Dịch giả: Tiểu Băng“Đều đã chết, đều đã chết......”
Hai quái vật khác nhau, thế mà lại cùng nói ra những lời giống hệt nhau. Phải biết, hai người họ, một là thi thể tăng nhân của Linh sơn, bị mọc lông trắng, một là yêu vật đã sắp ngưng kết Thiên Xà chân thân. Hai nhân vật khác nhau, cách nhìn khác nhau, trận doanh khác nhau, thân phận khác nhau, thế mà lại để lại chấp niệm giống hệt nhau, thốt ra những lời kinh khủng như thế, làm sao không làm cho người ta thấy sợ?
Mạnh Kỳ chăm chú nhìn hai quái vật. Chấp niệm của Đãng sơn quân và Linh sơn tăng nhân nổ tung, loáng thoáng hiện ra những hình ảnh mơ hồ.
Hai người này nguyên thần đã tiêu tán, biển tâm linh cũng đã khô kiệt, nên không thể đánh thức ký ức túc thế luân hồi, mà chỉ nhìn thấy được những hình ảnh mà họ ấn tượng sâu nhất!
Tăng nhân Linh sơn tụ được hai hình ảnh, một là cảnh yêu tộc đông nghìn nghịt xông vào Linh sơn, y tập trung nhìn một con cự hầu mặc Hoàng Kim Tỏa Tử giáp, chân đạp Ngẫu Ti Bộ Vân lí, đầu đội phượng sí tử kim quan màu vàng, khiêng Kim Cô Bổng trên vai, cao ngạo, mạnh mẽ; hình ảnh thứ hai là cảnh ngay trước khi y chết, bóng tối hắc ám vô biên lan tràn khắp nơi, những bóng hình đen ngòm không ngừng giãy dụa.
Chấp niệm của Đãng sơn quân chỉ tụ được một hình ảnh, là hư không tấc tấc vỡ tan, hắc ám hỗn loạn như thủy triều, bao phủ lấy nó.
Những hình ảnh tan rã, tiêu tán, chấp niệm của cả hai cũng không còn.
Những gì nhìn thấy quả thực là ngoài những gì mọi người đã nghĩ. Không phải quần yêu vẫn lạc, mà là Cửu U hàng lâm, Địa Ngục tái hiện!
“Năm đó Linh sơn chi chiến có phương thế lực thứ ba làm ngư ông đắc lợi?” Giang Chỉ Vi cau mày.
Mạnh Kỳ im lặng một lúc, mở miệng: “Yêu Thánh dẫn người đánh lên Linh sơn là sau khi Thiên Đình rơi xuống. Trước đó, Ma Chủ dĩ nhiên đã vẫn lạc, Cửu U chỉ còn sót lại Thiên Sát đạo nhân, Tà Thần tà ma, họ đều không phải là cảnh giới Bỉ Ngạn, không có lý nào Yêu Thánh không bảo vệ được những minh hữu và bộ hạ quan trọng......”
Chưa kể, cứ coi như Thiên Sát đạo nhân đột phá, thì theo căn cứ ghi lại, hắn cầm Minh Hải kiếm mà cũng vẫn bị Yêu Thánh khi đó không có Yêu Thánh thương, đánh cho phải trở về Cửu U, thực lực hai bên rất là chênh lệch.
“Tóm lại, đây cũng có thể là một khả năng. Chúng ta vừa đi vừa xem.” Triệu Hằng lên tiếng.
Mạnh Kỳ đi tới, Giang Chỉ Vi đi sóng vai với hắn, Triệu Hằng và Nguyễn Ngọc Thư đi sau vài bước.
Càng đi tới, khe rách hư không càng dày đặc, chỗ còn đi được rất là nhỏ hẹp và khó khăn.
Thi thoảng lại có cương phong có khả năng tiêu nhục dung cốt thổi qua. Đế bào của Triệu Hằng kích phát, bay ra những đốm sáng huyền hoàng, hóa thành một con Chân Long quay quanh, Nguyễn Ngọc Thư, Giang Chỉ Vi tiên bào thiên y cũng xuất dị tượng, mây khói đằng không, hào quang tràn trề, chặn lại Tam Muội Thần Phong.
Mạnh Kỳ áo xanh bay bay, gương mặt tĩnh mịch, da không hiện đạm kim, thân không bắn quang mang, cứ thế bình thường mà đi tới, cứ như gió kia chỉ là gió thường gặp.
Con đường quanh co dài dằng dặc, bốn người không biết đi bao lâu, lướt qua những Bồ Tát La Hán, đại yêu Yêu Thần đã bị cương thi hóa, hữu kinh vô hiểm đi tới.
Đi một hồi, phía trước bỗng nhiên xuất hiện một tòa chùa phật, nó còn giữ được khá là hoàn chỉnh, mái ngói lưu ly, lót gạch hoàng kim, lấp loáng lôi quang, xa hoa lộng lẫy, cứ như tiên cung.
Ở cổng chùa phật có một bóng người màu vàng cực to đang ngồi ở đó!
Mạnh Kỳ và Giang Chỉ Vi đều dừng lại, tranh một tiếng, kiếm của Giang Chỉ Vi phát ra tiếng long ngâm, hoành ngang người.
Thân ảnh này hình như là một lão giả, toàn thân ám kim, lông mi rất dài, dài hơn cả mặt, mặc một bộ áo cà sa vàng óng ánh, hai tay ôm quyền, miệng khẽ mỉm cười.
Hư không xung quanh chùa phật không có một khe rách không gian nào, những đóa hoa bà la không ngừng nở tàn sau lưng thân ảnh màu ám kim, khi hoa nở, mỗi đóa đều có một mảnh tịnh thổ, một tầng vũ trụ, lúc hoa rụng, mọi vật đồng tịch.
Thân ảnh ám kim kia, như chính là trung tâm của các vũ trụ và tịnh thổ.
Hoa nở hoa tàn tự có khi.
Chỉ thoáng cảm ứng, Mạnh Kỳ đã biết ngay đây là thi thể của một đấng đại năng Truyền Thuyết, đây không phải là Phật Đà, mà là Đại Bồ Tát, Đại La Hán!
Giang Chỉ Vi, Nguyễn Ngọc Thư và Triệu Hằng nghe thấy Mạnh Kỳ truyền âm:
“Là Già Diệp tôn giả......”
Đúng vậy, đây chính là người đứng đầu mười đại đệ tử của Phật Tổ, Ma Kha Già Diệp!
Ông là Đại La Hán, ngang hàng với A Nan ở Sa Bà tịnh thổ, một trong hai người có khả năng kế thừa đạo thống sau khi Phật Tổ nhập diệt, điển cố “Phật Tổ niêm hoa, Già Diệp cười” lừng danh khắp chư giới, là ông tổ của Thiền tông, thứ Thiếu Lâm tự truyền thừa trên danh nghĩa, Niêm Hoa chỉ chính là thứ giúp Già Diệp chứng Pháp Thân.
Tượng đứng hầu hai bên Phật Tổ không phải Văn Thù Bồ Tát và Phổ Hiền Bồ Tát, mà chính là Già Diệp và A Nan, đủ thấy địa vị của họ ở Sa Bà tịnh thổ, hơn hẳn tất cả các Phật Đà.
Mạnh Kỳ đoán Già Diệp và A Nan giống nhau, đều là đại năng tiến vào khúc biển khổ cuối cùng, thân thành tạo hóa, nhưng chưa chứng phật quả!
-- muốn phân biệt cao thấp các loại kim thân đạo thể để chứng Pháp Thân, chủ yếu là dựa vào khả năng đạt tới cực hạn trong tương lai. Ví dụ như Như Lai Kim Thân, Nguyên Thủy chân thân là thẳng chỉ tới Bỉ Ngạn, thậm chí còn có hi vọng thành Đạo Quả; A Di Đà Pháp Thân, Bồ Đề Kim Thân, Linh Bảo Đạo Thể, Thái Cực Đạo Đức thân kém hơn một chút; Già Diệp Pháp Thân, Đại Từ Đại Bi Quan Tự Tại Bồ Tát Kim Thân thì chỉ tới Truyền Thuyết, có lẽ lên càng cao, Bồ Tát Kim Thân bình thường càng chỉ có thể bước vào thiên tiên là cao nhất; La Hán Kim Thân thì quá lắm chỉ tới được Địa tiên, nếu muốn đột phá cao hơn, phải khai ngộ Phật pháp, thăng hoa Kim Thân, hoặc là từng bước tích tiểu nguyện thành đại nguyện, dùng hoành nguyện pháp để tăng lên.
Đương nhiên, nếu Như Lai Kim Thân và La Hán Kim Thân cùng ở cảnh giới Nhân Tiên, pháp lực thần thông võ đạo sẽ có chênh lệch rất lớn, đây là ưu thế của chất lượng.
“Già Diệp tôn giả......” Giang Chỉ Vi, Nguyễn Ngọc Thư và Triệu Hằng giật mình, đây chính là Già Diệp tôn giả?
Ma Kha Già Diệp?
Một nhân vật chỉ tồn tại trong thần thoại Truyền Thuyết, trong kinh phật, không ngờ bây giờ mình lại được tận mắt nhìn thấy!
Tuy sớm biết vào Linh sơn hẳn sẽ gặp được kì ngộ, nhưng tới khi gặp phải vẫn cảm thấy mình như đang nằm mơ!
Họ không hề nghi ngờ lời nói của Mạnh Kỳ, vì đặc thù của Già Diệp tôn giả rất rõ ràng, là hai tay ôm quyền, chứ không phải tạo thành chữ thập!
Nghe nói Già Diệp tôn giả trước đây vì cung phụng Phật Tổ có đại công đức, nên thân có đại quang minh, dễ dàng ảnh hưởng tới tầm mắt và cảm ứng của người khác, nên phải nắm tay lại thành quyền để giấu đi quang mang. Vừa để thương hại người ngoài, lại không tranh huy với Phật Tổ, lại còn mang theo ý tứ Thiền tông “Ý hợp tâm đầu, tâm ý tương truyền. Không lập văn tự, giáo ngoại biệt truyền” ở bên trong.
“Không ngờ Già Diệp tôn giả lại viên tịch ở Linh sơn, năm đó e là chỉ có Yêu Thánh và A Nan thoát được......” Triệu Hằng than thở.
Già Diệp tôn giả Kim Thân là thi thể duy nhất của cả quãng đường họ nhìn thấy mà chưa bị tử khí dây dưa, thân thể xuất hiện hủ hóa!
Đột nhiên, Giang Chỉ Vi khẽ di một tiếng: “Lưng ông ấy!”
Mạnh Kỳ ngẩng đầu ‘nhìn’ kĩ lưng của Ma Kha Già Diệp, ở đó có dấu ấn một bàn tay cực to, nằm ngay ở giữa lưng, lún sâu vào da thịt ám kim, mang đầy ý tứ vạn vật vô thường, tiêu diệt tất cả sinh cơ của Già Diệp.
Nó, chính là vết thương trí mạng, khiến Già Diệp tọa hóa!
Là chưởng của ai?
Đúng lúc này, từ trong đôi mắt ẩn hàm tiếu ý của Già Diệp bỗng nhiên có hai giọt nước mắt trượt xuống!
Chúng lóng lánh trong suốt như Lưu Ly, không nhiễm nửa điểm trần ai, không giống huyết lệ trên mặt cương thi La Hán Bồ Tát, mà giống như giọt nước mắt đã có từ khi đó mà chưa kịp chảy ra, hôm nay bị khí tức bên ngoài kích thích, mới chảy ra ngoài.
Khóc vì tịnh thổ hủy diệt, vạn Phật viên tịch, hay vì chính bản thân mình?
Giọt nước mắt rơi xuống, những đóa hoa bà la xung quanh thi nhau tàn lụi, không còn nở ra nữa!
Mạnh Kỳ đột nhiên cảm giác được sự nguy hiểm kinh người, còn chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy kiếm của Giang Chỉ Vi réo lên, hai cánh tay đang ôm quyền của Già Diệp tôn giả đột nhiên mở ra.
Đại công đức, đại quang minh như ánh mặt trời bao phủ lên đám người Mạnh Kỳ, khiến hắn không còn cảm ứng được vật gì nữa, cũng không còn nhìn thấy được thứ gì ngoài bản thân.
Hắn định rút đao, nhưng cuối cùng nhịn được.
Quang mang tiêu tán, Mạnh Kỳ đã thay đổi vị trí. Trước mặt hắn không còn là chùa phật, mà là một vách núi, không còn nhìn thấy Giang Chỉ Vi, Nguyễn Ngọc Thư và Triệu Hằng.
Mạnh Kỳ xoay người, đạp không bay đi, đi tìm mấy người Giang Chỉ Vi.
Một La Hán Kim Thân đột nhiên xông ra, một quyền đánh tới. Hư không lại động, cuồng phong gào thét, ngưng tụ thành trói buộc, cuồng phong quấn lấy Mạnh Kỳ, như hắn cứ như giọt nước trơn tuột, không sao quấn được, không sao trói được, và nắm tay cũng không thể nào tới được chỗ Mạnh Kỳ, đến cách một khoảng nhất định thì dừng lại.
Mạnh Kỳ nhanh chân, lướt qua các cương thi La Hán, cương thi Bồ Tát và cương thi Yêu Vương Yêu Thần, họ đánh không yếu, không phải hắn dùng chỉ xích thiên nhai, mà là mệnh trung chú định đánh không trúng!
Chạy vội một hồi, Mạnh Kỳ bỗng nhiên dừng lại, bởi vì phía trước có một thân ảnh ám kim rất to chặn đường, khóe miệng cười nhàn nhạt, dưới chân là những đóa hoa bà la nở rộ, đôi mắt không có linh quang và thần thái, chính là Già Diệp tôn giả Đại La Hán Kim Thân!
Mạnh Kỳ thở dài.
Quả nhiên, cái vị ở sâu trong Linh sơn kia muốn bức hắn phải xuất đao, xuất một đao mà hắn đã hao mòn cả mười năm dày vò mười năm thống khổ mới mài ra được.