Dịch giả: Tiểu Băng“Hắc Đế?” Hoắc Ly Thương chợt có cảm giác quen thuộc, “Tại hạ từng gặp một tổ chức thần bí, thành viên trong đó đều lấy tên tiên thần thượng cổ làm danh hiệu, không ngờ Kim Ngao đảo cũng có thói quen này.”
Tô Ðát Kỷ khẽ xoắn mấy sợi tóc rơi, khẽ cười: “Thiên địa vô chủ, đại kiếp đại vận, kẻ muốn tái hiện Thiên Đình Ân Thương huy hoàng đâu phải chỉ có một mình Kim Ngao đảo ta, Ly Thương công tử cần gì phải ngạc nhiên?”
“Có lý.” Hoắc Ly Thương gật đầu.
“Tại hạ mãi có một chuyện không rõ, mong Tô tiên tử giải thích giúp.”
“Ly Thương công tử là người thông minh nhất thiên hạ, còn có chuyện gì không hiểu được?”
Hoắc Ly Thương nhìn quanh một vòng: “Theo những gì tại hạ thấy, Kim Ngao đảo có bốn cao nhân Thiên tiên, chưa kể Tô tiên tử ngươi và đảo chủ, trong mảnh vỡ hồng hoang này, hoang thú hung cầm chỗ nào cũng mạnh mẽ, không thua gì đại yêu, lại còn đa dạng và đông đúc, vốn dĩ không cần tới chúng ta phải xuất sức lực, chẳng lẽ mấy việc quét tước chùi rửa bị thiếu người sao?”
Đã từng nghe nói hoàng đế vì thừa tướng dự bị mà ba lần đi mời, nhưng chưa bao giờ nghe nói bày yến để thu thập người làm.
Nếu thật sự cần, chỉ cần cho sứ giả Thiên tiên đi ép buộc là được rồi, làm thế còn phòng ngừa được Pháp Thân kết thành đồng minh.
Tô Ðát Kỷ mắt khẽ đảo, che miệng cười: “Ly Thương công tử nói vậy hẳn cũng đã biết chuyện đại kiếp đang tới, cũng hiểu đây chính là một lần kỳ ngộ?”
“Phải.”
“Nhưng ngươi có biết làm sao để vượt qua được đại kiếp hay không? Có biết làm sao để nắm bắt được kì ngộ hay không? Đại đạo là một thứ huyền diệu rất khó giải thích, tuyệt không phải chỉ là những cao nhân cỡ Truyền Thuyết hay Tạo Hóa trở về, sau đó ầm ầm đánh nhau một trận, phân ra thắng bại, người chiến thắng cuối cùng sẽ được đại đạo tặng cho thành Đạo Quả đâu!” Tô Ðát Kỷ nhếch mép, “Đây chẳng phải là đấu võ đài.”
Dạ Đế đăm chiêu: “Tại hạ thật tình là không biết. Các điển tịch cổ cũng chỉ nói có đại kiếp vạn cổ, nói đại kiếp cũng là đại vận, nhưng cụ thể như thế nào thì chẳng viết lấy một chữ.”
Trong tay Tô Ðát Kỷ xuất hiện một viên đan dược màu đỏ rực, đỏ như mặt trời rực sáng.
“Mời Ly Thương công tử dùng ‘Cửu Chuyển Ly Huyền đan’ này trước.” Tô Ðát Kỷ chớp mắt, chìa đan dược ra.
Dạ Đế cười ha hả, mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào bàn tay trắng muốt của Tô Ðát Kỷ, nhận lấy Cửu Chuyển Ly Huyền đan, tỉnh bơ bỏ luôn vào miệng.
Nhìn Hoắc Ly Thương nuốt “Cửu Chuyển Ly Huyền đan” xong, Tô Ðát Kỷ cúi người hành lễ: “Sau này đã cùng là người của Kim Ngao đảo, mong được công tử chiếu cố nhiều hơn.”
“Đây chính là nguyện vọng của ta, chẳng qua không dám thỉnh cầu mà thôi.” Dạ Đế cười sảng khoái.
Trong mảnh vỡ hồng hoang, trong khe đá xám, nơi bóng đen Hoắc Ly Thương ẩn nấp, bỗng bắn ra mấy giọt máu tươi đỏ rực.
............
Công pháp của “Thái Huyền Thiên Tử” Tống Kiêm Gia sở luyện vốn nửa chính nửa tà, nổi danh quỷ dị, không nhiều sát lục, hủy diệt hay cướp đoạt, không giống tà ma tả đạo, sở dĩ trở thành người đứng đầu tam ma, khiến trẻ con thất hải hai mươi tám giới ngừng khóc ban đêm đều là vì bản thân của cô.
Cô có bề ngoài thanh thuần tú mỹ, sắc đẹp hơn người, nhưng tính tình lại cực đoan quái đản, vui buồn thất thường, cộng thêm có thực lực mạnh mẽ, thế nên chẳng biết cố kị cái gì, thích gì làm nấy, có khi người ta chỉ nhìn cô lâu một chút là liền gặp họa diệt môn, hay cưỡng ép một vị đại hiệp nào đó làm “Thiếp” của mình, hay có khi thuộc hạ bị khi dễ, là cô nhất định tru diệt cả chín đời của đối phương.
Thấy nam tử bào xanh đã lộ mặt, Tống Kiêm Gia hừ một cái, vung tay ra.
Bàn tay cô trở nên trong suốt, như do vô số đốm sáng ngưng tụ mà thành, không giống Pháp Thân, mà giống thần binh hơn.
Qua giao thủ, Tống Kiêm Gia đã biết Pháp Thân của kẻ địch rất vững chắc, còn cứng hơn cả kim cương, không dễ gì làm tổn thương được, nên lần này cô dùng toàn lực, thi triển “Thanh Trọc Lưỡng Huyền trảm” thành danh của mình, phối hợp với “Thái Huyền tiên thủ” thần công.
Một trảm này chính là “Thanh Huyền Chính Lý trảm” trong thần công.
Thanh khí bay lên, tạo thành tiên giới, chịu tải lẽ phải của trời đất, chí huyền chí diệu, một trảm này của Tống Kiêm Gia chính là bắt chước ý này.
Mỗi khi cô thi triển môn thần công này, cô đều vô cùng tập trung chăm chú, vì không ai hiểu rõ sự đáng sợ của “Thanh Trọc Lưỡng Huyền trảm” bằng cô, nếu cô là người bị công kích, cô biết rằng mình cũng không đỡ được.
Tay phải bổ ra, Tống Kiêm Gia vẻ mặt trang nghiêm, trong mắt chỉ có một trảm của mình.
Đất trời như bị chia cắt ra, thanh khí tràn ngập, đốm sáng vây quanh, bài xích những pháp ngoài lẽ phải, duy ngã độc tôn, một trảm này, chí chính gần tà.
Mạnh Kỳ quả thực là ngạc nhiên khi bị Tống Kiêm Gia đột kích, vì trong mắt hắn, Kim Ngao đảo có âm mưu gì hay không, thì trong hỗn chiến, cường giả hẳn là phải tránh đấu đá với nhau, tốt nhất là tạm thời chung sống hoà bình, tìm đường ra mới đúng, không để cho người ta ngư ông đắc lợi. Cái cô “Thái Huyền Thiên Tử” này với hắn vốn là lần đầu gặp mặt, thoạt nhìn cũng không phải là loại người không có lý trí, sao lại ra tay với hắn?
Ngạc nhiên thì ngạc nhiên, phản ứng chiến đấu của hắn luôn luôn cực nhanh. Tống Kiêm Gia vừa nâng tay, thì hắn cũng đã rút ra Bá Vương Tuyệt Đao, chém sang bên một nhát.
Thân đao thông thấu, như từ tử lôi đúc thành, điện quang lóe sáng, ra sau mà tới trước, muốn hóa một vùng đầy thanh khí thành biển lôi đình.
Bàn tay trái của Tống Kiêm Gia tiếp tục bổ ra!
Bàn tay này u ám tối tăm như ngọc đen, đầy cảm giác ô uế đọa lạc và tử vong âm lãnh, đầy tà khí, nó không chém về phía Mạnh Kỳ, mà là bổ về phía khu vực đầy thanh khí.
“Trọc U Tà Ngôn trảm.”
Thanh trọc gặp nhau, sẽ cùng bị triệt tiêu. Khu vực xung quanh Mạnh Kỳ sáng lên, mọi thứ đều bị hôi phi yên diệt, trở thành năng lượng, nhanh chóng lan ra ngoài, phá hủy mặt đất, hủy diệt cây cối, ngay cả âm thanh cũng không vọng được ra ngoài, đất và trời như dán vào nhau.
Chỗ đáng sợ của “Thanh Trọc Lưỡng Huyền trảm” chính là ở khi chính phản va chạm, triệt tiêu lẫn nhau. Nếu đủ mạnh, sẽ tạo ra phản ứng dây chuyền, lan ra vô hạn, hủy trời diệt đất, ngay cả “Thái Huyền Thiên Tử” Tống Kiêm Gia cũng phải sợ.
Tống Kiêm Gia nhìn chính phản phai mờ dần dần dừng lại, phát hiện “Âm Tổ” Từ Bi trong lúc nguy cấp đã được Kim Ngao cấm phù đưa đi.
Cô bình tĩnh đứng chờ kết quả.
Hủy diệt dừng lại, con mắt Tống Kiêm Gia rụt mạnh, vì ở phía xa, có một bóng người áo xanh đang lơ lửng, trên đỉnh đầu có Hỗn Độn khánh vân bao phủ, u quang buông xuống tuy đã trở nên ảm đạm mỏng manh nhưng không hề nứt hay vỡ.
Hắn chặn được “Thanh Trọc Lưỡng Huyền trảm”?
Tống Kiêm Gia còn chưa kịp nghĩ thêm, đã nhìn thấy tử điện lóe sáng, một ánh đao chém vào người mình.
Cô nhướng mày, thân hình trở nên hư ảo, ánh đao như chém trúng vào ảnh ảo, chỉ tạo ra một làn gợn sóng, sau đó chấm dứt, còn cô lại trở về nguyên dạng.
Rất giỏi...... Mạnh Kỳ gật gù. Thái Huyền Thiên Tử thành danh nhiều năm, trong thất hải hai mươi tám giới chỉ kém hơn Hỗn Nguyên tiên tử, quả là có vài phần năng lực.
Hắn không muốn dây dưa với cô, tụ bào phồng lên, đất trời trở nên tăm tối.
Lại dùng Tụ Lý Càn Khôn? Tống Kiêm Gia đang định cười khẩy, thì gương mặt cứng ngắc, mắt đầy kinh ngạc.
Không đúng!
Lần này không giống lần trước, tự thành Càn Khôn, thiên địa làm lồng! Cái này so với cái trước, thật giả hiện ra rất rõ!
Kẻ đánh lén mình ban nãy là đồ giả, để tạo ra xung đột?
Tống Kiêm Gia đau khổ chống đỡ, đang định mở miệng giải thích, thì bên ngoài đột nhiên xuất hiện một bóng người, sau lưng có quang hoa năm màu quét xuống.
Ngũ Sắc Thần Quang quét một cái, Tống Kiêm Gia lập tức bị hút vào trong, không kịp bật thốt lời nào.
Mãi tới khi Thái Ly xuất hiện, Mạnh Kỳ mới cảm ứng được y, thì đã bị chậm nửa nhịp, đành trơ mắt nhìn y cướp đi Tống Kiêm Gia, bỏ chạy.
“Sao Thái Ly lại muốn cứu Tống Kiêm Gia?” Mạnh Kỳ khẽ nhíu mày.
............
“Khổng Tước yêu vương” Thái Ly chạy một hồi, thì cảm ứng được khí tức quen thuộc, chính là “Bạch Trạch yêu vương” Chu Ngô.
“Cuối cùng cũng gặp được ngươi.” Chu Ngô bị trấn áp nhiều năm, hiện vẫn còn dậm chân ở đỉnh Nhân tiên, mãi chưa tiến giai được, đấu với bất cứ một Địa tiên nào cũng đều là hạ phong, hơn nữa Yêu Thánh thương lại nằm trong tay Thái Ly, nên sau khi nhìn thấy Thái Ly thì thở phào.
Thái Ly dừng lại, Ngũ Sắc Thần Quang sau lưng run run, năm màu đỏ xanh vàng trắng đen lưu chuyển, trầm giọng nói: “Khoan tới gần!”
Thần Quang lại quét một cái, quét Chu Ngô đang ngơ ngác vào trong.
Nhắm mắt cảm ứng mấy hơi, Thái Ly cho Ngũ Sắc Thần Quang run lên, phóng Bạch Trạch yêu vương ra ngoài, cao giọng: “Ngươi cũng biết đảo chủ là vị kia, ta đương nhiên phải phòng bị ngươi là giả mạo.”
“Phải, phải.” Chu Ngô cười khổ, “Chúng ta cường xông ra đảo?”
Thái Ly nhìn quanh, trầm ngâm: “Ngươi biết cách thoát ra khỏi đây à?”
Bộ tộc Bạch Trạch nổi danh cái gì cũng biết.
Chu Ngô ngửa đầu nhìn trời, ngần ngừ: “Phải đợi khi Kim Ngao cấm phù kích phát hoặc Thiên tiên sứ giả ra tay cứu người, mới có thể nhìn ra hư thực, tìm cách thoát ra, í......”
Mắt y rõ vẻ kinh ngạc, cứ như trên bầu trời hồng hoang, y phát hiện ra vật gì đó khó lường hay đầu mối gì đó.
Thái Ly theo bản năng cảm ứng lên theo, song chỉ nhìn thấy mặt trời đỏ rực, xung quanh chẳng có gì dị thường.
Đúng lúc này, đầy y bỗng choáng một cái, trong mắt hiện lên năm màu.
Trong tay Chu Ngô đột nhiên xuất hiện một cái hồ lô, từ trong bắn ra một tia sáng trắng, bên trong có một lá cờ năm màu, chính là Chiêu Yêu phiên.
Thái Ly cả người mềm nhũn, biết mình trúng bẫy, ngọn lửa trên Yêu Thánh thương nằm im, không có nhắc nhở gì, hẳn vì đây là tranh đấu ở bên trong Yêu tộc.
“Ngươi!” Thái Ly thấp giọng quát.
Chu Ngô ho khan, khẽ cười: “Ngươi từ nhỏ đã thuận buồm xuôi gió, ít khi gặp phải chuyện đau lòng, dù có thất thủ mấy lần, thì vẫn bình yên vô sự, nên lúc nào cũng cao ngạo, lần này coi như là một bài học cho ngươi.”
“Lão phu trước khi bị trấn áp chính là ‘Thanh Đế’ của Kim Ngao đảo!”