Dịch giả: Tiểu BăngĐừng tự giết lẫn nhau... Nhị ca Hàn Quảng... Mạnh Kỳ cũng nghĩ Cao Lãm đứng đắn sẽ biến thành đại ca ngu ngốc, nhưng không bao giờ ngờ y lại nói những lời như vậy.
Theo bản năng, Mạnh Kỳ quay qua nhìn Hàn Quảng, mặt y đã bị mặt nạ “Thiên Đế” che khuất, không nhìn ra được cảm xúc, nhưng hắn cảm nhận được khí tức của Hàn Quảng hơi gợn són.
Bốp, Cao Lãm khẽ vỗ một cái, Mạnh Kỳ và Cố Tiểu Tang rơi xuống đất, không thể nhào vào hư vô bên cạnh để chạy trốn.
Cao Lãm nghiêng đầu, nhìn Hàn Quảng, thở dài, cười sang sảng: “Nhị đệ, ta biết chúng ta còn chưa chém đầu gà, đốt giấy vàng làm anh em kết nghĩa, nhưng hồi trước chẳng phải ngươi đã từng nói, ngươi là Thiên Đế, ta là Nhân Hoàng, cùng nhau chấp chưởng tam giới, cho nên thân như huynh đệ hay sao? Đến cảnh giới này, thực lực này, thân phận này của chúng ta, lời nói của chúng ta chẳng lẽ không có đầu gà giấy vàng thì không dùng được?”
Mạnh Kỳ im lặng, mắt dại ra, đại ca, người ta chỉ là tùy tiện nói đại mà thôi, sao huynh lại coi là thật...
Hàn Quảng im lặng, không gật cũng chẳng lắc. Chẳng lẽ lại bảo lời nói lúc ấy chỉ là thuận miệng mà nói, đừng cho là thật? Không cùng chấp chưởng tam giới, thì không thể thân như huynh đệ? Bình thường Cao Lãm cân nhắc ích lợi, đương nhiên sẽ làm ra lựa chọn bình thường, nhưng Cao Lãm bây giờ là tên điên, mình mà phủ định, y sẽ trở mặt!
Đằng sau còn có Độ Thế Pháp Vương như hổ rình mồi, sau nữa lại có Tử Khí Hạo Nhiên đang đuổi tới, nội chiến là lựa chọn thiếu sáng suốt nhất, thôi thì đành ngậm bồ hòn, tìm cơ hội, gọi ra Cao Lãm chân chính rồi tính!
Mạnh Kỳ nhìn y, cảm nhận được tâm tình của y: Lão tử tài trí vô song, thủ đoạn xuất chúng, sát phạt quyết đoán, thiên tư hơn người, bố cục sâu xa, sao lại có lúc mắt mù tìm một kẻ con hoang hợp tác như thế này cơ chứ! Lại còn tự nhiên lòi ra một đại ca điên, một tam đệ mới chỉ là ngoại cảnh!
Mạnh Kỳ quen mặt dày, đứng thẳng lên, định nói ‘chào hai huynh trưởng’, để khiến Hàn Quảng không làm gì được nữa.
Nhưng hắn còn chưa mở miệng, Cố Tiểu Tang đã xinh đẹp hành lễ:
“Thiếp thân xin ra mắt hai vị bá bá.”
Lại một trận im lặng, chỉ có tiếng gió thổi qua.
Cao Lãm đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười ha hả: “Hay, tam đệ nhà ta quả thật không giống bình thường. Lần trước còn khóc sướt mướt bị người ta từ chối, hôm nay đã tìm được một tiểu tức phụ xinh đẹp thế này!”
Ta khóc sướt mướt hồi nào... khóe miệng Mạnh Kỳ run rẩy, cảm thấy mình đã sắp có cùng lập trường với Hàn Quảng.
Cố Tiểu Tang như cười như không nhìn Mạnh Kỳ, đứng đắn nói: “Quả là hồng thủy vọt vào miếu Long Vương, người một nhà lại không nhận ra người một nhà, hiện tại hiểu lầm đã giải trừ, mọi người cần gì phải đánh sống đánh chết, không bằng chân thành hợp tác, cùng tìm tòi Thiên Đình, khỏi cho kẻ tới sau ngư ông đắc lợi.”
“Nói rất hay!” Cao Lãm vỗ tay, hoàn toàn không nhìn Hàn Quảng và Mạnh Kỳ.
Y cười to nhìn Mạnh Kỳ: “Tam đệ ngươi không chỉ sáng suốt để lại vị trí lão Nhị, mà còn tìm được một tiểu tức phụ cũng hết sức hiểu được đại thể a!”
Nghiêng đầu, y nói tiếp: “Nếu không phải nể mặt đệ muội, hôm nay nhất định sẽ khiến ngươi tay không mà quay về, xuất hiện đi, bảo vật chia đều, bí tịch tự ghi.”
Hư không di động, một bóng người trong suốt nửa lồi ra, hừ: “Nếu không phải lo cho Thánh Nữ...”
Y nhìn thoáng qua Nhân Hoàng kiếm trong tay Cao Lãm, không nói ra được nửa câu sau.
Cao Lãm và Hàn Quảng vốn định để Cao Lãm ngăn cản Độ Thế Pháp Vương, Hàn Quảng thu thập Mạnh Kỳ và Cố Tiểu Tang, ai ngờ lại biến thành cục diện này.
Cao Lãm bản tính hào phóng trời sinh, cũng không so đo câu nói của Độ Thế Pháp Vương, nhìn Hàn Quảng: “Nhị đệ, có cần nói thêm gì không? Ai, Nhị đệ a, ta nói thật, ngươi muốn trở thành Thiên Đế, chiêu số sợ là đi trật, cấu kết Yêu tộc và lén liên kết với tà ma là không hay đâu. Thiên Đế chung quy phải thống ngự tam giới, Yêu tộc và tà ma đều chỉ là thần dân, phải có giới hạn của chúng, nếu không trong tương lai sẽ lại xuất hiện một Ma Chủ, không thành được Thiên Đế...”
Hàn Quảng cuối cùng cũng mở miệng, thanh âm vững vàng, cắt ngang lời thuyết giáo của Cao Lãm:
“Cứ quyết định như vậy.”
Tuy không nhận ra được dao động cảm xúc của y, nhưng Mạnh Kỳ cảm ứng được sự xót xa trong lòng y, không ngờ lại bị một thằng điên khống chế toàn cục, muốn nói mà không thành lời!
“Nếu mọi người đều không còn ý kiến, vậy thì chia ra thăm dò Cửu Trọng Thiên, tìm bảo vật và truyền thừa.” Cao Lãm rất vui vẻ.
Cố Tiểu Tang liền nói ngay: “Hai vị bá bá, chưởng khống tam sinh chính là Thiên Đế, Tam Sinh điện chẳng khác gì một hành cung của Thiên Đế, cái ở giữa là mấu chốt nhất, cần tìm trước tiên.”
“Được.” Hàn Quảng đáp gọn, nhờ Cố Tiểu Tang nhắc nhở, y mới biết được sự quan trọng của Tam Sinh điện.
Nghe bọn họ thảo luận chuyện thăm dò Thiên Đình, Mạnh Kỳ tưởng mình đang nằm mơ, vừa rồi còn lo lắng đề phòng, lâm vào sống chết, mồ hôi ướt đẫm, giờ lại chuyện trò vui vẻ, không khí hòa hợp...
Hắn biết tất cả điều này đều nhờ vào việc Cao Lãm bị hắn và Cố Tiểu Tang gợi lại sự điên cuồng trong người, bị Kim Sinh kính chiếu vào, đánh thức những ký ức cũ, cũng biết với trí tuệ của Hàn Quảng, tuyệt đối sẽ không cam lòng để mãi như thế, tất sẽ nghĩ mọi cách khiến Cao Lãm trở về “bình thường”!
Mình chỉ biết là nhắc tới Lục đại tiên sinh sẽ khiến đại ca ngu ngốc biến đổi, nhưng không biết ngoài cái đó còn có kiêng kị gì nữa hay không, nhưng Hàn Quảng lại có thể thử nghiệm từng món một, truyền âm nhập mật, từ từ theo thời gian, nguy hiểm sẽ càng ngày càng lớn, cho nên phải rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt!
Tình thế chuyển sang tốt đẹp không hề làm hắn thấy thoải mái, bớt lo lắng đi chút nào!
Hắn mở miệng: “Đại ca, thăm dò xong Tam Sinh điện, tiểu đệ định sẽ rời đi ngay, ở bên ngoài thiết yến chờ hai người khải hoàn trở về.”
“Vì sao? Đệ không tin ta?” Cao Lãm nhíu mày.
Mạnh Kỳ đã sớm nghĩ ra cớ: “Thiên Đình quá nhiều nguy hiểm, sau lưng còn có truy binh, tiểu đệ thực lực không tốt, nếu ở lại đây sẽ làm liên lụy hai vị đại ca, không bằng rời đi cho nhanh, đón gió tẩy trần cho hai huynh, dù sao lần này tới đây cũng chỉ là để giúp cô ấy tới Tam Sinh điện tìm đồ mà thôi.”
Cố Tiểu Tang mỉm cười gật đầu, ý bảo Mạnh Kỳ nói là lời thật, cô thông minh cỡ nào, vừa nghe Mạnh Kỳ nói thế là hiểu ngay hắn đang cố kị, hai người mình có thể đánh thức Cao Lãm, Hàn Quảng cũng có thể!
Mà lần sau, thì e là không còn có được cơ hội như thế này!
Một mình Độ Thế Pháp Vương không thể nào đỡ nổi cho hai người họ!
Mạnh Kỳ và Cố Tiểu Tang cảm nhận được ánh mắt mang theo ý cười của Hàn Quảng, cả hai sởn tóc gáy, sát ý của Ma Sư rất kiên định!
Cao Lãm nghĩ nghĩ, nghĩ tới nguy hiểm ở Thiên Đình và truy binh sau lưng, viện binh của Đại Tấn, cảm khái: “Nói cũng đúng, tam đệ thực rất hiểu chuyện.”
Thấy Cao Lãm đã đồng ý, Mạnh Kỳ thầm thở phào.
Lúc hắn và Cố Tiểu Tang đến Tam Sinh điện, thấy Kim Sinh kính, thì nhận ra Độ Thế Pháp Vương đã tới, đều hiểu Hàn Quảng và vị pháp thân xa lạ kia cũng đã sắp tới, cho nên hai người chỉ lo tìm đường mà chạy, chưa kịp quan sát nơi này.
Bây giờ nhìn kĩ, hai điện hai bên của Tam Sinh điện là “Quá Khứ điện” và “Lai Thế điện” gần như đã bị hủy hoàn toàn, chỉ còn “Kim Sinh điện”, mây trắng ngưng thực thành đường ở bên dưới cũng đã bị đánh tan, chỉ còn là một vùng mây khói không thấy đáy.
“Kim Sinh điện” bị Cao Lãm chém thành hai nửa, cấm pháp đã hoàn toàn bị phá hủy.
Trong điện phủ, gạch vàng lót thềm, không có rêu xanh hay cỏ dại gì, trong điện đặt “Kim Sinh kính”, có thể nhìn thấy số mạng của kiếp này.
Đột nhiên, Cao Lãm truyền âm Mạnh Kỳ: “Tam đệ, tiểu tức phụ nhà đệ tính tình khó dò, thủ đoạn ghê gớm, mưu kế sâu xa, quá nhiều cơ biến, e là đệ không hàng phục nổi cô ta đâu...”
Giọng y đầy vẻ lo lắng.
“Đại ca, ta sẽ chú ý...” Mạnh Kỳ lúng túng trả lời.
Cao Lãm lại truyền âm, ngữ khí trở nên đắc ý: “Hàn Quảng lần này phải ngậm bồ hòn.”
“A...” Mạnh Kỳ ngạc nhiên nhìn y.
“Đệ tưởng đại ca ta ngốc hả? Không phân biệt được lời nào là giả lời nào là thật? Chẳng qua là ta vờ điên mà thôi, để Hàn Quảng không thể ra tay được. Y là tông chủ Diệt Thiên môn, tiểu tức phụ sau lưng đệ là giáo chủ La giáo, hai nhà này đã từng có nhiều hợp tác, quá hiểu biết nhau. Đệ nghĩ nếu hai bên ép nhau quá mức, lật mặt với nhau, ai sẽ dắt mũi ai? Ta tuy có Nhân Hoàng kiếm, nhưng chỉ mới đánh thức được một chút xíu của nó mà thôi, không duy trì lâu được, trong khi bọn họ đều là Ma môn tà tông được truyền thừa nhiều năm, ai lại chẳng có một mớ thủ đoạn lợi hại? Như lúc này gió êm sóng lặng, theo như nhu cầu, chẳng phải tốt hơn sao?” Cao Lãm đắc ý.
Y đầy vẻ ‘giờ biết ta là người thông minh chưa’!
Đại ca, thực ra huynh nổi điên thật rồi, không phải giả vờ đâu... Mạnh Kỳ thầm nghĩ. Nhưng đại ca trong trạng thái điên cuồng mà vẫn sống được cho tới bây giờ, thì quả thực không thể nào là khờ được!
“Hắc hắc, Hàn Quảng truyền thụ một phần ngọc sách Thiên Đế đã giúp ta khá nhiều trong việc đánh thức Nhân Hoàng kiếm. Thực lực, cảnh giới và tiềm lực của y cũng đủ làm nhị đệ của ta, làm nhị ca của đệ, ừ, xem như miễn cưỡng cũng được.” Mắt Cao Lãm sáng rực, như đang nghĩ tới chuyện ba người đứng kết bái với nhau, cảm giác này rất là thú vị!
Mạnh Kỳ quả thật không biết nói gì, truyền âm cho Cố Tiểu Tang: “Tí nữa đừng nhắc gì tới Lục đại tiên sinh, ách, cũng đừng nhắc tới Xung Hòa đạo nhân.”
Trận đánh ở Hãn Hải, Xung Hòa xuất ra Nhất Khí Hóa Tam Thanh, uy chấn thiên hạ, đại ca ngu ngốc e là sẽ để ý tới!
Cố Tiểu Tang cười khẽ trả lời: “Thiếp thân nhớ rồi, không ngờ Phong Vương là bị điên thật, quả là danh bất hư truyền.”
“Chính ngươi cũng không phải bị tinh thần phân liệt, còn có một danh phận là Ngọc Lung Tử sao?” Mạnh Kỳ thuận miệng nói.
Cố Tiểu Tang sóng mắt lưu chuyển, như cười như không nhìn hắn: “Nếu có một ngày tướng công lại nhìn thấy Ngọc Lung Tử, hãy giết cô ta giúp thiếp.”
Hử? Mạnh Kỳ khó hiểu nhìn cô.