Nhất Thời Thoáng Qua - Giang Hải Ký Dư Sinh

Chương 26

(*) Tiểu biệt lấy từ cụm “tiểu biệt thắng tân hôn”, “tiểu biệt” là thứ cảm xúc hạnh phúc khi được gặp lại nhau sau những ngày đợi chờ dằng dặc. Buổi sáng hôm sau, Giản Trầm Tinh tự chứng minh cho Quý Hạ thấy rằng chuyển đến nhà anh thì cô sẽ không thể trễ làm được.

Bởi vì đi ngủ sớm nên lúc đồng hồ báo thức chưa vang lên Giản Trầm Tinh cũng đã tự tỉnh giấc rồi. Anh chỉ nhẹ nhàng giật giật tay để có thể ôm chặt Quý Hạ hơn cũng đã khiến cô còn đang từ mơ màng chuyển sang tỉnh hẳn. Cô lật người, mặt đối mặt với Giản Trầm Tinh rồi nhẹ nhàng trao cho anh một nụ hôn chào buổi sáng.

Dưới tấm chăn, tay anh đã đặt lên đôi gò bồng đào của Quý Hạ, không những thế còn đang thoải mái bóp bóp hai viên đậu đỏ.

Quý Hạ hơi giận dỗi, cô cầm cổ tay anh rồi kêu một tiếng “Này” đầy cảnh cáo. Thế mà anh còn quá đáng hơn, Giản Trầm Tinh trực tiếp đè lên người cô, chiếc lưỡi linh hoạt chui vào khoang miệng cô gây sóng tạo gió, giữa quãng ngắt khi môi răng đan xen anh có nói: “Hiện giờ anh tin câu “tiểu biệt thắng tân hôn” (*) là có thật rồi.”

(*) Tiểu biệt thắng tân hôn: xa cách một chút sẽ mang lại cảm xúc “mạnh” hơn cả cảm xúc trong đêm tân hôn. (Xã Luận)

Quý Hạ sợ đi làm trễ bèn ấn vai Giản Trầm Tinh xuống định đẩy anh ra, thậm chí cô còn mím môi lại cắn đầu lưỡi anh, Giản Trầm Tinh xuýt xoa một tiếng, cũng không phải anh đau lắm, chủ yếu là giả vờ thôi: “Em định mưu sát anh đấy à.”

“Anh đừng làm loạn, em sắp muộn rồi.” Cô định đứng dậy bò khỏi giường. Nhưng thoắt cái anh đã ấn vai cô xuống, chỉ thoáng dùng sức thôi cũng đã khiến Quý Hạ không động đậy nổi, rồi sau đó lại chui vào hõm vai nhạy cảm của cô vừa hôn vừa gặm, còn cố ý tạo ra những tiếng liếm mút cực kỳ quyến rũ.

“Giản Trầm Tinh!” Quý Hạ cũng hết nói nổi anh rồi.

“Sẽ không trễ làm đâu.” Anh hơi ngước đầu lên làm nũng với cô, “Đừng có mãi từ chối anh thế mà, em yêu.”

Quý Hạ lập tức giơ tay đầu hàng trước vẻ đáng yêu hiếm khi mới thấy được này của anh, Giản Trầm Tinh nhanh chóng nhận được tín hiệu thỏa hiệp của cô bèn vươn đầu lưỡi hơi chạm vào đầu quả cherry đã ửng đỏ. Dương v*t cứng rắn chạm vào bắp đùi cô, ngoan cố đến độ khiến Quý Hạ không thể bỏ qua cho được.

Trên thực tế cơ thể cô cũng không kháng cự như cô đã biểu hiện cho anh thấy, cô bé của Quý Hạ thậm chí đã hơi ươn ướt lúc hai gò bồng đào bị anh trêu chọc rồi, sau đó càng vì anh hành động “quá đáng” mà “tức nước vỡ bờ” thêm. Đâu phải chỉ mình Giản Trầm Tinh mới khao khát nếm vị tình dục sau những ngày họ không thể bên nhau, Quý Hạ cũng rất đồng ý với “thuyết tiểu biệt” nữa kìa. Nếu hôm nay không phải đi làm thì cô cũng chẳng biết liệu lúc mở mắt ra có “nhào” vào lòng anh ngay tức thì không nữa. Cái công việc đáng ghét này…

“Ừm…” Ngón tay Giản Trầm Tinh xâm lấn sâu hơn khiến cô phải ngưng dòng suy nghĩ. Dường như anh hơi ngạc nhiên trước sự trơn trượt trong đóa hoa của Quý Hạ, môi anh rời khỏi hai viên đậu đỏ, cứ thế xốc chăn lên và lột quần lót của cô ra xem xem sao.

Quý Hạ thấy hơi thẹn, cô nhấc tay che mắt, ngoảnh đầu sang một bên. Mà đóa hoa đột nhiên trần trụi trong không khí dường như cũng ngại ngùng trước ánh mắt nóng nảy của anh, hai mảnh trai ôm chặt lấy nhau che đi cung đường bí ẩn. Đáng tiếc, mất bò mới lo làm chuồng thì đã quá muộn rồi, dịch nhầy trong suốt dính trên cánh hoa đã bán đứng nàng chủ nhân, tỏ rõ chủ nó nói một đằng làm một nẻo đến mức nào.

Giản Trầm Tinh khẽ cười, khảy cửa mình ra làm lộ ra vườn hoa bí ẩn, lại nhét ngón tay vào bên trong một lần nữa: “Chỗ này của em đáng yêu thật đấy.” Anh nói, còn không quên nhấn mạnh hai từ “chỗ này” để cho cô biết cái chỗ đó rốt cuộc là chỗ nào. Cô cũng dứt khoát bất chấp hết mà dịch tay ra liếc anh rồi hờn dỗi hỏi: “Tại ai chứ hả?”

“Đương nhiên là tại…” Anh đâm sâu thêm một chút, nhẹ nhàng đưa đẩy, ngón cái ấn lên h oa huy*t đã đỏ rực, “Cái đồ đáng ghét Quý Hạ chứ ai, bằng không anh đã “bịt” hồ nước này từ lâu rồi.”

Quý Hạ hưởng thụ những cơn khoái cảm bàn tay anh mang lại, gương mặt cô ửng hồng, cô dịu giọng xin anh: “Trầm Tinh, nhanh lên đi…”

Anh không thèm nghe lời cô đâu nhé.

Giản Trầm Tinh rời tay khỏi cô bé của cô nhưng không rút hẳn ngón tay kia ra mà lại thong thả khuấy thật nhẹ bên trong cung đường đó, tóm lại là anh cứ không chịu cho cô được “sung sướng”. Quý Hạ cứ sắp lên tới đỉnh thì anh lại khuấy chậm lại, đè cơn thăng hoa của cô xuống.

Quý Hạ chĩa ngón chân vào bụng anh, nói với giọng đầy bất mãn: “Anh hư quá.”

Anh hơi nhếch môi, cởi quần lót cô xuống tới tận cổ chân, rồi lại ném quần lót của mình sang một bên, đeo bao cao su anh đã chuẩn bị từ trước vào.

Sau đó nữa, anh hơi dùng sức mà đặt chân cô lên vai trái của mình. Tay trái anh giữ chặt lấy khuỷu chân cô để nó không rơi khỏi vai, tay phải thì cầm ngọc hành để đâm vào sâu trong đào nguyên. Bất kể là cô bé của cô hay cậu nhỏ của anh đều cực kỳ hài lòng với lần gặp mặt này nên mơi đó mà chúng đã vội vàng ôm chặt lấy nhau. Giản Trầm Tinh chậm rãi đưa đẩy, thỉnh thoảng nghiêng đầu hôn hôn cẳng chân trắng nõn của Quý Hạ, tay phải đôi lúc gãi gãi eo cô khiến cô thấy hơi buồn buồn.

“Thật không ngờ Giản Trầm Tinh trong truyền thuyết lại là đồ háo sắc đến thế.” Cô chế nhạo chuyện anh bắt cô “tập thể dục buổi sáng”.

“Giản Trầm Tinh mà cấm dục thì người muốn khóc sẽ là em đấy.” Anh đang nói thì chợt đồng hồ báo thức của Quý Hạ vang lên, “Em xem đi, giờ mới là giờ phải rời giường này, mình còn nhiều thời gian lắm.”

“Gì cơ? Anh… Á” Cô còn chưa kịp trách móc thì đã bị anh chạm mạnh đến nỗi bật dậy, rồi lại nằm phịch xuống giường.

“Thả lỏng chút nào, cưng. Cô bé của em cắn anh chặt thế, anh không tìm thấy điểm G thì tí nữa lỡ có trễ làm thật em cũng đừng có trách anh đấy.” Tay anh cầm cổ chân cô, miệng thì nói thế nhưng ngọc hành cứ không ngừng đâm vào điểm G của Quý Hạ, thật đúng là nói một đằng làm một nẻo.

Quý Hạ vốn dĩ đã cứ bồi hồi bên đỉnh thăng hoa, giờ phút này bị anh trêu đùa quá sức như thế rốt cuộc cũng không chịu nổi, ngón chân cô cuộn tròn lại, đầu cứ nâng lên hạ xuống không ngừng, cô rên rỉ từng tiếng yêu kiều, lên tới đỉnh trong hơi thở dồn dập.

Giản Trầm Tinh bị thứ dịch trong suốt ấm áp kia xối một hồi, lại chịu những lần co rút của động đào nguyên, trước mắt anh còn là gương mặt thất thần của Quý Hạ đang trong cơn say sưa, ba thứ đó kết hợp lại khiến anh chẳng mấy chốc đã bắn.

Anh nằm trên người cô, phần ngực phập phồng hơi thở của cả hai dán sát lấy nhau, ai nấy cũng ướt đẫm mồ hôi.

Chờ đến khi hơi thở đã có phần thong thả, Quý Hạ lại chợt nghe thấy anh dịu giọng nói: “Quý Hạ, anh yêu em.”
Bình Luận (0)
Comment