Dịch giả: Tiểu BăngCác tín chúng vốn đang kinh hãi và bất an, nghe vậy đều đại hỉ, vui vẻ hiện rõ lên mặt, quỳ rạp xuống đất, cao tụng danh của tứ đế:
“Cứu thế Nguyên Hoàng Diệu Vô Thượng Đế, cứu thế Hỗn Nguyên Thượng Đế, cứu thế Huyền Dương Thượng Đế, cứu thế Phổ Tề Thượng Đế......”
Trên bức tường sau lưng giáo chủ có dán bốn bức tranh được vẽ tỉ mỉ, là do tự tay y vẽ, người trên cùng, áo xanh như tiên, khuôn mặt tuấn lãng, ba người bên dưới, một người là một thiếu nữ áo vàng vô cùng xinh đẹp, quanh thân quang mang loá mắt, bắn ra bên ngoài, bên trái là một nam tử mặc áo bào hoàng đế, huyền hoàng lượn lờ, bên phải là một nữ tử thanh lãnh như trăng, tay ôm đàn cổ, đạm mạc mà không xa cách.
Đợi các tín chúng tụng xong tứ đế danh hào, thư sinh giáo chủ đưa một tay lên, từ từ ép xuống.
Ồn ào trong sân biến mất, lặng ngắt như tờ, chứng tỏ giáo chủ này rất có vọng trọng.
Giáo chủ Hạ Vân ho nhẹ: “Tứ đế sắp hàng lâm, trừ khử ma triều, chính là lúc chứng tỏ sự thành kính của mọi người, là chỉ nói ngoài miệng, hay là thành tâm thành ý, thần linh nhất định sẽ nhận ra.”
“Ma triều dễ tiêu, đau khổ khó trừ, là con người chung quy khó thoát khỏi cái chết, muốn hồn về Cửu U, vĩnh sinh trầm luân, hay phụng dưỡng tứ đế, được hưởng cực lạc, chỉ một ý niệm của các người mà thôi!”
Giọng điệu của y tràn ngập cuồng nhiệt, nhưng trong lòng lại có chút khinh thường, ma triều tiến đến, cái truyền thuyết tứ đế cứu thế y hư cấu ra đã sắp bị lộ mặt, không bằng thừa dịp này cố gắng vớt vát một chút, sau đó mua chuộc thủ vệ, trốn vào trong khu vực cường giả và người giàu có ở, chỗ đó lương thực sung túc, không giống ở ngoài này hôm nào mua gì cũng chỉ theo hạn ngạch!
Đợi ma triều qua đi, nếu còn sống, sẽ đổi tới một thành trì khác, tiếp tục lừa gạt!
Nghe giáo chủ bảo phải chứng tỏ lòng thành kính, các tín chúng đều sửng sốt nhìn nhau. Đám thuộc hạ thân tín của Hạ Vân bước ra, móc đồ trong người, chạy vội tới trước bốn bức tranh, dập đầu hò hét:
“Tín chúng Tạ Đoan, thành kính phụng hiến. Mời cứu thế Nguyên Hoàng Diệu Vô Thượng Đế...... Phù hộ.”
Đám thân tín còn lại đang lẫn trong đám người lập tức hô lên, hòa điệu với gã:
“Mau, chúng ta nhanh đi phụng hiến! Muộn sẽ bị bọn họ giành trước, không còn danh ngạch!”
“Những người phụng hiến sau cùng nhất định là không thành tâm, sẽ chọc giận Nguyên Hoàng, sẽ bị đánh xuống 18 tầng Địa Ngục!”
Không khí trở nên điên cuồng, các tín đồ bắt đầu chen lấn nhau, moi tài sản ra, Hạ Vân nhìn mà đầy tươi cười rạng rỡ, tâm tình kích động.
Đúng lúc này, một bóng người từ trên tường lướt xuống, bổ nhào vào Hạ Vân, tay phải năm ngón tay thành trảo, chớp một cái đã khống chế mấy đại huyệt ở ngực Hạ Vân.
“Bộ đầu phá án, mọi người ngồi xuống, khỏi bị ngộ thương!” Bóng người cao giọng hô, thanh âm réo rắt, như suối nước róc rách.
Đông. Cửa lớn bị hất ra, hơn mười nha dịch xách thủy hỏa côn nối đuôi nhau mà vào, thuần thục phân thành hai đội, bao vây hai phía, nhốt chặt tín chúng và Hạ Vân, thuộc hạ.
Nghe bảo bộ đầu phá án, các tín chúng theo bản năng đều ôm đầu ngồi xổm xuống, không một ai phản kháng.
Hạ Vân nhìn bộ đầu trước mặt, là một cô nương cao gầy, mặc đầu phục màu đỏ sẫm, tầm hai mươi tuổi, lông mi hơi thô song không hề bớt thanh tú, một chân đứng thẳng tắp, một chân hơi co lại sẵn sàng bung ra, chỉ cần y giãy dụa, lập tức sẽ bị cô tung cước.
“Các ngươi muốn làm cái gì?” Hạ Vân có thể phát triển ra một tà giáo từ con số không, đương nhiên là một kẻ có can đảm, trấn tĩnh lớn tiếng quát.
Bộ đầu kia nhìn quanh một vòng, sau đó đối mắt với Hạ Vân: “Bình thường dân chúng tín ngưỡng thần gì, đốt hương gì, khấn cái gì, chỉ cần không quá phận, ta đều mắt nhắm mắt mở bỏ qua. Nhưng mà nay ma triều sắp xảy ra, mà ngươi lại tiếp tục truyền bá tà giáo, mê hoặc nhân tâm, cướp đoạt tài vật, phá hư sự an ổn của Bình Nhạc Thành, tâm này phải diệt!”
Cô nói hết sức nho nhã, khiến chính cô cũng không chịu nổi, cau mũi, hung hăng bổ sung thêm:
“Tóm lại chính là, tiểu tử, chúng ta đã để mắt tới ngươi từ lâu rồi!”
Hạ Vân run lên, ngoài mạnh trong yếu nói: “Các ngươi cần phải nghĩ cho rõ ràng! Bổn tọa là thần sứ của cứu thế tứ đế, phụ trách chuyện các vị hàng lâm, nếu ngươi dám bắt bổn tọa, sẽ không còn có ai tới cứu thế, tới lúc đó, ma triều sẽ không biết chết bao nhiêu người! Bình Nhạc thành này cũng không giữ được!”
“Ngậm miệng!” Nữ bộ đầu biến sắc, nghiến răng nghiến lợi, “Ngươi nói cho bản bộ đầu nghe xem. Bao nhiêu năm nay chưa từng có cái gì gọi là thần linh cứu thế, Nhân tộc chúng ta còn sống sót được đến ngày hôm nay toàn là nhờ vào các bậc tiền bối tiên hiền, dựa vào chính bản thân chúng ta!”
“Lúc cha ta vì chống cự ma triều, chết trận ngay ở Bình Nhạc thành, làm gì có thần linh cứu thế ở đâu?!”
“Lúc sư tổ của ta lẻn vào Cửu U, muốn tìm biện pháp phá hư khe hở, chết thảm ở bên trong đó, cứu thế thần linh ở đâu?!”
“Lúc sư phụ ta ám sát đại tướng Ma tộc, bị tứ phân ngũ liệt, cứu thế thần linh ở đâu?!”
“Lúc cả một nhà chín người nhà ta, cả tông môn trên dưới của ta, đều chết trận trong ma triều, xếp thành thi hải, cứu thế thần linh ở đâu?!”
Cái đề tài này đã lại khuấy động cảm xúc của cô, khiến hai mắt cô ướt nước, nước mắt đảo quanh, sau đó thở hắt ra, giọng nói trở nên chậm rãi, vừa mỏi mệt vừa kiên định:
“Tóm lại, thứ giúp nhân tộc chúng ta còn có thể từng đời tân hỏa tương truyền không phải là cứu thế thần linh gì hết, mà là các bậc tiền bối không sợ hi sinh, chính là những kẻ ngẩng đầu ưỡn ngực nghênh đón ma triều ‘Chúng ta’!”
Cả sân chìm trong im lặng, im tới mức nghe được cả tiếng châm rơi, các tín chúng người nào cũng có hoặc nhiều hoặc ít người thân bằng hữu chết trong ma triều, nên ai cũng vô cùng đồng cảm.
Nhưng cũng chính vì hi sinh quá tàn khốc, nên họ mới ký thác hy vọng của mình vào thần linh mịt mờ.
Nữ bộ đầu giật phắt bốn hình vẽ kia, vo lại thành một cục, xoay người bỏ đi ra cửa, phất phất tay, thanh âm khàn khàn nói:
“Đem bọn họ đi, nhốt vào đại lao, nếu cần mồi đối phó tà ma, thì dùng ngay bọn họ.”
“Vâng, Tần bộ đầu.” Bọn nha dịch vốn đều kính trọng cô, lại bị những lời nói vừa rồi của cô làm chấn động tâm linh, nên làm việc càng thêm ra sức, đem Hạ Vân và thuộc hạ của y tới đại lao.
............
Trên những vùng đất hoang vu, thi thoảng sẽ nhìn thấy những mảnh lương thực còn chưa kịp thu gặt, nhìn thấy các nông phu tay cầm vai vác đủ loại túi to bị nhỏ, đâu vào đấy chen lên những cỗ xe ngựa.
Ngựa kéo xe hình như có lẫn huyết thống tà ma, cơ thể bao trùm vảy đen, rất là khỏe mạnh, dù cỗ xe có chật ních người, thì vẫn bước đi như bay, xem ra đã quen với nhiều lần đối kháng với ma triều.
Hai bên mỗi cỗ xe đều có binh sĩ và nhân sĩ giang hồ cưỡi ngựa đi theo bảo vệ, mắt người nào cũng sáng ngời sắc bén, khí chất bưu hãn, vừa nhìn là biết đều là loại người đã quen quanh năm giết người.
Người dẫn đầu đi ở cuối cùng là một nam tử trung niên, tóc đã ngả hai màu, khóe mắt mi tâm đều là nếp nhăn, không có cánh tay trái, tay phải xách một thanh đao dày, cất cao giọng nói: “Các vị hẳn đều đã rõ quy củ, trên đường tới Bình Nhạc thành, ai bị rớt lại, sẽ không được dừng chờ, không được cứu viện, phải tự cầu phúc cho mình!”
Các nông phu không ai nói gì, chỉ có những đứa trẻ con là rì rầm bàn tán, nhưng đều không có ồn ào.
Những người có kinh nghiệm đều hiểu vì sao có cái quy củ này, chính là bài học sau bao nhiêu lần đổ máu tươi và mất mạng mới tổng kết ra được!
“Lý đầu, vì sao lại không chờ, không có cứu viện?” Một tiểu tử ngạc nhiên hỏi, không hiểu vì sao lại có cái quy củ không hề có nhân tính như thế.
Thủ lĩnh nhìn y, thanh âm trầm ổn đáp: “Mỗi một lần có ma triều, đều có những đội ngũ vì cứu viện hoặc chờ những người bị tụt lại phía sau mà bị tà ma âm quỷ đuổi theo. Từ trên xuống dưới, từ già đến trẻ, không một ai sống sót.”
Chờ người này một tí, cứu người kia một tí, nhìn như không nhiều, nhưng cộng hết lại có lẽ chính là giới hạn giữa sống và chết.
“Ngươi còn trẻ, chưa gặp phải ma triều, chưa biết được sự tàn khốc của nó.” Thủ lĩnh thản nhiên nói tiếp.
Tiểu tử kia vẫn chưa hiểu được, mở to hai mắt nói: “Hiểu chứ. Nhưng mà tà ma còn chưa thấy tăm hơi, cứu lấy một vài người đâu có mất bao lâu!”
“Đợi tới lúc thấy tăm hơi tà ma thì không ai còn chạy thoát được nữa!” Thủ lĩnh trầm giọng nói, kéo dây cương. Giục ngựa đi tới.
Số lượng xe ngựa có hạn, chiếc nào cũng chật ních người, bên trong là phụ nữ và trẻ con, bên ngoài là thanh niên trai tráng, lớp ngoài cùng là người già, họ phải rất cố gắng vịn thật chặt mới không bị ngã ra ngoài.
Đội ngũ im lặng đi tới, một lão giả hai tay bắt đầu run rẩy, không còn vịn chặt được nữa, sắp sửa ngã ra khỏi xe.
“Gia gia, gia gia!” Cháu gái của lão ở phía trong nhìn thấy cảnh ấy, vội gào lên, muốn thò tay ra kéo, khiến cả cỗ xe trở nên hỗn loạn, nếu vẫn tiếp tục như thế, sẽ có thêm nhiều người nữa bị rớt ra khỏi xe.
Lão giả mỉm cười, chủ động thả tay, ngã ra sau, thanh âm vang vọng:
“Niếp Niếp, cố gắng sống sót!”
Bịch, lão ngã xuống đất, cả người đau đớn, hơn nửa ngày không dậy được.
“Gia gia......” Tiếng khóc theo xe ngựa xa dần.
Tiểu tử bên cạnh thủ lĩnh thấy thế, định chạy qua cứu, nhưng trước mặt đã hiện ra một thanh đao sống dày.
“Lý đầu, ngươi!” Y vừa sợ vừa giận.
Thủ lĩnh lạnh lùng nhìn y: “Kẻ trì hoãn tiến lên, lập tức hành quyết!”
Ánh mắt thủ lĩnh lạnh băng, đầy sát ý, làm tiểu tử kia không còn dám làm bậy, đành để ngựa lướt qua lão giả.
Nhìn lão giả cố gắng đứng dậy, tiếp tục bước đi, tiểu tử bi thương phẫn nộ nói: “Ngươi, ngươi không có nhân tính!”
“Ta phải quan tâm tới số người nhiều hơn.” Thủ lĩnh đạm mạc nhìn đội ngũ đang tiến lên.
“Bọn họ là người, ông ấy cũng là người, tại sao lại phải hi sinh ông ấy? Chẳng lẽ tính mạng cũng có thể dựa vào số lượng để phân định hay sao? Tính mạng của nhiều người thì quan trọng hơn một người à?” Tiểu tử phẫn nộ chỉ trích.
“Phải.” Thủ lĩnh lãnh khốc trả lời, “Trong ma triều, chỉ cần không phải Ngoại Cảnh, người nhiều sẽ quan trọng hơn người ít, như vậy mới có thể kéo dài Nhân tộc!”
Tiểu tử ngơ ngẩn, không thể tin được nhìn thủ lĩnh, đây là một câu trả lời tàn nhẫn mất nhân tính tới mức không còn gì để nói, y không nhịn được lại chỉ trích: “Lý đầu, nếu muốn ngươi hi sinh bản thân để cứu họ, ngươi có chịu không?”
Thủ lĩnh bật cười, thanh âm trầm thấp: “Ta đã từng làm vậy, lần đó xe ngựa lật nghiêng, con trai độc nhất của ta bị rơi ra đầu tiên......”
Y cười so với khóc còn khó coi hơn.
Tiểu tử ngạc nhiên nhìn y, bên tai vang lên giọng truyền âm nhập mật của một người trong đội: “Lúc ấy Lý đầu lựa chọn cho đội ngũ tiếp tục đi tới, còn mình lưu lại, kết quả gặp phải mấy tà ma, mất đi một cánh tay, con trai cũng không cứu về được......”
Thủ lĩnh không cười nữa, lạnh lùng kiên định nhìn về phía trước, con đường cầu sinh của nhân tộc, chỉ có thể đi tới, không thể quay đầu!
............
Tần Sương Hoa Tần bộ đầu cảm xúc khuấy động, không bình tĩnh được, trở về nhà, đóng cửa lại, ngồi phịch xuống, gào lên khóc.
“Sương hoa, muội làm sao vậy?” Tần Sương Liên từ trong phòng đi ra.
Tần Sương Hoa vội đứng bật dậy, chùi mắt, lắp bắp: “Đại tỷ, tỷ, tỷ không phải đang bế quan sao?”
Tần gia mười một người, bây giờ chỉ còn lại một mình cô và vị đường tỉ này mà thôi.
Tần Sương Liên khẽ cười: “Đương nhiên là xuất quan.”
“Xuất quan? Đại tỷ, tỉ, tỉ tấn chức Ngoại Cảnh?” Tần Sương Hoa vui sướng, thấy Tần Sương Liên gật đầu, thì reo lên hoan hô, nhảy nhót, “Ngoại Cảnh, tỷ là Ngoại Cảnh, trở thành người quan trọng của Bình Nhạc thành rồi!”
Từ nhỏ đến nay, nhất là mười năm gần đây, đại tỉ luôn là tấm gương và là niềm kiêu ngạo của cô!
Tần Sương Liên trầm ổn nhìn cô kích động, nửa ngày sau mới nói: “Vừa rồi muội khóc cái gì?”
Tần Sương Hoa ngượng ngùng nói: “Hồi nãy bắt bọn tà giáo, bị tên đầu lĩnh làm nhớ lại chuyện trong nhà.”
Nói tới đây, cô mới nhớ ra, cái cục giấy vo tròn trong tay hồi nãy dùng quẹt nước mắt nước mũi xong ném ra vẫn còn nằm dưới đất.
“Tà giáo gì?” Tần Sương Liên không chút để ý hỏi.
Tần Sương Hoa khinh thường nói: “Cái tên đó thô tục hết sức, gọi cái gì cứu thế tứ đế, ha, là như vậy á......”
Cô lượm tờ giấy lên, mở ra cho đại tỷ xem.
“Đây là cứu thế Huyền Dương Thượng Đế, đây là cứu thế Hỗn Nguyên Thượng Đế, đây là cứu thế Phổ Tề Thượng Đế......” Tần Sương Hoa đọc từng người một, lật dần tới tấm hình vẽ cuối cùng.
Tần Sương Liên vẫn mỉm cười nghe, nhưng khi nhìn thấy bức tranh cuối cùng… áo xanh như tiên, khuôn mặt tuấn lãng.
Thanh y như tiên. Khuôn mặt tuấn lãng...... Tần Sương Liên sửng sốt, đồng tử kịch liệt co rút lại.
Là hắn! Thương thiên đã chết. Hoàng thiên phải lập!
Tần Sương Hoa không nhìn thấy đường tỷ khác thường, bĩu môi nói: “Đây là cứu thế Nguyên Hoàng Diệu Vô Thượng Đế. Thực ra, trực tiếp gọi Nguyên Hoàng cũng không tệ lắm......”
“Hắn ở đâu? Hắn đang ở đâu?” Tần Sương Liên nhào tới, chộp lấy tay cô, vội vàng hỏi.
Tần Sương Hoa sợ tới mức ngây ra như phỗng, nhìn đường tỷ mặt đỏ bừng, ngơ ngác: “Ai, ai ở nơi nào?”
Cô chưa bao giờ thấy đường tỉ kích động như thế, ít nhất là mười năm nay chưa hề thấy!
“Chính là người trong bức họa này!” Tần Sương Liên vội vàng nói.
“Hắn, hắn chỉ là ngụy thần do thủ lĩnh tà giáo hư cấu ra mà thôi......” Tần Sương Hoa hoàn toàn không rõ đường tỷ nhà mình là kích động cái gì, chẳng lẽ là đột phá tới Ngoại Cảnh đã làm hỏng đầu óc?
“Thủ lĩnh tà giáo đó đang ở đâu?” Tần Sương Liên vội hỏi, mắt đã đỏ lên.
Tần Sương Hoa đã hoàn toàn bị dọa, lắp bắp nói: “Đại, đại lao, đại tỷ......”
Lời còn chưa dứt, cô đã bị đại tỉ túm lấy tay, bay vọt về phía đại lao. Tần Sương Liên vội vàng kích động khiến cô không hiểu ra sao, vô cùng ngơ ngác.
............
Trong đại lao, Hạ Vân và mấy thuộc hạ bị nhốt trong nhà giam, nơi này âm lãnh ẩm ướt, rất là đáng sợ.
Đợi bọn nha dịch rời đi, Hạ Vân suy sụp ngồi xuống, trong lòng vô cùng lo sợ.
Nghe nói trong ma triều, các phạm nhân trong đại lao không được có đồ ăn, phải dựa vào nhau để đỡ đói......
Hồi nãy bộ đầu còn nói sẽ lấy bọn y ra để làm mồi, câu tà ma vào bẫy......
Y càng nghĩ càng sợ, run cầm cập không khác gì đám thuộc hạ, đứng bật dậy, túm lấy song nhà giam, lại thật mạnh, thê lương kêu to:
“Oan uổng a, đại nhân, tiểu oan uổng a!”
Ban nãy lẽ ra nên quỳ xuống xin tha, trả hết tài vật cướp được ra để được khoan hồng!
Một tên thuộc hạ đi tới cạnh y, nghi hoặc hỏi: “Giáo chủ, sao không cầu tứ đế cứu thế, xin họ hàng xuống thần lực hỗ trợ?”
Tuy rằng là tri kỷ thuộc hạ, nhưng Hạ Vân vẫn dùng tín ngưỡng che mắt họ, để đảm bảo địa vị của mình.
Hạ Vân nghiến răng nghiến lợi: “Làm gì có tứ đế cứu thế, toàn là ta bịa ra thôi!”
Lời còn chưa dứt, trong nhà tù sau lưng y có những đốm sáng rực lên, ánh lửa lượn lờ, bên trong xuất hiện bốn người, người đi đầu mặc áo xanh, khuôn mặt tuấn mỹ, sau lưng là một cô gái mặc áo vàng, một người mặc trường bào minh hoàng, một cô thanh lãnh xuất trần, chính là đám người Mạnh Kỳ vừa tới, chưa kịp dịch dung giả dạng.
Đám thuộc hạ há hốc mồm, mắt trợn tròn, mờ mịt nói: “Giáo chủ, thực, thực sự có cứu thế tứ đế......”
Hạ Vân lửa giận dâng lên: “Ta đã bảo là ta bịa ra, có hiểu không, là ta bịa ra!”
Y quay đầu, căm tức nhìn đám thuộc hạ, chưa thấy cái đám nào đầu ngu như vậy, bây giờ phải nghĩ cách lợi dụng chúng để thoát ra khỏi nhà giam.
Vừa xoay người, mắt y đã hoa lên, nhìn thấy bốn bóng người quen thuộc, giống y hệt như trong giấc mơ của y.
Phù phù, đám thuộc hạ quỳ rạp xuống, giọng run rẩy: “Cung nghênh cứu thế Nguyên Hoàng Diệu Vô Thượng Đế......”
Thật, thật sự có...... Hạ Vân hai chân mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất, nhìn nam tử áo xanh đi đầu bước về phía mình, đũng quần trở nên ướt sũng, hai mắt tối sầm, suýt nữa ngất đi.
Mấy người này đang làm cái quỷ gì? Mạnh Kỳ nhíu mày nhìn, bắt đầu vận chuyển Nguyên Tâm ấn.
Đúng lúc này, có hai bóng người chạy tới, chính là Tần Sương Liên và Tần Sương Hoa.
Người trong tù đều nhận ra Tần bộ đầu và tỷ tỷ bất phàm của cô, nên ngừng ồn ào, ngạc nhiên nhìn các cô.
Tần Sương Liên chạy vội tới cổng nhà tù, nhìn thấy Mạnh Kỳ, không còn nghi ngờ gì nữa.
Tần Sương Hoa nhìn thấy tỉ tỉ nhà mình tự nhiên quỳ xuống, tỉ tỉ vốn chỉ lạy trời lạy đất lạy cha mẹ sư trưởng không ngờ lại quỳ rạp xuống đất!
Cô không biết mình đang ở đâu, cảnh trước mặt có phải là thật hay không.
Tần Sương Liên quỳ trên mặt đất, nhớ tới phụ thân chết trận đầu tường, nhớ tới chín vong hồn của Tần gia, nhớ tới ma triều khủng bố, nhớ tới những anh hào khẳng khái coi cái chết nhẹ tựa lông hồng, nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, hai hàng lệ chảy ra, dập đầu với Mạnh Kỳ:
“Tiền bối, cầu ngài hãy cứu chúng ta!”
“Hãy cứu vùng trời đất này!”
Thanh âm khàn khàn, tê tâm liệt phế.