Nhặt Tiểu Nha Hoàn Làm Vương Phi

Chương 43



Lương Giai Mộc ban đầu không hề chu tâm đến, vừa rồi trong lúc chuẩn bị rời khỏi ao nước lớn thì bên truyền tới tiếng động lạ. Hiện tại ở rừng sâu hoang vắng này, thú rừng đặc biệt nhiều nên cũng khó tránh được gây ra nhiều tiếng động. Nhưng nàng vẫn là nghe ra được đây không phải tiếng động của thú rừng tạo ra mà là tiếng ngân khẽ của một người.

Nàng trong lòng sinh ra nghi ngoặc không thôi, không biết phía trước là kẻ nào, ẩn nấp ở đấy để âm thầm theo dõi nàng sao? Sau khi thấy người phía trước không có bất kì phản ứng gì tiếp theo. Lương Giai Mộc không vội bứt dây động rừng, sợ hắn sẽ chạy thoát. Nàng di chuyển từ bước, theo hướng phát ra tiếng động mà đi đến.

"Ngươi là thuộc hạ của ai? Theo dõi ta từ lúc nào?"

Quả như nàng suy đoán, phía gốc cây lớn kia là thân ảnh của một nam nhân đang âm thầm ẩn nấp nơi đó. Hắn trên người mặc áo giáp của quân lính, đầu đội mũ sắc, một tay đang giữ chặt cánh tay còn lại của mình. Sắc diện trên gương mặt có phần tái nhợt, vừa nhìn thấy nàng bước đến ánh mắt đầu tiên của hắn là bất ngờ sau đó liền thu liễm đi, giọng nói thều thào.

"Cô nương, ta là quân lính nhận mệnh tuần tra xung quanh nơi này. Không may đi ngang qua đây bị rắn độc cắn vào tay."

Lương Giai Mộc quan sát từng cử chỉ của hắn thật tỉ mỉ, đúng thật là trên cánh tay phải của hắn có một vết cắn nhỏ. Nhìn sắc diện của hắn hiện tại quả thật có dấu hiệu của việc trúng độc. Tên này thật sự là lính tuần tra sao?

"Ngươi vừa rồi theo dõi ta?"

"Ta không biết cô nương đang nói gì, ta hiện tại không còn sức lực, cô nương...có thể giúp ta được không?"

Nhìn tỉ mỉ đến đâu cũng không nhìn ra sơ hở của người này, từng lời nói của hắn không có vẻ gì là đang nói dối. Hắn thật chỉ vô tình đi ngang qua đây? Có phải hay không nàng cũng mặc kệ, hắn hiện tại bị rắn độc cắn trúng, sống hay chết còn chưa biết, tất cả là do số mệnh của hắn. Nghĩ đến đây nàng cũng cất bước rời đi.

"Cô nương khoan đi đã, cứu...cứu ta có được không? Cô nương sao lại thấy chết mà không cứu chứ."

Hắn sức lực suy giảm, nhân lúc nàng định rời khỏi đã nhanh tay nắm lấy một bên tay áo của nàng giữ lại. Giọng nói của hắn có phần thê lương đánh vào tâm lý của nàng, còn trưng bày ra nét mặt cầu cứu khẩn khiết.

"Cô nương...đừng đi mà."

"Ta với ngươi không quen biết...ta còn chưa biết ngươi có phải đang theo dõi ta hay không?"


"Cô nương...ta không phải kẻ xấu, theo dõi nữ nhân là chuyện không đứng đắn. Nếu cô nương không tin, thì cứ rời đi...ta chỉ đành chờ chết ở nơi này."

Lương Giai Mộc nhanh chóng kéo tay áo của mình ra khỏi tay của hắn, giọng điệu lạnh nhạt.

"Là do ngươi tự nói, ta đi trước."

"..."

Lương Giai Mộc quay lưng rời đi, trước khi bước đi không quên quan sát hắn một lần nữa. Nàng nhìn thấy ánh mắt hắn nhẹ rủ xuống, nét mặt có phần tuyệt vọng. Hắn ta quả thật không có vẻ gì là có ý xấu, nhưng đây không phải là chuyện liên quan đến nàng, đi trước thì hơn.

Nàng bỏ mặc hắn ở phía sau, quay lưng đi được vài bước thì liền thở dài một cái. Quay trở lại bước đến chỗ hắn, là do nàng sống cùng với Lý Lâm Ngọc lâu ngày cho nên mới bị tác phong của nàng ấy ảnh hưởng.

"Ngươi theo ta qua đây."

Lương Giai Mộc thấy hắn không mấy thuận lợi bước đi nên bất đắc dĩ giữ lấy một bên tay hắn, nàng dìu hắn bước đến hồ nước khi nãy.

"Ngươi ngồi ở đây trước."

"Được."

Nàng bước đến bên hồ dùng khăn tay của chính mình lấy nước lao qua vết thương trên tay hắn. Sau đó không kiên dè trực tiếp xé một miếng vải lớn trên y phục hắn, nàng cẩn thận cột chặt nơi cánh tay ngăn không cho độc tính lan nhiễm khắp cơ thể. Nàng theo kinh nghiệm của bản thân lúc trước theo sư phụ hành tẩu gian hồ, đi xung quanh tìm kiếm thảo dược giải độc. Quả nhiên cuối cùng cũng tìm thấy, trực tiếp giã nhuyễn đấp lên vết thương của hắn.

Mọi cử chỉ của nàng đều vô cùng thuần thục, hắn nhìn nữ tử đang không ngừng loay hoay chữa vết thương bên cạnh mình, ánh mắt hắn không hề chớp động. Hắn lần đầu tiên nhìn thấy nữ nhân đẹp đến như vậy, dung mạo của nàng không thể so sánh với phàm trần. Hắn hôm nay âm thầm tự mình vào rừng xem xét địa hình, đặc biệt là muốn sắp xếp một vài thứ cho trận thi đấu với Trấn An Vương ngày mai. Nhưng không ngờ tình cờ chứng kiến một màng bí mật kinh diễm thế này. Tiểu mỹ nhân trước mặt, hắn quyết sẽ có được.

Chuyện hắn bị rắn độc cắn là sự cố bất ngờ, đến hắn cũng không ngờ tới. Nhưng đối với nọc độc này hắn trong người vẫn có dự phòng thuốc giải được bào chế từ trước. Chỉ là hiện tại không muốn dùng đến, hắn tin nàng có thể trị thương cho hắn. Đây cũng là mưu tính để hắn tiếp cận nàng.

Hắn, không ai khác chính là thái tử Bắc Chu, Bắc Đường Thiên Kỳ.

"Này...ngươi còn muốn nhìn ta đến khi nào?"

Bắc Đường Thiên Kỳ bất ngờ bị ánh mắt sắc bén của nàng nhìn đến, lúc này mới chịu thu lại ý đồ trong lòng.

"Cô nương tên là gì?"

Lương Giai Mộc dùng khăn tay buộc lại vết thương trên tay hắn. Ánh mắt không hề nhìn hắn một cái, cũng không quan tâm đến câu hỏi của hắn, chỉ nhàn nhạt nói.

"Được rồi...trước mắt sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Ta đi trước đây."

Nàng dứt khoát đứng lên, nhẹ phủi hai lòng bàn tay. Hiện tại cũng đã đến lúc hẹn gặp Vũ Thiên Hàn, chắc hắn cũng đã đợi nàng được một lúc rồi. Nàng phải nhanh chóng đi đến phía sau núi tìm gặp hắn.

"Cô nương khoan đi đã, ta còn chưa báo đáp ân tình của nàng..."

"Không cần..."

Bắc Đường Thiên Kỳ đưa mắt nhìn theo bóng lưng của người phía trước. Nàng đến cuối cùng cũng rời khỏi không hề để ý đến hắn dù chỉ là một cái liếc mắt. Đây là lần đầu tiên hắn thấy có nữ nhân đối dung mạo của hắn lại vô cảm như vậy. Nàng đúng thật là rất đặc biệt, hắn cảm thấy chuyến đi lần này đến Nam Cung quốc vô cùng xứng đáng. Đến khi quay về nhất định phải mang nàng về cho bằng được.

Một lúc sau từ phía đằng xa có vài tên hắc y nhân hướng đến chỗ hắn bẩm báo.

"Thái tử, mọi chuyện đã sắp xếp ổn thỏa. Trấn An Vương nhất định sẽ không tránh khỏi cạm bẫy lần này của chúng ta."

"Tốt lắm, bổn thái tử không tin trận thi đấu ngày mai ta sẽ không thắng nổi Nam Cung Dạ."


~~~

Lương Giai Mộc men theo lối đi nhỏ cuối cùng cũng đến phía sau ngọn núi. Quả nhiên vừa đến đã nhìn thấy từ phía xa Vũ Thiên Hàn đang đứng ở đó đợi nàng.

"Đồ nhi...ta đến rồi."

Vũ Thiên Hàn nghe thấy tiếng nói quen thuộc mà hắn đã chờ đợi rất lâu thì biết ngay là nàng đã đến. Hắn trong lòng cảm thấy an tâm, vui vẻ ra mặt.

Dưới ánh trăng sáng huyền ảo, Vũ Thiên Hàn vận bạch y thanh nhã, tà áo bay nhẹ trong gió. Hắn quay mặt về phía nàng, trên môi nở nụ cười ôn nhu đẹp đến tiêu hồn.

"Sư phụ, người đến rồi."

"Ta có một chút việc nên mới đến trễ, ngươi chờ lâu rồi sao?"

Vũ Thiên Hàn nhìn thấy trên trán nàng có phần ẩm ướt. Nàng chắc chắn vừa rồi là vì gấp rút chạy đến đây để gặp hắn. Hắn cũng không nghĩ nhiều trong vô thức lấy khăn tay trong người từng chút điểm nhẹ trên trán nàng.

"Thấy người đến ta rất vui, chờ một chút cũng không sao?"

Lương Giai Mộc nhận thấy hành động này của hắn có điểm khác lạ, không khí này có phần gượng gạo. Cho nên nàng nhẹ lùi về phía sau một bước, giọng điệu lúng túng.

"Để ta tự làm đi...ngươi như vậy, sư phụ ta đây nhìn không quen."

Vũ Thiên Hàn nhìn ra được nàng đối với hành động này của hắn có phần bày xích. Là trách hắn không kiềm chế được nên quá vội vàng rồi, trước mắt quan hệ giữa nàng và hắn vẫn là tình sư đồ. Hắn vẫn nên từ chút một cẩn thận biểu đạt tình cảm, tránh để nàng vì vậy mà trở nên xa lánh hắn.

"Là đồ nhi muốn bày tỏ lòng hiếu thuận với sư phụ, người thấy đồ đệ này có tốt không?"

Lương Giai Mộc cuối cùng cũng cảm thấy bầu không khí thoải mái hơn rồi. Tên này đúng thật là bày lắm trò. Nàng không câu nệ, trở lại thái độ vui vẻ như thường ngày.

"Ta thấy trong lòng ngươi là vì nôn nóng học võ công độc môn của ta thì đúng hơn."

Vũ Thiên Hàn không muốn chối bỏ, chỉ đành tươi cười gãi đầu.

"Bị sư phụ đoán trúng rồi."

Lương Giai Mộc bị bộ dáng này của hắn làm cho phì cười. Nàng đâu hay rằng tâm tư của người đối diện đang rất hỗn độn, ẩn sâu trong lòng hắn có một thứ gọi là đau lòng. Hắn đến cùng chỉ biết gượng cười che giấu, không biết chính mình làm như vậy có đúng hay không.

"Được rồi...chúng ta mau đi theo. Về phần võ công kia ta hứa sẽ truyền dạy hết cho ngươi, yên tâm."

"Được...chúng ta đi thôi."

"Các người đứng lại."

Tiếng nói này? Lương Giai Mộc vừa nghe đến thì trong lòng đã thầm than, ông trời ạ~ tốt nhất là nàng đã nghe nhầm rồi đi.

"Lương Giai Mộc, nàng không mau đứng lại cho bổn vương."

Nàng tinh thần như muốn sụp đổ hoàn toàn, sao lại là hắn được chứ? Sớm không đến muộn không đến lại xuất hiện đúng lúc nàng sắp trốn đi. Nàng lấy hết can đảm quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy gương mặt xám xịt, mây giăng mù mịt của người nào đó.

"HìHì, Vương Gia...chào ngài. Lâu rồi không gặp, ta có việc phải đi trước. Có rảnh sẽ tìm ngài uống trà."

Nàng vừa nói dứt câu không đợi phản ứng của Nam Cung Dạ, đã nhanh chóng ra hiệu cho Vũ Thiên Hàn mau chóng rời đi. Phía sau lưng đồng thời cũng nghe tiếng thấy gầm thét giận giữ của hắn.

"Lương Giai Mộc."


Tiếng của hắn gọi tên nàng theo chốn rừng núi mà vang vọng, có khác gì so với tiếng từ địa ngục vọng lên chứ. Âm thanh mang theo sát khí âm lãnh đến rợn người. Lương Giai Mộc sợ hãi lui về nấp phía sau lưng của Vũ Thiên Hàn.

Hành động này của nàng trái lại còn làm cho Nam Cung Dạ tức điên lên. Hắn sau khi đến Lâm Sơn liền đến gặp nàng, không ngờ tìm xung quanh cũng không nhìn thấy người. Trong lòng hắn nhớ đến một việc, âm thầm đi theo Nam Cung Thiên Hàn đến đây. Không ngờ mọi sự nghi ngờ của hắn đều đúng cả, nàng và lục hoàng tử quả nhiên có qua lại với nhau. Tất cả mọi hành động vừa rồi của nàng và hắn ở nơi này toàn bộ đều được Nam Cung Dạ thu hết vào tầm mắt.

"Nàng bước qua đây cho bổn vương..."

Lương Giai Mộc nhìn sắc diện của hắn hiện tại có ngốc mới bước qua đó để hắn một chưởng đánh chết nàng.

Vũ Thiên Hàn lúc này không thể không lên tiếng, không hề che giấu đi khí tức trên người.

"Hoàng thúc, đây là chuyện giữa ta và nàng, người không có lý nào lại can thiệp vào."

Nam Cung Dạ ấn đường nhíu chặt, nhìn nàng đang ở phía sau lưng nam nhân khác trốn tránh hắn. Nàng rốt cuộc là muốn ép hắn đến phát hỏa hay sao. Hắn đưa ánh tựa dao sắc nhìn thẳng vào Vũ Thiên Hàn.

"Ta không thể can thiệp vào sao ư...Vương Phi của bổn vương cùng nam nhân khác cao bay xa chạy. Bổn vương như thế nào không can thiệp vào."

Vương Phi? Hoàng thúc nói như vậy là có ý gì. Sư phụ từ lúc nào đã là vương phi của Trấn An Vương.

Lương Giai Mộc bấy giờ không nhịn được nữa mới lên tiếng đáp trả.

"Ta cùng nam nhân khác cao bay xa chạy khi nào, chỉ là muốn...rời khỏi đây tạm thời thôi. Ngài đừng nói quá lên như vậy chứ."

"Nàng còn dám trách bổn vương, nàng đã là nữ nhân của Trấn An Vương ta còn muốn hồng hậu xuất tường."

Vũ Thiên Hàn nghe đến đây sắc mặt đã đại biến, hai tay siết chặt thành nắm đấm. Hắn trực tiếp không khiên dè nắm lấy tay của Lương Giai Mộc, ánh mắt kiên định nhìn nàng.

"Sư phụ đừng sợ, chúng ta đi thôi."

Lương Giai Mộc cảm nhận được phía trước mặt, người nào đó đã vận nội khí cường đại chuẩn bị xuất ra chưởng lực mạnh mẽ.

"Thiên Hàn...cẩn thận."

(Anh nhà khi ghen rất đáng sợ nhé, lu giấm lớn lâu năm ấy mà. Lại thấy tội cho nam phụ thế nhỉ )

\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_

**Cảm ơn các bạn đã theo dõi truyện, đó là động lực cho mình hoàn thành**.

**Mình sẽ cố bão, chapter sau khá là gay cấn nè**.




Bình Luận (0)
Comment