Nhiễm Nhiễm

Chương 44

Hôm nay khách hẹn trước không nhiều, bận bịu qua giờ cao điểm buổi trưa, Lý Nhiễm gọi điện cho Cao Quý Đồng, bọn họ đã trên đường đến võ quán.

Cao Lãng dựng tai lên, không nghe thấy dôi câu về anh.

Cao Quý Đồng cúp điện thoại của Lý Nhiễm, cậu suy nghĩ cả dọc đường, nhìn về phía Cao Lãng thường xuyên nhìn qua, nghiêm túc nói, “Ông vẫn đừng thích mẹ tôi thì hơn, thích người khác đi.”

Trái tim Cao Lãng đau dữ dội.

Anh nhìn cái đầu lông xù của Cao Quý Đồng, hít vài hơi thật sâu, nói với chính mình: Đây là con trai của mình.

Trước kia Cao Quý Đồng không sợ anh chút nào, bây giờ cũng không sợ, nói xong liền ngồi ở phía sau gửi tin nhắn WeChat với người bạn tốt Trình Tễ Minh.

Đến võ quán, Cao Lãng vào phòng huấn luyện với Cao Quý Đồng.

Anh xem Cao Quý Đồng tập luyện một lúc, nhìn cẳng chân và cánh tay của cậu có chút chơi đùa, khí thế còn rất dồi dào, sự khó chịu trong lòng bắt đầu cuồn cuộn.

Anh bảo huấn luyện viên xuống, không thay quần áo, hất cằm với Cao Quý Đòng khiêu khích, “Thấy tư thế của con không tồi, bố luyện tập với con?”

Cao Quý Đồng thuận theo sự kiêu ngạo trên người anh, một chút cũng không sợ, “Thử thì thử.”

Cao Lãng cố ý trêu cậu, vừa bắt đầu đã không nương tay, khiến cậu ngã nhào hai lần, tuy nhiên anh ra tay vẫn để ý đến sức lực, cũng không không thật sự nghiêm túc với một đứa trẻ, chỉ là giảm bớt oai phong của cậu, không để cậu bị thương.

Sự bướng bỉnh của Cao Quý Đồng bị anh quật ngã, sau đó Cao Lãng nói không chơi nữa, cậu vẫn tức giận đừng dậy khỏi mặt đất, nói không được, lại lần nữa!

Cao Lãng không biết trong người cậu từ đâu mà nhiều sức lực như vậy, sau đó hai bố con mệt đến nỗi ngã quỵ trên đất.

Cao Quý Đồng mệt đến mức thở hổn hển, vẫn còn nói: “Bây giờ mẹ không thích ông nữa rồi, ông thích người khác đi.”

Tim Cao Lãng không phải làm bằng sắt, anh cảm thấy rất đau lòng.

“Một đứa con nít như con thì biết gì, mẹ con nói với con cô ấy không thích bố nữa sao?”

Cao Quý Đồng ừ một tiếng, trái tim Cao Lãng lại đập dữ đội.

“Cần con quản chắc, bố thích đấy.”

Anh chẳng hề để ý hừ một tiếng, không muốn buồn bã ở trước mặt trẻ con.

Cho dù thằng nhóc này là con trai anh.

Khi bố con Cao Lãng đang so tài ở võ quán thì Lý Nhiễm ngồi trong sân nghỉ ngơi, cây cối trong sân lại trở nên xanh um tươi tốt, giống như lần đầu tiên cô nhìn thấy.

Mọi người dường như luôn thích nhớ về quá khứ, cảm thấy gặp lần đầu là đẹp nhất.

Điều mà Triệu Dục vào sân nhìn thấy chính là bộ dạng chán nản của cô, anh ấy cười dịu dàng bước lên trước hỏi: “Sao thế? Khoảng thời gian trước không phải còn rất vui sao, hôm nay lại gặp phải chuyện gì không vui rồi?”

Lý Nhiễm không muốn cứ nói hết những chuyện không vui với Triệu Dục, nhưng Triệu Dục luôn là dáng vẻ người anh trai lớn khoan dung. Thấy Lý Nhiễm không trả lời, anh ấy cũng không hỏi nữa, ngồi bên cạnh Lý Nhiễm, bản thân thở dài trước, “Hè này ve kêu khiến người ta bực bội.”

Lý Nhiễm thu lại tâm trạng hỗn loạn của mình, quan tâm hỏi: “Dạo này công việc của anh Triệu Dục không thuận lợi sao?”

Triệu Dục nhìn bầu trời bị cây cối ngoài mái hiên che khuất.

“Công việc vẫn ổn, chỉ là bạn gái cũ tìm anh muốn quay lại.” Anh ấy cười chua chát, đôi mắt rất trống rỗng.

Lý Nhiễm lòng cũng cảm động, cẩn thận hỏi: “Anh không thích cô ấy nữa à, cảm thấy bối rối sao?”

Triệu Dục nói: “Thì cũng không phải, chỉ là nhớ về những chuyện trước kia, cảm thấy tiếc.”

Lý Nhiễm hỏi: “Tại sao lúc đó các anh chia tay?”

Nếu đã cảm thấy tiếc, lúc đó hẳn là đủ thích.

“Không thể nói chắc chắn.” Triệu Dục lại thở dài, “Có thể tình cách có chút không hợp, thêm vào đó có chút hiểu lầm, thế là chia tay trong hồ đồ.”

“Vậy anh, vẫn thích cô ấy chứ?” Lý Nhiễm dường như đồng cảm sâu sắc, không kiềm chế được hỏi tiếp.

Triệu Dục cười nhẹ.

“Tiểu Nhiễm, mặc dù em đã làm mẹ, nhưng có lẽ chưa từng yêu đương thật sự.”

Lý Nhiễm xấu hổ cúi đầu.

“Em là con gái, có thể coi tình yêu quá thiêng liêng, nhưng thật sự trong thực tế, cả đời của con người sẽ không chỉ thích một người.”

“Lúc gặp được cô ấy, anh sẽ nghĩ về khoảng thời gian hạnh phúc mà bọn anh ở bên nhau trước kia, khoảnh khắc đó anh đương nhiên thích cô ấy. Nhưng thực ra, điều mà anh thật sự thích chính là bản thân và cô ấy lúc đó.”

“Bọn anh đều khao khát có một tình yêu đơn giản và tốt đẹp, nào là một đời một kiếp một đôi, nắm tay nhau đi hết cuộc đời. Hiện thực là, chúng ta luôn gặp sai người vào sai thời điểm. Mà một số người dù em cũng sẽ rung động, nhưng các em không hợp vẫn là không hợp, cảm thấy những thứ này cũng sẽ từ từ tan biến theo thời gian.”

“Thật sao?” Lý Nhiễm vô thức nhẹ nhàng hỏi một câu như vậy.

Ánh mắt Triệu Dục sâu xa, nhìn vào đôi mắt đơn thuần của Lý Nhiễm.

Anh ấy cười, đặt nhẹ tay lên vai cô, “Tiểu Nhiễm, em là cô gái đơn thuần nhất mà anh từng gặp, bây giờ em không hiểu cũng không sao, đợi em hẹn hò mấy lần thì có thể hiểu những lời anh nói.”

Vai Lý Nhiễm nặng trĩu, không thoải mái lắm dịch sang một bên.

Triệu Dục không để ý, vỗ ống quần đứng dậy, im lặng rời đi.

Những lời của Triệu Dục ảnh hưởng ít nhiều đến Lý Nhiễm, cô không tiếp tục nghĩ về chuyện tối qua nữa. Cao Lãng chỉ là uống say mới nói những lời đó.

Bác sĩ tâm lý thường nói với cô, đừng luôn cảm thấy thất bại vì sự yếu đuối của mình, không ai đột nhiên mạnh mẽ lên, cũng không ai sẽ không bao giờ mắc sai lầm. Nếu làm sai, đừng vội trách móc bản thân trước, đầu tiên nghĩ cách giải quyết tốt sai lầm, sau đó nghiêm túc kiểm điểm, chỉ cần lần sau không mắc lỗi nữa là được.

Cô chỉ là bị từ thích đó mê hoặc mà thôi.

Cô đã từng thích anh như vậy, nghe thấy một câu nói như thế, liền mất đi chút lý trí, chắc cũng không quá đáng.

Sao anh có thể thật sự thích cô được, chẳng qua là tính chiếm hữu và sự áy náy quấy phá mà thôi, nhiều năm như vậy, cô đã sớm hiểu rõ.

Năng lượng mà Cao Lãng và Cao Quý Đồng tiêu hao ở võ quán lập tức lại hồi phục sau bữa ăn. Hoàng hôn sắp về phía Tây, đã đến thời gian Lý Nhiễm bận rộn nhất, Cao Lãng đưa Cao Quý Đồng về chung cư vẫn đứng ỳ không đi, Cao Quý Đồng nhìn thẳng vào anh với đôi mắt xinh đẹp cực kỳ giống Lý Nhiễm, thấy vậy trong lòng anh hốt hoảng, anh lấy tay xoay khuôn mặt nhỏ của cậu sang một bên.

“Sao ông vẫn không đi?” Cao Quý Đồng đứng trên sofa, hất tay anh ra, ngẩng đầu hỏi anh.

“Nè, nhóc con này, sao lại trở mặt không nhận người, là ai ở cùng con cả ngày? Là ai mua kem cho con?” Cao Lãng đành phải nói với chính mình, đây là con trai của mình, hơn nữa vẫn là một đứa trẻ tâm lý có vấn đề mới không đến nỗi khiến anh tức chết.

“Rõ ràng là ông cứ đi theo tôi, nhất quyết mua kem cho tôi.” Cao Quý Đồng vẫn ngẩng đầu không chịu thua.

Cao Lãng đưa tay sờ bụng cậu.

“Nôn kem của bố ra đây.”

“Ông đi chỗ khác, đừng chạm vào tôi!”

Dì Chương đến rồi, thấy hai bố con bọn họ lại đang kèn cựa nhau, cười bất lực.

Hai người tranh đấu một lúc, cuối cùng quyết định dùng trò chơi để xác định ai là người chiến thắng, nếu Cao Quý Đồng thắng thì Cao Lãng sẽ đi, nếu Cao Lãng thắng thì hôm nay Cao Quý Đồng không thể quản mấy giờ anh đi.

Kết quả là Cao Lãng thắng, rõ ràng chơi trò chơi mà Cao Quý Đồng Đồng giỏi nhất còn thắng anh rất nhiều lần.

Cao Lãng không nhịn được nhéo khuôn mặt không phục của cậu, “Nè, sau này đừng nói bố ức hiếp con.”

Anh vẫn có ý thức của một người cha, sẽ cố tình thua cậu, chọc cậu vui vẻ.

Chơi đến khi trời tối, Cao Lãng cũng hết hứng thú trêu đùa cậu, dặn dò dì Chương chăm sóc cho Cao Quý Đồng xong, lấy chìa khoá xe ra ngoài đón Lý Nhiễm.

Buổi tối, vốn dĩ trong tiệm chỉ có năm bàn khách đặt trước, Lý Nhiễm chuẩn bị gần như xong rồi, sắp đến giờ ăn tối liền nhận được điện thoại từ Lý Minh Bác, anh trai của Lý Minh Châu.

Bạn của anh ta nghe nói mùi vị món ăn ở chỗ cô không tồi, muốn đến nếm thử món ngon, anh ta gọi điện nhờ cô tạm thời thêm một bàn.

Lý Minh Bác ở nhà họ Lý là người chủ không ai thèm để ý đến, ăn chơi phóng túng ở ngoài cả ngày, mặc dù chẳng nghiêm túc nhưng cũng không gây chuyện, cả nhà cũng không coi như anh ta tồn tại, chỉ cần cho anh ta đủ tiền thì anh ta không làm ầm ĩ.

Lý Nhiễm không muốn bị Mục Tuyết làm khó, vẫn luôn nhường nhịn với người nhà họ Lý, Lý Minh Bác đã đoán chắc tính tình của cô, cho nên giọng điệu không khách sáo một chút nào.

Đến giờ, anh ta và một nhóm bạn đến, đều là một nhóm đại thiếu gia, vênh mặt hất hàm sai khiến, rất khó hầu hạ, khiến đám Tiểu Vi rất khó làm việc.

Lý Nhiễm hết cách, an ủi Tiểu Vi một chút, muốn gọi Lý Minh Bác ra, bảo bạn bè của anh ta bớt phóng túng lại một chút.

Đi đến cửa phòng bao, lại có chút lo lắng.

Bên trong đều là đàn ông, lại không có ai dễ tính, cô nhịn không được có hơi sợ. Đang do dự, nghe thấy bên trong có người nhắc đến cô.

“Lý Minh Bác, đây là cửa tiệm mà họ hàng gả cho nhà họ Cao kia của cậu sao? Sao cửa tiệm này trông ớn lạnh thế? Nhà họ Cao này cũng quá keo kiệt rồi nhỉ.”

Người này hẳn là có chút địa vị, Lý Minh Bác không tức giận, nói: “Ôi, cô ta chính là như vậy đấy, keo kiệt lại sợ hãi rụt rè. Có điều mùi vị này cũng được, chỉ là trang trí hơi tệ.”

Có người cười.

“Tôi không phải không biết, Cao Lãng đâu có thích người họ hàng đó của nhà anh.”

“Không thích đi nữa cũng không đến nỗi như thế này nhỉ, suy cho cùng cũng là người của nhà họ Cao bọn họ, đây không phải là làm mất mặt nhà họ Cao bọn họ sao?”

Lý Minh Bác nghe vậy cũng không bực, “Con người của Cao Lãng vốn đã kỳ quặc, ai biết anh ta nghĩ thế nào.”

“Lý Minh Bác, không phải anh nói quan hệ của anh của Cao Lãng tốt sao? Nhưng tôi nghe nói, anh ta rất ghét người nhà các anh đấy, gặp mẹ vợ sắc mặt cũng không tốt mấy, vẫn có thể sống chung được với anh?”

“Tôi lừa anh làm gì, hai năm trước lúc tôi du học ở Anh, tôi nói với anh ta tôi là người nhà vợ của anh ta, nhờ anh ta làm chút chuyện, anh ta đã đồng ý ngay tức khắc.”

“Ha ha, đó là nhờ anh ta giải quyết công việc sao? Anh không có tiền, tìm anh ta xin tiền tiêu nhỉ.”

“Này, đều là người nhà, tiền nào không phải là tiền.”

Nghe đến đây, Lý Nhiễm lặng lẽ rời đi.

Nhóm người Lý Minh Bác ăn đến tận 8 9 giờ, bọn họ vừa đi, cửa tiệm bắt đầu chuẩn bị đóng cửa. Lúc này Lý Nhiễm có thể đi trước, cô thay quần áo xong đến đầu hẻm, đã nhìn thấy Cao Lãng đợi ở đó, anh gặp phải Lý Minh Bác, Lý Minh Bác và đám bạn của anh ta đang chuyện trò rất nhiệt tình với anh, vẻ mặt của anh vô cùng khó chịu, nhìn thấy Lý Nhiễm bảo bọn họ cút xéo.

“Lý Tiểu Nhiễm.”

Buổi sáng bọn họ chia tay không vui vẻ gì, anh sợ chọc cô tức giận nữa nên không dám làm phiền, nhưng trong lòng kỳ thực khó chịu tột cùng, muốn gặp mặt cô.

Anh sải mấy bước chân đã đi đến trước mặt cô, trên mặt nở nụ cười lấy lòng.

Tâm trạng Lý Nhiễm phức tạp, nghĩ một chút quyết định vẫn hỏi thử anh: “Trước kia có phải Lý Minh Bác từng xin tiền anh không?”

Cao Lãng nghĩ một chút, mới lắp tên và người lại được, thấy sắc mặt cô thấp thỏm không yên đáp: “Chẳng bao nhiêu tiền cả, xảy ra chuyện gì sao?”
Bình Luận (0)
Comment