Nhặt Tiểu Nha Hoàn Làm Vương Phi

Chương 99



Nam Cung Dạ buồn bực ngồi trong thư phòng đọc sách, nhiều ngày nay tâm tình của hắn vô cùng tệ.

Đã nửa ngày trôi qua mà đến cả một trang sách hắn cũng chưa đọc xong, trong đầu không ngừng tính tới tính lui, thấp thỏm không yên.

Từ sau ngày nàng rời đi thì hôm nay đã được 27 ngày rồi, nhưng tại sao vẫn chưa quay lại.

Hắn vì nóng lòng mà nhiều ngày trước đã âm thầm phái thuộc hạ đến Đông Vũ quốc tìm kiếm tin tức của nàng.

Nhưng tuyệt nhiên đến nay vẫn chưa nhận được bất kì tin tức nào báo về.

Hắn hiện tại đang lo lắng sợ rằng nàng gặp phải chuyện gì đó.

Hiện tại cảm thấy hối hận vì ngày đó không cương quyết đi cùng nàng.

Một ý nghĩ khác lại bất chợt phát sinh trong đầu hắn "nàng không phải lại ôm Tiểu Bảo chạy trốn rồi chứ?"
"Bẩm vương gia, thuộc hạ có việc muốn bẩm báo."
"Ngươi vào đi."
Tần Luân bước vào trong, cung kính nói.

"Vương Gia, hoàng thượng cho thái giám đến phủ nói rằng có chuyện quan trọng muốn mời người vào cung một chuyến."
"Có nói là chuyện gì hay không?"
"Không có...nhưng thuộc hạ suy đoán rằng có thể liên quan đến chuyện của Đông Vũ quốc.

"
"Được rồi, chuẩn bị xe ngựa đi."
"Tuân mệnh."
Nam Cung Dạ vì chuyện của nàng nên không có tâm tư để ý đến những chuyện khác.

Hắn định sẽ nhân lần này vào cung cũng báo cho hoàng thượng chính mình sẽ rời phủ một thời gian.

Mục đích cuối cùng vẫn là đến Đông Vũ quốc tìm nương tử và tiểu hài nhi trở về.

Nội điện hoàng cung...!
"Trấn An Vương giá đáo."
Nam Cung Lập đang phê duyệt tấu chương, vừa nghe thái giám tâu báo liền đứng lên đi về phía Nam Cung Dạ.

"Hoàng thúc, người đến rồi."
"Hoàng thượng tìm ta có chuyện gì sao?"
Nam Cung Lập không vòng vo liền nói đến vấn đề chính.

"Chuyện này liên quan đến sứ thần Đông Vũ, hai hôm trước Đông Thành Vương dẫn theo đoàn người mang rất nhiều vật phẩm đến dâng tặng.


Chuyện này hoàng thúc cũng đã biết?"
Nam Cung Dạ nhìn thái độ có phần khẩn trương của Nam Cung Lập liền đoán biết đã xảy ra chuyện gì đó.

"Đúng vậy...!bọn họ đến đây đưa ra yêu cầu gì sao?"
"Người đoán rất đúng, bọn họ lần này đến quả thật đã đưa ra một đề nghị."
Nam Cung Dạ ánh mắt không mấy ngạc nhiên, tiếp tục nói.

"Là muốn đặt ra ước định cho việc giao thương lần này?"
"Lần này...không phải là về chuyện giao thương giữa hai nước."
Nam Cung Lập ngập ngừng một chút cũng nói tiếp.

"Đông Thành vương lần này đến đây còn mang theo hoàng muội, nàng là trưởng công chúa Đông Vũ quốc, hiệu Trường Bình công chúa.

Lần này đến là có ý muốn...cầu thân, người công chúa yêu thích là hoàng thúc người."
Nam Cung Lập vừa nói vừa quan sát biểu tình trên gương mặt của Nam Cung Dạ, vừa nhìn đến thì phát hiện hoàng thúc từ khi nào đã quay người sang hướng khác.

Ánh mắt lãnh đạm không mải mai quan tâm đến chuyện này, cứ như mọi chuyện không liên quan đến người.

Nam Cung Lập lại mường tượng đến tình cảnh của bốn năm trước, chuyện cầu thân này không phải là lần đầu.

Nhưng bốn năm qua hoàng thúc vẫn không nạp bất kì ai vào phủ, lần này có thể hay không sẽ hồi tâm chuyển ý.

Nam Cung Lập trầm ngâm một chút cũng giải thích tiếp.

"Nói về vị trưởng công chúa này, nàng thông minh mưu lược, được hoàng thượng vô cùng xem trọng, trực tiếp để nàng lên triều dự vào việc của triều nội.

Cũng có thể nói là một đại nhân vật ở Đông Vũ quốc."
Nam Cung Dạ vẫn không có bất kì phản ứng gì, rõ ràng là không thèm quan tâm.

Nam Cung Lập vì nhận lời thỉnh cầu của Đông Thành Vương giúp hắn tác thành cho hoàng muội nên chỉ biết cố hết sức kiên trì nói tiếp.

"Nàng hiện tại đang lưu lại trong cung, có ý muốn được gặp hoàng thúc một lần.

Hụ...Hụ, nói ra thật kì lạ, nàng có chút đặc biệt.

Nàng hôm qua cho người mang đến cho trẫm một phong thư nói rằng..."
Nam Cung Dạ thấy hắn cứ mãi ngập ngừng, nên có chút tò mò.

"Nói cái gì?"
"Hụ...Nàng muốn trẫm giúp nàng hẹn gặp hoàng thúc, còn nói...chỉ cần người nhìn thấy nàng sẽ lập tức yêu thích."
"Thật hoang đường..."
Nam Cung Dạ ánh mắt thâm sâu khó dò, khó có thể đoán được hắn đang nghĩ gì.

Cùng lắm chỉ phản phất cảm nhận được hàn khí lan tỏa nhàn nhạt.

Đoán được Nam Cung Dạ hiện tại đang không vui.

"Bổn vương đối với chuyện này không có chút hứng thú nào cả, vài ngày tới ta sẽ rời phủ một thời gian.

Hoàng thượng thay ta từ chối đề nghị này của bọn họ, nếu không còn việc gì nữa.

Bổn vương cáo lui trước."
Sau khi Nam Cung Dạ rời đi, Nam Cung Lập chỉ biết ôm đầu thở dài.

Hoàng thúc đem chuyện này đẩy hết cho hắn, bảo hắn phải từ chối bọn họ như thế nào đây.

Từ sau khi chuyện cầu thân của Bắc Đường công chúa không thành thì phía Bắc Chu cư nhiên cũng trở mặt, còn nhiều lần có ý đồ ngầm phá hoại giao thương.

Những năm vừa qua, nói về Đông Vũ quốc lại đột nhiên có sự đột phá trở nên lớn mạnh hơn trước rất nhiều.

Cho nên việc giao thương qua lại giữa hai nước càng thêm thuận lợi, sớm đã tạo nên tình ban giao vững chắc.

...!
Sáng sớm hôm sau, trong lúc Nam Cung Dạ chuẩn bị vào triều, hắn còn chưa đến đại môn đã nghe phía trước vọng đến không ít tiếng động lớn.

"Mang vào trong đi."
"Để ở đây, đúng...nhanh tay lên."
Khi Nam Cung Dạ tiến đến đã thấy ở trước sân lớn có không ít các rương gỗ lớn khóa chặt đặt trên đất.

Phía bên ngoài có một đám hạ nhân liên tiếp khiêng vào các rương gỗ khác tiến vào, nhiều đến nỗi không đếm hết, chật cả một sân lớn.

"Các người đang làm gì?"
Tần Luân thấy chủ tử đến cũng cúi người hành lễ.

"Vương Gia, đây..."
Nam Cung Dạ nhìn qua một lượt, nhìn đến lão thái giám trong triều liền đoán được những thứ này là từ trong cung mang đến.

"Lão thần bái kiến vương gia."
"Những thứ này là gì?"
Lão thái giám không dám nhìn thẳng Trấn An Vương, hắn cúi thấp đầu tâu báo.


"Những thứ này là...là Trường Bình công chúa cho người mang đến đây.

Nói...nói đây là hồi môn trước khi thành thân gả vào Trấn An Vương phủ."
Nam Cung Dạ dạo gần đây tâm trạng đã bực bội, khi nghe đến đây đã nổi giận quát lớn.

"Các ngươi mang ra ngoài hết cho bổn vương."
Lão thái giám sợ hãi quỳ xuống run rẩy nói.

"Xin Vương Gia bớt giận, lão thần không biết gì cả, chỉ làm theo mệnh lệnh mà thôi."
Nam Cung Dạ tức giận rời đi, ngồi xe ngựa hướng đến hoàng cung.

...!
Sau khi đến hoàng cung, hắn ngồi kiệu theo hướng tây đi đến nội điện, trên đường đi ngang qua vườn ngự uyển chạm phải một cổ kiệu khác đi ngược hướng với hắn.

Nam Cung Dạ không mải mai để tâm đến thì đúng lúc này từ phía trước có một cung nữ cung kính chạy đến cúi người hành lễ.

Tần Luân đi theo phía bên ngoài kiệu gỗ, ra hiệu cho hạ nhân dừng kiệu.

"Có chuyện gì sao?"
"Bẩm vương gia, nô tỳ là cung nhân hầu hạ bên cạnh Trường Bình công chúa.

Công chúa bảo nô tỳ đến đây là muốn thỉnh ngài qua đó để chọn ra ngày lành thành thân."
Tần Luân nghe tới đây thì xám xịt cả gương mặt, trong lòng cảm thán không biết Trường Bình công chúa này là người như thế nào lại lớn gan đến vậy, thật không thể tin được.

Trong lúc Tần Luân định bảo người cung nữ này tránh đi thì Nam Cung Dạ ngồi bên trong đã lên tiếng nói trước.

"Nếu đã gặp ở đây rồi thì chi bằng qua đó nói rõ ràng mọi chuyện."
Nam Cung Dạ vén rèm che bước ra khỏi kiệu lớn, hướng đến cổ kiệu phía trước mặt mà đi đến.

Tần Luân cũng đi theo phía sau chủ tử.

Trong lúc Nam Cung Dạ vừa bước tới, còn chưa nói lời nào đã nghe thấy trong kiệu phát ra tiếng nữ nhân mềm mại nũng nịu đến phát ngấy.

"Thiếp từ lâu đã nghe danh Trấn An Vương chàng anh tuấn vô song, là mỹ nam vạn người yêu thích.

Không ngờ trong số bọn họ cũng có thần thiếp.

Ngày lành tháng tốt thiếp đã thay chàng chuẩn bị chu toàn, chàng xem xem có hài lòng không?"
Vừa nói xong, người cung nữ vừa rồi cũng hiểu ý mang đến một mảnh giấy đỏ dâng cho Nam Cung Dạ.

Tần Luân thay vương gia nhận lấy, vừa mở ra quả thật bên trong ghi rõ ngày lành thành thân định vào mười ngày sao.

Hắn có chút ngập ngừng nói với chủ tử.

"Vương Gia, bên trong còn ghi rất rõ bát tự của ngài."
Bên đây, nữ nhân ngồi trong kiệu lại một lần nữa nũng nịu nói.

"Thứ cho thần thiếp không thể ra khỏi kiệu gặp chàng, theo tập tục thì nữ tử trước khi xuất giá không thể gặp mặt phu quân.

Thiếp chính là muốn để lúc thành thân, chàng sẽ vén lên khăn loan đỏ cho thiếp."
Nói đến đây ngay cả Tần Luân không phải là người trong cuộc cũng muốn buồn nôn, thật sự cảm thấy vị công chúa này quá mứt bạo dạng rồi.

Nữ nhân Đông Vũ quốc đều như vậy sao?
Nam Cung Dạ cố kiềm chế, hắn không thèm liếc nhìn một cái, lạnh giọng nói.

"Công chúa nghĩ nhiều rồi, đối với đề nghị cầu thân này của Đông Vũ quốc.

Bổn vương chưa từng cố ý chấp thuận, nghĩ cũng không muốn nghĩ tới, khuyên công chúa sớm từ bỏ thì hơn."
Sau lời từ chối thẳng thừng của hắn, người trong kiệu cũng đột nhiên im bặt.

Một lúc sau mới phát ra tiếng nói.

"Thần thiếp đã dụng tâm với ngài như vậy, ngài vẫn chưa hiểu được.

Haiz...thật là hao tổn quá nhiều tâm trí mà, thần thiếp chỉ đành nương tựa vào nơi khác vậy."
Nam Cung Dạ cảm thấy mọi chuyện đã được giải quyết, lại nói tiếp.

"Công chúa nghĩ như vậy cũng rất tốt, ta sẽ cho người mang những rương hồi môn kia trở lại..."
Nam Cung Dạ nói đến đây liền khựng lại, "hồi môn" hai từ này làm hắn nhớ lại một chuyện.

Trong tâm trí đã ngờ ngợ nghĩ đến cái gì đó...!
"Nàng..."
Lúc này từ trong cổ kiệu lớn, sau rèm che có một thân ảnh tiểu hài tử nhỏ nhắn len lén ló đầu ra, nhìn thấy Nam Cung Dạ liền vẫy tay cười với hắn vô cùng khả ái.

Nam Cung Dạ kinh ngạc đến sững người.

"Tiểu Bảo...là con?"
Lương Giai Mộc vén rèm che lên một khoảng, làm mặt quỷ với hắn.

"Chàng thật sự nhận ra Trường Mộc chính là nhũ danh của Trường Bình công chúa sao?"
Đông Trường Mộc cũng là cái tên của chủ nhân thân thể nàng xuyên vào, cũng chính là công chúa của Đông Vũ quốc.

Ngày đó, chủ nhân của thân thể này thật sự đã chết, nàng đúng lúc lại xuyên vào cơ thể kia.


Đêm đó, hoàng cung Đông Vũ quốc xảy ra hỗn chiến tranh giành ngôi vị.

Mẫu thân bị dồn vào chỗ chết, nhị huynh cũng chính là đương kim hoàng thượng hiện nay ở biên quan không về kịp.

Về phần nàng bị người ta truy sát mới phải chạy đến Nam Cung quốc, sau đó may mắn gặp được sư phụ.

Lương Giai Mộc túm lấy Tiểu Bảo trở về kiệu, nhìn sắc diện đại biến của Nam Cung Dạ.

Nàng cười ẩn ý, vu vơ nói.

"Phụ thân con không thu nạp chúng ta nữa rồi, chúng ta tìm nơi khác nương tựa đi."
Đến khi Nam Cung Dạ kịp hiểu ra mọi chuyện thì kiệu gỗ của nàng đã chuẩn bị rời đi.

Hắn không kiềm được kích động trong lòng, hóa ra Trường Bình công chúa chính là Mộc Nhi của hắn.

Tại sao hắn không nhận ra sớm hơn chứ.

Chả trách hắn điều tra tin tức của nàng vẫn không tìm ra.

Nam Cung Dạ hướng tới phía kiệu gỗ của nàng gọi lớn.

Vừa rồi nàng còn nói cái gì nương tựa nơi khác, không thể được...!
"Mộc Nhi, nàng ở yên đó cho ta.

Ta lập tức mang kiệu hoa đến đón nàng về phủ."1
Vừa nói xong hắn không định ngồi kiệu nữa mà tự mình gấp rút đi đến nội điện hoàng cung.

Tần Luân vẫn chưa kịp thấu hiểu đầu đuôi mọi chuyện, hắn chỉ biết chạy đuổi theo phía sau chủ tử nhà mình.

Nam Cung Dạ vừa bước vào đại điện thì nhìn thấy Nam Cung Lập đang phân phó cho một thái giám ở trước diện.

Rất nhanh người kia liền nhận lệnh, nhìn thấy Nam Cung Dạ đến theo thông lệ cúi người hành lễ, sau đó mới rời đi.

Nam Cung Lập vừa nhìn thấy hoàng thúc đến đã lên tiếng giải bày.

"Hoàng thúc, chuyện ở vương phủ của người, trẫm đã nghe thái giám báo lại rồi.

Đây không phải là chủ ý của trẫm."
Nam Cung Dạ cũng mở lời định giải bày.

"Hoàng thượng, bổn vương đến đây là để bàn về chuyện cầu thân của Đông Vũ lần này.

Ta..."
Chưa đợi Nam Cung Dạ nói hết, Nam Cung Lập một lần nữa quả quyết nói, bộ dạng còn rất tự tin.

"Hoàng thúc yên tâm, trẫm đã thay người giải quyết ổn thỏa.

Vừa rồi còn cho người mang thư đến chỗ của Đông Thành Vương từ chối lời đề nghị về mối hôn sự này.

Người không cần lo lắng nữa..."
Nam Cung Dạ kinh ngạc nói lớn.

"Cái gì???? Hoàng thượng nhanh như vậy từ chối rồi sao? Bổn vương đến đây là để xin hoàng thượng ban hôn cho ta và nàng."
Hiện tại là đến lượt Nam Cung Lập há hốc miệng kinh ngạc.

"Ban...ban hôn sao? Hoàng thúc người bình tĩnh, tên thái giám kia vừa mới rời khỏi đây."
Cả hai người bọn họ nhìn nhau, không ai nói thêm lời nào nữa mà tức khắc chạy ra trước đại điện nhìn ngó xung quanh.

"Nhìn thấy rồi, chính là hắn ta..."
"Người đầu, người đâu...mau chặn hắn lại cho trẫm."
Người thái giám nào đó đang hăng hái làm việc, đột ngột bị thị vệ bao vây.

Hắn sợ đến suy sụp, không biết tại sao chính mình lại bị bắt giữ.

_________________________
Các bạn thấy chương này thế nào?.


Bình Luận (0)
Comment