Nhi Tử Dị Năng Của Mẫu Thân Hỏa Thần

Chương 126

“Giải quyết? Các ngươi sẽ giải quyết như thế nào?” Kim Trầm Khê đột nhiên cười lạnh. Hắn còn không rõ ý củ bọn họ sao? Rơi vào tay phụ thân thì làm sao còn đường sống thoát ra? Tuy hắn chỉ mới quen biết Vân Liệt Diễm, không nói đến chuyện nàng khiến cho hắn sinh lòng ngưỡng mộ, cho dù nàng chỉ là một người lạ thì hắn cũng không thể khiến cho nàng vì hắn mà bị liên lụy. Ngọc bội kia vốn do hắn đưa cho Vân Liệt Diễm, sao có thể để nàng vì vậy mà gặp nguy hiểm?

“Giải quyết thế nào cũng không nhọc đến thiếu chủ lo lắng. Tộc trưởng cùng Đại trưởng lão vẫn còn đang chờ thiếu chủ đến thương nghị chuyện quan trọng. Thiếu chủ cũng đừng tiếp tục dây dưa chỉ vì chút chuyện nhỏ nhặt này, nếu không, thuộc hạ khiến ngài bị thương cũng không phải là chuyện tốt lành gì” Kim Thạch vẫn kiên quyết chấp hành mệnh lệnh của tộc trưởng, mặc kệ Kim Trầm Khê có nói cái gì cũng vô dụng.

“Thả người!” Kim Trầm Khê tiến về phía trước từng bước, tay đã nâng lên.

Vân Liệt Diễm biết, nếu Kim Thạch tiếp tục kiên quyết thì Kim Trầm Khê nhất định sẽ ra tay.

“Khê nhi! Đây không phải là chuyện ngươi nên quan tâm. Ngươi mau vào trong, Đại trưởng lão còn đang chờ ngươi đó!” Lúc này, một nam nhân trung niên đột nhiên bước ra, bộ dạng có vài phần tương tự với Kim Trầm Khê. Hẳn là tộc trưởng gia tộc Kim thị, phụ thân của Kim Trầm Khê.

“Cái gì gọi là không phải chuyện ta nên quan tâm? Bọn họ đều là bằng hữu của ta, ngọc bội cũng là do ta đưa cho họ. Nếu ông muốn gây phiền phức cho họ thì cứ nhắm tao ta đây này!” Kim Trầm Khê không những không thu tay về mà còn ngưng tụ nội lực vào lòng bàn tay. Phụ thân đến thì đã sao? Hôm nay, hắn khiên quyết phải cứu cho được Vân Liệt Diễm.

“Lúc ngươi đưa ngọc bội cho bọn họ thì nên biết chuyện này sẽ không dễ dàng cho qua như vậy! Tín vật của gia tộc chúng ta há có thể để cho người ngoài tùy ý đụng chạm. Ngươi hẳn là hiểu được ý nghĩa trong chuyện này. Khê nhi, ngươi thân là tộc trưởng tương lai của gia tộc Kim thị, đừng có không hiểu quy tắc như vậy!” Xét thấy còn người ngoài ở đây, Kim Danh Tường cũng không muốn nói nhiều.

Đối với người nhi tử này, thật ra hắn rất thỏa mãn. Thế nhưng nó quá yếu mềm, đối với một tộc trưởng của cả đại gia tộc, loại mềm yếu này tuyệt đối là không được. Ở thế giới này, nhân từ vốn là thứ dư thừa, nếu cứ khăng khăng nhân từ thì sớm muộn gì cũng sẽ chết trong tay kẻ thù, thậm chí còn chết như thế nào cũng không hay biết.

“Ha ha… Lại là cái chuyện quy tắc tức cười đó! Bát đại gia tộc, còn phải mục rữa đến tới trình độ nào mới vừa lòng nữa đây?” Kim Trầm Khê nghe thấy lời phụ thân mình, đột nhiên nhếch miệng cười, nụ cười ánh lên tuyệt vọng.

Vì cái thứ gọi là phồn vinh mà bọn họ không tiếc tiền bạc công sức truy lòng nhân tài khắp đại lục, lấy điều kiện ưu đãi dụ dỗ về tay, sau đó dùng cách thức vô sỉ tẩy não để biến họ thành rối gỗ, trở thành công cụ cho gia tộc sử dụng. Thậm chí, ngay cả thân nhân của mình cũng có thể dùng cách thức này đối đãi. Thế nhưng có quá nhiều người đáng thương không biết chuyện này, cứ tưởng rằng tiến vào bát đại gia tộc là chuyện rất vẻ vang. Họ không biết, nơi này chính là địa ngục tàn khốc nhất khắp đại lục.

Hôm nay hắn còn có thể đứng đây nói những lời này, nhưng lại không biết một ngày kia bọn họ sẽ tẩy não hắn như thế nào. Một người thừa kế mà thôi, nếu như hắn không nghe lời thì người thừa kế này cũng không cần nữa. Toàn bộ những chuyện này, Kim Trầm Khê hiểu rất rõ. Hắn chỉ không biết một thể giới mục rữa như vậy đến khi nào mới có thể hoàn toàn sụp đổ, đám người ác nhân này đến khi nào mới có thể giác ngộ.

“Câm miệng!” Sắc mặt Kim Danh Tường thâm trầm. Hắn không ngờ nghịch tử này dám nói ra những lời như vậy. Bát đại gia tộc vĩnh viễn cũng không sụp đổ, chỉ có ngày một gia tộc duy nhất nắm quyền mà thôi! Thống trị toàn bộ đại lục chính là mục tiêu muôn đời của bọn họ.

“Đưa tên nghịch tử này đi cho ta!” Tuy Kim Danh Tường cảm thấy tiếc một Kim Trầm Khê có thể đột phá Thần cấp thất giai ở độ tuổi trẻ như vậy, nhưng hắn cũng không cần một người thừa kế phản nghịch. Gia tộc Kim thị của hắn sớm muộn gì cũng có ngày áp đảo bát đại gia tộc, đây mới là mục đích của bọn họ.

“Ha ha ha!” Kim Trầm Khê cười to ba tiếng, sau đó một thanh kiếm rực sáng nhất thời xuất hiện trong tay hắn. Tia sáng màu lam quanh quẩn trên thân kiếm, mang theo tia sáng bảy màu của cầu vồng. Hắn nhảy lên không trung, từng tia sáng màu lam tỏa sáng, sau đó chính hắn cũng bị một nhóm thị vệ Thần cấp lục giai giơ kiếm bao vây.

Kim Danh Tường lui về phía sau vài bước, gật gật đầu với Kim Thạch.

Tuy Kim Trầm Khê đang tập trung đánh nhau nhưng vẫn không hề bỏ qua động tác này. Đây là… sát lệnh!

Giờ khắc này, hắn mới thật sự tuyệt vọng.

Thôi, chẳng phải chính hắn đã biết rõ từ lâu rồi sao? Tình thân mà hắn vẫn luôn khát vọng chính là đây sao? Bởi vì hắn phản kháng mà người làm phụ thân hắn có thể ra lệnh giết chết hắn!

Kim Thạch vung tay lên, lập tức ba cao thủ Thần cấp thất giai xuất hiện. Bốn người vung tay, đuổi về phía Kim Trầm Khê.

“Mẹ, chúng ta không giúp thúc thúc đó sao?” Đóa Đóa nhìn thấy Kim Trầm Khê bị rơi vào thế hạ phong, không khỏi có chút lo lắng.

“Kích động cái gì? Mẹ ta cảm thấy hắn ta nói không sai, bát đại gia tộc thật sự là mục nát cả rồi!” Vân Liệt Diễm nhìn Kim Trầm Khê lại cảm thấy không ngờ. Một vị thành chủ tiêu dao yêu thích ca từ thi phú lại có tư tưởng vượt mức quy định như vậy.

Hẳn là hắn cũng có quá khứ đau thương. Một khắc phụ thân hắn ra sát lệnh, nàng nhìn thấy trong mắt hắn là bi thương cùng tuyệt vọng. Kim Danh Tường này khiến nàng nhớ đến Hiên Viên Hi. Lúc trước Hiên Viên Hi cũng đối xử với Hàn Chỉ như vậy, nhưng Hiên Viên Hi làm thế cũng vì Hàn Chỉ không phải là nhi tử của ông ta. Thế nhưng Kim Danh Tường này lại có thể xuống tay với nhi tử ruột thịt của mình. Không thể không nói, bát đại gia tộc còn suy đồi hơn cả chế độ phong kiến của vương triều. ‘Hổ dữ còn không ăn thịt con’, những người này ngay cả con cái của mình cũng có thể hạ sát. Người như vậy có chết một vạn lần cũng không đáng tiếc!

Vân Liệt Diễm hung hăng nguyền rủa trong lòng. Nàng không có ra tay chính là muốn để cho Kim Trầm Khê tự mình hiểu người phụ thân này không đáng giá cho hắn yêu thương. Kim Trầm Khê đối với ai cũng có thể nhân từ, nhưng với người phụ thân cặn bã này tuyệt đối không thể nhân từ. Vân Liệt Diễm muốn Kim Trầm Khê nhìn rõ, sau đó hoàn toàn chặt đứt một chút ảo tưởng cuối cùng trong lòng.

Tuy Kim Trầm Khê lợi hại nhưng một cũng không thể đối phó với bốn. Không bao lâu sau, hắn đã gần như chống đỡ không nổi nhưng vẫn không muốn buông tay.

Lúc này đây, hắn phải khiến bản thân mình chết tâm hoàn toàn. Hắn đối với gia tộc này đã không còn tâm tư lưu luyến, thà rằng chết cũng không muốn tiếp tục giúp họ duy trì chế độ suy đồi này nữa.

“Vàng, con lên đi! Để cho bọn chúng biết thế nào là năng lượng thuộc tính kim” Vân Liệt Diễm liếc mắt nhìn Kim Danh Tường phía xa, nhàn nhã nói.

Một tiếng không lớn không nhỏ này của nàng, vừa vặn lọt vào tay Kim Danh Tường.

Lúc này Kim Danh Tường mới để ý đến ba người Vân Liệt Diễm. Từ đầu hắn đã không đặt họ vào mắt, bởi vì trên người họ không xuất hiện bất kỳ hơi thở nội lực nào. Với thực lực Thần cấp thất cấp ba của hắn, nếu bọn họ yếu hơn thì hắn có thể nhận ra, nếu không thì chỉ có nước bọn họ mạnh hơn hắn. Thế nhưng hắn thấy họ chỉ là ba nữ nhân tầm thường, cho nên hoàn toàn không để vào mắt.

Vân Liệt Diễm vừa mở miệng, hắn mới đưa tầm mắt đặt lên người nàng. Thế nhưng muốn suy nghĩ cẩn thận cũng đã không còn kịp nữa rồi.

Thân ảnh màu vàng nhấp lên nhấp xuống vài lần, bọn họ chỉ kịp nhìn thấy một tia sáng xẹt qua trước mắt. Trong nháy mắt, Vàng đã xuất hiện trước mặt bốn tên cao thủ Thần cấp thất giai, bàn tay vung nhẹ, một sợi tơ kim loại màu vàng phóng ra, bốn cái đầu đã lăn xuống đất.

Mọi người hoàn toàn kinh hãi. Với thực lực của bốn người Kim Thạch, cho dù đang đánh nhau cũng không thể nào khinh địch như vậy. Mà tất cả những chuyện này chỉ diễn ra trong một vài giây, bọn họ cũng chưa kịp nhìn rõ chuyện gì thì mạng cũng đã nằm trong tay người khác. Hơn nữa, ngay lúc sợi tơ kim loại kia quấn vào cổ, bọn họ vẫn không thể cử động. Tuy rằng bị quấn cổ nhưng cả người lại như bị trói buộc, hoàn toàn không thể phóng năng lượng ra ngoài.

Kim Trầm Khê lại càng kinh ngạc hơn. Hắn không ngờ ba người Vân Liệt Diễm lại có thực lực cường đại như vậy. Thế tại sao các nàng còn đi theo Kim Thạch đến đây?

“Đóa Đóa, mẹ yêu dấu của con không thích máu, con mau xử lý đám lâu la này đi rồi còn về ngủ nữa. Mấy lão già bất tử này sống cũng đủ lâu rồi, nến chuyển sang nơi khác chơi đùa đi. À, còn lão già kia thì chừa lại, dù sao cũng là phụ thân của Trầm Khê thúc thúc của con, nể mặt thúc ấy mà cho ông ta sống lâu thêm một chút” Vân Liệt Diễm ngáp, một bộ dạng thiếu ngủ.

Đóa Đóa ném qua một ánh mắt khinh bỉ cho Vân Liệt Diễm.

Mẹ, thật sự người không thích máu sao? Người còn kém không mần thịt người ta rồi uống máu kia kìa!

Thế nhưng Đóa Đóa vẫn rất biết điều không nói thành tiếng. Nàng vĩnh viễn đều là đứa nhỏ ngoan ngoãn, kiên quyết phục tùng mệnh lệnh của mẹ.

Ngay lúc dời mắt khỏi Vân Liệt Diễm, bàn tay Đóa Đóa khẽ nâng lên, một đóa hoa đỏ như máu nháy mắt xuyên thấu qua thân thể của Kim Thạch, sau đó lại vòng quanh liên tục xuyên qua thân thể những người còn lại. Bốn người quanh đó ngay lập tức hóa thành một luồng khói đen quỷ dị, sau đó bị gió thổi mất, còn đóa hoa đỏ kia đã quay trở về đậu trên bàn tay Đóa Đóa.

Đóa Đóa lấy khăn tay từ trong người ra, nhẹ nhàng lau tay rồi vứt trên mặt đất, cong môi nói với Vân Liệt Diễm: “Mẹ thật đáng ghét! Làm tay con càng ngày càng dơ”, cuối cùng còn rất bất mãn nhíu mày “Còn để con tự mình lau”

Lúc còn ở Ám Chi Sâm Lâm đều là Tu lau cho nàng.

Mặt Vân Liệt Diễm đen thui. Nếu không phải Ngục Tu có ân cứu mạng với nàng thì nàng nhất định sẽ tìm hắn tính sổ. Tiểu công chúa nhà nàng vốn đã yếu ớt, bị hắn dạy dỗ tám năm lại càng thêm yếu ớt. Sau này con bé không thể gả ra ngoài, đều là lỗi của hắn!

Vân Liệt Diễm xoay người rời đi, không để ý tới Đóa Đóa. Vàng cười nhẹ rồi cũng đi theo. Đóa Đóa vểnh miệng nhỏ, bất mãn. Lại phải đi bộ!

Đi được vài bước, Vân Liệt Diễm mới quay đầu lại nhìn Kim Trầm Khê vẫn đang ngơ ngẩn nói: “Còn không đi theo? Ở đây chờ bị bắt về lột da à?”

Kim Trầm Khê lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng chạy theo Vân Liệt Diễm.

Mà Kim Danh Tường lại trơ mắt nhìn đám người Vân Liệt Diễm bỏ đi, không dám có bất kỳ phản ứng nào. Đại lục này khi nào lại có nhiều cao thủ như thế? Mới tám năm trôi qua, Thần cấp bát giai cũng chỉ có một Hàn Chỉ đang nháo loạn Hỏa thành mà thôi. Thế nhưng thực lực của hai đứa nhỏ kia ít nhất cũng là Thần cấp bát giai, còn nữ nhân không ra tay nhất định có hơn họ chứ không kém.

Sắc mặt hắn ta âm trầm, nổi lên lo âu, sau đó vẫn xoay người trở về gia tộc.

Vân Liệt Diễm nghênh ngang đi trên đường lớn, rất nhiều người ở Kim thành biết thân phận của Kim Trầm Khê nên cũng không ai dám ngăn cản bọn họ.

“Ngươi có tính toán gì không? Còn muốn quay về làm thành chủ thành Kim Giáp của ngươi nữa không?” Vân Liệt Diễm hỏi Kim Trầm Khê.

Kim Trầm Khê lắc lắc đầu, đáp: “Ta làm thành chủ thành Kim Giáp chính là vì muốn rời khỏi Kim thành. Ở đây, ta cảm thấy ngay cả thở cũng khó khăn. Ta lại muốn đến đại lục Tranh Vanh, nghe nói hoa cỏ, sông suối cùng không khí nơi đó rất khác nơi này. Sống ngàn năm thì sao chứ? Cuối cùng còn không phải là một đống xương khô hay sao? Có làm gì cũng không bù được bão táp mưa xa hay là tro tàn bụi đất. Giống như nàng nói ‘Dạ lai phong vũ thanh, hoa lạc tri đa thiểu’ (1), ‘Nhân sinh đắc ý tu tận hoan, mạc sử kim tôn không đối nguyệt’ (2). Điều mà ta luôn hướng đến chính là những ngày như vậy, tự do tự tại, không có quyền lợi, không có tranh đấu, không có chiến tranh, không có ly tán, người với người luôn chung sống thuận hòa. Đồng thời, đây là những điều không hề có ở đại lục Thần Chi này” Kim Trầm Khê thở dài một tiếng. Tư tưởng của hắn cùng thế giới này không hề hợp nhau.

(1) Hai câu trong thơ Đường ‘Xuân Hiểu’ của Mạnh Hạo Nhiên, là bài Vân Liệt Diễm đã đọc trong hội thi thơ ở thành Kim Giáp.Dịch thơ ‘Buổi sáng mùa xuân’ của Quỳnh Chi:

Xuân còn say ngủ mơ màng

Tiếng chim buổi sáng rộn ràng khắp nơi

Đêm qua gió thổi mưa rơi

Trong vườn nào biết hoa rơi ít nhiều.

(2) Hai câu trong ‘Tương tiến tửu’ của Lý Bạch, là bài mà Vân Liệt Diễm đã đọc lúc cùng Kim Trầm Khê uống rượu ở phủ thành chủ. Dịch nghĩa:

Con người ta sống mà được đắc ý thì nên hết sức vui

Đừng để chén vàng cạn dưới ánh trăng

Vân Liệt Diễm nhếch mày, nói: “Cho dù có một ngày bát đại gia tộc biến mất, người với người vẫn không thể chung sống thuận hòa được. Nhân tính từ xưa đã là như vậy, cái ngươi gọi là chủ nghĩa thống nhất bất quá cũng chỉ là một thế giới ảo tưởng mà thôi. Thế nhưng ngươi có thể buông bỏ toàn bộ gánh nặng, đến nơi mà mình muốn, du sơn ngoạn thủy. Ở đại lục Tranh Vanh vẫn có rất nhiều người chất phác thật thà, bọn họ chăn ngựa thả dê, ngày lên nương đêm về nhà cùng gia đình. Người không có quá nhiều dục vọng chính là người tự do nhất”

Vân Liệt Diễm thật không ngờ ở trong thế giới mạnh làm vua này mà Kim Trầm Khê lại có tư tưởng như vậy. Chẳng qua cái chủ nghĩa lý tưởng thống nhất của hắn vẫn không thể tồn tại ở một ngàn năm sau, huống chi là cái nơi chỉ yêu thích võ lực này. Muốn thay đổi, vạn năm cũng không thể. Đương nhiên là nàng không cười hắn, bởi vì mỗi người đều có lý tưởng của chính mình, huống chi lý tưởng của hắn lại vô cùng vĩ đại.

“Thật sao?” Trong ánh mắt Kim Trầm Khê mang theo ngưỡng mộ vô hạn “Nếu có cuộc sống như vậy, cuộc đời này ta cũng không còn tiếc nuối nữa”

“Ngươi có thể tận hưởng nhưng ít nhất phải là sau khi bát đại gia tộc tiêu vong. Ngươi phải biết rằng từ nơi này đến đại lục Tranh Vanh nhất định phải tự phế võ công của mình, đến lúc đó phỏng chừng ngươi không còn mạng chứ đừng nói gì là tự do tự tại” Vân Liệt Diễm cũng không phải là dọa nạt Kim Trầm Khê. Lúc trước Thủy Linh Lung có thể từ đại lục Thần Chi đến đại lục Tranh Vanh chính là nhờ vào Thủy Nguyên, còn gia nhân tên Thủy Thiên kia chỉ sợ cũng dính lây Thủy Nguyên mới có thể bình an ra ngoài.

Với bộ dạng bây giờ của Kim Trầm Khê mà lên đường tuyệt đối sẽ mất mạng. Lúc trước mỹ nữ áo đỏ từng nói nếu nàng có thể tập hợp đủ bảy viên ngọc căn nguyên và ngọc Khai Minh thì sẽ trở thành chúa tể không gian này. Nếu nàng trở thành chúa tể thì nói không chừng có thể mở được cánh cửa kết nối hai đại lục với nhau.

Sự chờ mong trên mặt Kim Trầm Khê tan biến một chút, ánh mắt mất mát lắc đầu nói: “Bát đại gia tộc tồn tại đã mấy vạn năm, làm sao có thể thật sự tiêu vong?”

Hắn cũng từng nghĩ đến chuyện một ngày nào đó bát đại gia tộc sẽ tiêu vong, thế giới suy đồi này cũng sẽ sụp đổ. Thế nhưng điều này thật sự rất không thực tế, ít nhất ngay lúc này hắn cũng không nhìn thấy một chút hi vọng nào.

“Tại sao lại không có khả năng?” Vừa rồi Vân Liệt Diễm còn thưởng thức lối suy nghĩ vượt giá trị bình thường của hắn, sao chỉ trong chốc lát mà hắn lại ủ rũ rồi?

“Muốn bát đại gia tộc tiêu vong trừ phi có được cả bảy viên ngọc căn nguyên. Khi không có ngọc căn nguyên chống đỡ thì bát đại gia tộc đương nhiên sẽ dần dần suy sụp. Thế nhưng mấy vạn năm nay vẫn chưa có một ai thu thập đầy đủ bảy viên ngọc căn nguyên kia, hơn nữa là bát đại gia tộc vẫn không lúc nào quên chuyện tranh giành chúng và thống nhất đại lục” Thân là người thừa kế gia tộc Kim thị, chút chuyện này Kim Trầm Khê đương nhiên là hiểu rõ. Bên ngoài có vẻ bát đại gia tộc khá bình thản nhưng bên trong đã như sóng ngầm trỗi dậy từ lâu, mỗi người đều dã tâm bừng bừng, luôn muốn mạnh hơn, muốn giỏi hơn, áp đảo những gia tộc khác, thực hiện nguyện vọng thống nhất đại lục của mình.

“Trước kia không ai làm được không có nghĩa là sau này cũng không có ai làm được, không phải sao? Nếu ngươi không có hi vọng thì càng không có khả năng thực hiện nguyện vọng của mình” Vân Liệt Diễm nói.

“Diễm nhi, nàng quả thật là một nữ tử đặc biệt” Kim Trầm Khê nhếch khóe môi, cười. Hắn chưa từng gặp nữ tử nào giống như Vân Liệt Diễm, nhìn như không thèm để ý đến bất kỳ chuyện gì nhưng vẫn lại có thể lý giải suy nghĩ trong lòng hắn, hơn nữa còn mang đến cổ vũ cùng hi vọng cho hắn.

“Trầm Khê thúc thúc, con cũng rất đặc biệt nè!” Đóa Đóa tiến lại gần, chớp chớp đôi mắt sáng ngời.

“Mắt con bị rút gân à? Lăn qua chỗ khác chơi đi!” Vân Liệt Diễm vỗ trán Đóa Đóa một cái. Người lớn đang nói chuyện, con nít chen vào làm gì!

“Con phải mét cha, mẹ giở trò ám muội với thúc thúc khác, ném cha ra sau đầu!” Đóa Đóa trốn sau lưng Vàng, le lưỡi trêu chọc Vân Liệt Diễm.

“Đóa Đóa, con mà còn láo lếu coi chừng mẹ ném con vào Ám Chi Sâm Lâm, cả đời ở trong đó!” Vân Liệt Diễm trừng mắt với Đóa Đóa. Nàng còn muốn lấy tin tức liên quan đến Kim Nguyên từ miệng Kim Trầm Khê đây, vậy mà con bé này dám quấy rối nàng.

Đóa Đóa bật người ngậm chặt miệng. Nàng nín nhịn ở trong Ám Chi Sâm Lâm tám năm, mẹ với Vàng tỷ tỷ luôn chuyên tâm tu luyện, chỉ thanh tỉnh vài ngày trong năm. Còn nàng, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, mỗi ngày đều thanh tỉnh lăn ngược lộn xuôi trong đó, chỉ có thể nói chuyện với Ngục Tu. Nếu còn quay về đó, nàng nhất định sẽ chết rất tức tưởi!

Trong mắt Kim Trầm Khê xuất hiện mất mát. Tuy đoán được nàng đã thành gia lập thất từ lâu nhưng vẫn không thấy bất kỳ nam nhân nào bên cạnh nàng, cho nên hắn vẫn có chút chờ mong. Thế nhưng bây giờ, ngay cả một chút chờ mong cuối cùng này cũng bị đánh nát.

“Diễm nhi, không biết nàng đến Kim thành là vì chuyện gì?” Nhìn thực lực của Đóa Đóa cùng Vàng, Kim Trầm Khê nếu là kẻ ngu cũng có thể đoán được thực lực của Vân Liệt Diễm không hề tầm thường.

“Ta muốn tìm Kim Nguyên” Vân Liệt Diễm dứt khoát mở miệng. Nàng không sợ Kim Trầm Khê sẽ mang tin tức này về cho Kim thị. Lúc nãy vẫn một mực không ra tay giúp đỡ Kim Trầm Khê chính là muốn làm cho hắn hoàn toàn tuyệt vọng với Kim thị, đương nhiên cái chính chính là muốn Kim Trầm Khê nhận ra ý nghĩa của Kim thị, ý nghĩa của hai chữ ‘tình thân’ trong lòng hắn. Cuối cùng, nàng sẽ lấy tin tức của Kim Nguyên trong miệng hắn. Dù sao một người ngoài như nàng đột nhập vào hang ổ Kim thị tìm Kim Nguyên cũng là chuyện không hề dễ dàng.

Khi Kim Trầm Khê nghe Vân Liệt Diễm nói bát đại gia tộc sẽ có ngày tiêu vong liền mơ hồ cảm thấy nàng muốn bảy viên ngọc căn nguyên, lật đổ bát đại gia tộc, thống nhất đại lục. Thế nhưng hắn lại không ngờ nàng thật sự trực tiếp như vậy, thẳng thừng nói cho hắn biết bí mật này.

“Diễm nhi, nàng cũng muốn thống nhất đại lục này sao?” Nếu Vân Liệt Diễm đã nói ra mục đích của nàng thì hắn cũng không cần phải băn khoăn nữa.

“Ừ!” Vân Liệt Diễm gật gật đầu. Không phải là nàng muốn thống nhất đại lục, nàng chỉ là muốn nắm chặt không gian này trong tay, trở thành chúa tể.

“Gia tộc Kim thị đối với ta mà nói cũng đã không còn ý nghĩa gì. Nàng nói rất đúng, bát đại gia tộc sớm muộn gì cũng sẽ bị lật đổ, chúng ta nên thử một lần thì mới có ngày như vậy” Kim Trầm Khê nhìn Vân Liệt Diễm, nói tiếp: “Ta thà rằng người thống nhất đại lục này là nàng còn hơn bất kỳ ai trong bọn họ. Diễm nhi, chuyện Kim Nguyên ta sẽ giúp nàng!”

Nếu đại lục này cứ tiếp tục như vậy thì chẳng thà hắn cứ thử một lần. Nếu thật sự có thể tập hợp đủ bảy viên ngọc căn nguyên và lật đổ bát đại gia tộc thì hắn có thể rời khỏi đại lục Thần Chi, bắt đầu một cuộc sống tự do tự tại. Cho dù có chết thì cũng không có gì đáng tiếc, bởi vì sống mà không có ý nghĩa mới thật sự đáng tiếc. Chẳng thà thật sự buông tay, tương lai mới có thêm hi vọng.

“Ngươi có biết Kim Nguyên ở đâu hay không?” Vân Liệt Diễm chỉ thử thăm dò một chút. Khi nghe thấy Kim Thạch gọi Kim Trầm Khê là thiếu chủ nàng liền biết hắn chính là người thừa kế Kim thị, nhưng nàng cũng không ôm nhiều hi vọng hắn sẽ biết Kim Nguyên đang ở đâu.

“Đúng vậy! Ta đã từng nhìn thấy Kim Nguyên” Kim Trầm Khê gật gật đầu, nói tiếp: “Khi đột phá Thần cấp lục giai, được chọn làm người thừa kế gia tộc Kim thị, ta được cho phép đặt chân vào cấm địa gia tộc để tu luyện, cũng chính là nơi cất giấu Kim nguyên. Chỉ trong một năm đó ta đã đột phá Thần cấp thất giai, cho nên quả thật đã nhìn thấy Kim Nguyên”

“Vậy thì tốt quá rồi! Thế nhưng ngươi vẫn không biết cấm địa đó ở đâu đúng không?” Vân Liệt Diễm rất bất ngờ chuyện Kim Trầm Khê biết nơi cất giấu Kim Nguyên, nhưng gia tộc Kim thị cũng không ngu xuẩn đến nỗi để cho nhiều ngươi biết cấm địa ở nơi nào. Nếu dễ dàng tìm ra như vậy thì tộc nhân rất dễ tạo phản cướp Kim Nguyên.

“Trước kia quả thật không biết nhưng sau này thì biết rồi” Kim Trầm Khê cười cười, nói: “Còn giữ ngọc bội ta đưa nàng không?”

Vân Liệt Diễm gật gật đầu, lấy ngọc bội ra.

“Đây là một trong những chìa khóa mở cửa cấm địa, cho nên khi bọn họ biết ngọc bội lọt vào tay người ngoài mới có thể khẩn trương như thế” Kim Trầm Khê vẫn không cầm lấy ngọc bội.

“Ngươi nói cái gì? Là cái này?” Khóe miệng Vân Liệt Diễm co rút. Nàng muốn tìm Kim Nguyên, không ngờ chìa khóa của nó lại nằm trong tay mình. Nàng không khỏi nhìn Kim Trầm Khê bằng ánh mắt nghi ngờ, ý tứ rất rõ ràng, một thứ giá trị như vậy mà hắn có thể khinh địch đưa cho nàng sao? Thật sự không có mục đích gì khác chứ?

“Diễm nhi đừng hiểu lầm, thật sự ta không có tâm tư khác” Kim Trầm Khê làm sao có thể không hiểu ý tứ của Vân Liệt Diễm, cho nên vội vàng lắc đầu nói: “Ta nghe thấy bài thơ kia của nàng liền vô cùng kích động. Ta ở thành Kim Giáp nhiều năm vẫn chưa từng vui vẻ như vậy bao giờ. Ta rất vui khi có một người có thể nói lên tiếng lòng của ta, thấu hiểu tâm tư của ta. Ta thật sự cam tâm tình nguyện say, say đến nỗi giao ngọc bội cho nàng mà chính mình cũng không còn biết chuyện gì đã xảy ra. Thế nhưng trong tiềm thức ta vẫn thật sự không cần nó, cho nên mới có ý nghĩ đưa cho người khác trong lúc ý thức không rõ ràng như vậy. Đến khi tỉnh lại mới vội vội vàng vàng đuổi đến Kim Thành, nhưng kết quả là ba người vẫn bị Kim Thạch bắt đi”

Hắn sợ ngọc bội sẽ mang đến phiền phức cho Vân Liệt Diễm nhưng lại không ngờ nhờ có chuyện này mà hắn mới biết thực lực của ba người họ cường đại như vậy, đồng thời cũng biết mục tiêu của nàng. Nếu không có chuyện này, có lẽ giờ đây hắn sẽ ngồi nghi Đại trưởng lão thương nghị có muốn liên minh với Hỏa thị hay không, đồng thời hắn cũng không có niềm tin vào tương lai như lúc này.

Thật cả đều do ý trời!

Thế nhưng nếu ông trời cho hắn cơ hội cắt đứt dây thừng trói buộc chính mình, hắn luôn luôn nguyện ý nắm lấy.

“Vậy chúng ta phải đến cấm địa như thế nào?” Vân Liệt Diễm cũng sẽ không cảm thấy mọi chuyện lại trùng hợp như vậy. Nếu có thể lấy được ngọc căn nguyên thì đã có người lấy mất từ lâu, ở đâu đến phiên nàng?

“Muốn vào được cấm địa cần phải có ba chiếc chìa khóa. Cái ngọc bội này là một trong số đó, ngoài ra còn có một cái trong tay tộc trưởng và một cái ở chỗ Đại trưởng lão” Kim Trầm Khê nói: “Những gia tộc khác thì ta không biết, nhưng Kim thị từ trước đến nay đều là thế” Sở dĩ tín vật gia tộc quá quan trọng cũng là vì nguyên nhân này.

“Chuyện này cũng không phải là quá khó khăn” Vân Liệt Diễm tin rằng lấy được hai chiếc chìa khóa còn lại trong tay mấy lão bất tử kia hẳn không phải là chuyện gì khó.

“Bên cạnh Đại trưởng lão và tộc trưởng đều có ít nhất tám cao thủ Thần cấp thất giai. Mặc dù các gia tộc thường hay nói với người ngoài rằng bọn họ không có nhiều cao thủ Thần cấp thất giai, nhưng thật ra cũng chỉ là che mờ mắt thiên hạ mà thôi. Mỗi gia tộc đều có lực lượng che giấu của mình, mà mạnh nhất chính là tử sĩ. Tử sĩ đạt được Thần cấp thất giai hoàn toàn mạnh hơn những cao thủ Thần cấp thất giai bình thường, bởi vì bọn họ một khi vào trận thì họ sẽ không chết không ngừng” Kim Trầm Khê từng gặp tử sĩ, đây đều là bí mật không truyền ra ngoài của các đại gia tộc. Những cao thủ đến từ từ bên ngoài thường đều bị bọn họ tẩy não biến thành tử sĩ. Chỉ cần mười người như vậy, cho dù có là cao thủ Thần cấp bát giai cũng phải đau đầu. Thế nhưng bởi vì cao thủ Thần cấp bát giai quá hiếm cho nên ngọc căn nguyên mới vẫn an toàn ở trong cấm địa như vậy.

“Trong cấm địa còn một trận pháp, nó đều do tộc trưởng cùng Đại trưởng lão các đời trước khi chết đã dùng toàn bộ năng lượng của mình ngưng tụ thành, trải qua mấy vạn năm mới được như ngày hôm nay. Muốn vượt qua trận pháp để lấy Kim Nguyên khẳng định là chuyện vô cùng khó khăn. Đó cũng là nguyên nhân vì sao cả vạn năm trôi qua mà vẫn chưa có ai thu thập đầy đủ bảy viên ngọc căn nguyên”

Tuy Kim Trầm Khê đã từng vào cấm địa nhưng lại không có tư cách chạm vào Kim Nguyên, nguyên nhân là vị trận pháp lợi hại kia đã vây lấy Kim Nguyên bên trong. Nó là lực lượng bảo vệ ngọc căn nguyên tốt nhất, cao thủ Thần cấp bát giai tuy lợi hại nhưng cũng khó mà vượt qua được nguồn năng lượng chồng chất của mấy cao thủ qua mấy vạn năm.

Vân Liệt Diễm nghe thế, vẻ mặt có chút ngưng trọng. Cũng không phải nàng sợ hãi những tử sĩ này, chỉ cần giao cho Đóa Đóa cùng Vàng là xong, nhưng trận pháp kia quả thât có chút vấn đề. Cứ tưởng tượng những trưởng lão cùng tộc trưởng này có thể sống được một ngàn năm, như vậy thì cứ hai người chết đi thì sẽ hai người khác lên thay, một vạn năm chính là hai mươi người. Từ lúc bát đại gia tộc hình thành đến giờ hẳn đã là năm vạn năm, cũng chính là một trăm người, chưa kể đây chỉ là do nàng tính phỏng chừng. Mà hơn nữa, công lực của một trăm người này còn được Kim Nguyên hỗ trợ gia tăng qua mấy vạn năm. Nói như vậy thì ít nhất cũng là một trăm cao thủ Thần cấp thất giai đã canh giữ Kim Nguyên vài vạn năm qua.

Bây giờ Vân Liệt Diễm xem như cũng hiểu vì sao phải dùng đến tận ba chiếc chìa khóa để bảo vệ cấm địa như vậy. Tuy nhiên chuyện này chắc cũng không đến nỗi qua khó. Hàn Lăng có thể vào tận Thủy thị để cướp Thủy Nguyên, Ngục Tu có thể vào tận Mộc thị lấy Mộc Nguyên. Có thể thấy trận địa kiên cố không gì phá nổi này cũng không có vững trãi như vậy.

Hai người họ có thể làm được điều đó, nàng cũng không tin hai cao thủ Thần cấp bát giai là nàng và Vàng, còn có Đóa Đóa trời sinh đã biến thái, không thể lấy được một viên Kim Nguyên. Chỉ cần lấy được Kim Nguyên thì nàng đã nắm trong tay ba viên ngọc căn nguyên. Đây chính là trận chiến đầu tiên của nàng cùng bát đại gia tộc, nếu ngay cả Kim Nguyên mà cũng không cướp được thì nàng lấy tư cách gì chống lại bọn họ?

“Chuyện này không nên chậm trễ, bây giờ chúng ta phải hành động ngay lập tức” Khóe môi Vân Liệt Diễm cong lên, ngoắc ngoắc ngón tay với Đóa Đóa và Vàng “Hai đứa các con có trách nhiệm giải quyết đám lâu la kia, mẹ sẽ đi trộm chìa khóa”

“Vậy để ta dẫn đường” Kim Trầm Khê cười khổ, muốn đánh nhau với bọn họ thì hắn không phải là lựa chọn thích hợp, nếu không thì hắn cũng không bị áp chế nhiều năm như vậy.

“Được” Vân Liệt Diễm gật gật đầu, ba người liền đi về phía biệt viện chính của gia tộc Kim thị. Phỏng chừng đám lão già kia có nằm mơ cũng không ngờ bọn họ lại chơi trò tập kích nhanh đến thế.

Kim Danh Tường đương nhiên là không ngờ bọn họ có thể quay trở lại sớm như vậy.

Trong đại sảnh nghị sự, mấy trưởng lão cùng Kim Danh Tường đang thảo luận chuyện liên minh cùng gia tộc Hỏa thị. Vốn dĩ lần này hắn ôm thái độ chần chừ, dù sao Hàn Lăng cũng không phải là kẻ dễ chọc, Hỏa thị bất quá cũng chỉ có một cao thủ Thần cấp bát giai trong khi Hàn thị có đến tận hai.

Nếu không có chuyện vừa rồi, Kim Danh Tường có lẽ vẫn không xác định được có nên tiếp tục chần chừ hay không.

“Ngươi nói Trầm Khê dẫn theo một nữ tử, mà hai tiểu cô nương bên cạnh nữ tử này đều là có Thần cấp bát giai?” Đại trưởng lão nhíu mày, không giống với vẻ mặt luôn duy trì nụ cười thân thiện của Hỏa Thiên Tuyệt. Đại trưởng lão gia tộc Kim thị quả thật là một lão đầu, bộ râu trắng muốt dài đến ngực, nhìn có vẻ tuổi cũng không hề nhỏ.

“Đúng vậy! Hơn nữa, ta còn cảm thấy nữ tử đó còn mạnh hơn nhiều” Mặc dù Kim Danh Tường không thấy Vân Liệt Diễm ra tay nhưng hắn hoàn toàn không nhìn ra khí tức trên người nàng, cho nên hắn phỏng chừng nàng còn mạnh hơn cả hắn.

“Mấy năm nay cũng không nghe thấy bất kỳ cao thủ có Thần cấp bát giai nào xuất hiện trên đại lục. Thậm chí, bất cứ người nào có chút tiềm năng cũng đều bị bát đại gia tộc thu làm tử sĩ, không có khả năng còn tình huống này!” Có một trưởng lão nghi ngờ Kim Danh Tường đã nhìn lầm.

“Không sai đâu! Có thể miễu sát cao thủ Thần cấp thất giai cũng không phải là chuyện mà một cao thủ bình thường có thể làm được. Hơn nữa, trong đó có một tiểu cô nương thủ pháp rất quỷ dị, giống như xuất thân từ Tà Hoa” Kim Danh Tường nhớ lại tình cảnh lúc đó, đứa nhỏ áo đỏ kia chỉ cần phất tay một cái là một người phải chết. Thủ pháp quỷ dị như vậy cũng không phải từ năng lực tự nhiên thuần tuý.

“Thế nhưng bọn họ cứu Trầm Khê với mục đích gì?” Đại trưởng lão vuột vuốt chòm râu dài. Đứa nhỏ Trầm Khê ông biết rất rõ, là người rất có tiềm năng nhưng tâm địa quá mềm yếu, quả thât không thích hợp để trở thành tộc trưởng.

“Khê nhi đang giữ một chiếc chìa khóa mở cửa cấm địa, mà nó bây giờ lại nằm trong tay nữ tử kia. Mục đích của bọn họ có thể là Kim Nguyên hay không?” Kim Danh Tường suy đoán.

“Rất có thể! Chẳng qua nếu thật sự là như vậy thì ngày chết của nàng ta sắp đến rồi” Đại trưởng lão trầm ngâm một lúc, lại nói: “Mấy vạn năm qua cũng có không ít cao thủ Thần cấp bát giai tìm cách đoạt lấy ngọc căn nguyên nhưng vẫn không thành. Nếu nàng ta thật sự đến đây vì Kim Nguyên thì số phận nàng ta cũng đã tận. Mặc kệ là người phương nào, nếu muốn Kim Nguyên thì đều không thể buông tha”

“Vậy chúng ta vẫn dụ bọn họ vào đây sao?” Kim Danh Tường có chút lo lắng. Hắn cũng ở đại lục Thần Chi nhiều năm, ngoại trừ khiếp sợ Hàn Chỉ lấy thực lực Thần cấp tứ giai ra khiêu chiến với cao thủ Thần cấp thất giai ở ngày hội kết đồng minh của bát đại gia tộc tám năm trước, đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy thực lực quỷ dị như vậy. Tiểu cô nương áo vàng kia cũng không tầm thường, nàng sử dụng năng lượng thuộc tính kim. Gia tộc Kim thị của họ từ trước đến nay vẫn không có một người nào có năng lực dùng sợi tơ kim loại siết cổ bốn cao thủ Thần cấp thất giai trong một lúc. Lúc ấy, nếu tiểu cô nương áo đỏ kia không ra tay thì hắn vẫn tin tiểu cô nương áo vàng này có thể giết cả bốn người chỉ bằng một cái búng tay.

“Nếu bọn họ thật sự quay trở lại trộm Kim Nguyên thì cứ để họ vào. Còn chuyện liên minh với Hỏa thị thì không cần vội vã ra quyết định, nội loạn của chúng ta bây giờ vẫn còn chưa giải quyết xong. Chờ khi giải quyết xong chuyện này rồi tính tiếp” Đại trưởng lão trầm giọng nói.

“Cũng tốt!” Mọi người đều gật đầu.

Đúng lúc này, trong phòng đột nhiên truyền ra tiếng khanh khách. Mọi người kinh hãi, cuống quít nhìn quanh nhưng lại nhìn thấy một tiểu cô nương áo đỏ ngồi trên bàn cách họ không xa, trong tay còn cầm một quả táo đang cắn dở.

“À, các ngươi nói xong rồi sao?” Đóa Đóa nhìn thấy bọn họ đều quay sang nhìn mình, liền vờ kinh ngạc hỏi.

Vẻ mặt Kim Danh Tường đại biến, âm thanh lạnh lùng hỏi Đóa Đóa: “Ngươi vào đây từ bao giờ?”

“Ta vẫn luôn ở đây mà!” Đóa Đóa chớp chớp mắt, lại cắn một ngụm táo rồi nói tiếp: “Không chỉ mình ta đâu, cả mẹ cùng tỷ tỷ ta đang ở đây, à còn có Trầm Khê thúc thúc nữa đó!”

Đóa Đóa tiếp tục cắn quả táo, hoàn toàn xem thường tập thể lão già mặt đen bên kia.

“Ngại quá, con gái ta lại ăn vụng táo của các ngươi rồi. Đây là tiền trả cho quả táo đó, các vị hãy cất kỹ đi nhé!” Vân Liệt Diễm xuất hiện, đặt một đồng bạc lên bàn, ý cười đầy mặt, một chút cũng không có ngượng ngùng như lời nói.

Vàng cũng bước ra từ sau lưng Vân Liệt Diễm, một đôi con ngươi màu vàng đảo qua đám lão già, trong mắt cũng xuất hiện tia sáng kỳ dị.

“Kim Diễm Sư!” Lúc này, Đại trưởng lão lại trầm giọng nói.

Ông ta tưởng rằng Kim Danh Tường nói ngoa, nhưng khi nhìn vào đôi mắt ánh vàng của Vàng liền biết Kim Danh Tường không khoa trương chút nào, thậm chí còn đánh giá thấp các nàng. Trên đời này cũng chỉ có Kim Diễm Sư mới có đôi con ngươi màu vàng trong veo đó. Mặc dù những chủng loài khác cũng có đôi mắt vàng nhưng chỉ là vàng nhạt hoặc cực đậm, chứ không thể nào trong veo như vậy.

Vốn dĩ ông ta đã nắm chắt có thể giết chết các nàng bên trong cấm địa gia tộc Kim thị, nhưng bây giờ lại dao động. Khoan hãy nói đến tiểu cô nương áo đỏ quỷ dị kia cùng nữ tử trước mắt này, chỉ một mình Kim Diễm Sư cũng không phải là kẻ dễ đối phó. Kim Diễm Sư được thiên địa sinh ra, tuy không cường đại như Thần thú thượng cổ cùng bộ tộc Tà Hoa nhưng cũng là một đối thủ quá mức kinh dị.

“Ánh mắt lão bất tử này cũng không quá tệ!” Vân Liệt Diễm cười lạnh đi về phía đám người, khóe môi cong lên, một đôi mắt hoa đào rực sáng đảo lộn chúng sinh.

Điều bất ngờ chính là khi nàng bước từng bước về phía bọn họ, bọn họ lại hoàn toàn không thể phản kháng, giống như bị một nguồn năng lượng khủng khiếp kiềm hãm. Trán chảy ra mồ hôi lạnh nhưng không có một người nào, không một ai có thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Vân Liệt Diễm mỉm cười vòng quanh bọn họ một vòng, sau đó thỏa mãn nhìn một vật trong tay mình rồi hỏi Kim Trầm Khê: “Là nó sao?”

Ánh mắt Kim Trầm Khê xẹt qua đám trưởng lão cùng Kim Danh Tường, gật gật đầu.

“Đi thôi!” Vân Liệt Diễm cất vật nọ vào người, quay đầu rời đi.
Bình Luận (0)
Comment