Cao Quý Đồng tắm xong, Lý Nhiễm chưa nói chúc ngủ ngon với cậu, cậu chạy ra khỏi phòng với mái tóc ướt, đúng lúc nhìn thấy Lý Nhiễm đi ra từ phòng của Cao Lãng.
Thấy Cao Quý Đồng, sự hoảng loạn thoáng qua trên mặt cô, nhanh chóng sắp xếp lại cảm xúc, miễn cưỡng nở một nụ cười: “Quý Đồng, con chưa ngủ sao?”
Cao Quý Đồng nhìn cô, lắc đầu, không muốn gần kề như thường ngày, đứng tại chỗ nói: “Chưa ạ. Mẹ ơi, con hơi khát, muốn uống nước cam được không ạ?”
“Được chứ.” Lý Nhiễm cúi đầu xuống, không muốn để Cao Quý Đồng nhìn thấy bộ dạng bây giờ của cô, “Mẹ đi lấy cho con, con về phòng đợi mẹ.”
Cô bước nhanh rời khỏi tầm mắt của Cao Quý Đồng, thở phào, chờ trong thời gian vắt nước cam, lau nước mắt đi, sửa lại mái tóc lộn xộn.
Đến lúc cô bưng nước cam tới phòng Cao Quý Đồng, Cao Quý Đồng thấy trừ viền mắt và môi cô có hơi đỏ, so với bình thường không có gì khác biệt.
Cậu uống một hơi hết nửa ly nước cam, nói chúc ngủ ngon với Lý Nhiễm, Lý Nhiễm dặn cậu uống xong đi đánh răng, nói ngủ ngon xong thì rời đi.
Sau khi Lý Nhiễm đi, Cao Quý Đồng đánh răng đi ngủ, cậu nằm trên giường chớp mắt, hồi lâu vẫn chưa ngủ.
Hôm sau Cao Lãng thức dậy, đầu đau như muốn nổ tung, nhưng đau nhức thân thể không có cách nào che đậy sự trống rỗng trong lòng.
Đầu giường đặt thuốc, ly rơi trên mặt đất, nước sớm đã khô cạn.
Anh không chắc chắn tối qua có phải mơ hay không, lê cơ thể nặng nề đi tắm, trong nhà chỉ còn lại dì Chương, thấy cậu dậy liền chào cậu: “Tiểu Lãng, cháu dậy rồi, uống chút canh giải rượu trước, dì đã hầm cháo xương mặn* mà cháu thích ăn.”
(*) Cháo xương mặn - 咸骨粥 là món cháo xương nổi tiếng của Quảng Đông, có tác dụng giải nhiệt, bổ sung canxi. Anh mệt mỏi, hỏi: “Họ đâu rồi ạ?”
“Tiểu Nhiễm đưa Quý Đồng đến lớp võ thuật rồi.”
Anh “ồ” một tiếng, ngồi xuống uống cháo một cách máy móc. Anh vừa đi hơn một tháng, tích lại rất nhiều việc, ăn xong quay về nhà cũ chuẩn bị bị chửi. Ông cụ Cao thấy bộ dạng mất hồn mất vía này của anh, cuối cùng cũng không nỡ, thở dài nói: “Cháu muốn như này đến lúc nào?”
Cao Lãng uể oải đáp: “Sau này sẽ không như vậy nữa, ông yên tâm, cháu sẽ làm việc chăm chỉ.”
Nói xong, anh liền quay lại công ty, hai tuần liên tiếp ăn ở trong phòng làm việc, bắt đầu làm việc liều mạng, Tạ Tư Niên tìm anh xin lỗi muốn nói chuyện của Ứng Thanh Hề, anh không trả lời, chỉ đến khi Thẩm Trị rời đi, anh dành thời gian rảnh tiễn anh ta.
Thẩm Trị tham dự tiệc đính hôn xong, lại xử lý một vài công việc rồi sẽ quay lại thành phố G. Cao Lãng hiếu kỳ sao anh ta thích ở đó, anh ta nói Du Âm ở đó.
Anh sững sờ một chút, bắt đầu vui mừng thay bạn thân, “Tiểu Âm Âm giờ thế nào?”
Thẩm Trị nói cô ấy làm giáo viên, cuộc sống rất thanh bình.
Chuyện của bọn họ, Cao Lãng biết một chút, anh nói: “Thật tốt, hy vọng các anh đều ổn.”
Đời người có rất nhiều tiếc nuối, có thể bù đắp chính là một chuyện may mắn nhất trên đời.
Thẩm Trị cũng từng mắc sai lầm, anh ta nói: “Chuyện đã qua không thay đổi, nhưng anh vẫn còn có tương lai.”
Cao Lãng cười cay đắng.
“Cô Lý, cô xem ngôi nhà này hướng Nam, ánh sáng đẹp, phong thuỷ tốt. Ngôi nhà mới sửa sang vào năm ngoái, những nội thất này đều còn mới. Ở đây cũng rất gần nơi cô làm việc, cô cũng biết những ngôi nhà trong khu dân cư này, mức giá dao động tầm đó, nhiều người muốn mua muốn thuê thế kia, vì tôi có duyên với cô nên không nói cho ai mà ngay lập tức đưa cô đi xem nhà.” Môi giới mở ban công ra, bảo Lý Nhiễm nhìn phong cảnh nơi xa.
Khu dân cư tĩnh lặng yên bình, mặc dù thua kém biệt thự Gia Lâm, nhưng môi trường thoải mái.
Ba phòng ngủ một phòng khách, diện tích hơn 100 mét vuông coi như không nhỏ, nhà bếp rộng rãi sạch sẽ, là phong cách mà cô thích, phòng chính và phòng cho khách đều có ban công, chỉ có phòng khách nhỏ hơn chút.
Đây là ngôi nhà tốt nhất trong phạm vi giá mà cô có thể chấp nhận, đến lúc đó cô và Cao Quý Đồng vào sống, sẽ để lại một phòng ngủ cho dì Chương, nếu không đến khi cô bận rộn sẽ không có ai chăm sóc Quý Đồng giúp cô, cô không yên tâm.
“Được, anh có mang theo hợp đồng không? Hôm nay có thể ký.” Lý Nhiễm xem rất nhiều ngôi nhà, không chút do dự đã quyết định thuê chỗ này.
Ký hợp đồng xong, cô trở về tiệm, người trong tiệm phần lớn đều đang rảnh rỗi, qua tháng đầu tiên, việc kinh doanh trong tiệm quả nhiên ế ẩm giống như Triệu Dục dự liệu, nhưng anh ấy không nản lòng chút nào, “Đừng lo lắng, danh tiếng đều tích góp từng chút một, Tiểu Nhiễm, em tập trung nấu ăn, sau này việc kinh doanh sẽ từ từ tốt lên.”
Nếu không có Triệu Dục, Lý Nhiễm cũng không vội vàng, hơn nữa trong tiệm cũng không phải hoàn toàn không làm ăn.
Gần đến Nguyên Đán, Lý Nhiễm đưa Cao Quý Đồng về nhà cũ, nói chuyện chuyển nhà với ông cụ Cao. Ông cụ Cao cũng đồng ý, sắp xếp ông quản gia đi sửa sang ngôi nhà. Lý Nhiễm muốn từ chối nhưng không có lý do. Ông bằng lòng để Cao Quý Đồng sống với cô đến khi trưởng thành là đã vô cùng châm chước cô, đương nhiên cô không thể ngăn cản ông muốn để cho cháu trai của mình sống tốt hơn.
“Ông biết cháu muốn độc lập, nếu nhà đã thuê rồi, tạm thời sống như vậy cũng được. Nhưng mà sau này như thế suy cho cùng cũng bất tiện, đợi cháu ổn định hơn chút thì đổi sang căn nhà mà ông chuẩn bị cho cháu.” Ông cụ Cao suy nghĩ sâu xa, có một số phương diện sẽ không khoan nhượng, Lý Nhiễm hiểu rõ, chỉ cần có Cao Quý Đồng, cô và nhà họ Cao sẽ không có cách nào cắt đứt hoàn toàn.
“Vâng, vậy thời gian này Quý Đồng về sống với ông một lúc trước.” Cô có một phòng nghỉ nhỏ ở cửa tiệm, có thể tạm thời sống ở đó, chờ căn nhà làm gần xong, rồi chuyển vào cùng Quý Đồng.
Gần đây Cao Lãng bận việc, đã rất lâu không quay về biệt thự Gia Lâm, Cao Quý Đồng không nhất thiết phải sống ở đó nữa.
Cô vội vàng muốn rời đi như thế, ông cụ Cao không tiện giữ lại nữa, vẻ mặt ảm đạm thở dài.
“Chuyện ly hôn, cháu đi nói chuyện với Tiểu Lãng, ông đã tìm được luật sư cho các cháu, các cháu tự xử lý đi. Tạm thời Quý Đồng sẽ sống ở đây, chờ các cháu xử lý xong rồi nói.”
Lý Nhiễm đồng ý, nhìn ông cụ Cao xong, cũng không đưa Cao Quý Đồng đi.
Mặc dù Cao Quý Đồng thông minh, từ nhỏ đã biết mối quan hệ của cô và Cao Lãng khác với bố mẹ bình thường, nhưng bọn họ sắp ly hôn, Cao Quý Đồng khó tránh khỏi sẽ bị tổn thương.
Lý Nhiễm đã từng rất cố gắng, không hy vọng đi đến tình cảnh ngày hôm nay, nhưng mọi thứ không phải một mình cô có thể khống chế.
Điều mà cả đời này cô hối hận nhất, chính là không để Cao Quý Đồng sinh ra trong tình yêu của bố mẹ, cũng không để cậu lớn lên trong một gia đình bình thường. Tăng thêm nỗi đau trên người cậu, sẽ trả lại gấp đôi trong lòng cô, nhưng cô thật sự không còn cách nào khác.
“Quý Đồng, con sống cùng ông cố thời gian này trước, chờ đến khi làm nhà xong mẹ sẽ đến đón con, nếu con nhớ mẹ, tan học bảo chú Vương đưa con đến tiệm tìm mẹ.”
Chuyện này Lý Nhiễm sớm đã bàn bạc với Cao Quý Đồng, nhưng cô không nhịn được dặn đi dặn lại nhiều lần, bảo đảm cô sẽ nhanh chóng đến đón cậu. Cao Quý Đồng lớn lên ở nhà họ Cao, không cảm thấy sao cả, mà Lý Nhiễm cũng không phải đến nơi xa lắm, cậu muốn gặp cô thì đi nhanh một chút là có thể gặp.
“Được rồi, con biết rồi, mẹ ơi, mẹ nhanh đi đi, trễ giờ trên đường sẽ kẹt xe.” Cậu vẫy tay với Lý Nhiễm, giục cô nhanh rời đi, cậu đã lâu không ở nhà cũ, người già trong nhà đều nhớ cậu, cậu còn phải ứng phó với bọn họ nữa.
Lý Nhiễm miễn cưỡng đưa mắt nhìn cậu vào nhà, nặng trĩu rời đi.
Buổi tối, cô ngủ ở phòng nghỉ nhỏ của cửa tiệm, nhưng cảm thấy một sự nhẹ nhõm mà chưa bao giờ có được, lại cảm thấy nỗi nhớ mà chưa bao giờ có được, còn có sự sợ hãi và khao khát với tương lai.
Kể từ sau Ứng Thanh Hề đính hôn, Cao Lãng giống như hoàn toàn biến thành một người khác, làm việc không kể ngày đêm. Điều này đối với anh mà nói không hẳn không phải là chuyện tốt, anh cũng bắt đầu học cách từ bỏ quá khứ. Anh bận rộn, Lý Nhiễm cũng bận rộn, hai người gần như không có cơ hội gặp nhau.
Ngôi nhà thuê có ông quản gian sắp xếp, bây giờ chuyện chủ yếu nhất của cô, là tìm thời gian ngồi lại từ từ nói chuyện ly hôn với Cao Lãng. Cô lục lại những cuộc điện thoại những năm này chưa gọi từ trong điện thoại, điện thoại kêu rất lâu mới nhận.
“Alo.”
“Là em.”
“Tôi biết.”
Cao Lãng đang xử lý một công việc khó giải quyết, tiện tay bắt máy, anh nghĩ rằng Lý Nhiễm tìm anh là Cao Quý Đồng có chuyện gì, kết quả cô chỉ nói: “Lúc nào anh rảnh rỗi, em muốn nói chuyện với anh một chút.”
Anh nhìn thời gian, tạm thời dừng công việc lại, vuốt sống mũi, nhắm mắt lại nói: “Giờ tôi đang ở Đức, chờ tôi trở về đi.”
“Vậy khoảng lúc nào anh có thể về?” Cô hỏi đến cùng.
“Tuần sau đi.” Anh nghe thấy hình như cô có chuyện gì muốn nói, “Sao thế? Trong nhà có chuyện gì sao?”
Nhận được thời gian chính xác, Lý Nhiễm không nói nhiều nữa, “Không có, anh làm việc trước đi, không phải chuyện quan trọng, chờ anh quay về rồi nói đi.”
Nói xong, cô cúp máy, chỉ sợ làm phiền đến anh.
Anh khẽ chau mày, nhìn điện thoại có hơi ngây người, ánh mắt rơi vào văn kiện đầy bàn, tạm thời không để ý đến chuyện khác.
Gần đây Cao Quý Đồng liên lạc với Trình Tễ Minh liên tục, Trình Tễ Minh sống cùng với chú Thẩm Trị, cũng không ở bên cạnh bố mẹ giống như cậu.
Trái tim cậu bé rộng lớn, nói chú của cậu bé có bạn gái rồi, bạn gái của chú còn là giáo viên của cậu bé, đúng người thế.
Cao Quý Đồng hỏi cậu bé, bố mẹ cậu ly hôn chưa, Trình Tễ minh gãi đầu, nói không biết, trước đó dường như sắp ly hôn bây giờ dường như không ly hôn nữa.
“Chuyện của người lớn quá phức tạp, lúc thì thế này lúc lại thế kia, không thể hiểu được.” Cậu bé phàn nàn, “Vậy Quý Đồng à, bố mẹ cậu ly hôn sao?”
“Sắp ly hôn rồi.” Cao Quý Đồng trả lời.
“Thế cậu sẽ theo mẹ cậu chứ?” Trình Tễ Minh lại hỏi.
“Ừ.” Cao Quý Đồng gật đầu.
“Cậu đừng buồn quá.” Trình Tễ Minh an ủi.
“Tớ đâu có buồn đâu.”
Cho dù bọn họ ly hôn hay không đối với cậu mà nói cũng thế. Những đứa khác dù ít dù nhiều cũng từng trông thấy khoảnh khắc bố mẹ yêu nhau, cho nên khi xa nhau mới buồn thế kia, nhưng từ nhỏ cậu đã như vậy, bọn họ đã xa nhau, cậu thật sự không có cảm giác gì.
Điều này có lẽ là cậu may mắn hơn những đứa trẻ khác một chút thôi.
Lý Nhiễm vẫn chưa đợi được Cao Lãng trở về, đã đợi Mục Tuyết trước. Chiếc xe sang trọng của Mục Tuyết chắn ở đầu hẻm dẫn đến cửa tiệm bọn họ, bà ta bước trên đôi giày cao gót hồi lâu mới tìm thấy cửa tiệm của Lý Nhiễm, người trong tiệm nhìn thấy bà ta đều thoáng sững sờ.
“Lý Nhiễm đâu? Gọi nó ra ngoài.”
Triệu Dục đúng lúc ở cửa tiệm, nhìn thấy Mục tuyết mỉm cười bước lên chào bà ta: “Dì Tuyết, dì đến tìm Lý Nhiễm sao? Tiểu Trương, mau vào bếp gọi bếp trưởng.”
Mục Tuyết nghi ngờ nhìn anh ấy từ trên xuống dưới, anh ấy cười nói: “Cháu là Triệu Dục ạ, dì không còn nhớ cháu nhỉ, cháu vẫn nhớ dì, dì so với trước kia thật sự không có gì thay đổi.”
“Con trai út nhà họ Triệu?”
“Đúng ạ.”
“Sao cậu lại ở đây?”
“Cửa tiệm này là cháu và Tiểu Nhiễm mở cùng nhau, cô ấy chưa nói với dì sao?”
“Mẹ.” Lý Nhiễm vừa lau tay vừa từ nhà bếp đi ra, Mục Tuyết nhìn thấy cô thì bụng chứa đầy sự tức giận, bởi vì trong tiệm còn có người khác, bà ta đeo kính đen lên, quay lại bước ra ngoài. Lý Nhiễm chào Triệu Dục, đi theo Mục Tuyết. Hai người đứng ở góc sân, Mục Tuyết trực tiếp dạy dỗ một trận.
“Con muốn giấu mẹ đến khi nào? Chuyện lớn như thế con cũng không bàn bạc với mẹ, trong mắt con còn có người mẹ này không?”
“Mẹ, mẹ bình tĩnh trước.” Lý Nhiễm cố gắng xoa dịu cảm xúc của bà trước.
“Bình tĩnh? Con bảo mẹ bình tĩnh thế nào?” Mục Tuyết nghiến răng trừng mắt, “Sao con ngốc thế! Mẹ không dễ dàng gì mới để con gả vào nhà họ Cao, giờ con nói ly hôn thì ly hôn, con có từng nghĩ cho mẹ và Quý Đồng không!”
“Con từng nghĩ.”
“Từng nghĩ mà con vẫn muốn ly hôn!” Mất đi sự che chở của nhà họ Cao, một người mẹ kế không quyền không thế như bà ta, sao có chỗ đứng trong nhà họ Lý? Quan trọng nhất là Cao Quý Đồng, vốn đã không có bố yêu thương, bây giờ ngay cả nhà trên danh nghĩa cũng không còn.
“Mẹ yên tâm, chỉ cần có Quý Đồng, người nhà chú Lý mãi mãi sẽ không làm khó mẹ. Quý Đồng ở đó, con cũng từng nói với thằng bé rồi, đợi thằng bé lớn hơn chút nữa, sẽ từ từ hiểu.” Tổn thương là không thể tránh khỏi, đau dài không bằng đau ngắn, như vậy đối với cô, Quý Đồng và Cao Lãng đều tốt.
“Hiểu? Đứa trẻ như nó thì hiểu cái gì? Con đừng làm bừa, đi tìm Cao Lãng và ông nội nó giải thích rõ ràng với mẹ.” Mục Tuyết hận cô lớn rồi còn ngoan cố, kéo cô sắp đi.
Lý Nhiễm rút tay mình lại, ánh mắt vô cùng kiên định: “Mẹ à, trước kia con vẫn luôn nghe mẹ, nhưng lần này con muốn tự mình làm chủ. Con biết con đang làm gì, cái gì cũng đã suy nghĩ kỹ rồi, bây giờ mẹ có lẽ không thể hiểu được, nhưng sau này cũng sẽ từ từ hiểu thôi.”
Mục Tuyết sững sờ, nhìn đứa con gái từ nhỏ yếu đuối, đột nhiên sinh ra quyết định.
Lý Nhiễm biết Mục Tuyết cần thể diện, không nói nhiều với bà ta quay về cửa tiệm, Mục Tuyết quả nhiên không tiến lên nữa.
Triệu Dục thấy nét mặt của Lý Nhiễm, nghĩ đến lúc Mục Tuyết đến mang theo sự tức giận, nghĩ đến đây không phải là lần đầu nói chuyện vui vẻ, đè sự tò mò của những người khác xuống, bảo bọn họ nhanh chóng làm việc.
Triệu Húc sang đây ăn chực, cầm bát nhìn em trai, “Trước đây nghe nói mẹ Lý Nhiễm lại gả cho một người giàu có, cũng thật là.”
Phong cách ăn mặc này, hoàn toàn khác với người bình thường.
“Anh thấy bố của Quý Đồng cũng không phải người thường, Tiểu Dịch nói nhà Quý Đồng còn có tài xế.”
Anh ấy vòng vo tam quốc, Triệu Dục nghe thì hiểu rõ, bất lực nói: “Anh, anh đừng nghĩ vớ vẩn, em không có suy nghĩ đó.”
“Không có thì tốt.” Anh trai nhà mình, lo lắng cũng là bình thường, Triệu Dục cũng không giải thích nữa.
“Tiểu Nhiễm là một cô gái tốt, nhưng em ấy vẫn chưa ly hôn, chúng ta không nên xen vào chuyện nhà người ta.” Triệu Húc vỗ vai em trai.
“Em biết.”
Triệu Húc ăn xong, lại hùng hùng hổ hổ rời đi, Triệu Dục đến nhà bếp, Lý Nhiễm đang cẩn thận cho thức ăn lên đĩa. Dáng vẻ chuyên tâm của cô, làm cho người khác nhìn cảm thấy yên tĩnh, anh ấy không nói gì, lại lặng lẽ rời đi.
Ban đầu Cao Lãng nói hơn một tuần nữa có thể quay về, kết quả lại để Lý Nhiễm chờ thêm một tuần. Anh nghĩ rằng biệt thự Gia Lâm có người, nhưng rồi vào trong nhà lại tối om, còn chưa kịp nghĩ nhiều đã nhận được điện thoại của Tạ Tư Niên.
“Anh, trong lòng em thực sự thấy có lỗi, cho em cơ hội bù đắp có được không?” Chuyện kiểm tra Trịnh Nghiêm, là Tạ Tư Niên uống say rồi nhiều chuyện nói ra ngoài, sau khi anh ta biết hối hận vô cùng, “Em thay anh giải thích rõ ràng với Thanh Hề, cô ấy muốn gặp anh, biết hôm nay anh quay lại, em đã đặt chỗ rồi, gửi định vị cho anh, anh nhất định phải đến!”
Nói xong anh ta nhanh chóng cúp máy, không cho anh cuộc điện thoại từ chối.
Hành lý của Cao Lãng đặt ở cửa, giày anh cũng không thay, lấy chìa khoá xe, lái xe đến thẳng chỗ mà Tạ Tư Niên gửi.
Vốn muốn điện thoại cho Lý Nhiễm, nghĩ một chút lại coi như không có gì, cô ở nhà, có chuyện gì quay về rồi nói.
Mặc dù Ứng Thanh Hề bất mãn với hành vi của Cao Lãng, nhưng hôm đó phản ứng của cô ta quả thực quá lớn. Tính khí của cô ta quả thật không tốt, đôi khi vẫn không thể kiểm soát được. Tạ Tư Niên đặc biệt tìm đến cô ta, tự mình giải thích, nói Cao Lãng quả là từng có cách nghĩ đó, nhưng sau đó nhìn thấy cô ta, anh đã từ bỏ rồi, không thực sự cho người đi quyến rũ Trịnh Nghiêm, cùng lắm chỉ cho người theo dõi.
Lại nói sợi Nước mắt nàng tiên cá kia là anh tốn hơn một tháng mới mua được, anh chỉ là muốn toàn vẹn mong muốn cuối cùng của cô ta, sau đó sống cuộc sống của mình, coi như đặt dấu chấm hết cho tình cảm đã từng của bọn họ.
Ứng Thanh Hề nghe xong, có chút hối hận đã làm rơi chiếc vòng cổ đó, vì thế bảo Tạ Tư Niên hẹn Cao Lãng ra ngoài. Một mặt là muốn trả lại vòng cổ cho anh, một mặt là muốn nói một câu xin lỗi với anh.
Bọn họ tìm một nhà hàng yên tĩnh, Tạ Tư Niên lại nói lời xin lỗi với Cao Lãng. Hơn nửa tiếng sau, Cao Lãng ở đầu hẻm gọi điện thoại cho cậu ta, nói: “Cậu tìm chỗ rách nát gì thế.”
Tạ Tư Niên cười trừ ra đón, “Chao ôi, anh đừng thấy địa điểm khó tìm, lại mới mở, nghe một người bạn của em nói, mùi vị rất ngon.”
Trên người cậu ta mắc chút tật xấu háu ăn, thích nhất phố lớn ngõ nhỏ tìm thấy quán ngon, dẫn người vào sân nhỏ gọi là Đồng Phúc Hiên.
“Đều là hiểu lầm, nói ra là được rồi, mặc dù sau này các anh có thể không qua lại với nhau nữa, nhưng trong lòng em cứ mãi thấp thỏm không yên, vốn không có chuyện gì, đều tại cái miệng này của em.”
“Lười nghe cậu nói nhảm.”
Tạ Tư Niên dẫn người vào phòng riêng, nhân viên phục vụ nhẹ nhàng đóng cửa lại. Ứng Thanh Hề ngẩng đầu nhìn thấy Cao Lãng, trên mặt anh mang theo nụ cười nhàn nhạt, bởi vì vừa xuống máy bay trên người vẫn mặc âu phục, có vẻ như trưởng thành hơn rất nhiều so với trong ấn tượng.
Ứng Thanh Hề thấy anh vẫn cười, trong lòng càng áy náy, dường như anh thật sự sẽ không bao giờ nổi giận với cô ta.
“Đã lâu không gặp, Thanh Hề.” Đã qua một thời gian kể từ ra về chẳng vui lần trước, Ứng Thanh Hề gật đầu, cũng cười với anh.
“Cao Lãng anh ngồi trước đi, em đi giục đồ ăn.” Tạ Tư Niên biết điều để lại không gian, ra khỏi phòng riêng.
Sau khi Tạ Tư Niên đi, Ứng Thanh Hề lấy hộp dây chuyền từ trong túi ra, đặt lên bàn, đẩy về phía Cao Lãng: “Món quà này quá quý giá, em không thể nhận, vẫn là trả lại cho anh đi.”
Cao Lãng cười, không từ chối, “Quả thực không thích hợp, nếu Trịnh Nghiêm biết có lẽ không ổn lắm.”
Lúc đó anh không nghĩ nhiều như vậy, một mực chỉ muốn toàn vẹn tiếc nuối trong lòng mình, bị Ứng Thanh Hề ném đi mới tỉnh ngộ.
“Chuyện hôm đó là em không đúng, em không nên như vậy với anh.” Thực ra hôm đó cô ta có hơi cáu kỉnh, đúng lúc Cao Lãng đụng trúng, cô ta mới nổi giận với anh.
“Không sao, vốn dĩ chuyện đó là anh làm, em mắng cũng không sai.”
Miệng anh nói không sao cả, ánh mắt cũng khá vô tư, có vẻ như không để bụng nữa.
“Thanh Hề, mặc dù lời này anh hình như nói rất nhiều lần, nhưng sau này anh thật sự sẽ không làm phiền em nữa, bữa cơm hôm nay, coi như là lần cuối cùng.”
Ứng Thanh Hề nhìn trong mắt anh dường như có gì đó thay đổi.
“Hình như sau khi trưởng thành, chúng ta cũng chưa một bữa cơm đàng hoàng nữa, chuyện trước kia đều là quá khứ, hôm nay chúng ta không nhắc đến chuyện gì nữa, coi như bạn bè bình thường, được không?”
Trước kia vẫn luôn là người khác nói với anh, chuyện trước đây đã qua rồi, đây là lần đầu tiên anh chủ động nói thế này.
“Được.” Ứng Thanh Hề cảm nhận được sự thay đổi của anh, vui vẻ đồng ý.
Tạ Tư Niên thong dong một vòng ở ngoài, nghĩ bọn họ nói chuyện gần xong, quay về phòng riêng, thấy trên mặt bọn họ đều mỉm cười, đang nói về chuyện thú vị lúc nhỏ, hòn đá trong lòng cuối cùng cũng bỏ xuống.
“Nè, thế này mới đúng chứ, có thù sâu oán nặng gì, đáng nhớ lâu như vậy.” Từ nhỏ bọn họ cùng nhau lớn lên, tình cảm trong đó không phải đơn giản chỉ có thể một loại đong đếm, “Nào nào nào, ăn cơm.”
Tạ Tư Niên thân là người háu ăn, nói tới đồ ăn ngon luôn nói năng hùng hồn. Món ăn tinh tế, liên tục được bưng lên, cậu ta vừa nếm thử, quả nhiên cảm thấy mới lạ, “Đừng nhìn cửa tiệm nhỏ này, mùi vị thật sự không tồi, Thanh Hề mau nếm thử món này đi.”
“Chuyên gia ẩm thực Tạ Đại đánh giá rất ngon, tôi quả thực phải nếm thử mới được.” Ứng Thanh Hề nói đùa với cậu, nếm một miếng thực sự kinh ngạc, “Cá này, sao có vẻ có chút hương hoa.”
“Đúng đấy, mùi vị còn vô cùng đặc biệt.” Những thứ kỳ lạ mà cậu ta từng ăn rất nhiều, cũng từng ăn đồ làm bằng hoa, nhưng mùi vị của tiệm này dung hoà vô cùng ngon, ngoài tươi mát, đầu lưỡi lưu lại dư vị dài lâu.
Cậu ta gọi nhân viên phục vụ, “Có thể mời bếp trưởng của các cậu tới một chuyến không? Tôi muốn hỏi anh ta thử, món ăn của anh ta làm thế nào.”
“Được ạ, anh vui lòng đợi một chút.”
Ứng Thanh Hề biết cậu ta có thói quen gặp được món ăn yêu thích là thích truy cứu đến cùng, bản thân lại được nuông chiều từ bé, mười ngón không dính nước xuân, chỉ biết ăn.
Tạ Tư Niên nói cô ta không hiểu, cậu ta đây là xem trọng món ngon.
“Chị Tiểu Nhiễm, khách hàng bàn số 3 muốn mời chị qua đó một chuyến.” Nhân viên phục vụ Tiểu Vi thò đầu vào nhà bếp, gọi Lý Nhiễm.
“Được, tôi đến ngay.” Lý Nhiễm bỏ đồ ăn vào hộp hấp, lớn tiếng trả lời. Trong nhà bếp cắt cắt xào xào, tạp âm rất dữ dội, cô rửa tay, sau khi lau sạch sẽ, đi theo Tiểu Vi về phía phòng riêng.
Trước đây cũng có khách chỉ đích danh muốn gặp cô, vì vậy cô lúc này cô không luống cuống. Dọc đường lấy điện thoại ra nhìn thử, lần trước Cao Lãng trả lời cô là hai ngày trước.
Mặc dù cô hơi vội, nhưng cũng không dám thúc giục anh, định buổi tối gửi cho anh một tin nhắn hỏi thử xem, khi nào anh có thể quay về.
“Chị Tiểu Nhiễm, bàn số 3 có khách rất đẹp trai.” Tiểu Vi ngoài 20 tuổi, đúng là tuổi thích ngắm trai đẹp, nói đến đây hai má bắt đầu đỏ bừng.
Lý Nhiễm cười không nói gì.
Bước đến cửa phòng riêng, Tiểu Vi nhẹ nhàng gõ cửa, Tạ Tư Niên bên trong nghe thấy âm thanh thì ngừng cười, tăng cao âm lượng bảo người ta đi vào.
Tiểu Vi đẩy cửa ra, Lý Nhiễm ngẩng đầu nhìn thấy Ứng Thanh Hề đối diện với cô trước, cô ta cười nhàn nhạt nhìn thấy cô thì đơ ra một lúc, Cao Lãng ngồi đối diện cô ta nhìn qua theo ánh mắt của cô ta, nhìn thấy Lý Nhiễm mặc đồ đầu bếp màu trắng đội mũ.
Nụ cười của Tạ Tư Niên cứng ngắc trên mặt, tận đáy lòng mắng “vãi.”
Đột nhiên nhìn thấy người mà mình nghĩ rằng còn đang ở Đức, Lý Nhiễm cũng vô cùng kinh ngạc.
Nhưng cô nhanh chóng bình tĩnh lại, khẽ gật đầu nói với người ở bên trong: “Tôi còn có chút chuyện, đi làm trước, mọi người từ từ ăn.”
Tiểu Vi có chút bất ngờ nhìn Lý Nhiễm, cô đã quay người rời đi.
Người bên trong phản ứng chậm hơn cô ấy một chút, Cao Lãng cau mày đứng dậy, mấy bước đã vượt qua Tiểu Vi vẻ mặt ngớ ra, đuổi theo Lý Nhiễm ở hành lang, níu lấy cánh tay cô, giọng điệu thực sự không tốt lắm, “Cô làm gì ở đây?”
Lý Nhiễm tránh tay anh, bình tĩnh trả lời: “Nấu ăn.”
“Đây chính là lý do mỗi ngày cô đều không về nhà?” Anh lại níu lấy cô, không để cô bỏ đi, “Tại sao lại giấu tôi?”
Tiểu Vi và mấy nhân viên phục vụ khác nhìn sang đó, Lý Nhiễm không muốn lôi lôi kéo kéo với anh, có chút nghiêm túc nói: “Em không giấu anh, anh buông em ra trước được không, chờ em làm xong rồi nói chuyện với anh.”
Cô cau có, không biết là đau hay là không thích, Cao Lãng vô thức buông cô ra, cô nhanh chóng rời đi.
Bữa ăn này đột ngột dừng lại như vậy, Ứng Thanh Hề và Tạ Tư Niên biết điều rời đi. Lúc rời đi, Tạ Tư Niên đẩy vai của anh, “Có chuyện gì thì từ từ nói với cô ấy, đừng cứ hung dữ như thế.”
Anh cũng không muốn hung dữ, nhưng Lý Nhiễm luôn làm những chuyện khiến anh nổi giận.
Cô làm đầu bếp ở đây lúc nào, tại sao không nói với anh, cô còn muốn giấu anh bao lâu.
Cao Lãng về phòng riêng, Tiểu Vi cẩn thận hỏi anh: “Thưa anh, anh vẫn còn hai món, muốn bưng lên không ạ?”
“Không cần, cô nói với cô ấy, tôi đợi cô ấy ở đây.”
“Vâng ạ.”
Tiểu Vi nhẹ nhàng đóng cửa lại, chạy đến nhà bếp với tốc độ nhanh nhất, nói với Lý Nhiễm: “Chị Tiểu Nhiễm, anh đẹp trai vừa nãy chờ chị ở trong phòng riêng, hai người khác đều đi rồi.”
“Anh đẹp trai nào?”
“Anh đẹp trai như thế nào?”
Người trong nhà bếp vội hỏi Tiểu Vi, Lý Nhiễm tiếp tục bận rộn, nói: “Chị biết rồi, đợi chị làm xong sẽ qua đó.”
Cao Lãng chờ ở trong phòng riêng, vừa đợi đã hơn hai tiếng đồng hồ, bên trong bảo nhân viên phục vụ nhỏ đi thúc giục, cô ấy hết lần này đến lần khác chỉ có một câu: “Chị Tiểu Nhiễm nói đợi chị ấy làm xong sẽ qua đây, anh vui lòng chờ một chút.”
Anh mấy lần muốn đến nhà bếp bắt người, nhưng nghĩ đến vẻ mặt vừa nãy của cô lại cố dằn xuống, đợi đến khi khách hàng trong tiệm gần như rời đi hết, Lý Nhiễm mới thay quần áo qua đây, nói với anh: “Chúng ra ra ngoài nói chuyện.”
Cao Lãng vẻ mặt không vui, im lặng đi theo cô ra khỏi nhà hàng, nghĩ rằng cô muốn về nhà rồi nói chuyện, nhưng đi đến đầu hẻm cô liền dừng lại.
Giờ này, người đi trên đường không nhiều, cô đứng dưới đèn đường, nhìn thấy xe của Cao Lãng: “Cứ nói ở đây đi.”
Cao Lãng nhíu chặt mày, anh nghĩ rằng cô còn có việc, đang muốn hỏi cô đây là nhà hàng rách nát gì, làm việc tới bây giờ vẫn không cho tan làm, lại nghe thấy cô nói: “Em tìm anh là có chút chuyện muốn nói với anh, vốn dĩ muốn tìm một nơi từ từ nói chuyện, nhưng đợi anh lâu như vậy anh cũng không dành chút thời gian đến gặp em, nếu đã tình cờ gặp nhau, đúng lúc nói chuyện đi.”
Cao Lãng nghe thấy lời nói của cô trong lòng không thoải mái lắm, muốn phản bác lại không muốn cãi nhau với cô, dằn tính khí rồi cứng rắn nói: “Cô muốn nói gì?”
Lý Nhiễm thoáng im lặng, Cao Lãng cho rằng ông cụ Cao lại giở trò gì, bảo cô làm thuyết khách, sau đó nghe thấy cô nói: “Chúng ta tìm thời gian gặp mặt luật sự, bàn bạc thủ tục ly hôn đi.”
Hôm sau một trận tuyết rơi, mặt đường buổi tối lại đóng băng rồi.
Gió lạnh thổi khiến chóp mũi và tai của Lý Nhiễm đỏ bừng, cô mặc một chiếc áo lông vũ màu trắng, tóc bị gió thổi che mặt, cô dùng tay vén tóc trên mặt một cách tuỳ ý, nhìn Cao Lãng không nói một câu.
“Hôm nay tôi vừa mới trở về.” Anh nói một câu cộc lốc như vậy, Lý Nhiễm nhìn anh, đợi anh trả lời câu mà cô vừa nói.
“Cô nhìn thấy rồi, Tạ Tư Niên cũng ở đó, tôi không gặp riêng với cô ấy.” Anh có chút không vui giải thích, “Sau này tôi sẽ không gặp cô ấy nữa.”
Lý Nhiễm ngu ngơ nhìn anh, anh kéo chiếc mũ phía sau áo lông vũ của cô đội lên đầu cô, “Về nhà rồi nói chuyện với cô.”
Lý Nhiễm không kịp trở tay, bị anh kéo đi mấy bước, mới nhớ đến gạt tay anh, “Em chuyển ra ngoài rồi, cứ nói ở đây đi.”
Cao Lãng dừng bước, không thể tin được nhìn cô, trong mắt dần dần khơi dậy cơn tức giận mãnh liệt, “Ai cho phép cô chuyển ra ngoài?”
Lý Nhiễm thấy anh tức giận, cúi đầu xuống không nhìn anh.
“Em muốn nói chuyện với anh chính là những điều này, lúc nào anh có thời gian, nói với em một tiếng, chúng ta gặp luật sư rồi nói những cái khác.”
Nói xong, cô quay người rời đi, Cao Lãng lại kéo cánh tay cô lại, không để cô đi, “Gặp luật sư cái gì, cô nói rõ ràng cho tôi!”
Phản ứng của anh khác với trong tưởng tượng của cô, cô có chút sợ hãi, theo bản năng trốn tránh về phía sau, Cao Lãng bị cơn giận xông lên có chút mất kiểm soát, nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của cô, chợt buông tay ra.
Lý Nhiễm sợ hãi nhìn anh một cái, không hiểu tại sao anh đột nhiên tức giận như vậy, nhưng bây giờ anh rõ ràng không có lý trí để nói chuyện với cô, bỏ lại một câu em quay về trước, vội vàng rời đi.
Lần này, Cao Lãng không đuổi theo nữa.
Đầu óc anh hơi đờ ra, đối với những lời vừa nãy cô nói, không có chút cảm giác chân thực nào.
Cao Lãng dọc đường bay như tên bắn, về đến nhà cũ của nhà họ Cao. Ông quản gia nhìn thấy anh nhiệt tình gọi: “Tiểu Lãng, cháu về rồi à.”
Anh không đáp lại, trực tiếp xông thẳng vào thư phòng ông cụ Cao bình thường ở, Cao Quý Đồng đang chơi cờ với ông cụ Cao, nhìn thấy anh không nói gì. Cao Lãng thấy cậu ở đây, nơi nào đó lại thở phào nhẹ nhõm, mạnh mẽ kiềm chế cơn giận, nói: “Con về phòng trước đi, bố có chuyện muốn nói với ông cố con.”
“Ồ.” Cao Quý Đồng xuống từ trên ghế, bước hai chân nhỏ đi mất.
Ông cụ Cao thấy anh nổi giận đùng đùng, ngược lại điềm tĩnh, vừa dọn cờ vừa hỏi anh: “Vừa xuống máy bay? Đã ăn chưa?”
“Có phải cô ấy sớm đã nhắc đến việc ly hôn với ông không?” Anh dùng câu khẳng định, dựa vào lòng can đảm của cô, nếu ông già không đồng ý, cô hoàn toàn không dám nhắc đến chuyện này với anh.
“Từng nói đến, sao thế?” Ông cụ Cao giọng điệu bình thản, “Trước kia ông không phải cũng từng nói chuyện này với cháu rồi sao.”
“Đây là chuyện của cháu, ông dựa vào đâu mà can thiệp!” Anh lớn tiếng.
“Chuyện của cháu? Quý Đồng sinh ra, cháu đã chăm sóc một ngày chưa? Những năm này cháu về nhà từng chăm sóc mẹ con nó chưa? Thứ khốn nạn như cháu, làm ầm ĩ lên với ông thì có tác dụng gì?” Ông cụ lạnh lùng trách mắng, quân cờ theo tiếng rơi vào trong hộp.
“Lúc đầu là ông ép cháu kết hôn, bây giờ ly hôn cũng là ông quyết định, Từ trước nay ông hỏi cũng không thèm hỏi cháu một tiếng, cứ quyết định thay cháu!” Anh giận tới đỏ mắt, giọng nói nghẹn ngào.
“Cái gì cũng không nói với cháu, cái gì cũng giấu cháu, đợi đến khi quyết định rồi mới báo cho cháu, các người có phải ức hiếp người quá đáng không!” Quân cờ thừa trên bàn cờ, rơi trên mặt đất, phát ra âm thanh lanh lảnh.
Đối mặt với cơn giận ngút trời của Cao Lãng, ông cụ Cao bình tĩnh như thường.
Ông từ từ nói: “Chuyện trước kia, là lỗi của ông. Từ nhỏ ông đã nuông chiều cháu, rất sợ một ngày cháu sống trong áy náy, sau đó nuông chiều cháu thành dáng vẻ như bây giờ. Tiểu Lãng, là lỗi của ông nội.”
“Cháu muốn gì, ông đều cho cháu mọi thứ. Cháu muốn làm gì, ông đều để cháu làm mọi việc. Ông muốn cháu sống không ràng buộc, tự do tự tại, ông làm được rồi, nhưng thật không ngờ khiến cháu trở nên ích kỷ cố chấp như này.”
“Cháu làm việc bốc đồng, không bao giờ nghĩ đến hậu quả, càng không biết đồng cảm. Cao Lãng, ông hỏi cháu, Tiểu Nhiễm có phải là con người hay không, có phải con bé cũng biết khóc, biết cười, biết buồn? Ông và cháu, còn có Quý Đồng, dựa vào đâu không quan tâm cảm nhận của con bé, để con bé ở lại nhà họ Cao, sống cả đời như vậy?”
Cao Lãng ngạc nhiên.
“Đây là lựa chọn của cô ấy, là cô ấy muốn gả vào nhà họ Cao! Bây giờ cảm thấy không vui, không vui sao lúc đó lại lừa cháu!”
“Tại sao con bé lừa cháu, sao cháu không hỏi mình xem, cháu đã làm cái gì để con bé thà sinh con một mình chứ không nói với cháu?”
“Mà cháu bây giờ, lại làm cái gì, để con bé tuyệt vọng đến mức thà không quan tâm cảm nhận của Quý Đồng, cũng muốn rời khỏi nhà họ Cao.”
“Ý nghĩ ly hôn của con bé rất kiên quyết, ông không có cách nào ngăn cản con bé thay cháu, nếu cháu không bằng lòng thì tự mình tìm con bé nói chuyện.”
Ông cụ Cao xua tay, ra hiệu cho ông quản gia đưa Cao Lãng ra ngoài.
Cao Lãng cứ như thế bị đưa ra khỏi thư phòng, ngồi ngẩn người trên bậc đá trước cửa.
Cao Quý Đồng gọi điện thoại cho Lý Nhiễm ở trong phòng mình, nhìn thấy Cao Lãng lẻ loi một mình ngồi trong sân, lơ đãng một hồi.
“Quý Đồng, con đang nghe chứ?” Trong điện thoại, Lý Nhiễm khẽ gọi cậu, cậu hoàn hồn, hỏi: “Con đây, mẹ ơi, mẹ vừa nói gì thế, con không nghe rõ.”
“Ngày mai mẹ đến đón con tan học, con nói với ông cố một tiếng, đừng để ông Vương đến đón con.”
“Được ạ, con biết rồi mẹ.”
“Vậy con nghỉ ngơi sớm, ngủ ngon, cục cưng.”
“Ngủ ngon, mẹ.”
Cao Quý Đồng cúp máy, nhìn ra ngoài cửa sổ lần nữa, Cao Lãng vẫn ngồi ở đó, nhưng bên cạnh có người đưa quần áo đang khuyên nhủ.
Cậu kéo rèm cửa lại, trở về giường nằm xuống, nhưng rất lâu không thể ngủ được.
Bên đó Lý Nhiễm cúp máy, lộ ra vẻ vô cùng u sầu. Ngôi nhà mà cô thuê đã được sửa sang gần xong, có thể chuyển vào ở, nhưng chuyện ly hôn hôm nay mới bắt đầu.
Cô không hy vọng Cao Quý Đồng nhìn thấy cô và Cao Lãng ly hôn, mới đưa cậu về chỗ ông cụ Cao, vốn tưởng Cao Lãng sẽ sớm đồng ý, nhưng nhìn phản ứng hôm nay của anh, tình hình có vẻ không lạc quan.
Tính cách anh cố chấp, một khi công nhận chuyện gì sẽ rất khó thay đổi, cho dù người khác khuyên nhủ thế nào, cũng không thể thay đổi ý kiến của anh.
Cô không biết làm sao anh sẽ phản ứng như vậy, có lẽ là cách cô đề cập chỗ nào đó đụng chạm đến vảy ngược của anh, nếu không thì anh chắc hẳn sẽ đồng ý nhanh gọn.
Nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ là hôm nay Ứng Thanh Hề có mặt ở đó, mới khiến anh thay đổi thất thường như vậy.
Cô có chút hối hận, cảm thấy hôm nay hơi kích động, không nên chọn một thời điểm như này đề cập ly hôn với anh. Nhưng sự việc thay đổi thành cục diện bây giờ, không phải hối hận thì có thể giải quyết được, cô chỉ mong anh chẳng qua là nhất thời không muốn như nguyện vọng của cô, đợi đến khi bình tĩnh lại sẽ nói chuyện với cô.
Liên tiếp mấy ngày, Lý Nhiễm không dám liên lạc với Cao Lãng nữa.
Thứ sáu, Lý Nhiễm đến đón Cao Quý Đồng tan học, cô đỗ xe xong, xuống đã xe nhìn thấy xe của nhà họ Cao. Cô nghĩ rằng Cao quý Đồng quên nói với ông cụ Cao, bước nhanh qua đó. Cửa sổ xe hạ xuống, là khuôn mặt của Cao Lãng.
Cô sững sờ giây lát, nghe thấy anh nói: “Lên xe.”
Cô do dự một lúc, mở cửa xe lên xe, anh đeo kính đen, lạnh lùng nói: “Chuyện lần trước em nói tôi không đồng ý, sau này tôi không muốn nghe thấy những lời tương tự nữa.”
Lý Nhiễm muốn nói gì đó, cổng trường mở ra, những đứa trẻ đeo cặp sách vui vẻ nhảy nhót ra ngoài, anh mở cửa xuống xe, đứng hướng về phía cổng trường, ánh mắt xung quanh liên tục đổ dồn lên người anh.