Dịch giả: Tiểu BăngMột cái thuyền nguy nga hoa lệ thả neo trong cảng, thân thuyền thếp vàng thếp bạc, nạm châu nạm ngọc, khắp thuyền đâu đâu cũng đầy hoa tươi, cỏ lạ, đến tối đèn đuốc sáng trưng, chiếu cả một vùng xung quanh sáng như ban ngày.
Nghe thì cực giống một kẻ nhà giàu mới nổi, nhưng những ai tận mắt nhìn thấy lâu thuyền mới cảm nhận được sự đẹp đẽ, sáng sủa, mang đầy tình yêu thương con người từ chiếc thuyền, một loại khí tức rất đặc biệt, không có dị pháp kì công nào mô phỏng ra được.
Người ta đi qua đi lại, châu đầu ghé tai, rì rầm bàn tán với nhau, khiến cả đảo đều ồn ào vì chiếc lâu thuyền thần bí.
Hình như nó chính là “Dạ Đế thuyền” nổi tiếng thiên hạ, chở theo những điều tốt đẹp và hi vọng!
Nếu ai hữu duyên, sẽ được Dạ Đế mời lên thuyền, sẽ có cơ hội trở nên siêu phàm thoát tục, có một cuộc đời mới đầy huy hoàng.
Tứ kì tam ma ngũ lão tiên đều biết rõ Dạ Đế này không phải đáng yêu như người ta đồn đãi, kẻ này rất tùy tiện bất kham, thích giúp người khác hoàn thành tâm nguyện để làm vui.
“Dạ Đế thuyền” xuất hiện ở cảng khiến người ta đầy trông ngóng, mong đợi cơ duyên, nhưng từ ngày nó tới, trên thuyền không một ai xuống dưới, Dạ Đế cũng luôn ở trong thuyền, chưa từng lộ diện, nếu không phải lúc nào cũng nhìn thấy những thị nữ xinh đẹp qua lại trên boong thuyền, những người hầu anh tuấn cao ráo, hẳn người ta sẽ nghĩ cái thuyền này là thuyền ma.
Sự khác thường làm người ta lo lắng, tò mò, rốt cuộc Dạ Đế muốn làm cái gì, là phúc hay là họa?
Cả đảo như bị phủ mây đen, một bầu không khí áp lực đè lên mọi người, khiến ai nấy đều lo lắng, bồn chồn.
“Nơi này là Thập Tuyệt đảo, là động phủ của ‘Âm Tổ’. Dạ Đế bỗng nhiên giá lâm, có lẽ là không mang ý thiện......” những phỏng đoán tiêu cực tương tự ngày càng nhiều, cứ như đó là sự thật.
Điều này cũng là dễ hiểu, cao nhân Pháp Thân ai cũng có phạm vi địa bàn thế lực của riêng mình, dù có cùng là trong “Thiên Đạo ngũ lão”, thì tùy tiện xâm nhập đảo của người khác cũng là một hành vi khiêu khích, giống như Lục đại tiên sinh bỗng nhiên đi đến ngoài cửa Tẩy Kiếm các rồi cứ ngồi lì ngoài đó, nhắm mắt dưỡng kiếm, đương nhiên Tô Vô Danh cũng sẽ không thể nào cho rằng ông hết chỗ ngồi rồi nên tới đó ngồi chơi, ngắm phong cảnh!
“‘Âm Tổ’ đứng hàng đầu trong ngũ lão tiên, chuyện của lão chính là chuyện của Thiên Đạo Minh, dù Dạ Đế có tùy tiện tới mấy, cũng không dám làm kẻ đối địch với ngũ lão tiên!” “Nhưng ngươi có biết Dạ Đế là người chưa bao giờ hành xử như người thường hay không? Tùy tiện thỏa mãn tâm nguyện cho người lạ là chuyện một Pháp Thân bình thường làm hả? Không chừng hắn bỗng cảm thấy cuộc đời ly thương này của hắn quá là thống khổ, không bằng chọn một đối thủ cường đại, oanh oanh liệt liệt nở tung ra, như lưu tinh ngắn ngủi nhưng vĩnh hằng......”
Suy nghĩ tương tự cũng nảy sinh trong lòng Ân Phi Long, y cung kính đứng trong thủy tạ, chờ lệnh của “Âm Tổ” Từ Bi.
Ngoài thuỷ tạ là một đầm u lục gần hắc, bên trong có từng đóa màu đen liên hoa ngậm nụ chờ nở. Tràn đầy chí âm uẩn dương khí tức.
“Âm Tổ” Từ Bi trầm ngâm một hồi mới chậm rãi mở miệng: “Ngươi đối với chuyện này thấy thế nào?”
Ân Phi Long nghĩ nghĩ, thành thật trả lời: “‘Dạ Đế’ làm việc luôn tùy tiện khó hiểu, đột ngột tới Thập Tuyệt đảo lại chân không ra thuyền, rõ ràng là kì quặc, giống như đang thử cái gì đó.”
“Chẳng lẽ hắn đã nhận ra chuyện kia?”
“Âm Tổ” Từ Bi trầm trầm nói: “Hoắc Ly Thương là một thằng điên tỉnh táo, là kẻ rất có khả năng làm chuyện kiểu ngọc đá cùng vỡ, tự đốt cháy mình, chỉ để sáng rực nhất thời. Cho nên nếu lão phu tự mình ra mặt, rất có khả năng sẽ không còn đường cứu vãn, ngươi với Yên Nhiên thay lão phu đi một chuyến, tìm hiểu xem hắn muốn cái gì.”
Thiên Đạo Minh thế rất lớn, hơn xa Dạ Đế, nhưng đây là một tên điên không cần mạng, bất cứ ai trong ngũ lão tiên cũng đều phải suy nghĩ thiệt hơn, đôi khi nước xa không cứu được lửa gần, đôi khi thực lực và cảnh giới không hẳn chống đỡ được sự điên cuồng tự bạo.
Lão nói thêm: “Chuyện kia tuyệt không có khả năng bị tiết lộ ra ngoài, nhưng lão phu không dám cam đoan ‘Sứ giả’ sẽ không đi tìm Hoắc Ly Thương, để lộ phần nào với hắn. Nếu không phải thời gian không đúng, lão phu còn nghĩ Hoắc Ly Thương này cũng là một thành viên cao cấp của cái tổ chức thần bí ‘Tiên Tích’ kia, cố tình tới đây để điều tra cái chết của Khúc Bạch Mi.”
Bởi vì Linh Bảo Thiên Tôn biểu hiện ra chiến lực cấp Pháp Thân, đánh trọng thương một trong tam ma Chí Ma thiên quân, nên ngũ lão tiên rất để ý tới ông, sau nhiều năm không có người ngoài thâm nhập vào nơi này, khiến năm người sinh ra lòng nghi ngờ “Linh Bảo Thiên Tôn” là một trong tứ kì tam ma, và cũng rất có thể là một người trong ngũ lão tiên.
Kẻ duy nhất không bị nghi ngờ chính là “Dạ Đế” Hoắc Ly Thương, bởi vì khi “Linh Bảo Thiên Tôn” bị người biết được, triển lộ ra thực lực Pháp Thân, thì Hoắc Ly Thương vẫn còn chưa được sinh ra!
Ân Phi Long chớp mắt: “Có thể nào chính là cái ‘Nguyên Thủy Thiên Tôn’ gì đó hay không? Hắn chưa bao giờ hiện thân, cũng chưa bao giờ ra tay, không nhất định không phải là ‘Dạ Đế’......”
“Có khả năng, tóm lại các ngươi thăm dò thử trước đã.” “Âm Tổ” Từ Bi nói.
Ân Phi Long nghiêm mặt, chắp tay, vẻ lo lắng: “Lão tiên, vì sao phải sai Yên Nhiên cô nương đi? Dạ Đế là người khoái cái đẹp, nếu bị hắn nhìn trúng, Yên Nhiên cô nương phải tặng cho hắn hay sao?”
Hồ Yên Nhiên, đệ tử của “Âm Tổ”, hiện đang là trưởng lão phụ trách ngoại vụ của Thập Tuyệt đảo, nổi danh xinh đẹp khắp các hải vực, tu vi đạt tới tiêu chuẩn tông sư, là đối tượng của rất nhiều cường giả, nhất là những kẻ tuổi trẻ đắc chí như Ân Phi Long.
“Âm Tổ” lạnh lùng: “Yên Nhiên nếu muốn sau này tiếp nhận y bát lão phu, thì phải học hỏi thêm nhiều kinh nghiệm, không thể nào ngay cả nhìn mặt Hoắc Ly Thương cũng không dám chứ?”
Ân Phi Long không dám nhiều lời, lĩnh mệnh lui xuống.
............
Trong thuyền, Mạnh Kỳ ngồi bệt dưới đất, nhìn U Hồ pha trà, Lưu Thường đang xoa bóp huyệt cho hắn, vô cùng thư giãn thoải mái. Hà Bí cầm kiếm, đứng ngay bên cạnh, quả thực là giống hệt với lời miêu tả của Hoắc Ly Thương, bề ngoài quyến rũ nhưng bên trong e lệ.
Vân Nguyệt cầm ấm nhỏ, đi dọc theo cửa sổ, tưới cho mớ hoa, mùi hoa thơm lừng đầy khoang.
“Công tử, vì sao phải liên tục mấy ngày chân không ra thuyền?” Vân Nguyệt quay qua hỏi.
Trước mặt Mạnh Kỳ có một bàn cờ, tay phải cầm quân trắng, đang tự đánh cờ với bản thân, đây là học theo diễn xuất của Vương đại thần côn, ai không biết còn tưởng là rất là lợi hại, dùng để giả mạo Dạ Đế là vô cùng thích hợp.
Hắn mỉm cười: “Trong tình huống không có manh mối nào, thì phải tạo ra áp bách và quỷ dị, tạo thành nghi kỵ và hoài nghi, để khiến kẻ địch tự mình nhảy ra, để lộ sơ hở.”
Lời còn chưa dứt, đã có người hầu tiến vào: “Công tử, Thập Tuyệt đảo Hồ Yên Nhiên và Thiên Đạo minh tuần tra sứ giả Ân Phi Long tới chơi, có cho họ vào hay không?”
“Mời.” Mạnh Kỳ bình thản.
“Hồ Yên Nhiên......” Vân Nguyệt “nga” một tiếng, “Công tử, thì ra là ‘Bích Ngọc mẫu đơn’ Hồ tiên tử lừng danh thất hải......”
Bích Ngọc cũng sẽ bị âm khí ăn mòn, người chăm sóc mẫu đơn cũng sẽ chết dưới hoa mẫu đơn, mang theo ý thành quỷ cũng phong lưu, cho nên Hồ Yên Nhiên mới có cái danh hào là “Bích Ngọc mẫu đơn”.
Mắt Lưu Thường tối sầm, cô cúi mặt, rũ mắt, khóe mắt vẫn để ý tới Hồ Yên Nhiên đang đi vào.
Ân Phi Long đi ở bên trái, càng đi càng thấy áp lực, nhịn không được nhìn qua giai nhân bên cạnh, một khuôn mặt trắng đến mức trong suốt, tỏa ánh sáng mờ mờ, mang theo mấy phần âm khí, các đường nét đẹp tới mức kinh tâm động phách, trong thất hải hai mươi tám giới, kẻ có thể sánh ngang sắc đẹp với cô chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Hồ Yên Nhiên khí chất hơi âm trầm, nhưng đôi mắt lại trong veo lóng lánh, không có chút vẩn đục hay ô uế, khiến cả người càng thêm sáng bừng. Nếu nói trong lòng cô không nghĩ gì thì không đúng, bởi vì danh tiếng của Dạ Đế, cả thất hải đều biết, lừng danh phóng đãng, tùy tâm sở dục.
Hai người bước vào khoang thuyền, liếc sơ là nhìn thấy công tử áo trắng ở giữa vòng vây mỹ nhân, tay trái cầm chén trà, khói bốc lượn lờ, tay phải cầm quân cờ đen, như đang vặn óc suy nghĩ về ván cờ trước mặt, khí chất thanh sảng, ngẩng đầu lộ ra một nụ cười tươi tắn, mát mẻ: “Hồ tiên tử như đàm hoa trong đêm đen, đẹp đẽ nhưng ẩn sâu, quả là ấn tượng sâu sắc.”
Hồ Yên Nhiên nghe thấy lời khen, cô không nổi giận như thường thấy, không hề cảm thấy đây là một tên đáng ghét, dám dùng ngôn ngữ đùa giỡn với mình, bởi vì cô cảm giác được đối phương là đang khen ngợi thật lòng, xuất phát từ sự yêu thích những vật xinh đẹp thật sự, không chút ý tứ cợt nhả hay ý đồ đen tối.
“Đa tạ Ly Thương công tử khen ngợi, tiểu nữ tử hổ thẹn không dám nhận.” Hồ Yên Nhiên lễ phép trả lời.
Ân Phi Long giật mình, Yên Nhiên cô nương không thấy phản cảm, còn rất có mấy phần hưởng thụ lời khen của Dạ Đế, này, này......
Ý niệm vừa mới chuyển, y đã nhìn thấy Mạnh Kỳ quay qua nhìn mình, trong mắt đầy tình yêu thương với sự sống, miệng mỉm cười: “Ân sứ giả niên thiếu thành danh, sớm tấn Tông Sư, sự kiêu ngạo và mạnh mẽ quả thực là có thể che mờ được ánh trăng......”
Ồ, “Dạ Đế” vậy mà khen ngợi ta, không có chút hư tình giả ý nào...... Ân Phi Long cảm thấy thật là vinh hạnh, quả nhiên lời đồn là thật, Dạ Đế đúng là người theo đuổi tình yêu với những điều tốt đẹp đến mức không giới hạn.
Đợi đã, hắn không phải cũng thích cả nam giới chứ? Sẽ không để mắt tới ta đó chứ? Ân Phi Long thấp thỏm bất an.
Hồ Yên Nhiên ngồi xuống, nhấp ngụm trà U Hồ đưa qua, nghiêm mặt nói: “Ly Thương công tử giá lâm Thập Tuyệt đảo, không biết ý muốn như thế nào?”
Ân Phi Long nín thở ngưng thần chờ câu trả lời, Mạnh Kỳ như cười như không nhìn y:
“Các ngươi nghĩ thế nào?”
Ngôn ngữ mơ hồ, dư vị lâu dài, mang theo ẩn ý gì đó, Ân Phi Long giật thót, chẳng lẽ Dạ Đế thật sự nhận ra cái chuyện kia?
............
Gần phủ đệ của Ân Phi Long, “Hàn Quảng” Hoắc Ly Thương đang thăm dò địa hình, thu thập thông tin, vô cùng tận tụy xem mình thật sự là thành viên của tổ chức thần bí kia.