Nhiên Nhiên Ngốc, Tôi Thương Em

Chương 47



Nhiên Nhiên không ngờ được cậu lại có thể bĩnh tĩnh như vậy khi cởi áo trước mặt một người con gái, cậu ném áo xuống sàn.

" Thẩm Mặc, cậu..cậu làm cái gì vậy? đừng có qua đây"

" Mát xoa thì phải cởi áo đi tắm trước đã rồi mới làm việc được chứ"

Nhiên Nhiên quay người lại phía sau, đôi má nóng ran không muốn nhìn thấy Thẩm Mặc. Một lúc sau không thấy động tĩnh gì cô mới quay lại mọi vật đều trống chơn, người cũng không thấy đâu.

Nhiên Nhiên đi đi lại lại đột nhiên dẫm phải bộ quần áo cậu cởi trên sàn nhà mà làm cho giật mình, chân cô theo phản ứng liền bật ra khỏi bộ quần áo rưới trân.

" Úi úi, hú hồn chim én. Thót tim"


Nhiên Nhiên đột nhiên cảm thấy mình như một con ngốc, tự nhiên đêm hôm mà lại đi mò tới nhà người con trai lại còn phải hầu hạ cậu ta nữa chứ.

Nhiên Nhiên đứng chần trừ một lúc đột nhiên thấy có người đang ở trong phòng tắm, hơi nước bốc lên hiện rõ ở khung cửa của phòng tắm. Tiếng nước chảy rì rào cứ như một làn suối róc rách làm say đắm giữa khung trời thiên nhiên.

Nhiên Nhiên ngồi lại ghế, mới đó đã 15 phút trôi qua. Tiếng mở cửa phòng tắm làm cô hoàn hồn.

Thẩm Mặc bước ra là một chàng trai dụ hoặc, trên cơ thể bóng bóng vì đang còn nước. Cơ thể với cơ bụng sáu mũi lộ ra bóng mướt như nhộng.

Từ bụng trở xuống cậu có quấn một cái khăn tắm màu trắng, trông cứ như sắp rơi chỉ cầm đi nhanh hay động đậy mạnh là bị bộ thân hình ngay.

Nhiên Nhiên ngu ngốc ngồi nhìn chằm chằm vài cơ thể cậu, đôi gò má nóng rát hiện lên rõ rệt những vết hồng. Một dòng nước ấm chảy tư mũi cô xuống không ngừng, cứ giống như tuôn ra như suối vậy!

" Nhiên Nhiên, cậu không sau chứ" cậu lúc này đã tiến sát lại gần cô từ lúc nào, vẫy vẫy tay trước mặt cô.

" À à, không sao cả" thật sự đứng trước mặt người con trai này lòng cô chỉ muốn nổ tung ra, chỉ muốn chạy thật nhanh đến chiếm lấy nam thần.

" Không sao thật chứ? Sao máu mũi cậu chảy nhiều thế?"

Nhiên Nhiên lúc này mới để ý, thì ra đang nước ấm từ nãy tới giờ chảy ra từ mũi cô lại chính là máu mũi.

Ôi trời ơi! lúc này cô chỉ muốn chui xuống đất cho rồi, không biết vùi mặt vào đâu để qua khỏi sự sấu hổ này. Hành động của cô nói chung là cạn con mợ nó ngôn.

" Ơ ơ..tớ..tớ.."


" Thôi hỏng bét rồi, để tôi đi lấy bông cho cậu thấm trước nha"

Thẩm Mặc đi đến ngăn tủ kéo y tế riêng trong phòng lấy một số đồ dùng cần thiết đến bôi cho cô.

Nhiên Nhiên vẫn còn đỏ mặt nhìn cậu, từng hành động của cậu dịu dàng. Mới đó mà đã sử lí xong cho cô, máu mũi đã ngừng chảy.

Cô lấy lại bình tĩnh, cố gắng không để lộ cảm xúc của mình ra bên ngoài cho cậu biết. Thẩm Mặc đem hộp thuốc lại ngăn kéo để gọn gàng đúng chỗ cũ.

Nhiên Nhiên thở dài, cậu lúc này đi như con gái chỉ cần đi nhanh chút là bị rơi tấm khăn ra liền .

Đúng như dự đoán, chiếc khăn đã bị vướng vào tủ và.......! Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, họa mi tung cánh đã bị phơi bày trước mặt cô.

Nhiên Nhiên lúc này không phải chỉ chảy máu mũi thôi mà còn bị sặc máu mũi là đàng khác, hành động nhỏ đó của cậu gì sảy ra rất nhanh nhưng không thể phủ nhận đã bị cô nhìn thấy trắng chơn.

Cậu cầm lấy khăn tắm vội quấn lên người đi lại chỗ Nhiên Nhiên đang ngồi, cậu ngồi tới đâu cô lại lùi tới đó.

" Cậu..cậu chảy máu nhiều quá, để tôi cầm máu cho"

" Wđf , cậu đừng có qua đây, cậu mà qua đây là tôi lại phải lấy bát tô ra đừng máu mũi mất"

" Ơ, cậu lại không muốn học bài nữa à?"

Nhiên Nhiên cầm lấy vài quyển sách trên bàn vẻ mặt tức giận " Không cần học hành gì hết, bây giờ tôi chỉ muốn rời khỏi đây để đi về thôi"


Thẩm Mặc túm tay lấy tay cô giật lại phía mình, hành động này làm cho cô mất thăng bằng mà ngã ngửa ra ghế sofa.

Chỉ trong nháy mắt thân thể bé nhỏ của cô đã bị thần hình to lớn kia bao trong, cô vùng vẫy đẩy cậu ra.

" Cậu làm gì vậy? Thả tôi ra, không tôi la lên bây giờ đấy"

" Cậu không định mát xoa cho tôi hay sao mà lại có ý định đi về rồi" thần sắc cậu vẫn lạnh lùng nhìn cô.

" Mát xoa cái shit nhà cậu đấy, tôi phải đi về" cô kiên quyết nói lớn với cậu.

" À thế à"

" À thế làm sao mà à"

Thẩm Mặc lại nắm lấy tay cô siết ngày một chặt hơn, môi cậu quấn lấy cô mạnh bạo ma gặm nhấm. Thẩm Mặc dần dần thả miệng ra, kéo một sợi chỉ bạc từ trong miệng hai người.

" À thế này chứ sao!"




Bình Luận (0)
Comment