Nhặt Tiểu Nha Hoàn Làm Vương Phi

Chương 63



Khi trở lại Trấn An Vương phủ, trời bên ngoài đã bắt đầu sẫm tối. Trang quản gia nghe tiếng xe ngựa ở trước cửa lớn liền biết vương gia đã trở về cũng nhanh chóng chạy ra tiếp đón. Các hạ nhân đi lại xung quanh khuôn viên lúc này cũng hay tin nên đừng lại công việc đang làm, đứng nghiêm người cung kính nép sang một phía. Vương Gia thật sự đã trở về nhưng lần này còn mang theo một nữ tử khiến bọn họ đều trố mắt nhìn không thôi.

Nam Cung Dạ từ khi bước xuống xe ngựa đã trực tiếp bế nàng trên tay, trên môi nở nụ cười tiêu sái thẳng tấp đi một đường hướng về phía phòng ngủ của hắn.

Cảm nhận được ánh mắt của nhiều người nhìn mình làm cho Lương Giai Mộc có phần xấu hổ. Nàng lần đầu tiên gọi là đường đường chính chính dùng bộ dạng thật của mình để bước vào Trấn An Vương phủ thì cũng không nên bị người khác bế vào một cách mờ ám vậy chứ.

Lương Giai Mộc nép mặt vào ngực hắn thầm nói nhỏ.

"Vương Gia, bỏ ta xuống trước đi."

"Mộc Nhi ôm chặt bổn vương một chút, chúng ta sắp đến rồi."

"Ngài mang ta đi đâu vậy, hướng này...không lẽ là..."

Nam Cung Dạ cười ám dụ hai tay bế chặt nàng, trực tiếp đạp cửa phòng bước vào bên trong. Sau đó thuần thục đặt nàng ngồi trên bàn gỗ, trên tay ra chưởng lực đóng sầm cửa lại.

Lương Giai Mộc bất ngờ trước động thái nhanh đến chống mặt này của hắn. Lúc này mới nhận ra chính mình sắp sửa biến thành thỏ con trong hang sói. Trên sóng lưng vừa kịp truyền đến cảm ớn lạnh thì trên môi đã bị hắn khóa chặt. Nàng nhớ lại nụ hôn lần trước thì trong lòng sinh ra ảo não, hắn lần nào cũng vậy cứ xem môi nàng là mồi ngon mà nhấm nháp rất lâu mới chịu rời bỏ. Hại nó sưng đỏ không ít, lần này xem ra cũng không khác gì nha...

Đúng thật như nàng nghĩ, Nam Cung Dạ đối với môi ngọt ngào của nàng đã bị nghiện không dứt được. Hắn dạo đầu vẫn là ôn nhu nhẹ nhàng thưởng thức nhưng rất nhanh liền cảm thấy chưa đủ chuyển sang tham luyến mạnh mẽ chế trụ cánh môi đỏ mọng kia. Hại Lương Giai Mộc càng lúc càng thiếu đi dưỡng khí, hơi thở trở nên dồn dập nên quay đầu né tránh nhưng tất nhiên là không thành công rồi. Nàng khó nhọc định mở miệng nói lời kháng nghị thì liền bị sập bẫy, Nam Cung Dạ ánh mắt gian trá như chờ được thời cơ thích hợp lập tức xâm chiếm vào bên trong khoang miệng nàng.

Lương Giai Mộc ngớ người, tim đập mạnh liên hồi hai mắt mở lớn. Kiếp trước nàng cũng chưa từng nếm trải qua cảm giác xa lạ này, thỉnh thoảng chỉ nhìn thấy trên phim ảnh loại cách hôn như thế này thì đã đỏ tai tía mặt rồi. Thầm cảm thán cổ đại cũng quá tân tiếng. Nàng không biết Nam Cung Dạ là làm theo bản năng hay học được ở đâu lại muốn đem cái cách thức này thực hành. Nhưng điều nàng biết rõ nhất là hắn rất vụng về nha. Không giống với cái gì hình ảnh nụ hôn tinh tế mà nàng đã nhìn thấy, hắn hiện tại ngược lại chính là bừa bãi tàn sát mà.

Nam Cung Dạ mê luyến du tẩu khắp môi nàng, hắn nhìn thấy gương mặt nàng đã nhiễm một tầng sắc đỏ đẹp đến mê hồn. Đuôi mày liễu khẽ nhíu, cả cơ mặt lộ rõ vẻ căng thẳng, nàng vì không kịp thích ứng thoạt nhìn có vài phần rất khả ái. Nàng bày ra bộ dáng như vậy không trách được hắn càng bị nàng cuốn hút mãi không buông.

Lương Giai Mộc ý thức được bàn tay của hắn từ trước luôn đặt ở eo nàng thì lúc này bắt đầu không thành thật từ chút một mà di chuyển. Cách lớp y phục trên người nàng có thể cảm nhận được cổ nhiệt nóng từ tay hắn truyền đến di chuyển dọc theo chiếc lưng mảnh khảnh. Sau đó lại từ phía lưng nàng di chuyển đến giữa thắt lưng nhỏ, chưa kịp định thần thì nơi đó đã được tháo mở ra.


Nam Cung Dạ đã chịu rời khỏi môi nàng nhưng thay vào đó rất nhanh cởi ra ngoại bào trên người nàng, ôm nàng đến bên giường lớn.

Lương Giai Mộc cả kinh trước hành động này của hắn, nàng tất nhiên là biết hắn tiếp theo muốn làm cái gì. Trong lòng tim đập mãnh liệt, không nghĩ hắn hiện tại lại...

Nàng hai tay cảnh giác che trước người, hai mắt mở to nhìn hắn.

"Vương Gia...không được."

Nam Cung Dạ hơi khàn giọng nói.

"Không được cái gì chứ...?

Lương Giai Mộc động thái lúng túng, định bỏ chạy xuống giường nhưng đã bị bắt lấy đẩy nàng ngã xuống giường đệm.

"Ta...ta và ngài còn chưa..."

Lương Giai Mộc chưa nói hết thì phía cánh mũi đã bị hắn điểm nhẹ, sau đó là nghe được tiếng cười trêu chọc của hắn.

"Mộc Nhi của ta đang nghĩ gì trong đầu vậy, hửm."

Nàng ngại ngùng chớp chớp mắt, nói thật khẽ.

"Ngài còn hỏi ta..."

Nam Cung Dạ phì cười, hôn nhẹ lên trán nàng sau mới nằm xuống bên cạnh ôm lấy nàng, giọng thủ thỉ dịu ngọt.

"Bổn vương mấy đêm rồi chưa chộp mắt, hiện tại chỉ muốn ôm nàng ngủ ngon một giấc. Mộc Nhi không đồng ý sao?"

Lương Giai Mộc thở phào, sao không nói rõ chứ hại nàng lúc nãy đã khẩn trương không ít.

"Chỉ...chỉ vậy thôi sao?"

Nam Cung Dạ nhìn nàng ám muội.

"Mộc Nhi ngoan, sớm gả cho ta nhanh một chút đến lúc đó sẽ theo ý nàng."

Lương Giai Mộc đỏ mặt vội vàng chối bỏ.

"Ý ta không phải như vậy, ngài..."

Nam Cung Dạ ôm nàng vào lòng phì cười.

"Được rồi, ta đùa nàng thôi. Nhìn nàng xem mặt đã chín đỏ cả rồi. Lần đó không phải còn mạnh miệng nói muốn cướp sắc bổn vương sao."

Nàng cười gượng gạo, không ngờ hắn còn nhớ cả chuyện này.

"Chuyện cũ rồi, đừng nhắc lại nữa. Lúc đó là vì ta cho rằng ngài đoạn tụ nên..."

"Hửm..."


"Hụ...hụ, ngài mệt mỏi như vậy thì mau ngủ sớm đi."

Nam Cung Dạ kéo chăn đắp cuộn kín lên người nàng, sau đó hắn cũng không ngần ngại xem nàng như chăn mà ôm lấy. Tâm tình vô cùng tốt nhưng giọng điệu có chút không cam lòng.

"Như vậy nàng có thể an tâm ngủ rồi. Bổn vương thật muốn mau chóng thành hôn với nàng, đến lúc đó mỗi tối đều có thể ôm người nàng ngủ ngon giấc rồi."

Lương Giai Mộc nghe những lời này trong lòng truyền đến một cảm giác ấm áp. Hắn cũng rất quân tử nha, sợ nàng e ngại nên cách một lớp chân dày mà ôm lấy nàng. Có ai ngờ được Trấn An Vương uy nghiêm lạnh đạm bậc nhất nhưng lúc này tính khí lại như trẻ con đáng yêu thế kia.

"Ta nghĩ chuyện đó sẽ rất khó khăn lắm đây..."

Nam Cung Dạ đang nằm yên bắt ngờ nhô đầu lên nhìn nàng.

"Nàng đã hứa thì không được đổi ý."

Lương Giai Mộc thấy hắn gấp gáp nên giải thích thêm.

"Ý ta là muốn nói là chuyện thái hoàng thái hậu, bà ta không phải là người dễ đối phó."

"Chỉ cần nàng chịu gả cho bổn vương là đủ rồi, hơn nữa ta tin, Mộc Nhi giỏi như vậy sẽ không làm khó được nàng."

Lương Giai Mộc liếc mắt nhìn hắn.

"Ngài đề cao ta quá rồi, dù gì người ta cũng là đệ nhất tài nữ nhị công chúa Bắc Chu. Ngày mai cùng nàng ta thi đấu thật không nắm chắc được mấy phần thắng."

"Nương tử cũng biết sợ sao?"

Lương Giai Mộc không nghĩ ngợi, trong vô thức thật tâm nói ra.

"Sợ, tất nhiên là sợ không giành được ngài rồi."

Nam Cung Dạ nghe thấy trong lòng vui như được mùa, nàng đúng thật đã lay chuyển toàn bộ tâm ý hướng về hắn. Hắn cảm động muốn rơi lệ, đời này có duyên gặp được nàng, nàng còn bằng lòng ở bên cạnh hắn là chuyện may mắn nhất của đời hắn.

"Nàng an tâm, cuộc thi tài ngày mai vốn dĩ không cần thiết. Dù nàng có thắng hay thua thì phu quân của nàng đã định sẽ là bổn vương. Cho nên nàng không cần phải tranh giành làm gì."

Lương Giai Mộc phì cười thành tiếng, hắn từ lúc nào lại phô trương như vậy rồi.

"Ngài không sợ ngày mai ta sẽ làm ngài mất hết mặt mũi hay sao, ta ngoài đánh đấm thô lỗ ra thì không nắm chắc hơn nàng ta thứ gì."

"Có một thứ..."

"Là cái gì?"

"Chính là chuyện bổn vương yêu thích nàng."

"Xì...ngài thật là."

Lương Giai Mộc không biết nên nói lời nào với người quá mức bá đạo này. Nhưng trong lòng lại ẩn ẩn vui vẻ, hắn nói cũng không sai đi. Nàng trước đây ngoài việc yêu thích muốn kiếm thật nhiều bạc ra thì hiện tại có một việc làm cho nàng để tâm hơn rồi. Ngày mai bằng bất kì thủ đoạn nào cũng muốn chiến thắng, sẽ không để hắn phải khó xử. Không hiểu sao đối với tương lai trong lòng nàng lại có một dự cảm không tốt, trước giờ linh cảm của nàng luôn đúng. Nên chỉ mong lần này sẽ không linh ứng.

"Ngài nghĩ xem ngày mai sẽ thi tài những gì...?


"..."

Lương Giai Mộc không nghe thấy hắn đáp trả thì nhẹ nhìn sang bên cạnh đã thấy Nam Cung Dạ mệt mỏi ngủ từ khi nào không hay, hơi thở đều đặn phả lên cổ trắng nhỏ của nàng. Hắn đúng thật mấy ngày qua vì nàng mà hao tổn không ít sức lực mới bất giác ngủ thiếp đi như vậy. Lần này đúng là lỗi của nàng mà.

"Dạ Dạ thật xin lỗi chàng."

Nàng không dám cử động mạnh sợ sẽ làm hắn thức giấc, âm thầm nhìn ngắm ngũ quan tinh xảo của người đối diện rồi thầm cảm thán trong lòng. Bộ dáng lúc ngủ say này của hắn thật dễ khiến người khác hóa thành sắc nữ mà. Lương Giai Mộc nhìn một hồi lâu cũng từ từ nhắm mắt lại chìm vào trong giấc ngủ. Được một lúc lâu trong cơn mơ Lương Giai Mộc mơ hồ cảm giác được một bên góc chăn ấm bị sốc lên, sau đó có một vòng tay ấm áp hơn ôm nàng vào ngực. Hương thơm quen thuộc dễ chịu cứ thế mà nhàn nhạt nơi đầu mũi làm nàng an tâm ngủ ngon giấc.

Sáng hôm sau...

Bên ngoài mặt trời đã sáng tỏ, hạ nhân từ sớm đã bắt đầu làm việc theo phân vụ của mình. Tiếng bước chân đi bên ngoài không ngừng vang lên, cộng với tiếng chim hót đồn dập làm Lương Giai Mộc bị đánh thức. Nàng mệt mỏi mở ra đôi mắt ngáy ngủ, nhìn ánh nắng bên ngoài mới kịp cả kinh đứng bật dậy. Nàng sao lại thức giấc trễ như vậy. Hôm nay còn phải vào hoàng cung thi tài, đến trễ sẽ không hay. Lúc này từ bên ngoài cửa đã thấy Nam Cung Dạ bình thản bước vào bên trong.

"Nương tử nàng dậy rồi, chúng ta cùng nhau dùng bữa sáng đi."

Lương Giai Mộc gấp rút bước xuống giường, dựa vào sắc trời lúc này đoán biết nàng thức dậy có phần trễ nảy rồi. Hắn như thế nào lại bình thản như vậy, phải mau chóng chuẩn bị vào cung mới phải.

"Sao ngài không gọi ta thức dậy sớm một chút."

"Buổi sáng khí trời nhiễm lạnh, ta không nỡ để nàng rời giường quá sớm."

"Haiz...ngài thật là."

Hắn trên môi cười tươi vui vẻ, gọi người chuẩn bị y phục cho nàng từ sớm. Hắn thấy nàng loay hoay gấp gáp liền bước đến xoa đầu nàng trấn an.

"Không phải ta đã nói rồi sao, trận thi đấu hôm nay dù nàng có không đến thì bổn vương vẫn có cách dung túng cho nàng. Nên nàng cứ yên tâm không cần lo, cứ xem trận thi tài hôm nay là một cuộc dạo chơi là được, nghe rõ chưa?"

Lương Giai Mộc tuy trong lòng đã có chủ ý riêng nhưng vẫn vui vẻ gật đầu.

"Được rồi, ta phải trang điểm chuẩn bị một chút, ngài ở bên ngoài đợi ta được không?"

"Mộc Nhi như vậy vẫn xinh đẹp, hay là không cần trang điểm nữa tránh để bọn nam nhân đáng hận kia nhìn nàng đến không thể rời mắt."

Lương Giai Mộc đưa ánh mắt tinh quái nhìn hắn.

"So tài thắng hay không về sau sẽ rõ, nhưng trước hết phải thật xinh đẹp. Lấy dung mạo này bước đầu đè bẹp Bắc Đường Thanh Di tự cao kia."

Nam Cung Dạ lắc đầu mỉm cười, này đúng thật là có ý nghĩ rất đặc biệt, trong lòng hắn vẫn tin rằng lần so tài hôm nay Mộc Nhi của hắn sẽ chiến thắng.






Bình Luận (0)
Comment