Nhất Thời Thoáng Qua - Giang Hải Ký Dư Sinh

Chương 47

Buổi tối, trên đường về nhà Quý Hạ thương lượng với Giản Trầm Tinh: “Tuần sau một người bạn cấp ba của em phải đi công tác ở gần đây, em muốn mời bạn em về đây ở tạm, có được không anh?”

Giản Trầm Tinh liếc cô: “Nam hay nữ vậy?”

“Nữ chứ, anh nghĩ vớ vẩn gì thế, em nào dám “dẫn giai về nhà”?”

Anh bật cười, khẽ e hèm như khen cô: “Em biết thế là rất tốt.” Mới bổ sung thêm, “Đến nhà mình ở cũng được nhưng phải dọn phòng cho khách đã, phòng đấy sắp thành nhà kho mất rồi.”

“Ừm. Em đang nghĩ nhân lúc này dọn phòng cho khách luôn, lỡ như về sau lại có khách tới ngủ qua đêm thì hơi bất tiện.”

“Em cứ quyết định là tốt rồi.”

Hai người trò chuyện liên miên, Giản Trầm Tinh bình thản lái xe hòa chung với dòng xe đông đúc, chẳng bao lâu hai người họ đã về tới nhà.

Thật ra hôm nay là ngày kỷ niệm một năm tròn hai người yêu nhau.

Giản Trầm Tinh thì không nhớ rõ, nhưng Quý Hạ vĩnh viễn không thể quên rằng, cái đêm hè năm trước ấy, người cô yêu đi về phía cô, ôm cô, hôn môi cô.

Cảm giác tâm nguyện được thực hiện thật rất đáng giá được khắc ghi.

Nhưng Quý Hạ cũng không tính nhắc Giản Trầm Tinh.

Chẳng hiểu sao cô hơi thích cảm giác mừng thầm khi giữ bí mật nhỏ trong lòng —— nhất là bí mật về hai người họ. Cho nên cô nấu rất nhiều món cho bữa tối. May mà mấy bữa trước họ vừa mua sắm xong, tủ lạnh đã được chất đầy nên cô mới có cơ hội thỏa mái phát huy “sở trưởng”.

Đầu tiên Quý Hạ vo gạo cắm cơm, sau đó lấy một cái nồi làm sườn non chiên giấm đường, nhân lúc còn đang chưng sườn bèn thái một ít thịt và dưa chuột mộc nhĩ linh tinh vào làm đĩa rau trộn, lại vớt tôm ra bóc vỏ. Chờ khi món tôm bóc vỏ đã xong, cô nhìn sườn non rồi quyết định đổ thêm nước chưng tiếp, bản thân thì quay đi thái thịt ba chỉ.

Giản Trầm Tinh tựa vào cửa phòng bếp nhìn cô bận rộn, anh nghi ngờ hỏi: “Hôm nay là ngày gì vậy? Sao em lại nấu nhiều món thế này?”

Tiếc rằng, bởi tiếng dầu sôi, dao va vào thớt khi thái thịt, cộng thêm tiếng máy hút mùi réo lên ong ong mà Quý Hạ căn bản không hề nghe thấy anh nói gì —— hay nói cách khác, cô không hề biết anh đang ở trong bếp.

Anh đành đi tới phía sau cô, chạm bàn tay hơi lạnh vào vành tai Quý Hạ định hỏi lại, thế nhưng ——

“Á!” Quý Hạ đang chuyên tâm xào rau sợ đến thét lên, suýt nữa ném bay cả chảo. Cô giật mình huých khuỷu tay về sau, giận dữ nói: “Anh làm em sợ gần chết!”

Đột nhiên Giản Trầm Tinh đã hiểu cái tâm lý “thích ai thì phải bắt nạt người ấy” rất hư hỏng.

“Có phải anh đói rồi không?” Quý Hạ xào rau tiếp, cô nói to hơn để anh nghe thấy, “Đói thì anh ăn trước đi, cơm được rồi mà.”

Ăn cơm một mình thì có nghĩa lý gì đâu? Anh ôm eo cô, lẩm bẩm nói: “Không đâu, chờ ăn với em.”

“Vậy anh đi sắp chén đũa trước đi, cũng gần xong rồi.” Quý Hạ bỏ thêm gia vị, lại thêm gia vị cho vừa miệng mới nhướn mình lấy đĩa đựng thịt.

Đồ ăn đã bưng lên bàn, sườn non bên kia chắc cũng được rồi, Quý Hạ vặn lửa lớn cho cạn nước, chỉ một lát sau đã bưng đĩa sườn ra ngoài.

Hai người ngồi đối diện nhau, Giản Trầm Tinh lại hỏi: “Sao bữa này phong phú vậy em?”

Quý Hạ chỉ đáp: “Đột nhiên em có hứng thôi.” Dẫu Giản Trầm Tinh vẫn còn do dự nhìn cô.

Quý Hạ gắp một miếng sườn non vào chén anh, giục: “Anh mau ăn đi, lỡ nguội mất.”

Nên anh đành phải thôi nghĩ ngợi mà ăn uống thỏa thích.

Bởi mất nhiều thời gian chuẩn bị nên giờ ăn cơm trễ hơn bình thường rất nhiều, lại vì ăn quá no mà hai người đã hơi gật gù. Thực tình, trong kế hoạch của Quý Hạ vốn có tiết mục “làm tình” nhưng lúc này cũng đành bỏ ngỏ. Tuy vậy, chỉ cần Giản Trầm Tinh ở bên thì ngày kỷ niệm này cũng đủ khiến cô thỏa mãn rồi.

Sau khi tắt đèn, cô quyến luyến hôn anh: “Em yêu anh, Trầm Tinh.”

Hy vọng năm sau, năm sau nữa, mỗi năm về sau, anh đều sẽ ở bên em, Quý Hạ lẳng lặng nói thêm.

Giản Trầm Tinh cười, hơi thở của anh phả vào gương mặt cô. Rồi sau đó, anh chạm nhẹ lên gò má cô.

“Anh cũng yêu em.”
Bình Luận (0)
Comment