Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Chương 935

Dịch giả: Tiểu Băng

Chướng khí năm màu sặc sỡ, huyết lệ và yêu dị, bên trong là vô số thanh âm hô vang “Không cần ngươi cứu”, “Ngươi là tà ma”.

Mạnh Kỳ vẫn vô cùng bình thản:

“Nếu ta là tà ma mặc kệ các ngươi sống chết, chỉ giương cái cờ giúp đỡ tới đây để giành ích lợi, thì các người suy nghĩ thế nào đối với ta có can hệ gì đâu? Có cần được cứu hay không cũng không phải do các ngươi định đoạt.”

Giọng nói trầm trầm, như phân thành ngàn tia, chui vào những hình ảnh, những bộ tộc, vang lên vô cùng rõ ràng.

Những kẻ hô lớn nhất đều im bặt, khiến cổ thần cổ thần cực kỳ khiếp sợ. Kẻ này có thể lần theo mối liên hệ Vu cổ chi thuật của mình, để phản hướng truyền lại lời nói, lại còn có thể phân hoá ngàn vạn, tinh chuẩn vô cùng, nếu đổi ngược lại là mình, nhất định là mình làm không được. Cái này giống như tiên thuật trong truyền thuyết.

“Nếu ta chân tâm thành ý đến cứu vãn các ngươi, sao lại không ngờ sự sống chết của các ngươi sau khi ta hủy diệt Huyết Y giáo và cổ thần, không có an bài gì khác? Muốn dùng điều này để dao động ý chí của ta, vậy chỉ là điều si tâm vọng tưởng, vẫn là câu nói kia, có cần cứu hay không, đó không phải là do các ngươi định đoạt!” Mạnh Kỳ nói rất bình thản, giọng nói đều đều không chút gợn sóng, “Đây là bởi vì các ngươi nhỏ yếu, không có đủ sức mạnh để bảo vệ suy nghĩ của mình, hoàn thành điều mình lựa chọn.”

“Mà các ngươi nhỏ yếu là vì bản thân các ngươi tự biến mình thành như vậy. Các ngươi nhẫn nhục sống tạm bợ tới mức tê liệt vô cảm, dồn hết mọi hi vọng ký thác vào cổ thần và Huyết Y giáo. Thời Thượng Cổ và Trung Cổ, Nam Hoang làm gì có Huyết Y giáo, làm gì có cổ thần, nhưng tiên dân các ngươi cũng vẫn sống được, vẫn sinh sản đấy thôi. Hôm nay các ngươi bị người ta hủy đi ý chí, nuôi nhốt thành gia súc, mất đi sức mạnh hóa khuất nhục bi thống thành trưởng thành, mất đi tinh thần con người vượt chông gai đi tìm sự sống, chỉ còn biết tham sống sợ chết.”

Các bộ tộc đỏ mặt, thẹn quá thành giận, bừng lên quát mắng.

Một giọng nói quỷ dị vang lên:

“Ngô lễ kính ba phần. Ngươi được một tấc lại muốn tiến một thước, xem ra là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!”

Đùng đùng đùng, mặt đất rung mạnh, núi non lại động, trời đất lung lại.

Ong ong ong, xa xa, từ sau lưng một ngọn núi đầy mây mù, bay lên một con trùng màu vàng cực to, to cả mấy trăm trượng, tỏa ánh sáng rực rỡ, không thua gì ánh sáng mặt trời.

Con trùng này có mi có mắt, toàn thân bao phủ một lớp vảy cứng hơn cả kim cương, sau lưng mọc sáu đôi nửa trong suốt, nhẹ nhàng phe phẩy, các đốm sáng nguyện lực lượn lờ, vừa thần thánh vừa tà ác, chính là cổ thần đã tồn tại không biết bao nhiêu năm của Nam Hoang, kẻ phù hộ nơi này cũng phù hộ Huyết Y giáo!

Cổ thần mọc bốn cánh tay nhân loại. Hai tay ôm một cái roi trúc màu đen, hai tay còn lại không ngừng kết ấn, điên cuồng rút ra chúng sinh nguyện lực, tăng khí thế của mình lên cao, như chúa tể nơi này.

Nhiều năm tích lũy, nhiều năm cung phụng, nhiều năm chuyển hóa, khiến nó có sức lực cực mạnh, đạt tới tiêu chuẩn Địa Tiên.

Nguyện lực như nước khiến thân hình cổ thần như được phủ một tầng gợn sóng, nó hai tay kết ấn, trang nghiêm nói to:

“Ngươi mạo phạm thần linh, theo lý phải xử tử ngay tại chỗ!”

Giữa không trung, chướng khí quỷ dị mấp máy, miệng vàng lời ngọc chi lực của thần linh và năng lượng của vu cổ chi thuật liên kết với nhau, giết người vô hình, giết người chỉ bằng một lời nói.

Song khí tức của Mạnh Kỳ đã trở nên sâu thẳm khó tả, nơi hắn đứng trở nên hỗn độn, như bao dung tất cả, khiến vạn vật hồi phục ban sơ. Hắn vẫn đứng yên, chẳng có vẻ gì là bị miệng vàng lời ngọc và Vu cổ chi thuật ảnh hưởng.

Hừ! Cổ thần hừ lạnh một tiếng, hai tay lồng vào, kết thành pháp ấn, những bức tranh bộ tộc kia ngưng tụ thành thực chất, từ trên người các bộ tộc bay ra đốm sáng nguyện lực, thôi thì đủ màu đỏ xanh vàng trắng đen, màu gì cũng có, quanh quanh cổ thần, lượn lờ nối thành một mảnh, đâu chỉ ức vạn.

Những đốm sáng nguyện lực này vặn vẹo, biến thành những con sâu bọ, côn trùng gớm ghiếc.

“Chịu đựng lửa giận của Nam Hoang đi!”

Cổ thần đẩy tay ra, đám trùng bằng ánh sáng bay về phía Mạnh Kỳ.

Đây là sức mạnh của thần quốc tạo ra, là sự hiện hóa những ác niệm, cảm xúc, tưởng tượng, là cực hạn của cổ trùng, giữa chân thật và hư ảo, có thể xuyên qua các loại bình chướng, tập kích vào cơ thể Pháp Thân, và rất khó diệt trừ, vì Nam Hoang chúng sinh bất diệt, thần cổ không vong, chết rồi vẫn có năng lực tái sinh, không cùng vô tận!

Ong ong ong, thần cổ phô thiên cái địa bay về phía Mạnh Kỳ, dày dặc chi chít.

Mạnh Kỳ vẫn không xuất đao, chỉ bước lên một bước, chủ động nghênh đón đám sâu bọ.

Ong ong ong...... Những đốm sáng côn trùng chui vào người Mạnh Kỳ.

Rồi chúng biến mất, không trung lại trở về thanh minh.

Một biển thần cổ đông nghìn nghịt thế mà lại như trâu đất xuống biển, Mạnh Kỳ vẫn đứng tỉnh bơ, giống như không phải bị cổ trùng tập kích, mà ngược lại còn thôn phệ chúng nó.

Thấy Mạnh Kỳ nắm lấy chuôi đao, nhìn mình, cổ thần giật mình, nâng cái roi trúc lên.

Cương phong như đọng lại, từ trong cơ thể cổ thần, bay ra vô số đốm sáng nguyện lực, bám vào hư không, khiến hư không như thành lưu ly, lóng lánh bảy màu, trở thành nhà giam hư không nhốt chặt lấy Mạnh Kỳ.

Sau đó, cổ thần cố gắng, vung động cây roi trúc.

Ầm!

Một tiếng nổ trầm trầm, mặt đất rung lên kịch liệt, một ngọn núi cao cả ngàn trượng mọc lên, bay lên giữa không trung, từ trên cao đè xuống Mạnh Kỳ!

Một kích như diệt thế!

Cản Sơn chi tiên!

Cổ thần cầm Cản Sơn tiên, chờ ngọn núi đập bẹp Tô Mạnh, sau đó sẽ cho nó trở về chỗ cũ, để khỏi làm ảnh hưởng tới sinh linh Nam Hoang, tới những kẻ cung cấp nguyện lực nuôi mình.

Mạnh Kỳ bị nhà giam nguyện lực trói buộc, lẽ ra không thể vùng vẫy gì được, nhưng chung quanh hắn lại trở nên u ám, bản thân như ngưng tụ thành một điểm, lại giống như không có thay đổi gì.

Tranh!

Mạnh Kỳ rút Bá Vương Tuyệt Đao, nhìn cổ thần, trang nghiêm hỏi:

“Trên là gì? Dưới là gì?”

Trên là gì, dưới là gì? Cổ thần ớ người, tới lúc gì rồi, mà còn hỏi cái thứ này?

Nhưng y đã nhìn thấy ngọn núi nặng nề kia không ngờ không hạ xuống, mà lại hướng bay lên cao, không phải bay, mà là ‘rơi’ hướng lên trên, tốc độ càng lúc càng nhanh, chỉ trong chớp mắt, nó đã xông ra khỏi tầng cương phong, xông vào tinh không vô ngần, sau đó mất đi động lực, bay phiêu đãng trong vũ trụ lạnh băng, hóa thành một tiểu hành tinh kì quái.

Này...... Cổ thần tưởng mình đang nằm mơ.

Sao ngọn núi lại không rơi xuống “dưới”, mà là rơi lên “trên”?

Bùm bùm, nhà giam nguyện lực bị tử điện đánh vỡ, Mạnh Kỳ trong hư không thoáng hiện đi tới, áp sát cổ thần, Bá Vương Tuyệt Đao giơ lên, chém ra một nhát:

“Ngươi nhờ chúng sinh nguyện lực, mới thành tựu thần vị, nhưng không nghĩ cách báo đáp, ngược lại còn coi họ như súc sinh, thiên phạt ở đâu?”

Lời nói vừa dứt, cổ thần liền cảm giác mình trên người mình có vô số nhân quả hư ảo không tốt đè lên, càng lúc càng nặng, tới mức không còn chịu nổi.

Ầm!

Giữa không trung mây chì ngưng tụ, bao trùm ngàn dặm, khiến cả khu vực này như thấp hẳn xuống.

Ầm!

Mây chì vỡ ra, một đường sét màu hỗn độn từ trên cao đánh xuống, mang đầy khí tức hủy diệt, đánh thẳng vào đỉnh đầu cổ thần.

Hắn thật sự dẫn được thiên phạt tới đây? Cổ thần chưa bao giờ gặp phải kẻ địch như thế này, vội vã vỗ sáu cái cánh, dựng thẳng Cản Sơn tiên, gọi một ngọn núi tới chắn trên đầu.

Ầm!

Lôi đình hỗn độn nuốt sống ngọn núi cao mấy ngàn trượng kia, biến nó thành hư vô, uy lực vẫn tiếp tục đánh xuống cổ thần.

Lôi Đình biến mất, mây chì tiêu tán, cổ thần rơi xuống một ngọn núi, sáu cái cánh bị gãy một nửa, trên lớp vỏ giáp xác cứng rắn hiện đầy vết nứt toác, vô cùng thể thảm, nhìn Mạnh Kỳ tràn ngập kinh hãi.

Người này đánh ra được một kích cỡ cấp độ thiên tiên!

“Không phải ta lợi hại, mà là ngươi tích lũy nhân quả nghiệp trái quá nhiều.” Mạnh Kỳ xách Bá Vương Tuyệt Đao, đi về hướng cổ thần, nhìn nó mỉm cười, “Vừa rồi ngươi nói Nam Hoang cần ngươi phù hộ, ta sẽ khiến ngươi không còn như thế nữa.”

Hắn kích phát Bá Vương Tuyệt Đao, trong mắt sáng lên một ngọn đèn Đạo Nhất Lưu Ly, bên cạnh có hư ảo trường hà hiện ra, quát to:

“Kể từ ngày hôm nay, tất cả hoang thú cường đại quanh đây của Nam Hoang tụ về cư trú ở trung ương, nhân tộc phân tán xung quanh!”

Vừa dứt lời, các bộ tộc chung quanh liền thấy những ngọn núi quanh mình bắt đầu di động, địa hình bắt đầu biến hóa.

Này......

Đám hoang thú ngơ ngác nhìn thấy cảnh tượng trước mặt mình thay đổi, thấy mình tự động được cưỡi gió, dời tới khu vực trung tâm Nam Hoang.

Cổ thần ngẩn ra, không sao tin nổi nhìn cảnh tượng đang diễn ra.

Một lời trở thành thiên hạ pháp!
Bình Luận (0)
Comment