Nhi Tử Dị Năng Của Mẫu Thân Hỏa Thần

Chương 92

“Ta không chơi nữa!”

“Ngươi không có lựa chọn nào khác, cho dù ngươi có luân hồi chuyển thế bao nhiêu lần thì sứ mệnh đó nhất định cũng phải được hoàn thành” Khoé miệng mỹ nữ áo đỏ co rút, một chút đồng tình với Vân Liệt Diễm cũng không có. Thật sự không phải nàng tàn nhẫn, không hề liên quan đến nàng một chút xíu nào, tất cả đều là quy luật của lẽ trời. Thần thú thượng cổ sở dĩ có thể áp đảo mọi vật và đứng trên đỉnh cao sức mạnh, không chỉ nhờ vào thực lực cường hãn mà còn có trách nhiệm trên vai.

Lẽ trời vẫn luôn công bằng, nó ban cho người đó sức mạnh cường đại chính là muốn họ hoàn thành sứ mệnh của mình. Điều này giống như đạo lý ‘không có cái bánh nào tự nhiên rơi xuống từ trên trời’.

“Thế rốt cuộc đã xong hết chưa?” Thanh âm của Vân Liệt Diễm run rẩy, nào có cách tra tấn người như vậy chứ?

“Những gì ta có thể nói cho ngươi biết chỉ bấy nhiêu thôi. Sau khi đến đại lục Thần Chi, ngươi sẽ gặp những cường địch không cách nào tưởng tượng được. So sánh lực công kích với nhau, ảnh hưởng lớn nhất chính là năng lượng tinh thần, cho nên tu luyện năng lượng tinh thần chính là điều quan trọng nhất. Trước khi đến đại lục Thần Chi, tốt hơn hết là ngươi nên tu luyện năng lượng tinh thần một thời gian cho nhuần nhuyễn. Không gian ảo giác ở nơi này là một sự lựa chọn không tệ, bây giờ ngươi đang ở trong không gian tinh thần nhưng vẫn chịu sự ảnh hưởng từ nó, đây là cơ hội tốt nhất cho ngươi” Mỹ nữ áo đỏ nói rất nhiều với Vân Liệt Diễm, sứ mệnh của nàng đến đây đã có thể hoàn thành rồi.

“Ta đang lo lắng cho Đoá Đoá, ở đâu còn tâm tư mà tu luyện chứ? Đợi khi nào tìm được Đoá Đoá rồi tính!” Vân Liệt Diễm có chút vô lực, nhưng bây giờ bất luận nàng phản bác cái gì cũng vẫn vô dụng mà thôi. Được rồi, từ lâu nàng đã biết bản thân sẽ có ngày hôm nay, giống như lúc còn ở kiếp trước khi mà nàng biết mình có dị năng cường đại hơn nhiều so với những người bạn khác. Lúc đó nàng biết, nhiệm vụ mà nàng phải nhận còn nguy hiểm hơn rất nhiều so với bọn họ.

Ông trời luôn rất keo kiệt, từ xưa đến nay luôn chẳng cho không ai thứ gì.

***

Hàn Chỉ đi tìm đoá hoa bảy màu kia, kết quả là hoa đâu không thấy lại thấy Vân Liệt Diễm té ngã trên mặt đất. Nàng như đang hôn mê, không nhúc nhích nằm bên bụi hoa.

Hàn Chỉ ôm lấy Vân Liệt Diễm, lay nàng cả buổi nhưng cũng không có phản ứng.

Tại sao lại như vậy?

Hàn Chỉ nhíu mày, định truyền nội lực cho Vân Liệt Diễm lại phát hiện nội lực của nàng không hề bị hao tổn, nhưng thoạt nhìn cả người uể oải vô lực, sắc mặt không tốt.

Năng lượng tinh thần bị công kích!

Trong đầu Hàn Chỉ không hiểu sao đột nhiên nhảy ra mấy chữ này, khiến hắn hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra. Vừa rồi ba người Vân Liệt Diễm một mực thảo luận lý do vì sao bọn họ tiến vào đã một thời gian mà không có dấu hiệu trúng độc, Phượng Lăng Tiêu nghiên cứu dược vật rất kĩ nên phán đoán của hắn ta không thể sai, hương hoa nơi đây nhất định đã kích thích đến hệ thần kinh của mọi người.

Thế nhưng không lý nào bọn họ vào đây đã lâu nhưng lại không có bất kỳ phản ứng gì, nói như vậy lại không hợp lý. Cho nên nếu là công kích năng lượng tinh thần thì lại là một vấn đề hoàn toàn khác.

Tuy trước kia chưa từng tiếp xúc với những thứ đó nhưng Hàn Chỉ lại có ấn tượng khá mơ hồ. Cái gọi là công kích năng lượng tinh thần chính là giống như dị năng của hắn, chỉ khác là công kích vào năng lượng tinh thần thôi. Bất kể là với người có dị năng hay người tu luyện, năng lượng tinh thần đều cực kỳ quan trọng. Nó cùng nội lực hỗ trợ lẫn nhau, không có năng lượng tinh thần cường đại chống đỡ thì không cách nào đại tới đỉnh cao võ học. Hơn nữa, mỗi tầng nội lực khi được gia tăng thì năng lượng tinh thần cũng sẽ tiến bộ.

Nếu năng lượng tinh thần bị công kích sẽ khiến cho chủ thể bị nhiều loại ảo giác khác nhau, gây suy yếu năng lượng, thậm chí còn có thể đánh mất lý trí chứ đừng nói đến chuyện công kích ngược lại. Bên trong ảo cảnh, nếu năng lượng tinh thần liên tiếp bị công kích gây ra suy yếu sẽ hoàn toàn không có năng lực chống lại bất cứ thứ gì.

Bây giờ Hàn Chỉ không hiểu rõ tình trạng của Vân Liệt Diễm, nhưng lúc này đây quan trọng nhất chính là phải tìm được đoá hoa bảy màu kia. Hàn Chỉ tu luyện cùng Vân Liệt Diễm lâu như vậy, đương nhiên biết rõ nàng vẫn luôn tu luyện năng lượng tinh thần. Nếu như nàng cũng không có cách nào ngăn cản được thì đám người Diệp Khuyết lại càng không thể. Hiện tại chỉ còn một mình hắn, hắn phải tìm được người đã phóng thích loại công kích này.

Tuy nhiên Hàn Chỉ cũng không hiểu tại sao mình lại không bị ảnh hưởng. Hắn cũng biết trong cơ thể mình ẩn giấu một nguồn năng lượng cường đại ngay cả chính bản thân hắn vẫn không thể khống chế được, chỉ là bây giờ hắn không có tâm tình đi quan tâm mấy thứ này, vẫn nên tìm được căn nguyên trước rồi tính sau. Tiếp tục tìm kiếm thế này cũng không phải là cách, biện pháp duy nhất chính là hắn lại sử dụng năng lực đặc biệt của mình thêm một lần nữa, nhưng không biết hậu quả lạm dụng chúng có nặng hay khhông mà thôi.

Hàn Chỉ đặt thân thể Vân Liệt Diễm sang một bên rồi nhắm mắt lại, đem nội lực toàn bộ ngưng tụ trên mắt. Đến lúc hắn mở mắt, hào quang màu tím trong mắt bắn ra khắp nơi, bay xuyên qua biển hoa. Ở phía đông bắc có một vùng đỏ rực, chính là vị trí của đóa hoa bảy màu kia.

Hàn Chỉ nhắm mắt lại, thu hồi nội lực nhưng lại phun ra một ngụm máu tươi.

Đúng lúc này Vân Liệt Diễm tỉnh lại, nhìn thấy Hàn Chỉ nôn ra máu liền sợ hãi kêu to một tiếng.

“A Chỉ, ngươi làm sao vậy?” Vân Liệt Diễm nóng nảy. Nàng nói chuyện cùng mỹ nữ áo đỏ có một lúc, tỉnh dậy liền thấy phu quân mình hộc máu là thế nào?

“Hướng đông bắc, khoảng năm dặm đường (1), Đoá Đoá và đóa hoa kia đều ở đó!” Hàn Chỉ nắm lấy cánh tay của Vân Liệt Diễm, nói xong liền té xỉu.

(1) Năm dặm đường: Thông thường có hai tiêu chuẩn để do dặm. Thứ nhất là dặm Anh (tiêu chuẩn quốc tế), 1 dặm = 1,609 km. Thứ hai là dặm tính theo người Trung Quốc, 1 dặm = 500 m.

“Ô ô ô… A Chỉ, phu quân, chàng đừng doạ ta mà!” Vân Liệt Diễm lắc lắc cánh tay Hàn Chỉ nhưng một chút phản ứng hắn cũng không có,

Hướng đông bắc! Năm dặm đường!

Vân Liệt Diễm sững sờ. Đồ ngốc này không phải là lại sử dụng dị năng kia đó chứ?

Trời ạ! Cái này có khác gì tự sát? Nàng không muốn làm quả phụ khi tuổi còn trẻ như thế này đâu!

Vân Liệt Diễm cõng Hàn Chỉ trên lưng, đi về hướng mà hắn đã nói.

Vân Liệt Diễm từng nghe Hàn Chỉ nhắc đến năng lực kia, chính là từ đôi mắt màu tím của hắn. Đôi lúc nơi đó sẽ phóng ra một loại năng lượng kì quái, có thể tiêu diệt kẻ địch chỉ trong nháy mắt, cũng có thể tìm kiếm mục tiêu ngay trong tức khắc. Lúc bình thường không nên dùng đến, vì mỗi lần dùng đều phải tích tụ toàn bộ nội lực của mình, đương nhiên, mỗi lần dùng là mỗi lần đi dạo một vòng Quỷ Môn quan. Vân Liệt Diễm quy kết năng lực này của hắn với năng lực nhìn xuyên thấu. Dị năng quả thật có một loại gọi là xuyên thấu, có thể nhìn thấy những thứ ở rất xa nhưng lại không có lực công kích.

Năm dặm đường đối với Vân Liệt Diễm bây giờ chỉ cần nhún chân một cái là có thể đến, tuy trên lưng còn cõng thêm Hàn Chỉ nhưng cũng không tốn nhiều thời gian. Thế nhưng khi tìm được nơi mà Hàn Chỉ nói thì nàng lập tức hóa đá.

Thế giới này thật huyền huyễn! Con bé Đoá Đoá chết tiệt kia bây giờ lại đang ngồi bên cạnh đóa hoa bảy màu, dùng ngón tay trắng nõn mập mạp khều khều cánh hoa, tựa như đang chơi với con chó con mèo.

“Tiểu Thất, sao ngươi không giống với những bông hoa khác vậy?” Đoá Đoá nghiêng đầu, ngón tay chọc chọc đóa hoa, tự mình đặt tên cho nó là Tiểu Thất.

Vân Liệt Diễm đặt Hàn Chỉ xuống, gọi: “Đoá Đoá!”

“Mẹ, sao bây giờ mẹ mới đến? Phụ thân đang ngủ sao?” Đoá Đoá ngẩng đầu nhìn Vân Liệt Diễm cùng Hàn Chỉ, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt của Vân Liệt Diễm.

Sắc mặt Vân Liệt Diễm lúc trắng lúc xanh, xanh là bị chọc tức, trắng là do sợ hãi. Đoá Đoá này, không một lúc nào có thể khiến nàng bớt lo lắng.

Tuy nhiên lúc này Vân Liệt Diễm lại chuyển sang vẻ mặt nghi hoặc. Chuyện gì đã xảy ra? Lúc nãy nàng gặp ảo giác còn thấy Thiểm Thiểm, nếu không phải phản ứng nhanh thì bây giờ cũng đã nghẻo rồi, tại sao Đoá Đoá ngốc nghếch không biết võ công này lại có thể bình yên vô sự?

Đương nhiên, Vân Liệt Diễm cũng không xem nhẹ bạn nhỏ Đại Bạch luôn đi theo Đoá Đoá, lúc này đang nằm trên đất ngáy o o.

“Ngủ cái đầu con đó!” Vân Liệt Diễm xoa trán, đi đến bên cạnh Đoá Đoá, chỉ chỉ đoá hoa hỏi: “Chuyện gì đây? Đại Bạch bị sao vậy?”

Tuy Vân Liệt Diễm không biết tại sao Đại Bạch lại tình nguyện đi theo Đoá Đoá, nhưng lúc Đại Bạch lập lời thề, thành ý của hắn nàng cũng nhìn rõ cho nên mới đồng ý. Cho dù Đại Bạch có mục đích gì, nếu hắn không tổn thương đến Đoá Đoá thì nàng cũng sẽ không để ý. Thế nhưng bây giờ Đại Bạch cũng thế này rồi, tại sao một chút lo lắng Đoá Đoá cũng không có thế này?

“Sau khi vào đây thì Đại Bạch rất kì lạ, cho nên con bảo hắn ngủ một chút, chừng nào rời khỏi đây thì con sẽ gọi hắn dậy” Đoá Đoá nhìn Đại Bạch đang nằm ngủ cách đó không xa, giải thích với Vân Liệt Diễm.

“Kỳ lạ? Kì lạ như thế nào?” Vân Liệt Diễm có chút khó hiểu.

“Đại Bạch vừa vào đây không bao lâu thì giống như nổi điên, kiểu như nhìn thấy rất nhiều hình ảnh đáng sợ. Vất vả lắm con mới đưa hắn đến được đây, nhưng vẻ mặt của hắn càng ngày càng thống khổ. Sau đó, con hỏi Tiểu Thất là Đại Bạch bị làm sao thì Tiểu Thất nói cứ để hắn ngủ là được rồi, cho nên, con kêu hắn đi ngủ” Đoá Đoá nghiêng đầu nghĩ nghĩ rồi nói.

“Tiểu Thất là ai? Là đoá hoa này sao? Chuyện đoá hoa này là sao?” Vân Liệt Diễm nhíu mày nhìn đóa hoa khác biệt với những đóa hoa khác. Đúng như lời Hàn Chỉ nói, là nó phát ra công kích sao?

“Tiểu Thất chính là nó đó. Lúc con tiến vào liền ngửi thấy mùi hương Tiểu Thất tỏa ra cho nên tới đây hỏi nó một chút. Nó nói những hương thơm kia không bình thường vì chúng vốn không có mùi hương, sở dĩ có hương là do nó tỏa ra mà thôi” Đoá Đoá dùng ngón tay gẩy gẩy cánh hoa Tiểu Thất.

Tiểu Thất giống như thẹn thùng, đem cánh hoa thu lại, chọc Đoá Đoá cười khanh khách không ngừng.

“Nó biết nói?” Vân Liệt Diễm lúc này cũng đã tin tưởng lời Hàn Chỉ nói. Đóa hoa này chính là tên đầu sỏ! Thế nhưng tại sao chỉ có một mình Đoá Đoá là không sao? Nàng ngồi ở chỗ này, đầu vẫn có chút hỗn loạn.

“Biết chứ!” Đoá Đoá gật đầu, sau đó dùng ngón tay gãy cánh hoa của Tiểu Thất, nói: “Tiểu Thất, đây là mẹ của ta, chính là mẫu thân đó, ngươi nói với mẹ một câu đi”

Cánh hoa Tiểu Thất vẫn co lại một chỗ, Đoá Đoá lại giật mấy cái, nó mới mở cánh ra, lộ ra đôi mắt tựa như hai viên trân châu, nhìn Vân Liệt Diễm nói: “Xin chào!”

Vân Liệt Diễm nhìn Tiểu Thất, nghi ngờ hỏi: “Công kích năng lượng tinh thần là do ngươi phóng thích sao? Tại sao ngươi lại làm như vậy?”

“Ta vừa ra đời liền sinh trưởng ở chỗ này. Ta cũng không muốn tổn thương mọi người nhưng bọn họ chỉ vì không chịu nổi nên mới như vậy. Nếu như lúc nãy các ngươi không đi về phía này thì đã có thể ra ngoài rồi” Tiểu Thất đáp một cách yếu ớt.

“Ngươi nói chỉ cần đi tiếp về phía trước thì có thể ra ngoài được sao?” Khoé miệng Vân Liệt Diễm co giật. Đơn giản như vậy, bọn họ còn tìm nó để làm gì?

“Đúng vậy. Đoá Đoá là người đầu tiên tìm được ta, ta sợ hãi cho nên mới công kích mọi người mà thôi. Bình thường, ta đều không để ý tới những người khác đâu” Tiểu Thất nhìn Vân Liệt Diễm với ánh mắt vô tội. Nàng cũng không phải cố ý công kích bọn họ, chỉ vì Đoá Đoá chạy về phía nàng cho nên mới phản kháng vì sợ.

“Vậy vì sao Đoá Đoá lại không có chuyện gì?” Vân Liệt Diễm càng thêm tò mò, mỹ nữ áo đỏ nói công kích năng lực tinh thần đến người Thần cấp cũng không thể ngăn cản được, ngay cả Đại Bạch cũng phải ngã xuống, làm sao Đoá Đoá vẫn bình an như vậy?

Tiểu Thất giật giật thân thể chỉ có hai mảnh lá cây của mình, hương hoa ngay lập tức phai nhạt không ít. Sau đó nàng mới nói với Vân Liệt Diễm: “Ta chỉ là một Hoa Yêu hệ tinh thần nho nhỏ, không dám trêu chọc vào Đoá Đoá đâu”

“Hoa Yêu hệ tinh thần? Tại sao ngươi lại không dám chọc vào Đoá Đoá?” Hoa Yêu thì Vân Liệt Diễm có hiểu chút chút, nhưng Hoa Yêu hệ tinh thần là cái gì? Tại sao nó lại sợ Đoá Đoá?

“Vạn vật trên thế gian ngoại trừ nhân loại thì chỉ còn động vật và thực vật. Thực vật chia ra làm hoa và cây cỏ, thuộc hệ mộc trong ngũ hành. Vốn dĩ hoa cũng thuộc hệ mộc, nhưng có loài hoa khác biệt với đồng loại bởi vì thuộc tính trời sinh của nó là tà tính” Tiểu Thất nghĩ nửa ngày mới nói được một câu đại khái như vậy.

Vân Liệt Diễm hoàn toàn hồ đồ. Hoa còn có phân chia chính tà sao? Chính là thế nào? Mà tà lại ra sao?

“Những loài hoa thông thường chỉ để thưởng thức, có thể khiến cho tâm tình người ta sảng khoái, bản thân chúng cũng không có lực công kích gì cả. Thế nhưng có một số loài hoa trời sinh đã mang tà tính, được xưng là Tà Hoa. Bởi vì thực lực Tà Hoa tương đối mạnh, thậm chí còn vượt qua cả năng lượng vốn có của hệ mộc, cho nên Tà Hoa thường bị hệ mộc loại bỏ. Ta cũng là Tà Hoa, điều này ta biết ngay từ khi còn nhỏ rồi!” Tiểu Thất có chút bị tổn thương. Đối với Tà Hoa bọn họ thì sự tồn tại của bản thân đã là một tội ác, cho nên bọn họ thường che giấu bản thân mình, không có ai tìm được bọn họ một cách dễ dàng.

“Vậy Đoá Đoá thì sao? Tại sao ngươi không thể chọc vào Đoá Đoá?” Vân Liệt Diễm nhíu mày, lại nhớ tới dị tượng xuất hiện khi nàng sinh Đoá Đoá. Hoa Mạn Châu Sa là đóa hoa tượng trưng cho địa ngục, là hoa của cái chết, mọc dọc trên đường đến Hoàng Tuyền. Loài hoa này không hiểu tại sao lại xuất hiện ở Yến thành mới khiến cho bọn họ lo lắng, cứ nôm nốp lo sợ con bé sẽ xảy ra chuyện không tốt, cho nên vẫn luôn một mực không cho con bé rời vương phủ một mình.

Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất!

Bây giờ khi nghe thấy lời nói của Tiểu Thất, trong lòng Vân Liệt Diễm lại càng thêm căng thẳng.
Bình Luận (0)
Comment