Dịch giả: Tiểu BăngXung quanh Mạnh Kỳ tăm tối, hắn đang ở trong một căn phòng nhỏ, có một cái giường mây kê sát tường, trên giường có một người ngồi xếp bằng, nhưng đã không còn sự sống, khí tức còn sót lại mạnh mẽ và sắc bén, khi sống ít nhất cũng phải là Tông Sư.
Tóc búi theo kiểu đạo sĩ, tóc bạc nhiều hơn tóc đen, khóe mắt nếp nhăn hằn sâu, làn da trơn láng, khí chất thành thục, ngũ quan rõ ràng, hồi còn trẻ hẳn là một mỹ nam tử.
Mạnh Kỳ sửng sốt, vì người kia có mấy phần nhìn giống hắn, cứ như là hình ảnh của hắn lúc có tuổi.
Nhưng mà sau khi xem xét kỹ, Mạnh Kỳ phát hiện hắn đã nhầm, thực ra là không hề giống hắn lắm.
Mạnh Kỳ bắt đầu đánh giá phòng nhỏ, ngoài cái giường mây, chỉ có một cái bồ đoàn, tường do gạch xanh đúc thành, tỏa ánh sáng mờ mờ, cho thấy bên trong tường có cấm pháp rất mạnh, lối ra vào dy nhất chính là cánh cửa đối diện với cái giường, một cánh cửa dày dặn, nặng nề.
“Đây hẳn là tĩnh thất để bế quan chữa thương.” Mạnh Kỳ gật gù.
Hắn tới chỗ tử thi, sự di chuyển tạo ra làn gió nhẹ, thổi qua một cái, cái thi thể ở trên giường bốc ra tro bụi, nhanh chóng tan rã thành bột mịn.
Người tọa hóa đã không còn.
“Bị thương mà tọa hóa, hơn nữa vết thương kia còn hút sạch sinh cơ, cơ thể cũng không giữ được khả năng không bị mục rữa như tông sư thường phải có. Hẳn là đã chết ít nhất năm năm.” Mạnh Kỳ đoán.
Thi thể vừa hủy, trong phòng không còn vật gì có giá trị. Mạnh Kỳ thả tinh thần ra dò xét, định phá cấm pháp, đi ra ngoài.
............
Hai nam ba nữ đứng trước một cánh cửa màu xám trắng.
Họ đang ở trên vách núi, xung quanh trời quang mây tạnh, đẹp như tiên cảnh, một bên sâu nhìn không thấy đáy, một bên là vách đá, có một cái cửa màu xám trắng, dây leo quấn quanh, sâu thẳm, tĩnh lặng.
Người dẫn đầu là một nam tử trung niên mặc cẩm bào màu vàng, phản xạ ánh nắng lấp lóe.
Mắt y bắn ra thần quang, đá dưới chân vì quá nóng mà hơi bị chảy ra, rõ ràng là y không khống chế được cảm xúc dẫn tới sức mạnh bị buột ra.
“Tả sứ, sao tông chủ vẫn chưa xuất quan? Chẳng phải bảo tối đa là mười năm sao? Chúng ta đã đợi ba ngày rồi.” Một thiếu nữ áo tím lên tiếng.
Dáng dấp, gương mặt của cô thì trẻ trung tươi tắn, nhưng đôi mắt lại có nét tang thương, không trẻ trung thanh xuân như dáng vẻ bên ngoài.
Nam tử trung niên quay người, cố kềm cảm xúc, ra vẻ bình thản: “Tử Nguyệt tán nhân an tâm đừng nóng. Chuyện bế quan ai mà nói được thời gian chính xác! Nhất là sau khi tông chủ bị Hắc Sơn Lão Yêu đánh bị thương, người quyết định không những trị thương, mà muốn dùng trí tuệ siêu phàm của mình để đẩy ‘Thương Thiên đại pháp’ của bản tông lên cảnh giới cao nhất, trở thành ngang hàng với tam đại tông sư. Hắc Sơn Lão Yêu đã là đại cường giả, đã chạm tới giới hạn chứng đạo, hẳn đã sắp phải phi thăng rồi.”
Y vẽ ra một tương lai rất là tốt đẹp để trấn an hữu sứ của tông môn và tam đại tán nhân.
Một mỹ phụ khí chất thanh lịch thành thục, dáng người thướt tha nhìn cánh cửa đá, cười khổ: “Cảnh giới cao nhất của ‘Thương Thiên đại pháp’ của bản tông ngay cả tổ sư sáng pháp cũng còn chưa đạt tới, chỉ thôi diễn rồi miêu tả ra, cho nên các đời tổ sư đều cho rằng đấy chỉ là hồ ngôn loạn ngữ, một cảnh giới không hề có thật, không biết tông chủ có siêu phàm, vượt qua được cả các tiền nhân hay không.”
Cô chính là hữu sứ của “Thương Thiên tông”, trong giọng nói có mấy phần hoài nghi, cũng có mấy phần chờ mong.
“Thiên Sư, Ngu Tăng và Nữ Đế là tam đại Tông Sư nhiều năm, đã hoàn toàn vượt xa tông sư bình thường. Bao nhiêu năm nay, tả đạo cũng mới chỉ lòi ra được một Hắc Sơn Lão Yêu là có thể so ngang với họ về cảnh giới, tông chủ trước nay vẫn kém hơn một bậc, nếu không thể đưa Thương Thiên đại pháp lên đến cảnh giới cao nhất, thì không có khả năng cùng họ tranh phong.” Tử Nguyệt tán nhân thở dài.
Năm người im lặng. Thời gian dần trôi qua, nhưng cánh cửa kia vẫn đóng kín.
“Tông chủ không phải đã tọa hóa ở bên trong đó chứ......” Tử Nguyệt tán nhân nhịn không được lên tiếng.
Hai tán nhân kia lập tức trở nên lo lắng.
Tả sứ cũng thấy bất an, cố gắng trấn tĩnh mọi người: “Chúng ta đợi thêm một ngày nữa, nếu tông chủ vẫn không xuất quan, chúng ta sẽ dùng lệnh bài kích phát cấm pháp, gọi tông chủ......”
Lời còn chưa dứt, thì đất trời bỗng tối sầm, xung quanh trở nên mông lung hỗn độn, không còn phân biệt được xa gần hay trên dưới, ngay cả thời gian hình như cũng trở nên hỗn loạn!
Năm người kinh ngạc, nghe thấy tiếng cửa đá nghiến kêu sàn sạt.
Cửa đá mở!
“Tông chủ xuất quan?” Nhị sứ, tam đại tán nhân vừa mừng vừa sợ!
Cửa đá mở, một thân ảnh xuất hiện, thanh sam nho nhã, theo gió bay bay, dáng dong dỏng, khí tức quen thuộc, nhưng dung mạo lại có vẻ xa lạ.
“Tông chủ?” Tả sứ kinh ngạc, “Ngài phản lão hoàn đồng?”
Dung mạo này không sai, nhưng tóc đã biến hết thành đen, nếp nhăn biến mất, dưới nét thành thục và tang thương là một gương mặt tuấn mỹ.
Tông chủ thật đã đột phá đến cảnh giới chưa ai tới được, nên mới phản lão hoàn đồng?
Nhục thân bất hủ, sẽ không suy bại, nhưng không có nghĩa là sẽ không già!
Mạnh Kỳ chắp tay sau lưng, hướng về phía trước, thong dong hỏi: “Hắc Sơn Lão Yêu đang ở đâu?”
Tông chủ thật đã đột phá! Vừa ra đã hỏi tung tích của Hắc Sơn Lão Yêu! Tả sứ vội vàng đáp: “Ba năm trước, Thiên Sư và Ngu Tăng liên thủ, vây sát Hắc Sơn Lão Yêu, nhưng nó vẫn chạy thoát, sau đó thì không ai biết nó ở đâu nữa.”
“Nhưng thuộc hạ đã lấy được một tin mật, nói yêu ma ở trong Lan Nhược tự với Hắc Sơn Lão Yêu có chút liên quan, có thể tìm hiểu từ hướng này.”
Mạnh Kỳ khẽ gật đầu: “Ngươi dẫn đường.”
“Vâng, tông chủ.” Tả sứ vội bay ra khỏi vách núi.
Tử Nguyệt tán nhân nhìn ‘tông chủ’ trẻ măng, bật thốt: “Tông chủ, ngài đã đưa Thương Thiên đại pháp lên đến cảnh giới cao nhất? Nó rốt cuộc là như thế nào?”
Mạnh Kỳ phủi áo, bước lên mây, thản nhiên nói:
“Thương Thiên đã chết, hoàng thiên phải lập.”
“Thương Thiên đã chết, hoàng thiên phải lập......” Mấy người Tử Nguyệt tán nhân sững sờ, thì thào.
............
Tới gần tòa thành Lan Nhược tự, cửa thành đóng chặt, đường sá trống trải, thỉnh thoảng lại có có tiền giấy bay bay.
Tuy biết tông chủ sau khi đột phá chính là đạt tới cảnh giới xưa nay chưa ai từng có, nhưng tả sứ vẫn cẩn thận đi tới đây trước để tìm hiểu tình hình.
Trong tửu lâu, giang hồ nhân sĩ tụ tập, có người đầu cột khăn trắng, túc trực hai bên linh cữu, có người vẻ mặt kinh hãi, căng thẳng nhìn quanh, kẻ lại lăm lăm vũ khí, nóng lòng muốn thử.
Mạnh Kỳ và tả sứ ngồi bàn gần cửa sổ, nghe người chung quanh thảo luận.
“Ai, nam có Thiên Sư, bắc có Nữ Đế, hai phía tranh phong, thiên hạ tan hoang, yêu ma quỷ quái trào ra đầy đường!”
“Đúng vậy, nếu không có việc gì thì đừng ra khỏi thành! Nghe nói Lan Nhược tự cũng có quỷ......”
Một kiếm khách đi vào quán, áo trắng tiêu sái, ngũ quan tuấn lãng, mặt mày sáng lạn, dương dương tự đắc.
Sau lưng y là một thiếu nữ tuyệt sắc, nhìn y đầy âu yếm.
Kiếm khách đi thẳng tới bàn của Mạnh Kỳ, hất cằm kiêu ngạo: “Các ngươi là người Thương Thiên tông? Bản công tử nhận được ủy thác, thay Hoàng gia trang báo thù cướp đi bí tịch bảy năm trước.”
Tả sứ kinh ngạc, nhịn không được nhìn về phía “Tông chủ” Mạnh Kỳ, tông chủ xuất quan người ngoài không ai biết được, dừng chân ở nơi đây chỉ là chuyện ngẫu nhiên, người này làm sao biết hai người là người Thương Thiên tông?
Thấy tả sứ không nói lời nào, kiếm khách trẻ tuổi tưởng là hai người đã đồng ý, không còn gì để nói, bèn cười khẩy:
“Chịu chết đi!”
Tay trái y xuất hiện một cái cờ nhỏ màu đỏ, mang tới cảm giác nguy hiểm cao độ. Y khẽ vung tay, sóng máu trào ra.
Bảo vật này ngay cả Tông Sư cũng uy hiếp được! Kiếm khách trẻ tuổi thấy mình ra tay đắc thủ, thì rất vui vẻ.
Rồi mắt y hoa lên, nhìn thấy nam tử áo xanh đưa tay lên, năm ngón tay thon dài hữu lực, trắng nõn như ngọc, bấm tay búng một cái, sóng máu bị đẩy ngược trở về, mà ngón tay kia lại không hề có thương tích gì cả!
Sao như thế được? Kiếm khách trẻ tuổi bị sóng máu bao phủ, nháy mắt hóa thành một bãi máu.
Mạnh Kỳ đang định hỏi thiếu nữ đi cùng, thì cảm thấy trời đất trở nên dị thường, cảm quan chỉ cảm nhận được chung quanh bản thân mình!
Chỉ thoáng một cái, cảm quan Mạnh Kỳ hồi phục, bãi máu dưới đất đã không còn, thiếu nữ xinh đẹp cũng không thấy.
Tiếng bàn tán lại ùa vào tai hắn:
“Ai, nam có Thiên Sư, bắc có Nữ Đế, hai phía tranh phong, thiên hạ tan hoang, yêu ma quỷ quái tràn ra đầy đường!”
“Đúng vậy, nếu không có chuyện gì thì đừng ra khỏi thành! Nghe nói Lan Nhược tự cũng có quỷ......”
Những câu này hồi nãy hắn đã nghe rồi mà?! Mạnh Kỳ ngẩn ra.
Ngoài cửa, một kiếm khách đi vào, áo trắng tiêu sái, ngũ quan tuấn lãng, mặt mày sáng lạn, dương dương tự đắc.
Sau lưng y là một thiếu nữ xinh đẹp, luôn nhìn y đầy âu yếm.
Lại là tên nhóc kia? Y không chết? Giống hệt với cảnh tượng ban nãy! Mạnh Kỳ khiếp sợ, cảm xúc chấn động, khí tức hơi bị tiết ra ngoài, làm chiếc đũa đang cầm trong tay rơi xuống.
Một bóng người lóe qua, kiếm khách trẻ tuổi ngồi xổm trước mặt Mạnh Kỳ, nhặt đôi đũa lên, cười đầy lấy lòng:
“Tiền bối, đũa của ngài.”
Này...... Mạnh Kỳ cau mày.