Nhất Tiếu Phong Trần Chi Nghiệt Duyên (Nghiệt Duyên)

Chương 38

“Thiếu gia, không phải ta không muốn giúp ngài, mà là… Ai… Không thể a!”

“An Dịch Nhiên căn bản chính là một tên điên không đạt được mục đích thề không bỏ qua… Ngài đấu không lại gã đâu.”

“Niệm tình thiếu gia đối với lão nô không tệ, lão nô cũng chỉ có thể giúp thiếu gia được tới đây, về sau phải dựa vào bản thân thiếu gia thôi…”

An Thiếu Du cho là mình đã chết rồi, thế nhưng bên tai lại truyền đến âm thanh ngắt quãng, tiếng ồn ào xung quanh không ngừng thay đổi, cùng với mùi tanh tưởi ngày càng nồng nặc, mọi thứ đều mơ mơ màng màng nhưng lại khiến người ta cảm thấy chân thực —— hắn không chết!

Bởi vì Úy tiểu thư và lão quản gia âm thầm tương trợ, An Thiếu Du may mắn nhặt về được một mạng, nhưng hắn còn sống so với chết càng gian nan hơn.

Lão quản gia bởi vì sợ thế lực của An Dịch Nhiên, qua loa đưa An Thiếu Du ra khỏi phủ, lão quản gia suy cho cùng cũng lớn tuổi, chạy chưa được bao xa đã không chống đỡ được nữa, vì để che giấu tai mắt người khác, ông cuối cùng đem An Thiếu Du bỏ lại trong một cái ngõ hẻm tối tăm, cũng không quan tâm chuyện sau đó.

Đáng thương An Thiếu Du tha theo thân thể trúng độc nằm rạp trên mặt đất, không thể di chuyển, thậm chí ngay cả động đậy đầu ngón tay cũng làm không được, nếu như kịp thời tìm đến đại phu giúp hắn bài độc thi dược, thì vẫn còn hi vọng có thể khiến hắn phục hồi như lúc ban đầu, thế nhưng mặc kệ hắn một mình tự sinh tự diệt như vậy không thể nghi ngờ chính là làm chậm trễ thời gian chữa trị.

Độc này vào bên trong cơ thể, An Thiếu Du có lại tri giác liền cảm thấy bụng đau thắt giống như bị lửa thiêu, muốn nôn nhưng trong miệng tràn ra lại là tơ máu tanh tưởi.

“Khụ… ư…”

Thân thể dằn vặt khiến An Thiếu Du không khỏi bắt đầu co quắp mười ngón tay, mặt đất bẩn thỉu bởi vì hắn moi móc mà để lại mấy đạo dấu vết, nhưng dù như vậy vẫn như trước không thể giảm bớt đau đớn của hắn, thậm chí càng về sau, ngay lúc hôn mê hắn cũng có thể cảm giác được rõ ràng sự lan tràn của độc tố…

“Không thể chết được… Ta không thể chết được…”

Vì để giữ vững tín niệm chính mình phải sống sót, An Thiếu Du lẩm bẩm tự nói, dùng hết chút sức lực cuối cùng của mình, chống đỡ hai khuỷu tay chầm chậm kéo lê thân thể bò trong con hẻm u ám.

Nhưng có lẽ do thần trí không rõ, hắn căn bản không phát hiện thanh âm vững vàng rõ ràng trước đây của mình đã trở nên khàn khàn âm u, giống y hệt một lão nhân sắp chết…

Từng chút từng chút một xê dịch, bùn đất, cát bụi, còn có nước bẩn trên mặt đất tiêm nhiễm khắp ngoại bào và khuôn mặt An Thiếu Du, bên khóe miệng, trên quần áo đọng lại vết máu cộng thêm đầu tóc rối tung khiến hắn thoạt nhìn giống như một tên khất cái, nén chịu đau nhức kịch liệt, thật vất vả bò ra ngoài ngõ tối, nhưng chào đón hắn cũng không phải hy vọng và ánh sáng như trong tưởng tượng.

Đường phố phồn hoa, người đi đường vội vã, phố chợ náo nhiệt… Hết thảy đều không khác mọi ngày, nhưng hắn đã không còn là thiếu chủ An gia khí phách phấn chấn trước kia nữa, địa vị không giống nhau, thân phận không giống nhau, thế tục cảm nhận được cũng tuyệt nhiên bất đồng.

“Bánh nướng, bánh nướng, bán bánh nướng đây!”

Cách An Thiếu Du gần nhất chính là một sạp nhỏ bán bánh nướng, An Thiếu Du không thấy rõ mặt của gã, nhưng cảm giác đối phương chắc hẳn là nhận ra mình, dù sao trong Cừ Dương thành này người không biết mặt đương gia An gia lác đác cũng chẳng có mấy ai.

Hắn theo bản năng vươn tay ra kéo lấy vạt áo đối phương, hy vọng có thể khiến cho gã chú ý đến mình.

“Ta muốn sống… Cứu…” Hắn lúc này một câu cũng khó nói.

Cảm giác được bên chân có động tĩnh, tên bán hàng rong nhìn xuống dưới, thấy rõ cư nhiên lại là một kẻ ăn mày chật vật như vậy, gã bất chấp đối phương đến tột cùng là thân phận như thế nào, nhấc chân lên liền đá một cái, một cước này đem An Thiếu Du đá ra xa vài bước, không chỉ như thế, trong miệng gã vẫn còn chán ghét la hét.

“Cút cút cút, cũng không nhìn lại mình xem là thứ đồ gì, lại dám ở quán ta xin cơm, muốn chết a! Mau cút đi cho xa!”

“A… Khụ khụ!” Một cước bất ngờ không kịp đề phòng này khiến An Thiếu Du phun ra một ngụm máu tươi.

Nhưng quán nhỏ kia chẳng những không thèm để ý, thấy người này co ro thân thể không có ý rời đi, trái lại vung cây chổi lớn bên cạnh liều mạng đánh lên người hắn.

“Ta cho ngươi không đi, ta cho ngươi không đi! Mau cút!”

Từng cơn đau đớn từ bên ngoài ập xuống trên người, An Thiếu Du vô lực phản kháng, chỉ đành phải gắng sức cong người lên bảo vệ chính mình, song song với bị đánh độc tố trong cơ thể cũng trở lại dằn vặt vài phần, hắn cho tới bây giờ không hề nghĩ rằng bản thân sẽ suy bại tới trình độ như hôm nay.

Qua một hồi, có lẽ là tên bán hàng rong đánh mệt mỏi, cây chổi không còn rơi xuống trên người An Thiếu Du nữa, toàn thân hắn run rẩy té trên mặt đất, còn chưa phục hồi lại tinh thần, một vận rủi khác đã lập tức ập xuống trên người hắn.

Từ trong mê man, có người hai bên trái phải nhấc hắn lên, khiêng hắn rời khỏi phố xá náo nhiệt, trong mơ hồ, hắn bị dẫn tới một chỗ cách xa đám người, tiếp đó lại tới trước mặt một người khác…

Người nọ nắm tóc An Thiếu Du lên, lộ ra một khuôn mặt đẹp đẽ bị vật bẩn hủy sạch, nhìn bộ dạng sống không bằng chết này của hắn, gã nở nụ cười.

“Ha ha, không nghĩ tới a không nghĩ tới, An Thiếu Du, ngươi cư nhiên cũng sẽ có ngày hôm nay!?” Người nọ cười đến mức xấu xa.

“Thiếu gia thực sự là tuệ nhãn, không nghĩ tới người này biến thành như vậy, thiếu gia còn có thể nhận ra hắn.” Một bên lại có người không ngừng tâng bốc.

Người nọ xem thường loại nịnh hót này hừ nói: “Tên chết tiệt này từng ở tiểu trấn hại ta mất hết mặt mũi, cho dù hắn hóa thành tro, bản thiếu gia cũng nhận ra hắn!”

Lời của bọn họ, An Thiếu Du đã sớm nghe không rõ rồi, mơ màng cứng rắn cất tiếng nói, hắn ngày hôm nay còn sót lại cũng chỉ có bản năng cầu sinh mà thôi…
Bình Luận (0)
Comment