Nhẹ Nhàng Trích Mộng

Chương 26

Edit & Beta: Hann

Yến Tinh Nghi không thể ngờ nổi, Chu Nham lại nói những lời như vậy.

Cầu hôn cô…

Ngoài việc không tin nổi, cô không còn cảm xúc dư thừa nào khác.

Nhưng vẻ mặt của Chu Nham nói cho cô biết, anh cực kỳ nghiêm túc.

Vẻ mặt đó, Yến Tinh Nghi chỉ mới thầy một lần.

Đó là lúc cô mới vừa ở bên cạnh anh, nhà họ Chu xa lánh cô, nhà họ Yến thì mỉa mai cô, tất cả mọi người đều muốn cô rời xa người đàn ông cao cao tại thượng đó, thuyết phục hoặc uy hiếp, dùng hết tất cả thủ đoạn.

Cô đã quen với việc bị ngó lơ, nhưng lại sợ Chu Nham sẽ bỏ rơi mình giống những người khác, vậy nên cô rất hoảng loạn, luôn luôn thận trọng, nhưng anh lại cứu cô lần nữa, nghiêm túc nói cho cô biết.

“Yến Tinh Nghi, anh sẽ che chở em.”

Lần anh nghiêm túc như vậy là mười năm về trước.

Bây giờ, người đàn ông làm bạn với cô sớm chiều lại giơ nhẫn, cầu hôn với mình, lại còn nói về tương lai sau đó.

Rốt cuộc anh có ý gì đây?

Một lúc lâu sau Yến Tinh Nghi mới tìm lại được giọng nói của mình: “… Anh nói cái gì?”

“Gả cho anh.”

“Anh biết điều này đại diện cho thứ gì không?”

Bởi vì quá khó tin, cũng vì vội vàng muốn cho anh biết mình sẽ mang lại phiền toái gì cho anh nên Yến Tinh Nghi gấp gáp đến độ khóe mắt phiếm hồng. Chu Nham nhíu mày, kéo cô vào trong lòng.

“Có nghĩa là, anh sắp có được em.”

“Không đúng.” Cô vội vàng lắc đầu.

Chu Nham cản Yến Tinh Nghi đang ra sức rời khỏi vòng tay của mình, trấn an xoa đầu cô, cất giọng trầm thấp, rất dịu dàng: “Tinh Nghi, anh sẽ cho em một mái nhà.”

… Nhà?

Yến Tinh Nghi ngây ngẩn cả người.

Đây thật sự là thứ đồ tuyệt đẹp mà cô không dám mơ tưởng đến.

Chu Nham thực sự sẽ cho cô?

“Em muốn gì mà anh không cho được chứ?”

“Trước đây là vậy, sau này cũng thế.”

“Vậy nên Yến Tinh Nghi, hãy gả cho anh.”

Yến Tinh Nghi không mụ mị đầu óc bởi lời hứa hẹn tốt đẹp ấy, cô có thể yêu đương với Chu Nham, nhưng kết hôn… Anh thực sự đã nghĩ kỹ chưa? Thật sự muốn vác theo gánh nặng là cô suốt cả đời này sao?

“Nhưng mà Chu Nham, em phải nói cho anh biết, từ nhỏ em lớn lên ở nhà họ Yến, ảnh chụp mà Du Ngưng có tuyệt đối không chỉ là hai bức này, với tính cách của bà ta, nhất định còn có chiêu cuối cùng. Nếu chúng ta kết hôn, giả sử có một ngày Du Ngưng phát tán những tấm hình này ra ngoài, sao em có thể để anh chịu nỗi nhục như vậy vì em được? Em không muốn anh mất mặt vì em.”

Chu Nham không thích việc cô tự hạ thấp bản thân như vậy, trầm giọng nói: “Em không cần phải khuất nhục, anh cũng không thấy mất mặt vì em.”

“Tinh Nghi, đừng nghĩ anh vô dụng, anh sẽ không cho phép ai xúc phạm đến em, tuyệt đối không.”

Những câu Chu Nham nói với cô không hề giả dối, anh chẳng bao giờ lừa gạt cô, cũng chưa từng thất hứa lần nào, anh thực sự bảo vệ cô rất tốt.

Yến Tinh Nghi rối bời, chậm rãi đưa ra quyết định.

“… Em vốn không muốn chuyện này phiền đến anh, em rất phiền phức.”

Trong vòng một ngày sau khi nghe cô nói nhiều lời ủ rũ như vậy, Chu Nham rất đau lòng. Anh bình tĩnh nhìn cô một hồi lâu rồi đẩy cô ra, đi lên lầu. Mấy phút sau quay lại, anh cầm trên tay một cuốn sổ, mặt trên in ba chữ “Sổ hộ khẩu”.

Yến Tinh Nghi cả kinh: “Anh làm gì vậy?”

Chu Nham đặt cuốn sổ trên bàn, đầu ngón tay chỉ lên trên, anh nhìn Yến Tinh Nghi, tỉnh táo nói: “Em cảm thấy mình phiền phức? Được, bây giờ anh nói cho em biết, gánh nặng này của em, anh đã quyết định sẽ cưới rồi.”

Yến Tinh Nghi ngây ngốc nhìn anh.

Thời niên thiếu, Chu Nham quan tâm đến việc học tập cũng như phẩm chất của cô nên đã luôn dẫn cô theo bên mình. Gần như anh trở thành người giám hộ của cô, mười năm nay, anh không bỏ lỡ bất kỳ quá trình trưởng thành cũng như chuyện quan trọng gì của cô.

Cô có thể thành công như bây giờ đều nhờ vào sự chiếu cố và bồi dưỡng của Chu Nham, anh vẫn luôn cho cô những gì tốt nhất, mời vũ đạo nổi tiếng giỏi nhất, học trường tốt nhất, mặc quần áo đắt tiền nhất, đeo món đồ trang sức quý giá nhất, cho cô sự thiên vị tuyệt đối.

Một Chu Nham tốt như vậy thật sự quá hấp dẫn, đương nhiên Yến Tinh Nghi muốn chiếm anh làm của riêng.

Chu Nham biết để thuyết phục được cô cần phải tốn nhiều thời gian, không ngờ cô gái bỗng nhào vào ngực anh, ôm chặt lấy eo anh khiến Chu Nham hơi sửng sốt.

Giọng nói buồn buồn của cô gái vang lên trong lòng anh: “Vậy đời này của anh, phải chịu bị em liên lụy rồi.”

Chu Nham không chắc mình đang nghe thấy cái gì.

Anh chậm rãi đưa mắt nhìn, thấy gương mặt tươi cười của cô, trái tim bỗng chốc loạn nhịp không cách nào kiềm chế được.

Anh giơ tay lên, đầu ngón tay chạm vào gương mặt của Yến Tinh Nghi, người trầm ổn như anh cũng có lúc không kiềm chế được nỗi lòng, không giấu nổi sự vui sướng tột độ đang cuồn cuộn trong ánh mắt.

Tại sao trước đây anh lại luôn dẫn cô theo bên mình? Thật ra đến tận bây giờ Chu Nham vẫn không nghĩ ra, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy đôi mắt của cô gái này, anh chỉ đơn thuần muốn bảo vệ cô.

Từ nay về sau, anh sẽ chỉ che chở một mình cô.

Chu Nham rất muốn cười vì đột nhiên có được cô, nhưng anh sợ giấc mộng này sẽ tan vỡ, bèn cẩn trọng ôm chặt, cúi đầu vừa hôn vừa nhìn cô. Cô vẫn cười, dáng vẻ hơi ngượng ngùng xấu hổ, lúc này Chu Nham mới xác định được đây là thật.

Anh bỗng cắn môi cô, gấp gáp mãnh liệt, Yến Tinh Nghi không cản mà dịu dàng đáp lại. Chu Nham tấn công quá mãnh liệt và nóng bỏng, cô cho rằng đêm nay có lẽ sẽ phát sinh chuyện gì đó nên đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng. Nhưng cuối cùng anh dừng lại, yêu thương hôn lên gò má của cô: “Ngày mai lĩnh chứng rồi tiếp tục.”

Anh không muốn cô chịu tủi thân, vả lại Chu Nham cũng muốn có cảm giác nghi thức.

Tâm trạng của Chu Nham cực kỳ tốt, anh giúp cô sửa sang lại tóc và áo quần bị rối, ánh mắt ôn hòa không giống với ngày thường, ngay cả giọng nói cũng dịu dàng hơn nhiều: “Em muốn hôn lễ thế nào?”

Yến Tinh Nghi nắm chặt tay anh: “Chúng ta bí mật đi lĩnh chứng, không được để bất kỳ ai biết. Dù sao Du Ngưng cũng ở trong tối, chúng ta không biết rốt cuộc bà ta sẽ làm ra chuyện gì, hơn nữa em với bà ta bằng mặt không bằng lòng, phải lừa gạt bà ta.”

Chu Nham khẽ nhíu mày lại.

Yến Tinh Nghi sợ anh không hiểu nên giải thích rõ ràng hơn một chút: “Em muốn anh phối hợp với em, trước mặt người ngoài, hai chúng ta giả vờ không lạnh không nhạt khiến Du Ngưng nghĩ rằng chúng ta đã thật sự chấm dứt rồi. Chỉ vậy chúng ta mới có cơ hội tìm cách liên lạc với bà ta, mới biết được bà ta muốn giở trò quỷ gì. Đơn giản mà nói, em muốn chúng ta diễn kịch.”

Chu Nham vẫn nhíu mày như trước.

Yến Tinh Nghi cho rằng anh không đồng ý, nào ngờ người đàn ông bảo: “Hôn lễ đâu?”

Yến Tinh Nghi nhìn ra anh không vui, bèn cười hôn anh: “Sau khi xong xuôi chuyện này, chúng ta bổ sung hôn lễ.”

Chu Nham bình tĩnh suy nghĩ một hồi: “Em không muốn em chịu thiệt thòi.”

“Em không cảm thấy thiệt thòi.”

Chu Nham nhíu mày nhìn cô.

Yến Tinh Nghi cười ngọt ngào, anh càng thấy không nỡ, bất lực than thở: “Thế nhưng lĩnh chứng là chuyện ván đã đóng thuyền, trời vừa sáng phải đi ngay.”

Yến Tinh Nghi hơi chần chừ.

Chu Nham lập tức thấy hơi lo lắng, giọng nói trầm xuống: “Yến Tinh Nghi.”

Yến Tinh Nghi cười thành tiếng: “Biết rồi.”

“Vậy thì anh trai, đêm nay anh ngủ cùng em sao?” Cô ở rất gần, nụ cười mị hoặc, sức hấp dẫn trí mạng, sao Chu Nham không động tâm cho được. Chỉ là, anh không muốn phá hỏng cảm giác nghi thức, cố chịu một chút vậy.

Người đàn ông nhắm mắt lại, ánh mắt bình tĩnh nhưng giọng nói như nghẹn lại: “Đi ngủ.”

Yến Tinh Nghi khẽ hừ, vừa đứng lên đã bị Chu Nham kéo vào trong lòng.

“Hôn ngủ ngon.”

Yến Tinh Nghi cười cười, hôn lên khóe môi anh: “Còn muốn nữa không?”

Cô thấy rõ yết hầu của người đàn ông cuộn lại, đau khổ cứ như đang đi tu ăn chay, anh nhẹ nhàng đẩy cô ra: “Ngủ ngon.”

Yến Tinh Nghi hơi buồn cười, người đàn ông này chú trọng cảm giác nghi thức còn hơn cả con gái nữa. Đương nhiên cô biết Chu Nham muốn lĩnh chứng mới tiến hành bước cuối cùng, là vì anh muốn chịu trách nhiệm với cô.

“Em trở về phòng ngủ đây.”

“Ừ.”

“Thật sự không về phòng cùng em sao?”

Đương nhiên Chu Nham rõ cô đang khiêu khích mình, cười lạnh nói: “Ngày mai, tốt nhất em đừng cầu xin tha thứ.”

Ánh mắt anh nhìn sang đây có chút mãnh liệt, Yến Tinh Nghi bỗng nghĩ đến cảnh tượng bi thảm của mình vào ngày mai, không dám tiếp tục khiêu khích nữa, cô nhanh chóng trở về phòng ngủ.

Trong phòng khách vang lên tiếng cười của Chu Nham, anh rút một điếu ra rồi châm lửa.

Không buồn ngủ chút nào.

Cho đến bây giờ nhịp tim vẫn chưa bình ổn trở lại.

Chỉ có anh biết, rốt cuộc anh thích cô nhiều như thế nào, muốn có Yến Tinh Nghi nhiều ra sao.

Bên cạnh anh có rất nhiều người hiểu rõ thứ tình cảm này của anh, nhưng anh lại không dám để cho cô biết. Bây giờ Chu Nham thấy rất tiếc nuối, nếu như nói cho cô biết sớm một chút thì liệu bọn họ có thể bên cạnh nhau sớm hơn một chút không?

Chu Nham không muốn lãng phí một phút giây nào.

Nhưng nghĩ đến Du Ngưng, ánh mắt của anh bỗng lạnh lại.

Không ai có thể ngăn cản bọn họ yêu nhau, người phụ nữ điên đó càng không thể nào.



Tối hôm qua Yến Tinh Nghi ngủ rất trễ, mặc dù Chu Nham đang cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh trước mặt mình nhưng thật ra cô rất hồi hộp, được kết hôn với người đàn ông thân cận nhất cũng như quen thuộc nhất, cô hồi hộp, cũng như rất mong đợi, thậm chí thấy hơi rối ren.

Lúc mở cửa ra, Chu Nham đã đứng bên ngoài cửa, Yến Tinh Nghi ngẩn người: “Anh trai dậy sớm thế sao?”

Anh không nói gì nhiều: “Ừ.”

Chu Nham đưa tay dắt cô đi: “Đi thôi.”

Yến Tinh Nghi giả vờ ngây thơ: “Đi đâu?”

Vẻ mặt của Chu Nham chợt trầm xuống, anh lo lắng cả đêm, không hề chợp mắt, gần như đứa bên ngoài cửa phòng cô suốt đêm. Nói không ngoa, anh sợ cô chạy trốn, còn sợ buổi sáng cô đổi ý, lo lắng đến nỗi lao lực quá độ, không ngờ cô còn hỏi ngược lại như vậy, trái tim của Chu Nham như lạnh đi một nửa.

Thật ra Yến Tinh Nghi chỉ muốn đùa anh một chút, không ngờ sắc mặt lẫn đôi môi của người đàn ông lại trắng bệch, cô vội vàng tiến đến ôm lấy anh: “Em đùa anh thôi, em không đổi ý đâu.”

Chu Nham mím chặt môi, được cô dỗ dành nên cuối cùng cũng thỏa hiệp ôm lấy cô: “Em luôn ỷ lại vào việc anh yêu em.”

Yến Tinh Nghi cười: “Đúng vậy, trước đây không biết anh yêu em, em cũng hồ đồ nữa. Bây giờ đã biết anh yêu em rồi, em sẽ nghiêm túc hơn, Chu Nham, anh chuẩn bị sẵn sàng chưa?”

Chu Nham thích nghe cô nói như vậy, anh không chùn bước lại, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều: “Vui vẻ chịu đựng.”

Yến Tinh Nghi nắm lấy tay Chu Nham: “Đi thôi, đến cục dân chính.”

Dương Lâm đã đậu xe chờ bên ngoài từ trước, trông thấy hai người bọn họ ngọt ngào đi đến, trong lòng anh ấy cảm thán không thôi, nhưng sau đó lại giật mình một phen.

Sau khi lên xe, Chu Nham mới nói cho anh ấy biết: “Đi cục dân chính.”

Dương Lâm: “…”

Anh ấy trầm mặc một hồi lâu, suýt nữa tưởng mình nghe lầm.

Chu Nham bị trễ nải thời giờ nên không vui vẻ mấy: “Không nghe thấy tôi nói gì sao?”

Dương Lâm thấp thỏm không yên, hỏi: “… Thưa anh, thật sự đi đến cục dân chính sao?”

Yến Tinh Nghi cười cười, trả lời thay anh: “Trợ lý Dương, cứ trực tiếp đi thôi, chúng tôi đi lĩnh chứng.”

Dương Lâm bị sặc nước bọt, kịch liệt ho khan.

Chu Nham hơi bực dọc, vẻ mặt đen thùi lùi.

Yến Tinh Nghi ôm lấy cánh tay của anh: “Vui vẻ lên chút đi, hôm ngày là ngày chúng ta kết hôn mà.”

Kết hôn mà…

Mấy từ ngọt ngào như vậy được chính miệng Yến Tinh Nghi nói ra, đúng là đẹp đẽ đến lạ, Chu Nham bỗng không tức giận nữa.

Đúng vậy, anh nên vui vẻ mới đúng, bọn họ sắp kết hôn rồi.

Chu Nham quay đầu nhìn cô gái trước mặt sắp trở thành vợ mình, nhẹ nhàng cong môi: “Lời của vợ nói, đương nhiên anh sẽ nghe theo.”

Cái từ em gái đã nghe rất nhiều lần nay đổi thành tiếng vợ khiến cho trái tim Yến Tinh Nghi khẽ lỡ nhịp.

Dương Lâm đang lái xe cũng giật mình, đã nói đến khúc này rồi, phải nhanh chóng lái xe đến cục dân chính mới được, không thì Chu tổng sẽ giết chết anh ấy mất.

Chu Nham thấy Yến Tinh Nghi ngây người, khẽ nhíu mày: “Không thích anh gọi như vậy sao?”

Yến Tinh Nghi lắc đầu, mặt mày tươi cười, ung dung hôn lên mặt anh: “Thích!”

Dù Yến Tinh Nghi không làm gì cả Chu Nham cũng sẽ cảm thấy cô rất tốt, huống chi giây phút này, nhu thuận khiến người khác phải thương yêu. Chu Nham nở nụ cười, dùng tay ôm lấy eo cô để kéo đến rồi hôn lên thái dương Yến Tinh Nghi: “Sau này không được gọi là anh nữa.”

Yến Tinh Nghi ngẩng đầu nhìn anh.

Chu Nham dùng đầu ngón tay vuốt chóp mũi của cô: “Phải gọi chồng.”

“Thế thì phải xem biểu hiện của anh rồi.”

Trong mắt Chu Nham hiện lên ý cười: “Thành giao.”

Dừng một chút, anh lại thấp giọng hỏi: “Em muốn khảo nghiệm anh như thế nào?”

“Em phải nghĩ đã.”

Chu Nham thong thả thì thầm một câu bên tai cô, gương mặt của Yến Tinh Nghi đỏ ửng cả lên. Dương Lâm nhìn sang theo bản năng, cũng may anh ấy không nghe thấy lời nói lưu manh nào của Chu Nham, nhưng Yến Tinh Nghi thì ước gì có cái lỗ để chui xuống. Cô xấu hổ vùi mặt trong lòng người đàn ông, đấm vào ngực anh: “Sao anh lại thế chứ!”

Dương Lâm thật sự không nhịn được nữa mà liếc nhìn kính chiếu hậu, hai người này nháo nhào cả lên, cô Yến mọi khi vẫn luôn lạnh lùng lúc này đang làm nũng trong ngực người đàn ông, còn Chu Nham thì mặc cô khóc lóc om sòm, quần áo và cà vạt bị vò rối nhưng không hề nhíu mày, vẻ mặt cưng chiều không thôi.

Chu Nham nghiêm nghị liếc mắt nhìn, Dương Lâm lập tức rời mắt, chuyên chú lái xe.

Anh ấy khá bội phục ông chủ nhà mình, lại có thể vừa nghiêm túc vừa dịu dàng trong cùng một lúc như thế. Anh ấy đã đi theo Chu Nham mười năm, bình thường khi đối mặt với người khác anh không mấy tỏ vẻ ôn hòa, nhưng khi đối mặt với Yến Tinh Nghi, anh lại như không có giới hạn, mặc cô làm càn, sự bất công này không hề nhỏ chút nào.

Dương Lâm bỗng thấy bản thân mình thật đáng thương.

Trên đường đến cục dân chính hơi kẹt xe, bình thường Chu Nham không hay nôn nóng, làm chuyện gì cũng không nhanh không chậm, cứ như trời có sập xuống cũng chẳng sợ hãi. Thế nhưng trong chuyện đi lĩnh chứng này, hiển nhiên anh gấp gáp hơn Yến Tinh Nghi nhiều, lông mày nhíu chặt không hề giãn ra, cứ hay thúc giục Dương Lâm mãi.

Dương Lâm hơi khó xử, nhìn về phía Yến Tinh Nghi cầu xin giúp đỡ, vẻ mặt muốn đáng thương bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Cô hiếm khi thấy bộ dạng này của Dương Lâm, trong ấn tượng của mình trợ lý Dương luôn nho nhã lễ độ, rất có phong thái nhà họ Chu, nhưng chuyện xảy ra ngày hôm nay đã hoàn toàn vượt qua phạm vi nhận thức của anh ấy.

Yến Tinh Nghi buồn cười kéo tay Chu Nham: “Gấp gì chứ, em đâu có chạy đâu.”

“Anh không gấp.” Anh hờ hững đáp.

?

Yến Tinh Nghi nói không nên lời.

Vẻ mặt khó chịu đến độ muốn đóng băng, ôm chặt lấy cô không buông cứ như sợ cô chạy mất, vậy mà còn bảo không vội.

Yến Tinh Nghi cười đáp: “Anh đã không vội thì chúng ta đi ăn ở chỗ nào đó gần đây chút đi. Nếu không gấp quá thì ở lại chơi chút cũng được, nếu không gấp nữa thì…”

Cô càng nói, sắc mặt của Chu Nham càng trầm xuống, cuối cùng anh dùng miệng ngăn lại câu nói của cô, thỏa hiệp thở dài: “Anh rất gấp.”

Yến Tinh Nghi kiêu ngạo cười cười: “Thừa nhận sớm một chút có phải tốt hơn không, anh muốn kết hôn với em.”

Đúng vậy, anh muốn kết hôn với cô, suy nghĩ đã rất nhiều năm cuối cùng cũng được thực hiện, sao có thể không gấp gáp được? Thật ra không giải giấu giếm, cô gái trước mặt này là người mà cả đời này anh muốn cưới về nhất.

“Ừ.”

Yến Tinh Nghi đắc chí cười cười.

Chu Nham nhíu mày nhìn cô, cảm thấy cô gái lúc này có chút giống với thời thiếu nữ. Chu Nham yêu cô đã nhiều năm rồi, cô biết rõ mình hồ đồ, hay cãi nhau, rất xấu tính, nhưng cũng hay chia sẻ cho anh suy nghĩ của mình cũng như mọi chuyện xảy ra trong ngày.

Càng về sau cô càng hiểu chuyện, không khóc không nháo, không gây phiền toái nữa. Cô có tâm sự nên lúc đó bọn họ bị ngăn cách, đương nhiên anh cảm nhận được cảm giác xa cách ấy. Có một khoảng thời gian rất dài Chu Nham đành phải bó tay, không tìm được cách ở chung với cô, mỗi khi nghĩ đến đều thấy hoảng sợ, sợ cuối cùng có một ngày cô sẽ rời xa anh.

Bây giờ, nụ cười của cô rất giống thời thiếu nữ phản nghịch khi trước, Chu Nham có cảm giác như mọi thứ đã trải qua rất lâu rồi.

“Anh trai đang nhìn gì vậy?”

Bị anh nhìn bằng ánh mắt thâm trầm như vậy, cô không chịu nổi cho lắm.

Chu Nham dùng ngón tay vuốt ve mái tóc của cô, bình thản vuốt ve mà không nói lời nào, chỉ nhìn cô. Dưới ánh mắt nghi hoặc của Yến Tinh Nghi, người đàn ông cúi xuống khẽ hôn lên mái tóc ấy, rồi hôn lên tai, hơi thở ấm áp phà vào trong lỗ tai cô gái: “Cô Chu của anh, em không cần phải trưởng thành, có thể mãi mãi tùy hứng, đây là quyền lợi của em.”

Lỗ tai cô nóng lên vì hơi thở của anh, cả gương mặt lẫn cơ thể đều nóng bừng. Yến Tinh Nghi ra sức dời lực chú ý để tim mình không đập nhanh nữa, bỗng nhiên cô nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón tay áp út của anh. Trong ấn tượng của cô, anh đã đeo chiếc nhẫn này nhiều năm, nhưng anh độc thân mà, sao lại muốn mang nhẫn chứ?

“Nhẫn của anh.”

Chu Nham rời mắt khỏi mặt cô, rồi nhìn sang tay mình. Một chiếc nhẫn màu bạc trên ngón tay áp út thon dài không có hoa văn gì, Chu Nham thấy cô tò mò nên cất giọng nói: “Lấy xuống xem đi.”

Yến Tinh Nghi tháo nhẫn xuống, quan sát tỉ mỉ, mặt trên không khắc chữ gì, thiết kế mang đến cảm giác hơi lãnh đạm, rất phù hợp với phong cách cấm dục của Chu Nham: “Hình như chẳng có gì đặc biệt.”

Chu Nham xòe tay mình ra: “Nhìn kỹ đi.”

Yến Tinh Nghi nhìn thấy ba chữ khắc bên trong chiếc nhẫn trên ngón áp út của anh, dòng chữ nhỏ nhỏ thế nhưng rất rõ ràng, thứ được khắc lên chính là tên của cô, Yến Tinh Nghi.

Yến Tinh Nghi chợt ngẩng đầu nhìn anh như hiểu ra gì đó, nhưng vẫn hơi lờ mờ.

“Vậy là…”

Chu Nham đeo nhẫn vào lại, giọng nói bình thản: “Anh không có nhiều, chỉ có mỗi cái này thôi.”

Tâm sự của anh được cất giấu ở nơi rất dễ thấy, thật ra chỉ cần cô hỏi một câu, anh sẽ nói cho cô biết, nhưng cô lại chưa từng hỏi qua.

Trong lòng Yến Tinh Nghi cảm thấy rất khó chịu, nhưng câu kế tiếp mà Chu Nham nói lại khiến cô cảm thấy, người đàn ông này thật sự rất cố chấp.

“Biết chiếc nhẫn này được rèn từ cái gì không?” Anh vuốt ve chiếc nhẫn đó, yêu thích đến nỗi không nỡ rời tay.

“Cái gì?”

“Xích khóa.”

Mà tên của cô được khắc lên trên đó, anh muốn.

“Ừ.” Chu Nham lười biếng cười, giọng nói khàn khàn: “Đúng như những gì em đang nghĩ.”

———————————————
Bình Luận (0)
Comment