Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Chương 41

Mạnh Kỳ cầm que lửa cẩn thận tìm tòi khắp thạch thất, không phát hiện thêm điều gì khác lạ. Bất quá, hắn cũng đã hài lòng. Hắn nhận được chân ý truyền thừa một môn đao pháp cấp Ngoại Cảnh, còn ngộ ra tàn thức thứ nhất đã là chuyện vô cùng may mắn rồi.

Dọc đường trở về, Mạnh Kỳ rất do dự có nên đem phát hiện này chia sẻ với mấy người Giang Chỉ Vi. Theo lý mà nói, với tình huống tương tự thì ai cũng chọn cách giữ kín bí mật, đem công pháp này làm thủ đoạn bảo mệnh. Điều này không có gì đáng trách. Mấy người Giang Chỉ Vi chắc chắn cũng hiểu được. Nhưng sau này mọi người còn phải liên thủ cùng hoàn thành nhiệm vụ luân hồi, nếu vậy sẽ không có được sự tín nhiệm lẫn nhau. Hơn nữa, người đạt được chân ý truyền thừa là hắn, bọn họ muốn cướp đoạt cũng không được, dù sao hiện tại hắn cũng chỉ có thể diễn luyện được tàn thức thứ nhất.

Nhưng nếu tiết lộ, ngày sau nếu trong nhóm có người phản bội, mọi chiêu thức võ công của mình đều bị kẻ địch nắm được thì không còn con át chủ bài nào nữa.

“Chân Định sư đệ, có phát hiện kẻ địch nào không?” Thấy Mạnh Kỳ khi trở về cứ trầm mặc, Tề Chính Ngôn hỏi han. Trương Viễn Sơn và Giang Chỉ Vi vẫn nhắm mắt điều tức, dường như không hề hứng thú về kết quả chuyến thăm dò.

Mạnh Kỳ trầm ngâm một lúc, quyết đoán nói: “Không có ai cả, nhưng trên vách núi có tàn thức thứ nhất của A Nan Phá Giới đao pháp”

Hắn quyết định giữ bí mật chuyện chân ý truyền thừa, thành thật nói ra đao pháp mình lấy được. Hắn muốn dùng hành động này để lấy được tín nhiệm của ba người Giang Chỉ Vi, bồi đắp nền móng cho những nhiệm vụ luân hồi khác trong tương lai.

“A Nan Phá Giới đao pháp?” Giang Chỉ Vi mở to mắt, ngạc nhiên thốt lên. Hiển nhiên, bộ dạng lúc trước chỉ là làm bộ, có điều, không tò mò thứ người khác đoạt được đã là quy củ giang hồ, cũng tránh dẫn đến xung đột. Không ngờ Mạnh Kỳ lại thẳng thắn chia sẻ khiến nàng rất kinh ngạc.

Trương Viễn Sơn và Tề Chính Ngôn cũng rất ngạc nhiên nhìn Mạnh Kỳ.

“Đúng vậy, bất quá chỉ là một tàn thức” Mạnh Kỳ khá hài lòng về biểu hiện giật mình của cả bọn. Đây là biểu cảm hắn mong muốn.

“Tàn thức cũng không sao, ta nhớ trên Hối Đoái phổ có phương pháp “Phục hồi tàn thức”, tàn thức càng đầy đủ thì yêu cầu thiện công càng thấp” Giang Chỉ Vi vui vẻ nói “Tiểu hòa thượng, loại kỳ ngộ này thật ra ngươi không cần phải nói cho chúng ta biết. Mỗi người đều có bí mật riêng. Ta có, Trương sư huynh, Tề sư huynh hẳn là cũng có”

Có thể phục hồi tàn thức sao?

Mạnh Kỳ hưng phấn suy tính, Đoạn Thanh Tịnh do chính hắn ngộ ra khá đầy đủ, có lẽ không tốn nhiều thiện công để phục hồi.

Điều này khiến hắn thật cao hứng, cười ha hả: “Mấy người chúng ta cũng coi như đã cùng nhau trải qua sinh tử, sau này sẽ không thiếu dịp phải phối hợp với nhau. Nếu ta giấu diếm chuyện đao pháp, khi lập kế hoạch tác chiến sẽ tính toán sai thực lực đội ngũ. Dù sao cũng chỉ là một chiêu tàn thức”

Hắn phân tích trên cả phương diện tình cảm và thực tế, chủ yếu là muốn khơi dậy tinh thần đoàn kết của mọi người.

“Tiểu hòa thượng, thực ra không cần phải vậy. Khi bàn bạc, ngươi chỉ cần nói thực lực của ngươi đại khái có thể đối phó với kẻ địch trình độ gì là được rồi, đâu cần phải liệt kê hết các loại công pháp đâu” Giang Chỉ Vi khúc khích cười. Tuy nàng miệng nói không cần, nhưng Mạnh Kỳ hào sảng như vậy khiến nàng rất vui. Ít nhất cũng cho thấy hắn coi mọi người là bằng hữu cùng chung hoạn nạn.

Mạnh Kỳ sửng sốt, gãi đầu : “Ta không nghĩ là còn có thể làm vậy…”

Ha ha, Giang Chỉ Vi gục đầu cười, hai vai không ngừng rung rung. Trương Viễn Sơn cũng khẽ cười lắc đầu: “Chân Định sư đệ, may là ngươi nói với chúng ta. Nếu như là hạng người có ý đồ xấu, A Nan Phá Giới đao pháp của ngươi sẽ không tạo ra được hiệu quả bất ngờ. Ngươi vẫn còn nhỏ, kinh nghiệm giang hồ quá nông cạn.”

Ánh mắt hắn ôn hòa, tươi cười chân thành, hiển nhiên đối với Mạnh Kỳ lại thêm vài phần thân cận.

Tề Chính Ngôn vừa rồi liên miên dài dòng về quá trình hắn đạt được Tử Mẫu Ly Hồn Phiêu, nhìn Mạnh Kỳ gật nhẹ: “Đôi khi, nếu đồng đội biết ngươi sắp ra chiêu sẽ bình tĩnh hơn, ít kinh hoảng, do đó địch nhân sẽ nảy sinh đề phòng, mất đi hiệu quả bất ngờ. Thế nên, chỉ cần có mục đích tốt, chúng ta sẽ không để ý ngươi có bí mật gì”

Hắn cũng nhân tiện ngầm giải thích về chuyện Tử Mẫu Ly Hồn Phiêu.

Sau chuyện này, quan hệ của mọi người dường như đã gần gũi hơn.

“Tề sư huynh, ngươi sau khi bị thương thật sự biến thành kẻ thích lảm nhảm rồi” Mạnh Kỳ nháy mắt, trêu chọc hắn.

Tề Chính Ngôn nghe được liền đen mặt.

Mạnh Kỳ hấp tấp chuyển chủ đề trước khi Tề Chính Ngôn bùng nổ “Trừ cái đó ra, ta còn phát hiện một cửa đá , bên trên viết “Con người tình nghĩa không đi cửa này”…”

Hắn kể một lượt những điểm kỳ lạ mà mình phát hiện được xem mấy người Giang Chỉ Vi có manh mối gì không.



Đóa Nhi Sát liếc mắt, quan sát những dấu vết để lại do vội vã chạy trốn vào rừng rậm, khẽ hừ một tiếng: “Quả nhiên là lũ quỷ ranh”

Bọn Mạnh Kỳ trên đường đi không kịp xóa dấu vết, Đóa Nhi Sát nhàn nhã lần theo, rất nhanh đã đi tới trước tảng đá màu đỏ.

“Ồ!?” Hắn phát hiện dấu vết đến đây liền biến mất, vì vậy đề phòng nhìn xung quanh một chút.

Thân thế hắn hơi run rẩy, mồ hôi nhỏ giọt trên trán, cử động không được tự nhiên.

Sau khi xác định không có người quanh đây, Đóa Nhi Sát nghi hoặc nhíu nhíu mày. Bọn chúng không có năng lực phi thăng độn thổ, làm sao có thể đột nhiên biến mất?

Chẵng lẽ bọn chúng phát hiện các dấu vết để lại, liền cố ý xóa manh mối.

Đóa Nhi Sát đi lại vài bước, tìm tòi các dấu vết khu vực xung quanh. Hắn chợt thấy một dấu vết mờ nhạt phía sau tảng đá đỏ, thêm một dấu vết nữa ngay trên vách đá.

Hắn lẳng lặng suy tư một hồi, bình tĩnh bước đến sau tảng đá, duỗi tay phải dò tìm cơ quan bí mật.

Mấy trò này có thể qua mặt được người khác, sao có thể qua mặt được con cáo già lăn lộn giang hồ như hắn?

Đây chẳng phải cho thấy có một mật đạo sao?

Dấu vết các ngươi lưu lại thật sự quá rõ ràng rồi. Bọn chúng không giống đệ tử được phép xuống núi của các danh môn chính phái, ngược lại, giống mấy kẻ mới gia nhập giang hồ.

Bất quá, lũ quỷ ranh này thực lực cũng quá mạnh mẽ rồi…



“Con người tình nghĩa không đi cửa này…chưa từng nghe nói qua” Trương Viễn Sơn nhíu mày suy tư một hồi, lắc đầu kết luận.

Hắn vừa dứt lời, thanh âm két két bất ngờ vang lên, bốn người ngạc nhiên ngoái đầu, trông thấy Đóa Nhi Sát lẳng lặng đứng bên ngoài, chờ đợi mật đạo hoàn toàn mở ra. Ánh mắt hắn hung ác, mặt mũi đầy những vết sẹo nhằng nhịt.

“Hắn làm sao phát hiện được?” Mạnh Kỳ hoảng sợ

Tề Chính Ngôn thoáng kinh hãi rồi ảo não tự trách: “Chúng ta đã quên xử lý dấu vết…”

Lúc ấy sấm sét ầm ầm, gió nổi mưa phun, hắn và Mạnh Kỳ vội vàng bỏ trốn, trước giờ chưa từng trải qua tình huống thế này, không có kinh nghiệm xử lý dấu vết.

Nghe được lời Tề Chính Ngôn, lòng Mạnh Kỳ nặng nề, cái này cũng có thể coi là lạy ông tôi ở bụi này chăng?

Không được! Không thể đầu hàng!

Mạnh Kỳ nhào tới, thừa dịp cửa động còn chưa mở hết, nhanh tay ấn lên cơ quan, định đóng lại cửa vào. Mạnh Kỳ cẩn thận quan sát Đóa Nhi Sát, tự nhủ nếu không ngăn cản được hắn thì phải đối phó như thế nào.

“Từ vai trái đến cánh tay của hắn đã cụt, xương trắng lòi ra, toàn thân không ngừng run rẩy, chắc chắn bị thương rất nặng, không còn mấy phần thực lực…” Mạnh Kỳ vừa chạm tay vào cơ quan, âm thầm nhận định tình hình.

Đóa Nhi Sát khẽ nâng tay phải, cuồng phong nổi lên quất vào bước chân Mạnh Kỳ còn chưa vững vàng , đẩy hắn lui lại vài bước.

Bụng Mạnh Kỳ đau nhức, hô hấp cứng lại, các loại ý niệm không ngừng quay cuồng trong đầu:

“Cho dù thực lực của hắn chỉ còn vài phần, ta và Tề sư huynh cũng không phải đối thủ, nên làm cái gì bây giờ?”

“Chiêu thức mạnh nhất của ta là A Nan Phá Giới đao pháp, nhưng lại là tàn thức!”

“Hừm, chỉ có bộ phận phía sau không trọn vẹn, bộ phận phía trước vẫn đầy đủ, có thể tạo ra Đao Ý của bộ phận phía trước…”

“Hay cố làm ra vẻ dọa lui hắn?”

“Đúng! Hắn bây giờ đã bị trọng thương, nếu không nắm chắc hóa giải được chiêu thức của đối thủ, nhất định sẽ lựa chọn tạm tránh đi, đến lúc đó nhiệm vụ chính tuyến đã hoàn thành rồi!”

Khoảnh khắc ngắn ngủi, trong đầu Mạnh Kỳ đã nảy ra hàng loạt phương án. Hắn dang chân đứng vững trên mặt đất, tay phải cầm chặt giới đao

Cửa vào hoàn toàn khai mở, Đóa Nhi Sát không có trực tiếp tấn công mà trầm mặc đi về hướng cửa động.

Hắn cứ trầm mặc bước tới, không nói lời nào cũng không có hành động gì, khiến cho cả bọn áp lực thật lớn. Giang Chỉ Vi và Trương Viễn Sơn đều tạm ngừng chữa thương, gượng đứng lên, chuẩn bị liều chết xuất chiêu.

“Bọn ngươi chịu chết đi” Đóa Nhi Sát lạnh lẽo nói, tay phải nâng lên.

Mạnh Kỳ hồi tưởng tàn thức trong đầu, chầm chậm giương đao, đao ý dần hiện.

Chính vào lúc này, Đóa Nhi Sát đột nhiên bay ngược ra ngoài, tay phải nắm lại, cách không đánh vào một cây đại thụ.

Trong cuồng phong, tiếng cười như chuông bạc đột nhiên vang lên, một bóng người màu trắng từ phía sau cây bay ra, thân hình mờ ảo, uyển chuyển tránh né một quyền này.

Rắc!

Cây đại thụ bị cắt thành hai đoạn, đổ ngược ra phía sau, phát ra âm thanh nặng nề.

Thân ảnh áo trắng hạ xuống cách đó không xa. Chính là một thiếu nữ dung nhan tuyệt sắc, trên người mặc bộ đồ trắng thanh khiết.

“ Ta chỉ hơi kinh ngạc khi mật đạo mở ra, thế mà đã bị ngươi phát hiện” Thiếu nữ cười mỉm “Ta còn định chờ ngươi giết chết bọn chúng rồi mới động thủ đó”

Nhìn thấy thiếu nữ này, Mạnh Kỳ kinh ngạc thốt lên: “Tiểu Tử?”

Thiếu nữ này không ngờ lại là Tiểu Tử!

Thật ra, Tiểu Tử lúc trước chỉ có thể coi là thanh tú, nhưng hiện tại mặt mày rạng rỡ, khí chất mông lung mờ ảo không thể nắm bắt, toát ra phong thái kiều diễm không kém gì Giang Chỉ Vi.

“Tiểu Tử? Đừng nhắc đến kẻ ngu ngốc đó” Đôi mắt đẹp của thiếu nữ áo trắng lưu chuyển, như cười như không mà nói “ Ta là Cố Tiểu Tang”

Cố Tiểu Tang? Cái tên này Mạnh Kỳ đã từng nghe qua, nhưng dung mạo này đúng là của Tiểu Tử. Thật là quỷ dị!

Trong khi Cố Tiểu Tang nói chuyện, Đóa Nhi Sát vẫn không ngừng tấn công, nhưng không có mây đen mưa bão, không có sấm sét ầm chuyển, chỉ có cuồng phong rít gào.

Cố Tiểu Tang không chút hoang mang, quần áo bồng bềnh trong gió, vừa linh hoạt ứng phó vừa nhàn nhã tán gấu với Mạnh Kỳ

“Cố Tiểu Tang, quả nhiên là nàng ta” Trương Viễn Sơn thần sắc trầm trọng, Giang Chỉ Vi cũng mím môi, Tề Chính Ngôn vô thức lui về phía sau một bước.

Cố Tiểu Tang xem ra thanh danh thật lớn!

Tránh né một hồi, Cố Tiểu Tang nghiêng đầu cười nói: “Đại tướng quân, nếu ngươi còn tấn công nữa, ta sẽ không khách khí đâu nha. Không bằng chờ ngươi giết xong bọn chúng, ta lại giết ngươi, được chứ?”

“Dựa vào ngươi?” Đóa Nhi Sát hừ lạnh, tấn công càng mãnh liệt.

“Nếu như lúc ngươi khỏe mạnh, ta cũng chưa hẳn là đối thủ của ngươi. Nhưng ngươi hiện tại, mắt trái mù, đầu bị kiếm khí quấy nhiễu, lại trúng Đại Lực Kim Cương Chưởng và Niêm Hoa Chỉ của Tâm Tịch hòa thượng, ngươi còn lại bao nhiêu thực lực? Ba thành, hai thành hay một thành?” Cố Tiểu Tang cười nhẹ, tung người tránh thoát một kích trí mạng của Đóa Nhi Sát.

“Cho dù như thế, vẫn dư sức giết ngươi” Đóa Nhi Sát uy phong nói, thân ảnh nhoáng lên thay đổi phương hướng, chạy ra bên ngoài rừng.

Đột ngột bỏ chạy!

Không hổ là Man tộc kiêu hùng!

Thân ảnh Cố Tiểu Tang chợt ẩn hiện, không biết bằng cách nào chặn ngay đầu Đóa Nhi Sát, đầu ngón tay nâng lên, ngón trỏ biến thành đoản kiếm, khoan thai chỉ vào mi tâm Đóa Nhi Sát.

Nàng khẽ nhếch miệng thì thầm, xung quanh nổi lên âm thanh rì rầm quỷ dị”

“Hồng trần như ngục, chúng sinh khổ sở, luân hồi không dứt, hoạn nạn không ngừng, thương xót thế nhân, thiên thần giáng thế. Vô Sinh Lão Mẫu, Chân Không Gia Hương”

“Vô Sinh Lão Mẫu, Chân Không Gia Hương!”
Bình Luận (0)
Comment