Nhẹ Bước Vào Tim Anh

Chương 75



Đêm hè tĩnh lặng…

Ánh sáng xanh dịu bao quanh khắp căn phòng…

Mắt tôi dần ríu lại , từ từ chìm vào giấc ngủ.

Và…

Tôi lại gặp cô bé ấy.

Trong không gian đen tối và ẩm thấp , cô bé ấy thu mình ở một góc, mặt vùi sâu vào hai chân.

Chẳng biết là đã ngủ hay còn đang thức.

Chỉ thấy cô bé ấy cứ ngồi yên bất động như thế, và đôi lúc cả thân người bé xíu lại run lên từng cơn…

Chợt có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên :

- Bé con, anh tới rồi.

Giọng nói này…đậm nét lạnh lẽo và thờ ơ…

Nhưng …rất đỗi quen thuộc.

Cô bé ấy ngay lập tức ngẩng đầu, chạy lại ngồi ngay sát cánh cửa gỗ, chớp đôi mắt to tròn đầy vui sướng :

- A ! Anh Duy Phong hả ? Anh lại đến chơi với em à !

- Ừ .

Mặc dù ai đấy chỉ đáp lại một cách hờ hững nhưng cô bé ấy không hề để ý mà còn rất vui vẻ, miệng không ngừng cười toe :

- Lâu rồi em mới thấy anh. Anh Duy Phong , anh đã đi đâu thế ?

- Thụy Sĩ.

- Á, Thụy Sĩ là cái thế ? Anh Duy Phong, nó như thế nào, nó trông ra sao ?

- Nước ngoài.

- Ồ, là nước ngoài. Vậy nó cũng giống như Thái Lan, Trung Quốc , Nhật bản mà anh từng đi à ?

- Bé con, với người không hiểu biết như em thì nói nhiều rồi đấy !

Cô bé ấy bĩu môi, hừ một tiếng, sau đó, lấy ngay lại ánh mắt trong veo, hớn hở nói :

- Anh Duy Phong. Em nhớ anh nhiều lắm đấy. Còn anh Duy Phong , anh có nhớ em không ?

- Ừ.

- Thật không ? Vậy anh nhớ em nhiều không ? Anh nhớ em từng nào vậy ? Có nhiều bằng em nhớ anh không ?


- Không biết !

- Haha, anh Duy Phong không biết vậy thì chắc chắn là anh nhớ em rất rất nhiều nhỉ ?

- Ừ.

- Haha, em biết mà. Anh Duy Phong, ở đấy có đẹp không ? Anh có đi chơi ở đâu không ? Anh có gặp bố mẹ anh không ?

- Không !

- Anh Duy Phong, anh sang bên ấy làm gì vậy ? Anh ăn chơi à hay là như thế nào ?

- …

Thời gian cứ lặng lẽ trôi đi.

Khối xung quanh càng thêm đen tối và lạnh lẽo…

Cô bé ấy vẫn đặt ra vô số câu hỏi dồn dập và ai đấy vẫn trả lời thật cụt ngủn và thờ ơ.

Hình như là…cô bé ấy chỉ hỏi vậy thôi, ngay cả khi ai đấy không hề trả trả lời cũng chẳng sao cả…

Nhưng tôi cảm nhận được đối với cô bé ấy, ai đấy đã dành hết tất cả kiên nhẫn của mình…

Giọng ai đấy đột nhiên có chút trầm buồn, chậm rãi nói :

- Bé con, bây giờ, anh phải sang Mỹ rồi.

Trong không gian tối tăm , lạnh lẽo, nụ cười tươi tắn trên môi cô bé phút chốc vụt tắt …tiêu tan nhưng riêng ánh mắt vẫn thật trong veo.

Cô bé cúi đầu :

- Anh Duy Phong, anh phải đi nữa rồi à ? – Cô bé im lặng một lúc, chất giọng lại đột nhiên trở nên hào hứng trở lại – anh Duy Phong, anh đi rồi lại về nhỉ ? Anh sẽ lại đến đây với em. Em chờ anh nhé !

Một khoảng im lặng ập tới …

Chỉ còn thấy tiếng gió ùa về, lùa qua cánh cửa gỗ màu nâu nhạt…

Bàn tay cô bé vân vê chiếc váy màu xanh dương, vẻ chờ đợi đầy căng thẳng.

- Bé con, anh sẽ đi năm năm.

Sống lưng cô bé trở nên cứng đờ, mắt dần dần lung linh nước, tay bấu chặt chiếc váy, giọng nghẹn lại :

- Anh Duy Phong, 5 năm à ? Gấu heo của em cũng 5 tuổi. Anh Duy Phong, có phải là rất lâu không ?

- Ừ.

Khoảng nước lớn từ mắt cô bé chợt trào ra, nhưng rồi cô bé lấy tay lau mạnh đi, lại cười :

- Anh Duy Phong, lúc đó em lớn rồi nhỉ ? Anh về thì anh có tìm em không ? Anh có còn nhớ em không ?

Những ngón tay bé xíu của cô bé ấy mang màu tím ngắt , sắc mặt nhợt nhạt…

Giọng ai đấy nặng những âm trầm trầm :

- Nếu em vẫn là bé con thì anh sẽ luôn bên em !

Cơn gió lạnh thổi khô đôi mắt trong veo, cô bé ấy thu mình hơn, giọng nói rất khẽ :

- Anh Duy Phong, em muốn tìm anh thì làm thế nào ? Em…

Chợt có tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt lời của cô bé ấy !

Chỉ thấy ở bên ngoài, ai đấy ừ một tiếng rồi khẽ thở dài.

- Bé con , anh đi nhé ! Trở về, anh sẽ gặp em !

Ngữ khí của ai đấy rất chắc chắn.

Anh sẽ gặp em…

Không gian thoáng chốc lại trở nên thật yên ắng.

Có thứ ánh sáng mạnh mẽ hiện hữu trong đôi mắt to tròn của cô bé ấy, sáng mờ ảo trong sắc đen của căn nhà ẩm thấp.

- Anh Duy Phong, em muốn tìm anh thì nên làm thế nào đây ? Có phải là em đi tìm một người đẹp trai, tài giỏi và tuyệt vời như thiên thần không ? Người ấy sẽ là anh Duy Phong vĩ đại nhỉ ?

Chỉ có tiếng gió mạnh bạo cuốn theo xác lá đáp lại lời cô bé.

- Anh Duy Phong, em sẽ tìm được anh !

Chiếc váy màu xanh dương ướt đẫm thứ nước óng ánh…

Có thân người bé nhỏ không ngừng run lên…

Nền trời đen kịt một màu tĩnh lặng.

Vài ngôi sao nằm rải rác trên trời cao thẳm thênh thang.

Căn phòng có những bức tường phối màu sáng tươi mới thật yên ắng.

Ánh sáng xanh dịu từ chiếc đèn ngủ bao quanh.

Đôi lúc lại vang lên từng tiếng khóc nấc .

***

Sân trường vàng rực đầy nắng hè trải dài.

Khoảnh sân thể dục không ngừng vang lên những tiếng hú hét và tiếng bóng nện xuống đất đầy náo nhiệt.

- Oa, lại ba điểm nữa !


- Mạnh Vũ, anh thật tuyệt vời !

Tôi với Trúc Vũ nhảy hẳn lên cả ghế đá, vỗ tay hét ầm ầm.

Trên sân, Mạnh Vũ mặc chiếc áo phông trắng cùng với Bùi Quang đập lòng bàn tay vào nhau, hướng hai đứa tôi nháy mắt.

Ồ…anh Mạnh Vũ đẹp trai thật đấy !

Tôi cảm nhận được ở bên cạnh, Trúc Vũ đang chao đảo !

Tôi đỡ Trúc Vũ, thở dài rồi lắc lắc đầu :

- Mê trai là không nên đâu bạn ạ.

Từ sáng đến giờ, Trúc Vũ vẫn nhìn tôi với ánh mắt kì quái, hất tay tôi ra, xí một tiếng đầy coi thường :

- Ai cũng có thể nói với tớ câu này được. Còn cậu, thì không bao giờ, hiểu chưa ?

- Tớ làm sao lại không ? Tớ không mê trai ! Đương nhiên là tớ có thể dạy dỗ được cậu !

Trúc Vũ cười gian tà, lại quăng cho tôi cái nhìn đầy khác thường ấy :

- Thế bạn Vy Anh này, anh Duy Phong…

Chưa kịp để Trúc Vũ nói hết lời, tôi đã xô ngay Trúc Vũ ra khỏi ghế .

Mặt tôi cũng chợt nóng bừng , nghiêm giọng :

- Tớ đã bảo cậu không được nhắc đến anh ấy trước mặt tớ cơ mà !

Trúc Vũ lấy lại thăng bằng, nhìn tôi không chớp mắt, giọng nói đầy sửng sốt :

- Vy Anh, cậu sao thế ?

Tôi đưa mắt dán chặt vào sân bóng giả vờ như mình đang rất chăm chú và tập trung.

Trúc Vũ đứng bên dưới lại ngửa cổ cười gian ác, nhìn nhìn tôi còn đang căng thẳng đến nỗi đứng không vững.

- Vy Anh, tối qua cậu bảo cậu với anh Duy Phong …

Tôi trừng mắt, lại cắt ngang cái độp :

- Trúc Vũ, cậu im ngay ! Tớ với anh ấy là ngủ chung theo kiểu trong sáng ! Cậu thôi ngay cái kiểu suy nghĩ đen tối ấy đi . Đầu cậu gì mà toàn chứa những thứ ghê sợ ấy chứ !

Trúc Vũ lùi ra sau vài bước, lấy tay che trước ngực :

- Vy Anh, cậu không định đánh tớ luôn đấy chứ ? – Ánh mắt Vũ chợt lóe lên tia sáng kì dị – Mà Vy Anh ơi, tớ nghĩ gì nào ? Tớ chưa hề nói gì về việc ngủ chung kiểu trong sáng của cậu và anh Duy Phong , đúng không? Chỉ có mình cậu là nghĩ theo kiểu ấy ấy thôi !

- …

Tôi đứng bất động, không thốt ra được nửa chữ mà chỉ ho sặc sụa.

- Cái đó…bỏ đi ! Hôm qua,câu ấy không phải là do tớ nói mà là do anh ấy . Cho nên, Vy Anh của cậu vẫn là trong sáng ngây thơ .

- Tớ thừa biết là anh ấy rồi ! Cậu trình độ nào mà nói những câu làm tớ té ngửa thế được – sắc mặt Trúc Vũ đột nhiên tối lại đầy khổ sở – Vy Anh, cậu sau này đừng để anh Duy Phong nhà cậu trả lời tớ điều gì nữa. Mặc dù tớ thích nhưng mà…đứng tim thật sợ đấy ! Hôm qua, tớ đã ngã nhào khỏi ghế, đập đầu xuống sàn , nằm bất tỉnh đến tận sáng mới bò dậy đi học. Tớ…khổ lắm ! Cậu làm sao thì làm, xem chừng đừng để anh Duy Phong nhà cậu hại người như thế !

Vẻ mặt tôi cũng sa sầm, thê thảm và xám xịt không kém Trúc vũ là bao.

Tôi mà quản lí được người kia ư ? Còn lâu nhé !

Ngay chính tôi đây còn là nạn nhân số một của thủ lĩnh ma quỉ kia đây !

Tối qua sau khi nghe đượ cái truyền thuyết ghê sợ ấy, tôi đã muốn biến mất ngay lập tức rồi …

Tôi…có nên gọi mình là bất hạnh không nhỉ ?

- Vy Anh, cậu với anh Duy Phong ngủ chung là thế nào đấy ?

Tôi nín cơn ho dữ dội, bình tĩnh đưa tay vuốt vuốt tay, nhẹ nhàng đáp :

- À, là tớ thích thế.

Rầm !

Ồ …quả nhiên là ngay khi tôi dứt lời thì Trúc Vũ đã ngay xuống sân .

Hay thật ! Đúng là gần mực thì đen, tiếp xúc với người kia càng nhiều thì tôi lại càng thêm phần nguy hiểm.

Trúc Vũ à, tốt nhất là đừng nên nói tớ không có trình độ làm người ta té ngửa !

Mà cậu…bị như vậy là đáng lắm !

Đừng hỏi thêm bất kì chuyện gì nữa đi…

Hỏi nữa thì có khi sẽ động chạm tới chuyện sáng nay !

Vừa nhắc đến, tôi chỉ muốn đánh cho mình một trận và…cả người kia một trận.

Chuyện là…

Lúc sáng, tôi đang nửa tỉnh nửa mê, mò mẫm tìm chiếc chăn chuyên đời phản chủ kia thì tay bị nắm chặt, không thể nào di dịch được.

Một giọng nói đầy ma mãnh nhẹ nhàng vang lên tiến thẳng vào tai tôi :

- Em lại tò mò gì nữa thế ?

Ngay lập tức, tôi bật tỉnh !

Nhìn thấy đầu tiên là gương mặt điển trai cùng ánh mắt đầy mờ ám của anh.

Một cảm giác bất ổn trỗi dậy nhưng bị khống chế bởi cái đầu còn nặng cơn buồn ngủ nên tôi vẫn chỉ có thể đờ đẫn nhìn anh thật lâu rồi mới lên tiếng :

- À …chào buổi sáng. Anh …ngủ ngon chứ ?


Anh nhìn tôi với vẻ mặt ngập chất tinh quái, giọng trầm ấm vô cùng ngọt ngào :

- Cưng à, bại dưới em rồi !

- …

Những lời anh nói tôi không tiếp thu được hết bởi …vừa nghe thấy từ …cưng kia là tôi đã không còn hiểu được gì nữa rồi !

Tôi cảm nhận được rất rõ nhịp tim của một người nào đó…nhưng không phải là của tôi.

Một khối ấm áp lớn khiến người tôi trở nên nóng bừng.

Cơn ngái ngủ dai dẳng kia đã biến mất hoàn toàn.

Nhịp tim ấy vẫn rất gần …

Tôi nín thở, đưa mắt nhìn xuống…

Mặt đã biến sắc , tái mét chỉ trong chưa đầy nửa tích tắc sau.

Tim tôi đã không đập nữa rồi.

Còn nhịp tim người nào đã vẫn thật đều đặn và …rất gần.

Gần là đúng bởi vì…người nào đó nằm ngay dưới tôi !

Lần này, tôi đã không còn đủ sức hay đủ tin tưởng để trao bất kì lời cầu nguyện đáng thương nào cho Đấng tối cao mang tên God nữa rồi !

Nên là…

Thần chết à !!! Ngài làm ơn mau mang con đi ngay đi !

Ngủ thế nào lại thành ra thế này !

Có chết tôi cũng không thể tin là mình lại có thể đối xử với anh như vậy.

Anh vòng tay ôm tôi, đáy mắt có những tia sáng dịu dàng ma quái , nhẹ nhàng nói :

- Cả một đêm !

- …

Vy Anh có lẽ nên chết ở thời khắc đấy…

Mãi đến giờ, dư âm của chuyện ấy vẫn có thể khiến tôi chết đứng một cách dễ dàng.

Nếu không có tràng hét lớn của một người không biết tự điều khiển âm lượng giọng nói của mình thì có lẽ tôi sẽ đứng im bất động mãi như thế.

- Hừ ! Đồ chết bầm nhà anh tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa đi ! Nhìn thấy anh một tí là tôi đã cảm thấy thật có lỗi với bố mẹ và chính bản thân mình rồi ! thật ghê tởm !

Cảnh tượng trên sân bóng khiến đầu tôi lại thêm choáng váng.

Đội bóng từ lúc nào đã giải tán, người thì lấy khăn lau mặt, người thì uống một chai nước lớn nhưng dù vậy, tất cả đều có chung một hành động đó là cùng nhất loạt hướng mắt nhìn đôi trai gái giữa sân bóng…

Nắng hè chói chang vàng rực rỡ làm không khí trở nên ngột ngạt.

Một chàng trai có mái tóc màu vàng ánh lên cùng nắng, chiếc hoa tai bên trái lóe sáng…

Anh cười nhạt đầy khiêu khích :

- Là cô đến tìm tôi. Tôi mới là người phải nói câu ấy chứ !

Người con gái đứng phía đối diện khoanh tay lại, cười còn lớn hơn :

- Này, có phải là nắng quá làm cho đầu óc anh hỏng luôn rồi phải không ? Tôi mà đến tìm anh ư ? Thật nực cười ! Tôi là đến chơi với hai đứa em gái của tôi ! Anh thôi dùng cái trí tưởng tượng xa xăm của mình nơi trái đất này đi ! Hừ, anh biết điều thì đừng có đứng trước mặt tôi nữa ! Thật ngứa mắt !

Vy Anh cao siêu tôi đây có thể đoán trước một số điều…

Người có tóc màu vàng kia sẽ đáp lại những câu đậm chất lãng mạn để cùng chị Minh Thư sống chết…

Cuộc hỗn chiến lại xảy ra…

Giữa nắng hè thế này , thật muốn lôi luôn hai người kia đi chỗ khác mà !

Nhưng….sai rồi…

Người có tóc màu vàng…đột nhiên quay lưng và bỏ đi…

Giữa nắng hè, chiếc khuyên tai bên trai lóe lên ánh sáng lạnh lùng.

Chị Minh Thư tròn mắt sững người…

Và đó cũng là biểu cảm của tất cả những người chúng tôi, những người luôn theo suốt bộ đôi này trong những lần họ vì nhau mà sống chết…

Đọc tiếp: Nhẹ bước vào tim anh – Chương 76


Bình Luận (0)
Comment