Dịch giả: Tiểu BăngKhánh vân hỗn độn và trường phiên xuất hiện, khiến không gian xung quanh Trần Chiêu trở nên u ám hỗn độn, không còn cảm ứng được gì, không nhìn thấy, nghe thấy hay cảm thấy được hai vị Pháp Thân và bức tường băng đen.
Y vừa dâng lên cảm giác sợ hãi, thì trước mắt bỗng sáng rực lên. Một ánh đao sáng tới mức không có lời nào tả nỗi rực lên từ trong u ám hỗn độn, như tia chớp cắt qua bầu trời, vô cùng đẹp đẽ, chém vỡ tối tăm.
Tầm mắt khôi phục, thính giác khôi phục, xúc cảm khôi phục, tinh thần cảm ứng khôi phục, nhưng trong mắt và trong đầu Trần Chiêu vẫn chỉ nhìn thấy hình ảnh ánh đao kia. Y nghe thấy tiếng vỡ nặng nề, như có một vật gì đó rất to rất nặng đang nứt vỡ.
Tinh thần lan ra, y “thấy” bức tường băng đen đã ngăn chặn không biết bao nhiêu đời người cực bắc đã vỡ ra ngay từ chính giữa, sau đó nhanh chóng sụp xuống.
Nhưng bức tường băng lại như sinh vật sống, nó nhúc nhích, cố gắng gắn lại với nhau, muốn trở về hình dạng ban đầu.
Một ánh kiếm quang sáng lên, trong nháy mắt hóa thành những tia sáng vô cùng nhỏ bé, nhỏ tới mức Trần Chiêu không sao cảm ứng được, chính xác đánh trúng vào từng mảnh vỡ.
Đương đương đương đương!
Tiếng va chạm không phân trước sau, như nối thành một khối, đám băng đen hoàn toàn tan biến, lối đi thông vào trung vực trung tâm Băng Tuyết tiên cung hiện ra, đầy băng tuyết khủng bố, mỗi bông hoa tuyết như kiếm, mỗi khối băng vụn như đao.
Nhìn cảnh ấy, Trần Chiêu bỗng hiểu ra, nếu y bị dính một chút hơi, cả người sẽ bị đông cứng thành tượng băng, sau đó nát tan thành bột mịn, không sao thoát được.
Khổ sở vất vả của bao nhiêu đời người lại không bằng một đao một kiếm của người ta...... Trần Chiêu không nhịn được xót xa, trong lòng càng thêm kiên quyết:
Không thể bảo thủ được nữa!
“Đã làm phiền Trần huynh, nơi này e là sắp có đại chiến, các ngươi mau chóng rời đi tốt hơn.” Mạnh Kỳ nói với Trần Chiêu.
Trần Chiêu biết mình quá kém, không nói gì, quay người đi về.
Đợi Trần Chiêu rời khỏi, Lục đại tiên sinh mới nói: “Tường băng này giống như do vô số sinh vật sống nhỏ bé tạo thành, có khả năng tự khôi phục. Thủ đoạn này có vài phần tà khí, vô cùng khác biệt với sự quang minh chính đại trước đó.”
“Nơi này tuy rằng là động phủ của Băng Tuyết Tiên Tôn, nhưng lại xuất hiện quan tài Ma Quân, nên có vài trò tà khí là đương nhiên. Vấn đề là đám vật sống nhỏ bé kia với bản thân tường băng vốn là một khối, không giống sau này được cải tạo mà thành, mà là ngay từ ban đầu khi bày trận đã tính toán làm như thế, cho nên ta nghĩ không phải là Ma Quân sau khi Băng Tuyết Tiên Tôn tọa hóa làm cưu chiếm thước sào, mà là ban đầu đã tham dự vào quá trình xây dựng Băng Tuyết tiên cung, y với Băng Tuyết Tiên Tôn hẳn là có quan hệ rất chặt chẽ.” Mạnh Kỳ đáp.
Lục đại tiên sinh trầm ngâm: “Ở trong tiên cung hẳn sẽ có thêm nhiều manh mối, chúng ta không chỉ phải ngăn cản đám người Ma Sư hại người, mà còn tìm hiểu luôn bí mật của tiên cung, để tránh bị người lợi dụng nó.”
Mạnh Kỳ khẽ gật đầu: “Trận pháp ở khu vực trung tâm tiên cung là ‘Thập Phương Đống Tuyệt Băng Phách tiên trận’, hàn khí có thể đông kết cả Pháp Thân, cô đọng Chân Linh, cuồng phong vừa rồi là Huyền Minh Thần Phong, nó giống với Tam Muội Thần Phong, nếu bị thổi trúng vào khiếu huyệt, Pháp Thân cũng phải hôi phi yên diệt, tuyết hoa vụn băng trong kia đều có uy lực tương đương một kích của thần binh cấp Thiên tiên, dù thời gian đã qua rất lâu, đã yếu đi rất nhiều, nhưng cũng không thể coi thường.”
Lục đại tiên sinh gật đầu, chăm chú nhìn bão tuyết trước mặt, tay cầm kiếm hơi rung một cái, kiếm quang tản ra, hóa thành vô số tia quang mang nhỏ xíu, tỏa rộng ra xung quanh, lượn lờ xoay quanh, tạo thành một lớp màn chắn bằng kiếm quang vô hình.
Hư ảnh Bàn Cổ phiên trên đầu Mạnh Kỳ đã biến mất, khánh vân hỗn độn cũng co lại, thả xuống những tia sáng thâm thúy, bên trong như có những bông sen vàng ẩn hiện.
Hắn bước ra một bước, Huyền Minh Thần Phong lập tức bọc lấy tuyết hoa vụn băng thổi tới, tốc độ cực nhanh, hàn khí tràn ngập bốn phía.
Cuồng phong thổi vào “Thái Thượng Vô Cực Nguyên Thủy khánh vân”, nhưng chui vào rồi thì biến mất, vào bao nhiêu cũng không tạo nên được chút gợn sóng nào, tan rã trong hỗn độn u ám.
Từng cánh hoa tuyết chém tới, những mảnh vụn băng bổ qua, nhưng cũng vô dụng, những tia Hỗn Độn chi Quang thả xuống không có trước sau, thôn phệ tất cả bọn chúng, và cứ hút mãi không giới hạn.
Hàn khí thấm vào, nhưng cũng bị vô thanh vô tức thôn phệ, vô thanh vô tức biến mất.
Đây chính là “Vô Cực ấn”!
Đây chính là vô danh thiên địa chi thủy, nếu luyện đến cực hạn, có thể dung nạp tất cả mọi thứ, kể cả quá khứ, hiện tại và tương lai!
Chủ thể của khánh vân trên đầu Mạnh Kỳ là do Vô Cực ấn biến thành, trước khi lấy được Vô Cực ấn truyền thừa, nó cũng không hoàn thiện, nhưng bây giờ, Vô Cực bao phủ cơ thể, sâu bên trong dựng dục Khai Thiên ấn, trình bày thật sự nguyên thủy chi đạo!
Lục đại tiên sinh và hắn cùng bước vào, xung quanh hai người không ngừng có âm thanh kiếm quang chém trúng cái gì đó.
Những đóa hoa kiếm rực rỡ thi nhau lấp lóe, đẹp như mộng ảo.
“Cẩn thận!” Bỗng Lục đại tiên sinh nhắc, trong giọng nói có vài phần ngưng trọng.
Trong bão tuyết, phạm vi quan sát và cảm ứng của Mạnh Kỳ chỉ ra tới được Vô Cực Hỗn Độn chi quang, không thể ra xa hơn nữa. Hắn lập tức vung Bá Vương Tuyệt Đao, những tia điện quang màu tím rực lên, xoay thành trường long, xông vào bão tuyết, quét sạch một vùng xung quanh, để xem Lục đại tiên sinh đang muốn nói cái gì.
Những đóa kiếm hoa vốn một màu trong vắt thuần túy nay đã bị nhiễm một màu xanh quỷ dị, tà ý màu xanh!
Màu xanh tà dị và hàn khí vốn dĩ đã lẩn tới gần, định thẩm thấu vào hai người, nhưng vẫn chưa thành công.
“Bên trong Thập Phương Đống Tuyệt Băng Phách tiên trận có ẩn chứa tà ý kịch độc. Mối quan hệ của Băng Tuyết Tiên Tôn và Ma Quân quả thực là rất đáng quan tâm.” Mạnh Kỳ ngưng âm thành điện, xuyên qua bão tuyết, truyền về phía Lục đại tiên sinh.
Chuyện này Lục Áp chưa từng nói tới. Nếu không phải mình luyện thành Vô Cực ấn, dựa theo biến hóa của Thập Phương Đống Tuyệt Băng Phách tiên trận để ứng phó, thì tám chín thành sẽ bị trúng bẫy!
Hai người trở nên càng thêm cảnh giác.
Đi một lúc, phía trước bỗng xuất hiện một khu vực không gió không tuyết. Đó là một cung điện đã sụp một nửa, đối diện Mạnh Kỳ và Lục đại tiên sinh là một tĩnh thất vẫn còn hoàn hảo.
“Nơi này cấm chế và trận pháp đều đã bị phá, đang từ từ tự chữa, không biết là Tô tiền bối và đám Hàn Quảng gặp nhau đại chiến, hay là gặp phải kẻ địch?” Mạnh Kỳ đi tới cửa tĩnh phòng.
Rất có khả năng trong tiên cung, Tô Vô Danh gặp phải mấy thứ như khôi lỗi bằng băng.
Lục đại tiên sinh phóng khí tức, cửa tĩnh thất không gió tự mở.
Trong phòng trống trơn, chỉ có một tấm bồ đoàn màu sậm.
Đột nhiên, bồ đoàn lộ ra chút khí tức lạnh băng, hóa thành một đạo lưu quang, bắn thẳng về phía Mạnh Kỳ và Lục đại tiên sinh.
Bên trong khí tức lạnh băng ấy, là tà ý ô uế đang không ngừng vặn vẹo!
Mạnh Kỳ nhoáng lên một cái, tiến lên một bước, chặn đạo lưu quang, khiến nó bị hỗn độn thôn phệ.
“Ngay cả trong khí tức cũng là công pháp băng phách ẩn giấu ma ý, có lẽ......” Mạnh Kỳ bỗng nghĩ tới một suy nghĩ kinh người.
Lục đại tiên sinh cũng nghĩ ra giống hắn: “Có lẽ Băng Tuyết Tiên Tôn chính là Ma Quân hóa thân.”
Băng Tuyết Tiên Tôn chính là Ma Quân hóa thân!
Ma Quân sinh ra trưởng thành đều có dấu vết, có thể lần theo được, nhưng ghi chép về Băng Tuyết Tiên Tôn thì lại rất ít, cho nên không phải Ma Quân là Băng Tuyết Tiên Tôn hóa thân, mà là ngược lại.
Phỏng đoán này khiến Mạnh Kỳ kinh sợ, nhíu mày: “Nếu là như vậy, vậy cái di thể trấn áp quái vật trong đại tuyết sơn là sao?”
Lục đại tiên sinh không đáp, bởi vì chính ông cũng không biết. Hai người nhìn nhau, đi tới đại điện bị tàn phá.
Mạnh Kỳ chỉ nhìn lướt qua, Đạo Nhất Lưu Ly đăng chiếu rọi, cảm ứng một phen, đã biết ai đã ra tay ở đây:
“Ma Sư, Pháp Vương, Huyết Hải La Sát, ừ, còn có cả Cổ Nhĩ Đa. Kẻ địch của bọn họ, kẻ địch của bọn họ… giống như không hề tồn tại......”
Nhưng nhìn dấu vết, thì cũng không phải bốn vị tà đạo Pháp Thân tự giết lẫn nhau.
Lục đại tiên sinh đi tới một bước, nhìn về một chỗ xa nhất, loáng một cái, đã xuất hiện ở chỗ đó, khẽ nói: “Có người bị thương.”
Mạnh Kỳ đi theo tới, vừa rồi hắn cũng có cảm ứng được một dải máu đỏ có ánh vàng, bên trong ẩn chứa sức mạnh thần thánh và cường đại, nhưng không có sinh cơ, không thể lợi dụng.
“Hương khói thần linh...... Khí tức Cổ Nhĩ Đa......” Mạnh Kỳ cả kinh.
Là ai?
Là ai có thể làm cho Cổ Nhĩ Đa bị thương?
Trong khi xung quanh có tới bốn người Pháp Thân liên thủ?