nhân Ma với Lạc Hồn Tiêu, đương nhiên phải có trả giá lớn chứ.
Mạnh Kỳ lên mặt.
- Ừ, có người đồn ‘Cuồng Đao’ khổ chiến ở sơn thần miếu, vô cùng đẫm máu, giống như ma thần, mạnh tựa kim cương.
Nguyễn Ngọc Thư gật đầu.
Da mặt Mạnh Kỳ giật giật, lớn tiếng:
- Sao vậy được? Đâu có người sống nào nhìn thấy!
- Thì ra là thật.
Nguyễn Ngọc Thư “giật mình”.
Giang Chỉ Vi hứng thú:
- Ma Ảnh Hàn Chưởng, Liệt Diễm Nhân Ma, Lạc Hồn Tiêu chỉ một trận đều chết? Tiểu hòa thượng, rốt cuộc là sao?
Mạnh Kỳ tiết kiệm thời gian, chỉ kể lại phần chủ yếu, Giang Chỉ Vi đổi sắc, hận mình không được thay vào chỗ hắn.
Nguyễn Ngọc Thư mím môi:
- Sao không tới Lang gia trước tìm một cái cớ?
Cô ngụ ý là Mạnh Kỳ quá cậy mạnh, dù sự tình liên quan tới bí mật Thiếu Lâm, không tiện cho Nguyễn gia biết, nhưng mình với hắn cũng có thể bịa ra một lý do khác để mời Ngoại cảnh hỗ trợ, không cần phải một mình mạo hiểm.
Mạnh Kỳ cười gượng:
- Xem như là lịch lãm đi.
Nhân tình khó trả a, lợi dụng được Lục Phiến môn thì phải tận dụng chứ.
Tề Chính Ngôn thấy Mạnh Kỳ không việc gì, thì cũng không nói gì thêm, chỉ nhắc:
- Đổi vật phẩm ra thiện công trước đi, để ngừa không kịp.
- Ừ, lần này đổi thành thiện công sau, không cần vội đổi trước, để hỏi nội dung nhiệm vụ trước đã, mới dựa theo đó để lựa chọn.
Mạnh Kỳ đáp nhanh.
Đây là nhiệm vụ luân hồi đầu tiên sau nhiệm vụ tử vong, không thể không cẩn thận.
- Được.
Giang Chỉ Vi và Nguyễn Ngọc Thư lấy Càn Nguyên Định Thần Châu, Đông Hoa Thanh Thư ra giao cho Mạnh Kỳ, để hắn đổi thành thiện công.
Mạnh Kỳ để đan phương “Đông Cực Trường Sinh đan”, Đông Hoa Thanh Thư vào cột sáng trung ương.
- Đông Hoa Thanh Thư có thể đổi 2.000 thiện công, đan phương ‘Đông Cực Trường Sinh đan’ có thể đổi 4.000 thiện công, năm người cùng đạt được, nên chia đều, mỗi người 1.200 thiện công.
- Cùng đạt được, nên chia đều?
Khác với loại mình lấy được rồi dạy cho người khác nha... Mạnh Kỳ dò hỏi:
- Nếu luân hồi giả đem Đông Hoa Thanh Thư truyền thụ ra ngoài, có ảnh hưởng thiện công không?
Lục Đạo Luân Hồi chi chủ bình thản:
- Còn tùy.
Nó giải thích:
- Nếu là bản thân lấy được bí tịch truyền thụ người khác, nếu không đổi thành thiện công, luân hồi giả biết được bí tịch trừ không thể đem đổi, có thể tùy tiện truyền thụ, mỗi khi truyền thụ một người, điểm đổi thiện công sẽ giảm đi một nửa, khi đem bí tịch đổi thành thiện công, sẽ căn cứ vào số lượng người được truyền thụ cứ thế mà tính, sau đó, luân hồi giả không được mang bí tịch đi truyền thụ cho ai khác nữa.
- Nếu luân hồi giả có bất cứ một hành động hay ngôn từ nào ám chỉ cho đối phương tiếp tục chỉ bảo cho người khác nữa, thì sau khi bí tịch đổi thành thiện công, mỗi người được truyền thêm sẽ được hưởng một phần thiện công của luân hồi giả, nếu thiện công không còn đủ, bị gạt bỏ.
- Nếu hắn không có ám chỉ, thì không bị ảnh hưởng.
Mạnh Kỳ không hỏi nữa, mang hết vật phẩm mọi người lấy được ra đổi thành thiện công.
- Đông Hoa Thanh Thư, đan phương ‘Đông Cực Trường Sinh đan’: 1.200 thiện công.
- Nhẫn trữ vật: 1.600 thiện công.
- Càn Nguyên Định Thần Châu: 1.200 trăm thiện công.
Tổng cộng 4.000, mỗi người 1.000, sau đó Mạnh Kỳ đem Liệt Diễm Ma Đao và vòng đồng của Hỏa Đức Tinh Quân ra, đây là vật phẩm của riêng hắn:
- Liệt Diễm Ma Đao: 550 thiện công.
- Vòng đồng Thao Hỏa: 600 thiện công.
Tiếp theo, Giang Chỉ Vi lấy đồ mình thu được ra, đổi được 600 thiện công, mỗi người trước đó đổi “Kiếm Nhập Tam” hết 80, còn lại 1.360 thiện công, riêng Mạnh Kỳ còn 2.230 thiện công.
Tề Chính Ngôn và Nguyễn Ngọc Thư cũng lấy đồ ra đổi, cuối cùng, Tề Chính Ngôn có 1.480 thiện công, Nguyễn Ngọc Thư có 1.580 thiện công.
Bốn người mỗi người bỏ ra 100 thiện công để đổi lấy thông tin nhiệm vụ:
- Cực Thiên điện chi chủ là đệ nhất tà ma tả đạo, ma công hiển hách, uy chấn thiên hạ, vì muốn tiến thêm một bước, nên đã mưu đồ bí mật nhiều năm, mở ra một thông đạo nối tới mảnh nhỏ Ma giới, không ngờ làm đánh thức ‘nguyên ma’ đang ngủ say, bị một luồng ý thức của nó phụ thể, hoàn toàn mất đi nhân tính, hóa thành tà ma, gọi là ‘Cực Thiên Chân Ma’.
- Bảy đại sứ giả của nó cũng bị ma khí quán thể, trở thành nửa người nửa ma.
- Bát ma loạn thế, sinh linh đồ thán.
- Nhiệm vụ chính: trong một tháng phong bế thông đạo Ma giới, ngăn cản ‘nguyên ma’ hoàn toàn thức tỉnh hàng lâm, thành công sẽ được thưởng 1.000 thiện công, thất bại khấu trừ thiện công tương ứng.
- Nhắc nhở chính: chỉ khi tiêu diệt ít nhất sáu ma, lấy được kết tinh ma khí trong cơ thể chúng mới có thể làm nổ thông đạo hoàn toàn, phong bế mảnh nhỏ Ma giới.
- Nhắc nhở phụ: Bát ma thực lực không đồng nhất, giống như Cực Thiên Chân Ma, Ma Uy Già Thiên, Ma Công Trấn Thế, cũng có ma giả, chỉ có thể trấn áp phàm tục.
Mảnh nhỏ Ma giới? Đám Mạnh Kỳ nhìn nhau, mảnh này có liên quan gì tới Ma giới do Ma Chủ sáng lập ở trong hư không không? Hay là sau khi Ma Chủ vẫn lạc, Ma giới bay đi sót lại một mảnh vỡ?
- ‘Nguyên ma’ là cái gì?
Mạnh Kỳ suy đoán đây là Ma giới do Ma Chủ sáng lập, nhưng “Nguyên ma” là ai? Thượng cổ đại năng chăng?
Ma giới từ khi bay đi thời thượng cổ, thì không ai còn biết tung tích, điển tịch ghi lại rất ít, Giang Chỉ Vi cũng chẳng hiểu biết bao nhiêu, chỉ có Nguyễn Ngọc Thư là suy đoán:
- Bản thân Ma giới hình sinh mạng, có thể tự sinh ra tà ma đặc trưng của nó, được gọi là ‘Nguyên ma’, đến khi số lượng tà ma lên quá nhiều, nó sẽ tự ngủ say, đánh tan ý thức, giống như tử vong, nhưng tà ma sau khi chết, lại trở về chỗ nó, tới một mức độ nhất định, sẽ đánh thức nó dậy, lấy lại những kí ức cũ, trở thành ‘Nguyên ma’ mới, vô cùng khủng bố.
Tề Chính Ngôn hít vào một hơi:
- Phải đổi vật phẩm có thể khắc chế tà ma thật sự.
Thiên Chi Thương, Phật Tiền Thanh Đăng của Mạnh Kỳ đều có khả năng khắc chế tà ma, Bạch Hồng Quán Nhật kiếm của Giang Chỉ Vi cũng làm được, nên bốn người bàn nhau, định đổi một món vật phẩm với uy lực mạnh, Nguyễn Ngọc Thư và Tề Chính Ngôn sẽ đổi thêm một ít món để chống đỡ tà ma.
- Cái này được này, tuy chỉ dùng được một lần, nhưng hiệu quả rất tốt...
Tề Chính Ngôn chỉ vào một món trong danh sách đổi đồ.
Mạnh Kỳ ngẩng đầu lên nhìn, thấy viết:
- Trấn Ma tháp, vật cấp bảo binh, tháp này hạ xuống, tà ma Ngoại cảnh tam trọng thiên cũng bị đánh tan hết ma khí trong vòng năm hơi thở, thực lực mười không còn một, chỉ có thể sử dụng một lần, giá hai ngàn thiện công.
- Lần này không phải nhiệm vụ tử vong, e là chỉ có ‘Cực Thiên Chân Ma’ mới là cấp Ngoại cảnh, một cái Trấn Ma tháp cũng đủ ứng phó tình huống nguy cấp.
Giang Chỉ Vi cau mũi, cảm thấy Trấn Ma tháp quả thật không sai.
Mạnh Kỳ nghĩ mọi người cũng không đủ thời gian để xem hết vật phẩm trong danh sách đổi này, nên cũng gật đầu đồng ý.
Nếu đã thấy được món thích hợp, không cần phải quá tính toán chi li điểm thiện công.
Mỗi người bỏ ra 500 thiện công, một luồng sáng lóe lên, một cái tháp bảy tầng nhỏ nhắn lung linh lơ lửng hiện ra, mang theo khí tức Phật Môn mạnh mẽ, thỉnh thoảng lại âm vang thuyết pháp.
Nguyễn Ngọc Thư cất nó vào nhẫn, bỏ 600 thiện công mua một tấm “Đãng Ma phù”, để phòng ngừa tà ma vây công, ma khí xâm nhập, bỏ 200 thiện công đổi một viên “Bạt Uế đan”, nếu lỡ ma khí nhập thể, có thể bức nó ra.
Giang Chỉ Vi cũng đổi “Bạt Uế đan” và một viên “Đại Hoàn đan”, mỉm cười nhìn Mạnh Kỳ và Tề Chính Ngôn chọn lựa.
Đúng lúc này, lại có một cột sáng buông xuống, sương mù lượn lờ, hình như bên trong có bóng người.
- Người mới?
- Luân hồi giả khác?
Mạnh Kỳ khó hiểu, sau nhiệm vụ tử vong vẫn còn có người mới sao?