Dịch giả: Tiểu BăngKhí cơ khiên dẫn, sát ý dâng lên. Mạnh Kỳ theo bản năng bước tới, đao kiếm vắt chéo qua nhau, Nguyễn Ngọc Thư lấy Chiếu Yêu kính.
Giang Chỉ Vi, Tề Chính Ngôn và Triệu Hằng cũng vào thế, sẵn sàng chiến đấu.
Đối với Dần tướng quân, nếu là một đấu một, Mạnh Kỳ biết khả năng mình thắng là không lớn, dù có dùng chủ tài thần binh thì cũng phải đánh trúng mới được.
Nhưng bây giờ, cả đội đã đủ, lại có Chiếu Yêu kính, có Giang Chỉ Vi phụ trợ, có mấy người Tề Chính Ngôn góp tay, chỉ cần Dần tướng quân không có pháp bảo đặc sản của Tây Du, thì vấn đề không lớn!
Kẻ duy nhất đáng lo là kẻ mặc bào đen kia. Khí tức của y rất âm lãnh và khủng bố, Dần tướng quân không thể nào bì được, năm người mình đánh nhau với y cũng vô cùng nguy hiểm!
Đãng sơn quân lạnh lùng nhìn qua, mắt bắn ra hai luồng hồng mang.
Bị y nhìn, Mạnh Kỳ bỗng thấy lạnh từ bàn chân lạnh lên, lạnh tới tận đáy lòng, máu huyết muốn đông cứng, cơ bắp cứng đờ, nguyên thần run run.
Thực lực thật đáng sợ!
Đãng sơn quân đột nhiên ngửa đầu thét dài, vọng tới tận trời, khí tức ào ào tuôn ra, đất trời biến sắc!
“Ngoại Cảnh đỉnh phong, tiếp cận nửa bước Pháp Thân...”
Kẻ địch mạnh tới mức này, độ khó của nhiệm vụ hình như hơi quá đáng!
Cảnh lúc trước Đấu Mẫu nguyên quân một bàn tay đập chết tuyệt đỉnh cao thủ “Minh Hoàng” vẫn còn mới mẻ trong ký ức Mạnh Kỳ!
Nhiệm vụ tử vong này, cũng là như vậy sao?!
Dần tướng quân cũng bị dọa, ngẩn người ra. May mà trước đó nó không dám chống đối Đãng sơn quân.
Nhưng Đãng sơn quân mạnh như vậy mà lại không bảo vệ được Ngân Mãng vương!
Tiếng thét dài vừa dứt, Đãng sơn quân quay đầu, coi Mạnh Kỳ đám người như không khí, cất bước đi về phía khu cung điện, cả khu chỉ có một lối vào duy nhất.
“Ách...” Mạnh Kỳ rõ ràng sửng sốt.
Triển lãm xong thực lực, tên yêu quái khủng bố lại không chọn tiêu diệt kẻ địch, mà lại thong dong bỏ đi tầm bảo!
Nghĩa là vừa rồi nó chỉ muốn cảnh cáo mấy người mình, là đừng mà có ý muốn giành đồ với nó?
Còn có yêu quái tốt bụng vậy nữa hả?
Mấy người Giang Chỉ Vi cũng ngơ ngác, quay qua cùng Dần tướng quân nhìn nhau.
Dần tướng quân rất bối rối, không biết phải làm gì cho phải.
Trước đám Nhân tộc này trước?
Không được, mấy tên Hùng sơn quân đều kêu thảm thiết biến mất, mà mấy Nhân tộc này lại bình yên vô sự, tất có thứ để dựa vào!
Lại nghĩ tới Đại Bằng vô cùng thê thảm ban nãy, Dần tướng quân dần sinh ra khiếp ý.
Nó xoay người, đi theo Đãng sơn quân.
Đãng sơn quân ăn thịt, ta cũng sẽ được tí canh!
Mạnh Kỳ ngơ ngác nhìn theo Dần tướng quân, cho tới khi chúng mở cửa cung điện, đi vào trong, biến mất.
“Nhiệm vụ này kì diệu thật...” Mạnh Kỳ thở hắt ra.
Giang Chỉ Vi nhíu nhíu mày: “Khí tức yêu quái bào đen kia có vẻ quen quen.”
Được cô nhắc, Mạnh Kỳ cũng hồi thần: “Đúng là quen quen, đã gặp ở đây rồi thì phải?”
Triệu Hằng lắc đầu: “Ta không có cảm giác này.”
Mấy người cố gắng suy nghĩ, nhưng nghĩ mãi mà không ra.
“Nghĩ không ra thì thôi.” Mạnh Kỳ thu liễm tâm tư, nhìn về phía cửa cung điện đang mở rông, “Chúng ta đã có thiện công, không sợ bị trừ điểm, không cần thiết phải sống chết với một yêu quái nửa bước pháp thân. Không bằng chúng ta tìm chung quanh xem có lượm lặt được chút thu hoạch nào không, bù lại thiện công bị tổn thất.”
“Ừ.” Giang Chỉ Vi tuy thích đánh nhau, nhưng không phải loại người không có não, một Tông Sư ăn còn không tiêu, huống chi yêu quái tiếp cận nửa bước Pháp Thân?
Mạnh Kỳ nhìn quanh, đằng sau là Thiên Hà, phía trước là cung điện, cung điện bị hỗn độn hư không chặn ngang cắt đứt, hai bên đều có hoa viên, mọc những cây to, xanh um tươi tốt.
“Ý của yêu quái bào đen kia rất rõ, ý bảo chúng ta không được có ý tranh giành với nó, cho nên, chúng ta chỉ cần không đi vào trong cung điện là được.” Tề Chính Ngôn nhắc.
Xem ra vật hạch tâm của mảnh vỡ Thiên Đình này hơn phân nửa là ở trong cung điện.
Mạnh Kỳ cũng nghĩ như vậy, nghi hoặc nói: “Từ phản ứng của hổ yêu thì xem ra yêu quái bào đen kia là tự tới, chính hổ yêu cũng không biết. Chẳng lẽ nó cũng biết được tin tức, tới đây chỉ để lấy vật hạch tâm?”
“Chắc vậy, nhưng mà sau khi yêu quái bào đen kia đi vào cửa cung, nó hơi do dự, sau đó mới chọn đường bên trái, xem ra chính nó cũng không biết rõ vật hạch tâm được để ở đâu.” Triệu Hằng quan sát rất cẩn thận.
Vậy thì sao, cũng có làm gì được đâu. Mạnh Kỳ chỉ tay: “Chúng ta không vào cung điện, thì qua hoa viên tìm tiên thảo linh căn, nếu hái được đào tiên, còn có lợi hơn hoàn thành nhiệm vụ gấp mười lần!”
“Đào tiên...” Nguyễn Ngọc Thư mắt sáng rỡ.
Dù biết đây chỉ là lời an ủi của Mạnh Kỳ, là một trong những bảo vật quan trọng nhất của Thiên Đình, đào tiên rõ ràng nên mọc ở khu vực hạch tâm của Cửu Trọng Thiên, chứ không phải khu vực biên giới tới gần Nam Thiên môn này, nhưng Nguyễn Ngọc Thư vẫn phấn chấn tinh thần, ảo tưởng hương vị đào tiên!
“Đi bên nào?” Giang Chỉ Vi mỉm cười hỏi.
Cô đã tiếp nhận sự thực nhiệm vụ thất bại.
Mạnh Kỳ trầm ngâm một hồi rồi nói: “Mấy con yêu quái kia chết ra sao không rõ, to sợ ở đây có điều cổ quái, cho nên, chúng ta không thể tách ra, phải đi chung với nhau. Ta theo thói quen, chọn bên trái.”
“Vậy thì trái đi.” Đám người Giang Chỉ Vi gật đầu.
Mạnh Kỳ đầu lĩnh, mấy người cẩn thận đi về phía hoa viên bên trái.
Lúc sắp sửa tiến vào, Mạnh Kỳ luôn ngầm vận chuyển Ngọc Hư thần toán bỗng nhiên tâm huyết dâng trào, quay đầu nhìn về phía cổng cung điện, nhìn thấy một huyết ảnh quỷ dị lóe qua một cái, biến mất đằng sau cửa!
“Sao thế?” Tề Chính Ngôn hỏi.
Mạnh Kỳ nhíu mày: “Nhìn thấy một huyết ảnh, nhưng không phải xông về phía chúng ta, không cần phải xen vào.”
Nếu Dần tướng quân và hắc bào yêu quái bị xử lý, vậy chẳng phải nhiệm vụ của nhóm người kia trở nên dễ dàng hoàn thành?
Đây là vui mừng ngoài ý muốn, đáng giá chờ mong!
Bước vào hoa viên, khí tức của thời gian ập vào mặt, Mạnh Kỳ nhìn quanh, khẽ ‘ý’ một tiếng.
Cả hoa viên không có một ngọn cỏ, chỉ có ngay ở giữa mọc một cây đại thụ, xanh biếc thon dài, cành lá xum xuê, tán cây như dù che trời, nếu từ ngoài nhìn vào, sẽ tưởng nhầm đây là cả một vùng cây cối.
“Cái cây này có điểm cổ quái...” Mạnh Kỳ tới gần, trong đầu hiện lên ý tưởng xẻ cái cây này làm tám khối, để tiện khuân vác.
Vừa kiểm tra vừa đi trước, Mạnh Kỳ không phát hiện nguyền rủa hay cạm bẫy gì.
Đột nhiên, nhẫn trữ vật của hắn chấn động, giống như bên trong có cái gì đó thức tỉnh, rung rung lắc lắc.
“Cái gì thế...” Mạnh Kỳ mở nhẫn trữ vật.
Là nó!
“Đại Đạo chi thụ” hắn thử bao nhiêu cách cũng không nhúc nhích bây giờ lại tỏa ra thanh quang mênh mông, nổi lơ lửng!
Bởi vì cây bích thụ thon dài này?
Mạnh Kỳ thoáng trầm ngâm, thu hồi Lưu Hỏa, lấy Đại Đạo chi thụ, chìa về phía cây đại thụ kia!
Ba!
Đại Đạo chi thụ bay về phía đại thụ!
Mạnh Kỳ ngạc nhiên nghiêng đầu, không biết lúc nào, Tề Chính Ngôn đã đi lên, đứng ngang hàng với hắn, muốn chạm vào đại thụ.
“Này...” Tề Chính Ngôn chậm nửa nhịp, dời mắt xuống, nhìn Đại Đạo chi thụ, ánh mắt kinh ngạc.
Ô!
Trong tiếng vang quỷ dị, từng luồng khí tức màu hỗn độn từ trong đại thụ trào ra, chảy về phía cây nhỏ xanh biếc trong tay Mạnh Kỳ.
Chỉ trong nháy mắt, đại thụ thu nhỏ lại, héo rũ, cành khô hư thối, cây nhỏ xanh biếc thì thanh quang đại thịnh, thân cây mọc ra một mụt nhỏ màu nâu, như sắp mọc ra một chạc cây mới!
Trong đầu Mạnh Kỳ đột nhiên vang lên thanh âm của Lục Đạo Luân Hồi chi chủ:
“Vật hạch tâm đã bị hấp thu. Nhiệm vụ thay đổi thành tránh thoát Đãng sơn quân và Dần tướng quân đuổi giết, ngăn cản chúng cướp đi Đại Đạo chi thụ!”
Đồ khốn! Mạnh Kỳ không thể nào ngờ được cái cây to này, không, chính xác là sinh cơ của nó lại là vật hạch tâm!
Đúng lúc này, một cỗ khí tức khủng bố từ trong cung điện vọt ra, một con cự mãng to như ao nước, lưng có cánh, cơ nhục hư thối, đang chảy nước mủ.
“Ta đã bỏ qua cho các ngươi, vì sao các ngươi lại dám đoạt cơ duyên của ta!” Cự mãng hai mắt đỏ ngầu, rống lên giận dữ, trong một con mắt có bạch mao cương thi hư tướng, một con thì là một thân ảnh mà mấy người Mạnh Kỳ vô cùng quen thuộc!
Lão La? Mạnh Kỳ ngạc nhiên.
Thì ra Đãng sơn quân là cương thi xà yêu lúc trước đuổi theo La Thắng Y!
Như thế nào sẽ biến thành cái dạng này? Nó làm sao ra được Linh sơn?
Cự mãng cúi đầu, đám người Mạnh Kỳ toàn thân cứng đờ, quyết định thật nhanh, lựa chọn gián đoạn nhiệm vụ trở về.
“Rời khỏi chiến đấu, mới có thể trở về.”
Thanh âm lạnh lùng vô tình của Lục Đạo Luân Hồi chi chủ vang lên.