Nhẹ Nhàng Trích Mộng

Chương 2

Edit & Beta: Hann

Cô rất ngoan ngoãn.

Đi về phía anh.

Chu Nham nhìn xuống váy của Yến Tinh Nghi, màu lục nhạt, giống như chồi non mới nảy mầm khi hạ đến, tươi tắn đến độ có thể cảm nhận được hương khí.

Cô bước đi, từng tầng váy như xòe ra, y hệt đóa hoa đang nở rộ. Yến Tinh Nghi mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh anh.

Vài ngày không gặp, trong khoảng thời gian anh rời đi này, Yến Tinh Nghi không gọi lấy một cuộc.

Ánh mắt của Chu Nham hơi lạnh đi.

“Mấy ngày qua thế nào?”

“Rất ổn.”

“Sao không gọi điện thoại?”

Ngón tay kẹp điếu thuốc tùy tiện đặt trên đầu gối, vẫn chưa châm lửa.

Anh rất hay hút thuốc, nhưng không hút trước mặt cô. Anh cũng nghiêng đầu nhìn sang, nhưng lại không hề giống Khương Lễ lười nhác kia. Anh có một sự điềm tĩnh và nghiêm nghị mà hầu hết đàn ông không có, đây chính là sự uy nghi chỉ người ngồi trên cao mới có được.

Người khác thường rất sợ một Chu Nham như vậy, nhưng Yến Tinh Nghi đã qua cái tuổi sợ anh từ lâu.

Ngoại trừ, mười năm trước…

Cô thay đổi sắc mặt, vuốt ve ngón tay, ánh mắt dần trở nên vui vẻ: “Không phải em đã nói rồi sao, em rất kiêu ngạo.”

Cô thường nói những lời này, lần nào cũng cười khanh khách, dịu dàng như gió mây, rõ ràng là anh nói gì nghe nấy nhưng lại có cảm giác rất xa cách.

Trong lòng Chu Nham hiểu rõ, anh đành phải dừng việc tự làm mình mất mặt lại.

“Lần này đến nước Anh, anh có gặp anh trai em.”

Anh đưa điếu thuốc chưa châm lửa cho cô, Yến Tinh Nghi hiểu ý ngay, thay anh cất vào bao thuốc lá. Cô vẫn luôn nghiêm túc làm việc cho anh, hàng mi dài hơi cụp xuống, trên khuôn mặt lờ mờ chút ánh sáng. Cô không vẽ lông mày theo kiểu mới gì cả, chỉ là một nét vẽ bình thường và nhẹ nhàng như tranh mực, đơn giản nhưng đủ kinh diễm.

Trước khi cô ngước mắt lên, Chu Nham đã nhìn sang chỗ khác.

“Anh ta hỏi anh, tại sao em không liên lạc với anh ta.”

“Em sẽ liên lạc sau.”

Giọng nói không mấy nghiêm túc, xem ra cô không để trong lòng.

Yến Tinh Nghi đưa bao thuốc lá cho anh, Chu Nham khẽ đảo mắt, bình thản cất lời: “Để trong túi cho anh.”

Yến Tinh Nghi nhìn cái túi bên ngực trái của bộ âu phục anh đang mặc, hầu hết quý ông đều bỏ khăn lụa vào trong đó, nhưng Chu Nham thì không.

Cô không động đậy, chỉ hơi nhíu mày lại.

Từ khi bước vào cánh cửa này, tâm trạng của cô vẫn không hề thay đổi. Tuy khóe môi mỉm cười nhưng trong mắt không mảy may vui vẻ gì. Cô vẫn dễ dàng đối xử với Chu Nham như mười năm về trước, nhưng bây giờ anh đột nhiên đề ra yêu cầu mới.

Yến Tinh Nghi hơi sửng sốt.

Rướn người qua thì khoảng cách sẽ được kéo gần, chẳng khác gì sà vào ngực anh.

Chu Nham không thúc giục, giọng nói có chút lười biếng: “Muốn anh dạy cho em sao?”

“… Không cần.”

Cô nghiêng người sang.

Nhìn cô gái ngày càng tiến đến gần, ánh mắt của Chu Nham trở nên nghiêm nghị.

Hương nước hoa trên người Yến Tinh Nghi không có trên thị trường, độc nhất vô nhị, do chính tay cô điều chế. Yến Tinh Nghi nhẹ nhàng đặt tay lên lồng ngực của anh.

Chu Nham chăm chú nhìn hàng lông mi tựa lông vũ của Yến Tinh Nghi, bàn tay chậm rãi sờ vào tóc cô. Tư thế gần như là ôm lấy Yến Tinh Nghi, giọng nói trở nên khàn khàn: “Lúc anh không ở đây, có người ức hiếp em sao?”

“Không có.”

Lúc Yến Tinh Nghi cất bao thuốc lá vào trong túi anh, Chu Nham hờ hững rút tay về, ánh mắt trở lại như lúc bình thường.

Cô đứng lên, vuốt nếp nhăn vốn không tồn tại trên chiếc váy, lịch sự mỉm cười: “Em phải về vũ đoàn rồi, hôm nào gặp sau, anh trai.”

Chu Nham bình tĩnh đáp “Ừ”, lạnh nhạt cứ như không quan tâm chuyện cô đi hay ở. Nhưng lúc Yến Tinh Nghi xoay người, anh lại đưa mắt nhìn sang cô lần nữa.

Từ trước đến nay cô luôn gọi là anh Chu Nham, không biết bắt đầu từ lúc nào, cô đã dứt khoát gọi anh trai.

Thật đáng tiếc.

Có lẽ anh không hề xem cô như em gái.

Sau khi cô rời đi, Chu Nham lấy bao thuốc lá ra lần nữa, lắc lắc để rút một điếu ra rồi đưa lên miệng, châm lửa, có chút vội vàng.

Cảm giác lúc Yến Tinh Nghi sà vào trong ngực khi nãy như có như không, Chu Nham khẽ phà hơi khói ra, đè nén những suy nghĩ không thích hợp lại.

Bao nhiêu là người khen anh biết kiềm chế giữ mình, thật ra không ai biết, anh cũng có khi sớm nắng chiều mưa, lòng rối như tơ vò.



Mọi người trong vũ đoàn chơi rất vui vẻ trong phòng bao, đa số đều không để ý đến việc Yến Tinh Nghi rời đi rồi trở về.

Lạc Trầm Hương nói với cô: “Chu tổng gọi điện đến tìm cậu, cậu không ở đây, ông chủ bèn nói chuyện cậu ra ngoài cho anh ấy biết, anh ấy tìm cậu về sao?”

Yến Tinh Nghi: “Ừ.”

Nhưng chỉ là biến mất một chút mà thôi, anh lại tự mình đến tìm người, Yến Tinh Nghi cảm thấy khá vui vẻ.

“Vậy thì tốt rồi. À, mọi người vừa nói đến một việc, có một đoàn phim muốn đến trụ sở vũ đoàn chúng ta để quay phim.”

Yến Tinh Nghi gật đầu, cô chẳng hề hứng thú với chuyện này, cũng không muốn quan tâm.

Lạc Trầm Hương tươi cười ngọt ngào: “Diễn viên chính là Khương Lễ, nam diễn viên khá nổi gần đây.”

Yến Tinh Nghi choáng váng, không ngờ rằng Khương Lễ đã gia nhập giới giải trí, nói cách khác, sau này bọn họ sẽ còn gặp lại nhau.



Cuộc chơi nhanh chóng đến rạng sáng, vũ đoàn rời khỏi hộp đêm, Yến Tinh Nghi đi phía sau nhóm người.

Càng đến gần cửa, càng nghe rõ âm thanh trời đổ mưa.

Ngày mưa se se lạnh, cơn gió thổi đến khiến các cô gái lạnh đến tái mặt.

Đâu đó vang lên tiếng cười của nhiều cô gái, cười khanh khách rồi đè làn váy bị gió tốc xuống, sau đó vũ công nam lịch lãm mời họ lên chiếc xe sang trọng.

Cảm giác đau khổ cũng như đè nén hòa lẫn vào nhau, ánh đèn trong màn đêm đẹp lạ lùng.

Yến Tinh Nghi nhìn trợ lý của Chu Nham cúi đầu đứng ở cửa ra vào, trên tay anh ấy khoác một bộ âu phục đắt tiền, giống như đang chờ ai đó. Anh ấy ngẩng đầu nhìn thấy cô, bèn đi tới, giọng nói rất cung kính: “Tiểu thư.”

Rất nhiều người gọi cô là cô Yến, chỉ có người của Chu Nham gọi là “Tiểu thư”. Từ lúc mười mấy tuổi, cô không chỉ thuộc về nhà họ Yến, mà còn thuộc về Chu Nham.

“Anh trai đâu?”

“Đi trước rồi ạ.”

“Vậy sao anh vẫn ở đây?”

“Anh ấy bảo tôi đưa cái này cho tiểu thư, trời lạnh rồi, đưa cho tiểu thư khoác.”

Anh ấy và Yến Tinh Nghi vẫn duy trì khoảng cách nhất định, lễ phép đưa áo khoác sang.

Yến Tinh Nghi nhận lấy rồi khoác lên, bộ vest trên người không có mùi khói, chỉ có hương nước hoa nam tính và tao nhã, gỗ bạch đàn, long diên hương, chắc là Davidoff.

“Cảm ơn.”

Dương Lâm vội vàng nói: “Cô khách sáo quá.”

“Anh ấy bảo tôi đưa cô về.”

Yến Tinh Nghi không từ chối.

Cô có biệt thư riêng, lúc không trở về nhà họ Yến thì sống một mình, khi biểu diễn thì ở chỗ của vũ đoàn.

Trên đường trở về, Yến Tinh Nghi nhận được tin nhắn của Yến Hồi.

[Sao chị không về nhà ạ?]

Yến Tinh Nghi không trả lời, mãi đến lúc bước vào phòng ngủ, Yến Hồi vẫn không từ bỏ, muốn liên lạc với cô bằng được.

[Buổi biểu diễn ngày hôm nay của chị có thành công không?]

Yến Hồi rất thông minh, mặc dù mới đi nhà trẻ mà đã biết cách dùng điện thoại di động, nhận biết chưa đủ mặt chữ nhưng thông qua việc phát âm, cậu phiên dịch lại thành chữ, rồi bảo bảo mẫu bên cạnh xác nhận giúp.

Yến Tinh Nghi vẫn chưa đáp lại, cô không cảm thấy hổ thẹn chút nào đối với một đứa trẻ đang tha thiết muốn biết tin của mình.

Lại là một ngày buồn chán, Yến Tinh Nghi nằm trên giường nghĩ như vậy.

Cô nhắm mắt lại, chợt nhớ đến lúc mình lại gần Chu Nham trong phòng bao. Khoảnh khắc bàn tay anh chạm vào tóc cô, hỏi cô có bị ức hiếp không.

Cô từng nghe qua không ít lời đồn đại, bảo rằng mười năm nay Chu Nham không lập gia đình là vì muốn chờ đợi cô. Yến Tinh Nghi đã từng nói với anh về lời đồn này, vẻ mặt của Chu Nham lúc đó không khác bây giờ là bao, trầm ổn bình tĩnh, như thể nghe thấy chuyện gì đó buồn cười, anh hỏi vặn lại: “Em cảm thấy có khả năng đó sao?”

Trên đời này làm gì có người thâm tình đến thế, anh trai ruột của cô đã yêu đậm sâu một người vì cảm nhận được sự ấm áp của đối phương. Nhưng cô và Chu Nham không giống vậy, mười năm nay cô cứ như đống phiền phức, ai lại đi thích đống phiền phức chứ?

Dường như cơn buồn ngủ đã kéo đến, cô đắp chăn che đầu mình lại.



Buổi sáng, Yến Tinh Nghi bị đánh thức.

“Đây là trụ sở tập luyện của vũ đoàn ba lê Senna sao? Đẹp thật!”

“Không có gì đặc biệt đâu.”

“Không nói như thế được, vũ đoàn ba lê Senna là đoàn múa nổi danh thế giới, đã biểu diễn khắp nơi trên toàn cầu, lần này trở về Thanh Viễn, tôi nghe nói phải chờ khoảng hai năm. Lần này chúng ta đến được đây đều nhờ việc đi cửa sau cả.”

“Tôi không tin bọn họ lợi hại đến thế, đoàn phim của chúng ta cũng không kém cạnh. Họ nên cảm thấy vinh hạnh vì đoàn của chúng ta đến quay phim.”

Yến Tinh Nghi mở mắt ra, điện thoại bỗng “Ting” một tiếng, là tin nhắn của Yến Hồi gửi đến: [Chị ơi, em phải đi nhà trẻ nhưng bố mẹ bận việc rồi, lúc tan học chị có thể đến nhà trẻ đón em không?]

Yến Tinh Nghi: [Cậu có ba bảo mẫu.]

Ý bóng gió là cô không cần phải đón.

Có vẻ Yến Hồi rất vui vẻ khi nhận được tin nhắn trả lời của cô, cậu bé ôm lấy điện thoại di động, sung sướng chạy trong căn phòng trẻ em rất lớn.

[Nhưng, em muốn chị…]

Yến Tinh Nghi đang nghĩ có nên nhắn lại hay không, nhưng tiếng nói chuyện bên ngoài đã cắt đứt mạch suy nghĩ của cô.

“Xin chào, hoan nghênh đến với trụ sở tập huấn của vũ đoàn ba lê Senna.”

“Cô chính là nhân viên lễ tân sao? Gì chứ, tôi còn tưởng rằng vũ đoàn Senna ghê gớm lắm, thì ra mấy vũ công cũng chẳng có gì cả.”

Người đang nói chuyện tên Đỗ Mỹ, là nữ phụ của bộ phim, xuất thân từ gia đình giàu có bình thường, có chút địa vị trong giới giải trí này, ngoại hình cũng đủ xinh đẹp, vậy nên mắt cao hơn đầu, hay coi thường người khác. Ngoại trừ lúc ăn nói khép nép với Khương Lễ của đoàn phim, đi đến đâu cô ta cũng vênh mặt hất hàm sai khiến.

Sắc mặt của nhân viên lễ tân hơi không tốt, cô ấy biết bản thân mình không có điều kiện gì, kể từ khi làm việc ở đây, người của vũ đoàn lúc nào cũng khích lệ cô ấy. Đã lâu rồi cô ấy không gặp phải người như vậy, nhưng vì biết đối phương có chút lai lịch nên không dám tùy tiện oán giận, những người khác của đoàn kịch cũng ngại gia thế của Đỗ Mỹ nên không ai lên tiếng.

Khương Lễ hứng thú ngồi trên chiếc ghế sofa trong phòng khách, vắt chéo hai chân, lười nhác nằm hóng chuyện, giống như đại thiếu gia có tính khí khó gần.

Lúc bầu không khí ngày càng trở nên lúng túng, một cánh cửa trên lầu hai mở ra.

Chu Nham là người bỏ vốn đầu tư trụ sở huấn luyện của vũ đoàn ba lê Senna, một tòa nhà độc lập, toàn bộ nơi đây có dạng hình nón, rỗng ở giữa, được phủ kính lên, xung quanh là phòng của mọi người và vô số sân khấu diễn tập.

Phòng khách nằm ở tầng một thấp nhất, thiết kế phòng thủy tinh, Yến Tinh Nghi đi đến là thấy được toàn cảnh ngay.

Nghe thấy động tĩnh, hầu hết tất cả mọi người đều ngẩng đầu. Khương Lễ như vừa mới tỉnh ngủ, mí mắt lim dim mở ra, nhìn lên trên.

Đó là một cô gái rất xinh đẹp, xuất thân cao quý, khí chất tao nhã, hệt như thiên nga trắng, từ trên cao nhìn xuống, hờ hững đảo mắt nhìn mọi người xung quanh, sau đó dừng lại chỗ của Đỗ Mỹ.

Đỗ Mỹ ngây ngẩn, cô ta cho rằng mình rất đẹp, không ngờ rằng còn có một cô gái không chỉ xinh đẹp, mà khí chất cũng rất tuyệt vời, khiến cô ta nảy sinh cảm giác tự ti, luyện tập cả đời cũng không sánh nổi.

Khương Lễ nhìn Yến Tinh Nghi, cuối cùng cũng bất tri bất giác nhớ ra, rốt cuộc cô là ai.

“Cô làm phiền tôi.”

Giọng nói trong trẻo, rất lạnh nhạt.

Âm thanh của Đỗ Mỹ the thé: “Cô là ai?”

Nhân viên lễ tân đứng thẳng người: “Đây là cô Yến.”

Sợ rằng gia đình nhỏ như cô ta sẽ không biết đến nhà họ Yến, cô ấy bèn mỉm cười nói: “Là nhà họ Yến của trang viên Nidalee.”

Ở Thanh Viễn có vô số người họ Yến, mà người có chút thân phận đều biết nhà họ Yến giàu có ra sao. Nếu như nói Đỗ Mỹ xuất thân từ gia đình giàu có, vậy thì nhà họ Yến là thứ mà cô ta muốn cũng không bì nổi, đó là gia tộc giàu có và cao quý từ tận mấy đời trước.

Đỗ Mỹ kinh ngạc nhìn người trên lầu, nếu như đó là cô Yến, vậy thì người này chính là Yến Tinh Nghi sao? Trước khi đến đây, bố cô ta đã đặc biệt dặn dò rằng nhất định phải tạo quan hệ thân thiết với cô mà?

Sở dĩ phải tạo quan hệ tốt, là vì người ta nói sau lưng cô không chỉ có nhà họ Yến, còn có anh trai Chu Nham làm chỗ dựa. Nghĩ đến Chu Nham, Đỗ Mỹ thầm rùng mình, đây chính là người mà bố muốn nịnh bợ nhưng không thành.

Như vậy thì, bây giờ cô ta đang… Đắc tội với cô Yến sao?

Yến Tinh Nghi đi thang máy xuống dưới, giống như muốn ra ngoài. Lúc đi ngang qua Đỗ Mỹ, cô dừng bước lại, hơi liếc nhìn cô ta, lạnh nhạt mở miệng: “Coi thường chỗ này thì mau chóng rời đi.” Rõ ràng cô không nặng lời, nhưng lại khiến khuôn mặt của Đỗ Mỹ tái xanh trong chốc lát.

Mọi người dõi mắt theo bóng lưng đang rời đi của cô, một hồi lâu không dám lên tiếng.

Khí thế của con gái lớn nhà giàu có quả nhiên không tầm thường, mấy gia đình nhỏ kia sao có thể sánh được…

Nhất thời, mọi người đều ẩn ý nhìn sang Đỗ Mỹ, còn Đỗ Mỹ thì giận quá không dám làm gì cả. Dù sao đó cũng là Yến Tinh Nghi, không phải người bình thường, đó là người mà Chu Nham đã chăm sóc hơn mười năm và che chở cực kỳ cẩn thận. 



Sau khi rời đi, việc đầu tiên Yến Tinh Nghi làm là gọi điện thoại cho Chu Nham.

Gần đây cô thực sự không liên lạc cho anh, vậy nên lúc nhận được điện thoại, Chu Nham rất bất ngờ.

Trong điện thoại, giọng nói của cô gái lười nhác, cứ như không có chút sức sống: “Có gì ngon không?”

Chu Nham lặng đi vài giây.

“Anh cho người qua đón em.”

Có việc sẽ tìm Chu Nham gần như đã thành thói quen của Yến Tinh Nghi, ngay cả chuyện đói bụng cũng vậy.

Sau khi gửi định vị cho anh, hai mươi phút, một chiếc Bentley màu đen dừng trước mặt cô, cửa xe mở ra từ bên trong.

Cô đi đến bên cạnh cửa xe, nhìn thấy Chu Nham ngồi bên trong. Người đàn ông nhắm mắt dựa vào ghế, chắc anh đang nghỉ ngơi. Bên trong xe rất yên ắng, tỏa ra một khí thế chỉ thuộc về riêng anh, có chút bá đạo và mạnh mẽ. Đương nhiên, ngoại hình của Chu Nham cực kỳ anh tuấn, anh không phải kiểu đẹp hoàn hảo gì, mà là vẻ đẹp sắc sảo hiếm thấy, có khí chất của con nhà giàu có, cũng có sự kiêu ngạo lạnh lùng từ trong xương tủy.

Rất nam tính.

Yến Tinh Nghi nghĩ, người đàn ông trưởng thành hiển nhiên sẽ có sức hút của người trưởng thành, chắc hẳn có không ít phụ nữ nhắm đến anh.

“Không lên xe?” Anh không mở mắt, giọng nói hơi khàn.

Yến Tinh Nghi ngồi bên cạnh anh.

Dọc đường đi cả hai không nói chuyện.

Yến Tinh Nghi cho rằng đây chỉ là một bữa sáng bình thường, không ngờ Chu Nham có việc cần bàn bạc.

Lúc vào thang máy, cô hỏi: “Anh bận thì mang theo em để làm gì?”

Chu Nham bình tĩnh trả lời như lẽ đương nhiên: “Không phải em đói sao.”

Vì hôm nay phải gặp mặt Chu Nham, cả tầng này đều được bao trọn, lúc đang thấp thỏm chờ đợi thì tiếng gõ cửa vang lên.

“Mời vào!” Anh ta vội vàng ra nghênh đón.

Cửa mở, người đàn ông mặc bộ vest đắt đỏ trầm tĩnh và ưu nhã, đảo mắt liếc nhìn rồi thong thả bước vào.

“Chu tổng đại giá quang lâm, thật đúng là…”

Nhìn thấy cô gái xinh đẹp ở phía sau bước vào cùng Chu Nham, anh ta bỗng sửng sốt, nói chưa hết câu.

Ơ?

Sao lại dẫn theo một cô gái nữa.

Chu Nham kéo ghế cho Yến Tinh Nghi: “Ngồi đi.”

Anh cũng ngồi xuống: “Hoa tổng, tôi dẫn một người đi cùng, anh không ngại chứ?”

Người đàn ông được gọi là Hoa tổng này không khống chế được chính mình, mà nhìn sang chỗ của Yến Tinh Nghi: “Đương nhiên là được, cũng không biết cô gái này là gì của Chu tổng…?”

Chu Nham rót đầy ly rượu cho mình, giọng nói lạnh nhạt như nước.

Hai chữ.

“Em gái.”

Dương Lâm biết anh đang không vui.

Anh ấy nghĩ, chắc Chu tổng muốn nói.

… Vợ tôi.
Bình Luận (0)
Comment