Dịch giả: Tiểu BăngTần Sương Liên xông vào phòng, thấy một nam tử nằm ở trên giường, mặt tái nhợt như giấy, hai mắt nhắm nghiền, môi đỏ sậm gần như đen, đã không còn khí tức.
“Tần tỷ, Phương Tri Động đã… đã chết......” Bên giường là một nam tử mặc đồ ngắn, nét mặt đầy sợ hãi, không yên.
“Chết?” Tần Sương Liên bật thốt, chạy vội tới bên giường, bắt lấy mạch kiểm tra.
Thiếu nữ áo đỏ chạy ra đón cô sững người, mắt dại ra, rõ ràng lúc cô chạy ra ngoài đón đội trưởng, Phương Tri Động chỉ là hôn mê, bất tỉnh mà thôi, sao bây giờ quay lại, thì đã chết?
Sử Thiên Cao nhìn hai người, hít một hơi thật sâu: “Hàn Thu, Họa Phiến, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Nam tử áo ngắn Chu Hàn Thu mê mang: “Lúc đó ta đang tìm hiểu bí tịch kiếm pháp, Họa Phiến thì dùng quân cờ để luyện phi ám khí, Tri Động thì đả tọa điều tức, không nói gì...... Mọi thứ rất bình thường, đột nhiên mới vừa rồi, y bỗng kêu lên thảm thiết, ngã nhào xuống giường, răng nghiến lại, nhắm mắt, rơi vào hôn mê, mạch đập và nhịp tim nhanh chóng yếu hẳn đi.”
Thiếu nữ áo đỏ Chúc Họa Phiến đứng ở bên bàn, trên bàn là một đống quân cờ trắng đen nằm tán loạn, vẫn còn chưa kịp dọn dẹp, cho thấy chủ nhân của nó lúc ấy vô cùng vội vàng, bổ sung vào: “Chúng ta tưởng Tri Động bị tẩu hỏa nhập ma, nên Hàn Thu ca dùng nội kình bảo vệ tâm mạch cho y, cho y uống đan dược, nhưng mà đều không có hiệu quả. Ta sốt ruột quá mới chạy ra ngoài, định đi tìm hai người, mới ra khỏi phòng là gặp hai người đó, lập tức chạy vào liền, không ngờ Tri Động lại... Lại......”
Cô nói tới đây thì giọng nghẹn ngào. Mấy người bọn họ đồng sinh cộng tử đã lâu, đúng là cũng có khi có mâu thuẫn, tranh cãi với nhau, nhưng mà tình cảm sâu đậm hơn bạn bè bình thường, giờ thấy Phương Tri Động chết mà không rõ lí do, ai chẳng bi thương đau xót? Hơn nữa, nếu không làm rõ được vì sao Phương Tri Động chết, lỡ bị lan tới mấy người họ thì sao?
Chu Hàn Thu cũng nói: “Họa Phiến vừa đi ra ngoài, Tri Động cũng tắt thở, dù ta có truyền bao nhiêu nội kình vào cũng không ngăn được tim y ngừng đập.”
Y nói, giọng run run vì sợ hãi.
Tần Sương Liên kiểm tra xác của Phương Tri Động, rõ ràng không hề có vết thương, không bị trúng độc, kinh mạch cũng không bị vỡ chứng tỏ không hề bị tẩu hỏa nhập ma, bèn lột quần áo của Phương Tri Động ra để xem thêm cho kĩ.
Đỉnh đầu, thiên trung, đan điền, trái tim, hạ âm các chỗ yếu hại đều không có vết tích, không bị tụ huyết, làn da rất bình thường, cơ bắp rắn chắc, cứ như Phương Tri Động vẫn còn là người sống.
“Chẳng lẽ là phát bệnh cấp tính mà chết?” Sử Thiên Cao phỏng đoán.
Tần Sương Liên cũng nghĩ vậy, nhưng hiện giờ không thể đưa ra kết luận vội, bèn lật người Phương Tri Động, để kiểm tra phần lưng.
Cái lưng vừa lộ ra, con ngươi Tần Sương Liên liền co lại. Sử Thiên Cao, Chu Hàn Thu kinh hãi lùi lại một bước, Chúc Họa Phiến dùng cả hai tay che miệng, phát ra kinh hô.
Trên tấm lưng trắng trẻo mạnh mẽ của Phương Tri Động có một chữ “Sát” cực to, một màu máu đỏ lòm!
Nhìn kỹ, chữ “Sát” kia như khắc sâu vào da thịt, cứ như là hình xăm trên người, yêu dị huyết tinh, tràn đầy tử ý.
Không khí trong phòng trở nên đặc quánh, tất cả tiếng hít thở đều biến mất.
“Từ khi nào trên lưng y có cái chữ này?” Sử Thiên Cao phá vỡ sự im lặng.
Nhiệm vụ lần trước, y với hai người Phương Tri Động, Chu Hàn Thu cùng tắm trong hồ, đâu có nhìn thấy cái chữ này.
Chu Hàn Thu mờ mịt lắc đầu, ý bảo mình không biết.
Sử Thiên Cao và Tần Sương Liên nhìn nhau, nhiệm vụ xuất hiện biến hóa, dính dáng đến Thiên Sư phủ, hơn phân nửa là có người mở bậy nhiệm vụ nhánh hay vô tình chạm phải cái gì đó, nay xem ra, chẳng lẽ đó là Phương Tri Động? Cũng chính là thế mà y mới bị phản phệ?
“Chữ ‘Sát’ này nhìn thật dọa người, có phải là ác quỷ gây ra không? Chúng ta mới từ quỷ thôn đi ra đó......” Chúc Họa Phiến phỏng đoán.
Sử Thiên Cao biến sắc, túm lấy áo sau lưng, xé mạnh.
Khốn kiếp! Sau lưng y cũng có một chữ “Sát” màu đỏ nhạt!
“Quả thật có!” Chu Hàn Thu thất thanh.
Tần Sương Liên, Chúc Họa Phiến biến sắc, chạy vào trong phòng kiểm tra lưng nhau.
Chu Hàn Thu mặt trắng bệch, cởi áo ra, nhờ Sử Thiên Cao giúp mình xem.
“Thiên ca, có không?” Giọng Chu Hàn Thu run rẩy.
Sử Thiên Cao nặng nề gật đầu: “Có.”
Một chữ “Sát” màu đỏ khá đậm nằm chình ình trên lưng Chu Hàn Thu.
Giây lát, Tần Sương Liên và Chúc Họa Phiến quay ra, mặt mày khó coi, rõ ràng không ai may mắn thoát được.
Tám con mắt nhìn nhau, sự sợ hãi tràn ngập cả gian phòng.
“Chúng ta đi tìm Thiên Sư!” Tần Sương Liên khẽ nói.
Chuyện này họ không có khả năng xử lý được, chỉ còn cách nhờ vào Thiên Sư phủ!
............
Nghe Mạnh Kỳ đề nghị, Thiên Sư im lặng một lúc mới nói: “Ngu Tăng và bần đạo tương giao nhiều năm, tính cách của lão thế nào, bần đạo biết rõ, không cần phải xác nhận gì nữa.”
Ngu Tăng là người lấy từ bi làm trọng, luôn đi hóa giải tranh chấp trong giang hồ, không thiên vị ai, càng không nói dối, là đại đức cao tăng thật sự, ai cũng tin tưởng.
Hơn nữa ông ta không dám để nguyên thần của mình cho “Tông chủ Thương Thiên tông” Mạnh Kỳ thao túng, ông ta không tin Mạnh Kỳ!
“Như thế rất tốt.” Mạnh Kỳ vỗ tay cười, “Chúng ta đi tìm hiểu về Nữ Đế trước.”
“Nếu lời của đạo hữu là thật, với sự hiểu biết của bần đạo về Nữ Đế, cô ta sẽ không bỏ qua cho đạo hữu, cũng sẽ không tự lừa dối bản thân là không có chuyện gì xảy ra. Chuyện bây giờ cô ta đang làm hẳn là triệu tập các môn hạ quan trọng, đóng chặt cửa nhà, mở ra cấm pháp, ổn thủ chờ đợi, cô ta có Hắc Sơn Lão Yêu hỗ trợ, ba người chúng ta e là không phá nổi tầng phòng ngự đó, chỉ có thể giằng co, đợi đến lúc các trang bị kết nối kia sửa chữa thành công, chính là lúc họ sẽ phản công.” Thiên Sư phân tích.
Ông ta vừa dứt lời, tông chủ Thương Thiên tông đã mỉm cười, như đã biết trước: “Ý của ta là đi tìm manh mối về mảnh vỡ thần bí.”
“Nữ Đế tính nết kiên cường, nhất định sẽ không kí thác mạng sống của mình vào một ý niệm của người khác. Nếu cô ta đã biết có mảnh vỡ thần bí, thao túng mảnh vỡ đó là có khả năng thay đổi pháp tắc, lại có trang bị kết nối đảo ngược thời gian, chẳng lẽ cô ta không phòng bị gì hay sao? Nếu như ta cũng bị ảnh hưởng, thì đương nhiên cô ta cũng sẽ bị ảnh hưởng, cho nên chắc chắn là cô ta đang luôn tìm cách để khống chế việc này. Nay mảnh vỡ đó không biết đang ở đâu, chúng ta chỉ có thể bắt đầu từ chỗ cô ta, xem xem có tìm được manh mối gì hay không.”
Thiên Sư cảm khái nói: “Đạo hữu thật sự là vô cùng hiểu biết về tính tình của Nữ Đế.”
Ba người bàn bạc xong, liền rời khỏi Thiên Sư điện, bay về hướng bắc.
............
Bên bờ sông rộng, có một tòa thành nguy nga, sương mù mờ mịt, ẩn giấu sát khí, không nhìn thấy được rõ thứ ở bên trong.
Thiên Sư trôi nổi giữa không trung, bình tĩnh nhìn xuống tòa thành.
Quả nhiên Nữ Đế đã triệu hồi hết thủ hạ về, mở cấm pháp!
Cô ta đang chờ trang bị kia sửa chữa xong!
Ngu Tăng mở mắt, một màu lưu ly vàng óng ánh như mắt rồng, cảnh ở trong thành hiện ra rõ mồn một trong đôi mắt ấy, chẳng có sương mù nào bám vô nổi.
Thiên Nhãn thông!
Trong thành quả nhiên vô cùng náo nhiệt, vô số cường giả nhấp nhô, chứng minh điều ba người đoán đều đã thành sự thật.
Trong cung điện hoa lệ, Nữ Đế ngồi trên bảo tọa, áo bào đen nhánh, phượng hoàng ngẩng cao. Đối diện cô ta có một người mặc bào đen che kín cơ thể, chỉ lộ ra đôi mắt lạnh băng, đỏ rực, chính là Hắc Sơn Lão Yêu!
Cảm ứng được cái nhìn của Ngu Tăng, Hắc Sơn Lão Yêu mạnh xoay người, hai mắt bắn ra tia máu dài cả thước.
Đôi mắt vàng trong vắt của Ngu Tăng trở nên đục ngầu, không còn nhìn thấy được cảnh ở trong cung điện.
“Hai người họ quả thực liên thủ với nhau.” Thiên Sư nhìn Mạnh Kỳ, không còn một chút nghi ngờ gì về câu chuyện của hắn nữa, “Chúng ta làm sao để tìm manh mối?”
Mạnh Kỳ mỉm cười:
“Nếu đã tồn tại, tất có dấu vết.”
Mắt hắn trở nên tối sâu thăm thẳm như chìm sâu vào tinh không, ở đó có một đạo nhân, những đường tinh tuyến từ chỗ đó mà ra, không ngừng phân liệt, không ngừng diễn hóa, hình thành một bức tranh tinh không huyền ảo.
Phàm có chuyện thì đều tồn nhân quả!
Mạnh Kỳ nhìn xuống tòa thành, nhân quả chi tuyến nhiều không đếm xuể, chi chít dày đặc, không phân biệt nổi ra ai là ai, thuộc về ai, nối về phía ai.
Mạnh Kỳ không hề ngạc nhiên tí nào, ngẩng đầu nhìn vào trong hư không, đi tìm những sợi nhân quả chi tuyến nối tới giới này!
Mơ hồ trong hư không, Mạnh Kỳ loáng thoáng nhìn thấy mấy sợi tinh tuyến như có như không, nối tới một nơi nào đó.
“Ừm, đã có chút manh mối.” Mạnh Kỳ thu hồi ánh mắt, hai mắt trở lại bình thường, nhưng Ngu Tăng và Thiên Sư đều không dám nhìn thẳng vào, vừa rồi hắn đã mang tới một cảm giác rất là đáng sợ!
“Có manh mối?”
Nhanh như vậy đã tìm ra manh mối?
Mạnh Kỳ nhếch mép: “Đương nhiên.”
Tuy không nhìn ra được cụ thể rõ ràng, cũng không điều khiển hay gây ảnh hưởng gì được, nhưng hắn đã nhớ kỹ đặc điểm và cảm giác của những sợi dây nhân quả đó.
Trong chúng đều có mối liên hệ tới mảnh vỡ thần bí, tới lúc đó sẽ dùng “Ngọc Hư thần toán” để thôi diễn, từ từ tìm ra vị trí của nó!
Có manh mối, lại không phá được cấm pháp do Nữ Đế và Hắc Sơn Lão Yêu liên thủ, ba người rời đi.
Nữ Đế đứng dậy, ngửa đầu nhìn trời:
“Bọn họ sẽ không dễ dàng buông tay.”
“Không sao trang bị mấy ngày nữa là chữa xong rồi, ngô cũng đã tìm ra manh mối Thất Sát bi.” Giọng Hắc Sơn Lão Yêu trầm ấm đầy cảm xúc, hoàn toàn khác biệt với vẻ ngoài của mình.
“Có manh mối Thất Sát bi?” Nữ Đế nhìn thẳng vào Hắc Sơn Lão Yêu.
Hắc Sơn Lão Yêu khẽ cười: “Đương nhiên. Sau khi xác định ‘Thất Sát bi’ rơi xuống giới này của chúng ta, ngô đã không ngừng đi tìm nó. Trò chơi kia tuy không thay đổi được sự thật, nhưng vì quá đông người chơi, dẫn tới lựa chọn khác biệt, biến hóa cũng trở nên vô cùng phong phú, đưa tới rất nhiều khả năng tương lai không đoán định. Ngô đã bài trừ dần, thu nhỏ phạm vi, đương nhiên sẽ tìm ra.”
“Thất Sát bi rốt cuộc là vật gì?” Nữ Đế trầm giọng hỏi.
Hắc Sơn Lão Yêu có vẻ điên cuồng: “Vốn là một vật năm đó Thiên Đế thành đạo, nó có thể đột phá hạn chế do thần linh tạo ra hay do trời sinh mà có, nhưng khi Thiên Đình vẫn lạc, nó cũng bị tổn hại, rơi vào Cửu U, gần như tan vỡ, sau bị một Tà Thần đoạt được, luyện chế thành Thất Sát bi, nghe nói có thể làm hỗn loạn thời gian, tìm tòi ra được kiếp trước kiếp này, giết người trong vô hình, vô cùng diệu dụng, chỉ là mỗi lần sử dụng sẽ phải mất mười năm mới khôi phục lại được. Nếu ngô lấy được, sẽ giết Lương Vô Cực ngay tức khắc!”
Lương Vô Cực chính là tên tục của tông chủ Thương Thiên tông.
Nữ Đế bình thản nói: “Trẫm mặc kệ ngươi có lấy được Thất Sát bi hay không, nhưng mảnh vỡ là về trẫm.”
“Đương nhiên.” Hắc Sơn Lão Yêu xoay người rời đi.
Nữ Đế nheo mắt phượng nhìn theo, lời của tên này nửa thật nửa giả, chắc chắn không hề nói ra nội dung quan trọng nhất.
............
Trở vừa Thiên Sư phủ, Mạnh Kỳ tìm tĩnh thất, định tới chỗ Nam Cung Xung để đi tìm mảnh vỡ thần bí.
Thiên Sư và đám người Tần Sương Liên vừa gặp mặt, biết được chuyện sau lưng họ có chữ “Sát” quỷ dị, liền phái một tông sư đi cùng họ tới quỷ thôn.