Dịch giả: Tiểu Băng“Huyết Nha thần bộ” Phủ đệ.
Viên Ly Hỏa vừa về thư phòng, đã thấy Mạnh Kỳ đứng trước giá sách ngắm nghía tủ sách nhà mình, gương mặt nghiêm túc của y thoáng hiện ý cười, xoay người khép cửa, mở cấm pháp ra.
“Lão phu còn tưởng ngươi đã rời kinh.” Viên Ly Hỏa nói.
Y thấy Mạnh Kỳ sắp xếp cho Triệu Hằng gia nhập thành thành viên bên ngoài Tiên Tích và cảm ngộ “Đạo Truyền Hoàn Vũ” xong thì rời đi, còn tưởng hắn xem chuyện Cửu Trọng Thiên di tích như hồng thủy mãnh thú, tránh đi không kịp.
Mạnh Kỳ buông sách trong tay, trêu ghẹo: “Còn chưa đến nói lời từ biệt với tiền bối, làm sao vãn bối dám rời khỏi Thần đô?”
Biết người này hay đùa, Viên Ly Hỏa nghiêm mặt: “Lão phu hôm nay lại thu được một tin tức.”
“Có liên quan tới di tích Cửu Trọng Thiên?” Mạnh Kỳ cầm ấm trà trên bàn, rót cho hai người hai chén trà.
Viên Ly Hỏa không khách khí ngồi xuống, uống một ngụm: “Bạch Ninh mang đến không chỉ là nửa tấm bản đồ lối vào Cửu Trọng Thiên di tích, mà là cả tấm!”
“Vậy nửa tấm còn lại đâu?” Mạnh Kỳ đã hiểu mấy người Tôn Việt Tú đang giành giật cái gì.
Viên Ly Hỏa gật đầu, như đang tán thưởng Mạnh Kỳ sâu sắc: “Bạch Ninh lo Thiên Tử và triều đình chư công không giữ chữ tín, sẽ ngầm ra tay hại y, nên giao nửa tấm bản đồ còn lại cho bào đệ của y, Bạch Xung.”
“Bạch Xung cũng là tuyệt đỉnh cao thủ, từng du lịch Đại Tấn, với tam giáo cửu lưu đều có giao tình, đang ẩn thân trong Thần đô, trà trộn ở đâu đó, hiện giờ vẫn chưa tìm ra được, chỉ có Bạch Ninh mới biết cách liên lạc.”
Mạnh Kỳ đăm chiêu, hắn đã từng nghe thấy tên tuổi Bạch Xung, lừng danh từ hơn hai mươi năm trước. Lúc Tô Vô Danh quấy thiên hạ phong vân, y từng thân nhập vào Đại Tấn, tại Nam Châu, Trung Châu đều có lưu lại tên tuổi hiển hách, nổi danh võ công quỷ bí, lại rất giỏi về giao tế, bạn bè bằng hữu rất nhiều, nổi tiếng là một nhân vật khó lường thời đó. Nhưng nay, Tô Vô Danh đã là nửa bước nhiều năm, hạng nhất Địa bảng, trên con đường Pháp Thân không biết đã đi bao nhiêu xa, mà Bạch Ninh vẫn còn lẩn quẩn nấc thang trời thứ hai, không thể gọi là Tông Sư.
Mấy người Tôn Việt Tú không ngờ lại còn biết được tin tức nhanh hơn người của triều đình và Lục Phiến môn thần bộ!
Chẳng lẽ có người nhằm vào một số cường giả đặc biệt cố ý rải ra tin tức này?
Trong đầu Mạnh Kỳ lại hiện ra hình ảnh Cố Tiểu Tang.
Mười có tám chín là bà nương này!
“Thần đô Triệu thị và triều đình chư công định làm thế nào?” Mạnh Kỳ thuận miệng hỏi.
Viên Ly Hỏa cười lạnh: “Vốn định lấy danh nghĩa triều đình để đàm phán là lựa chọn tốt nhất, ‘Bản đồ lối vào’ tới tay lại bàn bạc tiếp cũng không muộn, nhưng triều đình chư công lại là người của nhiều thế gia, không ai muốn nhà khác có được điểm lợi hơn mình, cũng không muốn Thần đô Triệu thị chủ đạo việc này, cho nên một đám cường giả thông minh tuyệt đỉnh lại đang làm một việc vô cùng ngu xuẩn và nhàm chán, chính là lấy đại nghĩa để đàm phán, sau lưng thì ngầm thuyết phục riêng Bạch Ninh, Bạch Ninh thấy quá có lợi, không chịu nhả ra.”
“Mặt khác. Ngoài Lang Gia Nguyễn thị vừa gặp bất lợi, cần nghỉ ngơi lấy lại sức, Giang Đông Vương thị lo liệu tổ huấn, thờ ơ không quan tâm, thì các thế gia khác đều có cường giả gấp rút chạy tới tiếp viện, xách theo thần binh bảo vật linh tinh, ‘Tử Khí Hạo Nhiên’ Thôi Thanh Hà có tới hay không thì lão phu cũng không biết.”
Nếu thế gia đứng đầu phân thành mấy cái trận doanh, thì khó có thể đồng lòng hợp lực. Trong đại trận của Thần đô có một nửa bước Pháp Thân và một kiện thần binh, Triệu thị rõ ràng đang chiếm được thượng phong, cho nên Viên Ly Hỏa mới phỏng đoán Thôi Thanh Hà có khả năng sẽ đến.
Nói tới đây, Viên Ly Hỏa đứng lên, trịnh trọng nói: “Lão phu đã kẹt ở nấc thang trời thứ hai nhiều năm, sinh tử chỉ trong sớm tối, không thể không nắm chắc mỗi một lần kỳ ngộ, nay đã đại khái biết chỗ Bạch Xung đang ở, rất mong được tiểu hữu tương trợ, sau khi sự thành, lão phu chỉ lấy món đồ giúp tăng cảnh giới mà thôi, còn lại đều là của ngươi hết.”
Mạnh Kỳ không cười nữa:
“Tiền bối, đây là cái bẫy.”
Ngoài sáng có Bạch Ninh dùng nửa tấm bản đồ lối vào để chứng minh đây là đồ thật, để thu hút sự chú ý của các thế gia, trong tối thì có Bạch Xung cầm nửa tấm bản đồ còn lại trốn trốn tránh tránh, để dụ các môn phái, tả đạo và tán tu cường giả đuổi theo, Mạnh Kỳ dùng đầu ngón chân cũng nhìn ra được nó không phù hợp!
“Bẫy...” Viên Ly Hỏa rõ ràng ngẩn người.
Mạnh Kỳ đại khái kể lại chuyện của mấy người Tôn Việt Tú: “Nếu những người đó là đang đuổi theo Bạch Xung, vậy thì họ lấy tin tức từ đâu?”
Viên Ly Hỏa bình tĩnh lại suy nghĩ: “Có người đang âm thầm thao túng việc này, để tạo ra hỗn loạn và tàn sát?”
Nếu ta đoán được tâm tư và mục đích của yêu nữ, còn ở đây nói chuyện phiếm với lão làm gì? Mạnh Kỳ thầm nghĩ, tươi cười: “Tiền bối, chúng ta cứ yên lặng mà xem đã.”
Ngại vì khế ước, hắn không thể nói quá nhiều.
“Ừ?” Viên Ly Hỏa nhíu mày.
......
Gió xuân khiến du khách say, bóng tối làm người động tâm.
Dòng sông lặng lẽ chảy, hai bên bờ đá xanh phố dài, cây to cao ngất, lầu các hoa lệ, đèn đuốc sáng bừng.
Mạnh Kỳ mặc áo xanh, đi dọc theo bờ sông về phía cầu Kim Thủy. người qua lại đông như mắc cửi, nói cười rộn rã, người vui vẻ nhảy nhót, kẻ hấp tấp vội vàng, hai bên đường đầy những hàng quán nho nhỏ bán đủ thứ, nào đồ trang sức, nào tơ lụa, nào đồ chơi bằng đường, vân vân, vô cùng phồn hoa, tràn ngập ương vị hồng trần.
Đột nhiên, hắn dừng bước, đứng giữa ngã tư đường. Những bóng người náo nhiệt phía trước chiếu vào tâm linh, sau đó loại bỏ bớt những người thường, chỉ “để” lại một số người!
Một bà già bán đồ trang sức thô, một ông già bán đường hồ lô, già tới mức lưng còng không thẳng nổi, một thư sinh trung niên hành nghề viết mướn, một đạo sĩ mặt đen cầm một lá cờ ghi bốn chữ “Thiết khẩu trực đoạn”, một nữ tử áo đỏ váy xanh đang mua đồ thêu...
“Thật đúng là ‘Náo nhiệt’ a...” Mạnh Kỳ thả thõng tay, rất thoải mái nhàn nhã.
Đạo sĩ trâm gỗ, Tôn Việt Tú, Nhậm Cảnh Tú... dịch dung của họ giấu được người khác, nhưng không lừa gạt được cảm quan sâu sắc, đại gia về đạo này là mình!
Chẳng lẽ đêm nay Bạch Xung sẽ đi qua con phố này?
Cố yêu nữ lựa chọn gặp mặt ở Kim Thủy kiều hẳn là còn có thâm ý khác!
Lúc này, Nhậm Cảnh Tú và Tôn Việt Tú cũng phát hiện Mạnh Kỳ trong đám đông, hai người có vẻ sửng sốt, nhưng đang dịch dung nên không tiện tới hỏi, chỉ truyền âm nhắc nguy hiểm cho hắn:
“Công tử, ta là Tôn Việt Tú. Đêm nay phố này sẽ có xung đột, mong công tử mau rời đi!”
Mạnh Kỳ ngẩn người, khẽ gật đầu, rẽ qua ngõ khác, định đi một vòng lớn rồi quay lại Kim Thủy kiều.
Thấy Mạnh Kỳ nghe lời khuyên rời đi, hai nữ Tôn Nhậm thầm thở phào.
Đi một vòng to, Mạnh Kỳ lại thấy được Kim Thủy kiều.
Cầu này tuy lấy cái tên là Kim Thủy, nhưng đã cách xa khu vực phồn hoa, không thể so với Cửu Động kiều, khá là vắng vẻ, người đi qua rất ít.
Mạnh Kỳ vừa tới gần bờ, đã thấy một con thuyền nhỏ từ dưới cầu chạy ra, một cô gái mặc áo trắng, đẹp đẽ như họa, váy trắng thắng tuyết, gương mặt rất là tinh xảo, vừa thanh vừa diễm.
Cố Tiểu Tang ngồi ở bên thuyền, giống như không có sức nặng, xuôi dòng mà đến. Môi phấn khẽ hé ra, như mừng như giận.
Cô hai tay chống thuyền, thân thể hơi ngửa ra sau, đôi bàn chân trần khẽ khua vào nước.
“Tiểu Tô ca ca, còn không mau xuống đây.” Cố Tiểu Tang như con gái gặp được người yêu, ngây thơ mà nũng nịu, ngượng ngùng lại lớn mật.
Mạnh Kỳ biết Cố yêu nữ đối với hai chữ ngây thơ kia cách nhau hàng vạn dặm. Hắn thở dài, hạ xuống đầu thuyền.
Cố Tiểu Tang vẫn đung đưa chân, nghiêng người nghiêng đầu đánh giá Mạnh Kỳ: “Tướng công không sợ gì à, cứ thế mà lên thuyền?”
“Đã có khế ước, cái gì cần làm thì vẫn phải làm.” Mạnh Kỳ rất bình tĩnh.
Cố Tiểu Tang cười khẽ: “Tướng công thật sự là càng ngày càng có phong phạm cao tăng.”
Cô tì vào tay, lướt tới mấy thước tới gần Mạnh Kỳ, hai chân vẫn khua nước, nghiêng người, phả hơi thở thơm tho nóng hực vào hắn: “Tướng công, thiếp thân muốn mời chàng giúp một tay?”
“Chuyện Cửu Trọng Thiên?” Mạnh Kỳ theo bản năng lùi ra, kéo dãn khoảng cách.
Cố Tiểu Tang sóng mắt đung đưa, mặt ửng hồng: “Thiếp thân vừa mới giao thủ với người ta, bị trúng một phát âm dương hòa hợp chưởng, nếu không thể âm dương giao hợp, cùng lên cực lạc, sẽ bị dục hỏa đốt thần, hồn tiêu phách tán.”
Cô lại hơi ngửa ra sau, ngực ưỡn lên, núi đồi phập phồng.
Mạnh Kỳ khóe miệng run rẩy, dời mắt đi: “Đừng có nhàm chán.”
Cố Tiểu Tang lại trở về bình thường, cười lảnh lót, chống cằm: “Thiếp thân yêu nhất là nhìn thấy cái bộ dáng co quắp này của tướng công.”
“Hừ, cẩn thận bỡn quá hoá thật!” Mạnh Kỳ cảm thấy mình bị khinh bỉ, nhịn không được đáp.
Cố Tiểu Tang chớp mắt, cười hì hì: “Tướng công, nếu chàng muốn làm giả thành thật, chàng đoán thiếp có chịu không, hay là kháng cự?”
Quả nhiên không nên so đấu chuyện mất mặt mũi với yêu nữ... Mạnh Kỳ ho khan: “Ngươi tìm ta làm cái gì?”
Cố Tiểu Tang cười tủm tỉm quay đi, rút chân lên, đi tất vào, xỏ ủng vào, rất là thong dong nhàn nhã.
Làm xong, cô mới nói: “Bạch Ninh và Bạch Xung đều là do thiếp thân xếp đặt.”
“Ta biết.” Mạnh Kỳ khôi phục lạnh nhạt.
Cố Tiểu Tang nhìn Mạnh Kỳ: “Bản đồ lối vào Cửu Trọng Thiên cũng là thiếp thân vẽ, thật đến không thể thật hơn.”
“Ngươi muốn lôi cái gì ra?”
Cố Tiểu Tang vỗ tay: “Tướng công và thiếp thân thật sự là thấu hiểu lòng nhau mà. Lối vào mảnh vỡ Cửu Trọng Thiên đã bị ‘Thần Thoại’ chiếm mất, nếu không dụ Hàn Quảng rời đi, thiếp thân thì không sao, có thể dùng Luân Hồi phù nhảy qua lối vào đi vào được, nhưng tướng công thì lại không vào được.”
“Ngươi là nói lối vào Cửu Trọng Thiên mảnh vỡ có liên thông tới trụ sở của ‘Thần Thoại’?” Mạnh Kỳ khiếp sợ.
“Đúng, thiếp thân an bài cho Bạch Ninh lộ diện, là muốn để cho Thần Thoại biết cái bản đồ lối vào đó là thật. Và họ chỉ có một lựa chọn, toàn lực ứng phó xóa bỏ ít nhất nửa tấm ‘Bản đồ lối vào’, nếu không thì phải trả giá lớn, xin Lục Đạo giúp đỡ.” Cố Tiểu Tang nói chuyện quan trọng mà vô cùng bâng quơ, nhẹ nhàng.
“Sao không nghĩ cách liên lạc khắp nơi, tiến công ‘Thần Thoại’?” Mạnh Kỳ nghi hoặc nhìn Cố Tiểu Tang.
Cố Tiểu Tang khẽ nói: “Hàn Quảng không phải hạng người vô năng, y luôn có chuẩn bị sẵn sau lưng, thiếp lại lười mạo hiểm, hơn nữa nếu Thần Thoại bị làm rối, mọi việc chẳng phải càng vui sao.”
Cô chỉ con phố dài hai bên Kim Thủy kiều: “Diệt Thiên môn, Thần Thoại đều sẽ có cường giả tới đây, không chừng còn mời cả thích khách thanh giai và lam giai của Bất Nhân lâu để giết Bạch Xung, hủy đi nửa tấm bản đồ lối vào. Đâu phải ai cũng có công pháp và nhục thân mạnh mẽ, tự sáng chế ra chiêu thức để chống lại được như tướng công?”
“Cho nên, chàng không thể để cho những người đắc thủ, phải ép Hàn Quảng đi ra.”
“Chỉ cần y xuất hiện, chúng ta sẽ rời đi ngay, tiến vào Cửu Trọng Thiên.”