Nhất Thời Thoáng Qua - Giang Hải Ký Dư Sinh

Chương 15

Chờ tới khi Giản Trầm Tinh rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm đã cuối tháng bảy. Là người phụ trách dự án này nên đương nhiên anh không trốn được bữa liên hoan.

Đáng nói là, Giản Trầm Tinh bớt chút thời gian dẫn Quý Hạ đi luyện lái xe vài lần, giúp cô cuối cùng cũng tìm lại được cảm giác lái xe, nếu lái cẩn thận thì hoàn toàn không thành vấn đề. Thế nên cô bèn xung phong nhận việc chờ Giản Trầm Tinh tan làm sẽ đón anh về, Giản Trầm Tinh cũng yên tâm đưa chìa khóa xe cho cô.

Quý Hạ tùy ý ăn lót dạ xong bèn vừa xem TV vừa bồn chồn chờ điện thoại từ anh. Đến tận tầm một, hai giờ sáng, lúc cô đã gật gù rồi điện thoại mới reo lên. Cô nghe máy, đầu dây bên kia rõ ràng là giọng nói đã say mèm của anh: “Bảo bối bảo bối, mau đến đón anh đi.”

Cô bật cười, hơi hối hận vì đã không bật ghi âm.

Quý Hạ dừng xe ở ven đường, cô còn chưa kịp lên lầu đã thấy một đám người dìu dắt nhau đi ra. Quý Hạ nhanh chân chạy tới, vắt tay Giản Trầm Tinh lên vai mình, hỏi anh: “Anh có ổn không?”

Giản Trầm Tinh không phản kháng chút nào, anh chỉ vừa cười tủm tỉm vừa chào cô: “Hello, đã lâu không gặp.”

Mấy thanh niên đứng xung quanh cao giọng chào cô: “Chị dâu, chị tới rồi! Anh Giản bắt nạt mọi người lắm đấy!”

Quý Hạ biết chẳng nói lý nổi với con ma men nên cứ đáp: “Yên tâm, bao giờ về tôi sẽ dạy dỗ anh ấy cho.”

Sau khi từ biệt, cô để anh ngồi yên ở ghế phụ, lúc tới thắt dây an toàn cho Giản Trầm Tinh mới nhận ra anh đã nghiêng đầu ngủ mất, má anh đỏ bừng, hơi thở cũng toàn mùi rượu.

Lần đầu tiên cô thấy anh say đến mức này.

Quý Hạ cố gắng lái xe cẩn thận nhất có thể, thỉnh thoảng lại ngó sang xem anh thế nào rồi. May mà đang rạng sáng, đường rất thoáng, bằng không cô sợ Giản Trầm Tinh sẽ bị xóc đến nỗi ói hết ra mất.

Đến tận khi tới dưới lầu rồi Quý Hạ vẫn chưa nỡ đánh thức anh. Thế nên lại thầm oán sự chênh lệch về thể lực giữa nam và nữ khiến cô không thể nhẹ nhàng bế anh kiểu công chúa lên giường được.

Quý Hạ vỗ vai Giản Trầm Tinh, cô khẽ gọi: “Trầm Tinh, tỉnh tỉnh, về đến nhà rồi.”

Cô nhắc đi nhắc lại mấy lần anh mới cau mày rên rỉ một tiếng rồi chậm rãi mở mắt: “Hửm? Bảo bối? Sao em lại ở đây?”

Quý Hạ đành nói lại lần nữa: “Mình về đến nhà rồi, anh mau lên lầu ngủ thôi.”

Giản Trầm Tinh như suy tư gì, hồi lâu sau anh mới gật đầu: “Đúng thế, ngủ.”

Quý Hạ vội vàng vòng sang mở cửa xe cho Giản Trầm Tinh. Cô sợ anh đi không vững sẽ té ngã bèn một tay ôm eo anh, một tay vắt cánh tay anh lên vai mình, hai người cứ thế lảo đảo đi tới cửa thang máy. Giản Trầm Tinh tỉnh tỉnh mê mê, cơ hồ ép sát cả người lên người Quý Hạ, mới chỉ đi vài bước đã khiến cô mướt mồ hôi.

Trong lúc chờ thang máy, bàn tay vòng qua cổ Quý Hạ của Giản Trầm Tinh vô ý thức chạm phải phần ngực mềm mại của cô, Quý Hạ còn chưa cảm thấy gì, anh đã như phát hiện ra món đồ chơi mới mà cọ cọ đầu ngón tay vào ngực cô, thậm chí còn xòe bàn tay ra cầm trọn nơi mềm mại ấy.

Mặt Quý Hạ đỏ bừng, cô duỗi tay đánh anh: “Này!”

Nhưng Giản Trầm Tinh lại chẳng ăn năn hối hận gì mà còn cười hì hì, anh nói bên tai cô: “Ngực bảo bối mềm mềm, muốn nếm thử quá.”

Cô đành nắm chặt lấy bàn tay đang bậy bạ của anh, không nói gì.

Anh lại cố tình không chịu im miệng: “Làm sao đây bảo bối, anh muốn em quá. Em thì sao, hửm?”

Quý Hạ trêu anh: “Em không muốn một con ma men đâu.”

“Con ma men là ai?” Anh liếm vành tai cô, “Quên gã đi, anh là Giản Trầm Tinh này.”

Một đường nói năng say mèn, chờ tới khi cuối cùng cũng về tới nhà Quý Hạ mới thở phào nhẹ nhõm. Giản Trầm Tinh nằm liệt trên giường, chỉ khe khẽ “ừm” một tiếng đã nhắm mắt nằm yên.

Quý Hạ loay hoay cởi quần áo của anh ra, lấy nước ấm lau qua người Giản Trầm Tinh, chỉnh độ ấm điều hòa vừa phải xong lại đi rửa mặt, một lúc lâu sau mới nằm lại cạnh anh, cô nhìn điện thoại, đã hơn 3 giờ sáng.

Quý Hạ hôn nhẹ bên môi Giản Trầm Tinh, nằm kề sát bên anh, ngủ mất.

Khi Giản Trầm Tinh tỉnh dậy thấy đầu hơi đau. Anh mò điện thoại bật lên nhìn, đã là giữa trưa.

Thảo nào Quý Hạ không nằm cạnh anh.

Giản Trầm Tinh tùy ý mặc quần áo vắt trên lưng ghế xong mới giương giọng hô: “Quý Hạ?”

“Đây!” Quý Hạ đáp, cô thấy anh bước vào phòng khách bèn dịu giọng hỏi: “Anh khó chịu hả?”

“Ừ, đầu hơi đau.” Anh tới trước mặt cô, cúi đầu đòi hôn, nhưng Quý Hạ lại ra chiều ghét bỏ mà véo anh: “Anh mau đi rửa mặt đi.”

Tuy rằng đang giữa trưa nhưng tối qua anh chỉ uống rượu suông, Quý Hạ sợ dạ dày anh khó chịu nên chỉ đun cháo loãng và thêm hai đĩa rau trộn.

“Tạm thời ăn thế đã, chờ anh hết khó chịu rồi hãy ăn cái khác.” Cô vừa xếp chén đũa vừa giải thích.

Giản Trầm Tinh mới tắm rửa xong, tóc anh vẫn còn ướt, anh nghe thế cũng không ý kiến gì mà chỉ hỏi cô: “Tối qua phiền em rồi. Anh không làm chuyện gì khác người đấy chứ?”

Quý Hạ liếc anh: “Sao đột nhiên anh lại khách sáo thế. Không đâu, tửu lượng của anh khá tốt.”

“Thật à.” Anh như nghĩ ngợi gì mà chọc chọc chiếc bát, mắt lấp lánh nụ cười, “Cũng phải, xin xỏ làm chuyện ấy với bạn gái cũng không phải chuyện gì khác người đúng không?”

Quý Hạ ra sức đạp anh một phát.

Giản Trầm Tinh bật cười, anh cảm thán đầy thâm ý: “Nên mới nói uống rượu hỏng việc mà.”

Quý Hạ cố gắng không thèm nghĩ ngợi gì, nhưng không thành công cho lắm.

Ký ức anh để lại trong lòng Quý Hạ quá sâu sắc, cô chưa kịp kìm nén thì những đoạn ký ức ấy đã tuôn trào ra, đoạn nào đoạn ấy đều rõ ràng rành mạch. Gương mặt hơi hơi ửng hồng vì động tình của anh, những giọt mồ hôi nhỏ giọt, tiếng thở dốc tràn ngập hormone, giọng nói khàn khàn khi anh gọi tên cô… Tất cả đều khiến Quý Ha đỏ mặt, tim cô đập thình thịch, thậm chí… Thậm chí hoa huy*t của cô bởi vậy mà cũng thức giấc, rỉ ra những giọt sương ướt át.

Cô dịch mông sang bên, mắng khẽ: “Lưu manh!”

Giản Trầm Tinh thấy thật oan uổng: “Nhưng anh đã làm gì đâu!”

“Ăn cơm đi!” Cô trừng anh.
Bình Luận (0)
Comment