Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Chương 998

Dịch giả: Tiểu Băng

Mạnh Kỳ dựa vào đặc thù Bỉ Ngạn và chư quả chi nhân, khả năng thao túng vận mệnh, không ngừng né tránh tất cả, bất kể đó là người hay thú, nhanh nhẹn đi tới, có thể gọi là bơi trong biển lớn mà một giọt nước cũng không dính thân.

Bỗng mi tâm của hắn nhói đau, máu dồn lên họng, cảm nhận được nguy hiểm, lập tức không chút nghĩ ngợi mở nê hoàn cung, Thái Thượng Vô Cực Nguyên Thủy khánh vân khởi động.

Khánh vân vừa buông xuống, Mạnh Kỳ đã nhìn thấy giữa không trung, yêu khí hóa thành mây đen rộng vô biên, ban ngày trở thành ban đêm.

Một đại hán to cao đứng lừng lững, tuy chỉ cao có hai trượng, nhưng chung quanh nguyên khí lượn lờ, khiến y giống như thần ma hạ thế, như tia sáng trong bóng tối.

Chu Tử Thăng dữ dằn nhìn Mạnh Kỳ, há miệng, phun ra một quả cầu màu đỏ.

Quả cầu đỏ rực lửa hừng hực, càng lúc càng to phình ra.

Nó to tới mức muốn choán hết cả không gian, lửa cháy rừng rực, Mạnh Kỳ so với nó trở nên vô cùng nhỏ bé.

Cho dù cách qua màn nước, nhưng mấy người Tần Dược và Hà Thất cũng vẫn cảm nhận được sự khủng bố của hỏa châu.

Đây chính là uy lực công kích của Thiên tiên đó, mạnh như tạo ra cả một thế giới riêng!

Quả cầu đỏ rực choán hết hình ảnh trong màn nước, xung quanh trở nên tối tăm, thời gian như dừng lại.

Khung cảnh bỗng tối sụp hẳn, mọi người không còn nhìn thấy được gì nữa, như buổi tối đã chìm vào màn đêm, một màn đêm không có trăng sao.

Sao thế? Các Pháp Thân nhanh chóng khôi phục cảm quan, nhìn thấy hồng hoang bên trong màn nước đã trở nên tan nát, đất đai lõm sâu xuống, bên trong là nước dung nham đỏ rực, ngoài nó ra, không còn vật gì khác.

Không đúng! Trên không hồ dung nham có một bóng áo xanh đang lơ lửng, khánh vân hỗn độn đã không còn, tóc cháy xém khô vàng, trên da thịt có dấu vết tổn thương, nhưng khí tức chỉ hơi bị hạ xuống, rõ ràng chỉ bị tiêu hao sức mạnh, chứ không bị thương tích.

Mới nhìn thì thấy như thế cũng không có gì lạ, giao thủ với nhau, bộ dạng như thế là chuyện bình thường, nhưng sau khi nghĩ kĩ, thì ai nấy đều kinh hãi.

Bởi vì nam tử áo xanh này đã chặn được một kích toàn lực của Thiên tiên! Một kích đủ hủy diệt cả một tinh cầu, thế mà hắn vẫn bình yên vô sự!

Hắn mới chỉ là Nhân tiên!

Dù có là Địa tiên đỉnh phong mà muốn cản một kích này, e là cũng phải trả giá đắt. Nhân tiên chắc chắn chỉ còn cách hôi phi yên diệt. Người này là Nhân tiên kiểu gì vậy?

Chẳng lẽ là có Như Lai Kim Thân, Nguyên Thủy chân thân trong Truyền Thuyết?

Quả không còn là “Cuồng Đao” Tô Mạnh, mà là “Nguyên Hoàng” Tô Mạnh, Nguyên Thủy Thiên Tôn!

Dựa vào Vô Cực ấn mạnh mẽ chặn “Hỏa diễm thần châu” Chu Tử Thăng xong, dưới chân Mạnh Kỳ gió mây ngưng tụ, vội vã bay đi xa, trong chớp mắt đã đi xa vạn dặm, định đi hội họp với mấy người Lục đại tiên sinh.

Chu Tử Thăng đón lấy “Hỏa diễm thần châu” bay trở về, thân hình hóa thành một con heo đen to tướng, lưng đỡ bầu trời. Con heo há miệng, hóa ngày thành đêm, như muốn hút lấy Mạnh Kỳ vào trong bụng, thôn phệ hắn.

Mạnh Kỳ bị hút mạnh, đám Tần Dược vừa thở ra lại căng người lên vì lo lắng.

Họ còn hi vọng hắn giết giúp những “Kẻ giả mạo” họ, nên trăm ngàn lần đừng chết trong tay Thiên tiên trước nhé!

Một ánh đao sáng lên, màu tím ướt át sáng bừng trời đất, cuồng phong bị chém đứt ngang, hôn ám bị một đao bổ phá, Mạnh Kỳ thân lướt theo đao thế, nháy mắt đã vọt ra khỏi phạm vi thôn phệ khổng lồ của Chu Tử Thăng.

Chu Tử Thăng gầm lên giận dữ, yêu vân bốc cao đầy trời, điên cuồng đuổi theo Mạnh Kỳ, dùng khả năng khống chế mảnh vỡ hồng hoang của mình, hiện ra ngay bên cạnh Mạnh Kỳ, nhưng Mạnh Kỳ đã có chuẩn bị, hỗn loạn trước sau, thay đổi nhân quả, vặn vẹo vận mệnh, khiến Chu Tử Thăng lúc nào cũng tới trễ một chút xíu.

Nhưng Thiên tiên có khả năng chống cự sự thao túng vận mệnh và hỗn loạn vị trí, nên dần dần bắt đầu thích ứng, càng đuổi càng sát.

Mấy người Tần Dược, Hà Thất đều vô cùng lo lắng.

Chỉ có Dạ Đế và Thái Ly là nhàn nhã, bình tĩnh.

Tô Vô Danh gặp một Thái Ly giả, quang hoa năm màu quét một cái, hút Tô Vô Danh vào trong. Dạ Đế nhíu mày, thầm kinh hãi với sự mạnh mẽ của Ngũ Sắc Thần Quang, Thái Ly nhếch mép cười. Song xung quanh Thái Ly giả đã xuất hiện một đám Tô Vô Danh, bắt đi một người, thì lại thò ra một đống! Tô Vô Danh không đâu không ở, kiếm quang đột kích, đánh cho Thái Ly giả trở tay không kịp, quét sạch quang hoa.

Dạ Đế chấn động, lẩm bẩm: “Không đâu không ở, quả thật là không đâu không ở!”

Đó chính là cảnh giới mà y vẫn luôn tha thiết ước mơ, truy tìm, nhưng mãi mà vẫn chưa đạt được!

Hỗn Nguyên tiên tử bị Bất Lão tiên ông giả, Tô Vô Danh giả, Lục đại tiên sinh giả vây công, nhưng Lượng Thiên thần chưởng của cô quá ghê gớm, Kim Giao tiễn sắc bén dã man, “Hỗn Nguyên bát chủy” thôn phệ các loại pháp lực thần thông không phân biệt, mà Tô Vô Danh và Lục đại tiên sinh giả lại không có đặc thù Truyền Thuyết, thế nên trở thành thế cuộc ngang tay.

Lục đại tiên sinh lực đánh nhau với Hỗn Nguyên tiên tử và Xích Đế giả, kiếm quang triển khai, lấy một địch hai, biến hóa tỉ mỉ, thao túng vật chất, đại chiếm thượng phong, không bao lâu sẽ giành được chiến thắng. Cổ Nhĩ Đa cũng giành được chiến thắng, Xích Đế bị Thiên tiên Ân Bất Nhị tập kích, ảm đạm đi ra, Bất Lão tiên ông bị Hàn Quảng đánh bại, trở về Bích Du cung, các Pháp Thân Nhân tiên khác bị hoang thú vây công, ngoài Mạnh Kỳ, cơ bản không còn ai chống đỡ nổi, ngay cả những kẻ giả mạo cũng bị tử thương rất nặng.

Lúc này, thất hải hai mươi tám giới chỉ còn lại ba người Hỗn Nguyên tiên tử, Thất Hải Tiên Quân và Thái Huyền Thiên Tử, Chân Thật giới còn Lục đại tiên sinh, Tô Vô Danh, Cao Lãm, Mạnh Kỳ, Cổ Nhĩ Đa, Hàn Quảng, Chu Ngô, những kẻ giả mạo thì còn nhiều hơn.

Càng ngày càng nhiều Pháp Thân xem chiến đấu qua màn nước, Ân Vị Ương bận rộn túi bụi, không kịp ép mọi người uống thuốc.

Thông qua phản hồi chư quả chi nhân của Mạnh Kỳ, Tô Vô Danh cảm ứng được Lục đại tiên sinh, nhưng ngay này, Hàn Quảng giả, Cổ Nhĩ Đa giả và Vân Hạc giả đã xông ra chặn đường ông.

Tương tự, Cao Lãm ở gần đó cũng gặp phải Thất Hải Tiên Quân giả, Thái Huyền Thiên Tử giả, Hỗn Thế Kim Tiên giả, Hà Thất giả liên thủ với nhau, nhất thời không thể đi tới.

Mạnh Kỳ thì bị Chu Tử Thăng đuổi theo, cũng đi tới gần kề.

Đám Tần Dược, Bất Lão tiên ông lo lắng, sao hắn lại dẫn Thiên tiên sứ giả tới nơi hội họp?

Sau đó, họ nhìn thấy bên trong lại có thêm một người, thêm một Thiên tiên Ân Bất Nhị!

Làm thế nào bây giờ? Hai Thiên tiên đều đã tới, họ sẽ một lưới bắt hết!

Chu Tử Thăng thấy Ân Bất Nhị xuất hiện, không nhịn được cười dữ tợn, ánh mắt tập trung vào Mạnh Kỳ, cười khẩy:

“Chạy! Ngươi chạy tiếp đi! Có giỏi chạy tới chân trời góc biển luôn đi!”

Lục đại tiên sinh, Tô Vô Danh và Cao Lãm bị dây dưa, xung quanh lại bị hai đại Thiên tiên phong tỏa, tình thế đã trở nên nguy hiểm.

Cả khu vực chìm vào trong bóng tối, thượng hạ không phân, tả hữu hỗn loạn.

Đến khi lại nhìn thấy được rõ ràng, thì vị trí đứng của các cường giả đã thay đổi. Chu Tử Thăng, Ân Bất Nhị và Hỗn Nguyên tiên tử giả xuất hiện ngay ở giữa, Mạnh Kỳ, Lục đại tiên sinh, Tô Vô Danh và Cao Lãm tập trung vào một góc.

Mạnh Kỳ hiện ra Bất Diệt Nguyên Thủy chân thân, trong tay có một thanh kiếm năm màu luân chuyển.

Hắn rung kiếm, kiếm quang năm màu bắn ra, bốn phía chỉ còn hai màu đen trắng, mọi thứ đều như dừng lại.

Tô Vô Danh bào xanh phất phới, Thái Thượng Đạo Thể hiện ra ở trên cao, một kiếm chém xuống, hư không và thời gian không còn phân biệt được, hạn chế tất cả, cũng phá tan tất cả.

Cao Lãm hiện ra đế thân, nhật nguyệt tinh thần vòng quanh, yêu ma tiên thần phủ phục, Nhân Hoàng kiếm chém ra quang mang vương đạo.

Đám người Tần Dược chưa kịp nghĩ gì, một giọng nói mềm mại ở đằng sau đã bật thốt, lộ ra vài phần sốt ruột:

“Tru Tiên kiếm trận!”
Bình Luận (0)
Comment