Nhiên Nhiên Ngốc, Tôi Thương Em

Chương 64



....................

Nhũ hoa của cô chạm vào cơ thể cậu, cứ mỗi lúc ôm chặt là nó lại nhấn xuống nhưng sau khi buông ra lại đàn hồi rất tốt như một quả bóng nước căng phồng có làm đủ mọi cách như thế nào cũng không bao giờ bể được. Thật sự rất săn chắc.

Thẩm Mặc lại ôm cô lấy bàn tay hư hỏng của mình bà trêu ghẹo bầu ngực dung dinh kia, nhìn cô lúc này như một bộ cốc chén hoàn hảo, nhất định trong mắt cậu thì đương nhiên cô là một bức tranh điêu luyện tinh tế rồi. Thẩm Mặc phải giữ món đồ chân quý này cho thật tốt mới được.

Bàn tay to lớn của cậu hư hỏng nhưng cũng rất dịu dàng trước một tiểu công chúa bé nhỏ, ngón tay cái dần dần mân mê viên ngọc hồng ở giữa đỉnh núi cao nhất với sự đồng ý của thần đất.


Thẩm Mặc trượt môi xuống rưới cái cổ nhỉ của cô mà dành một nụ hôn nồng nhiệt cháy bỏng, những nơi cậu đi qua đề để lại một kì tích rất sâu đậm, hôn cổ sau đó lại trượt xuống một chút nữa là cái xương quai xanh điêu nghệ.

Cậu kết hợp hai động tác lại, miệng thì hôn còn ray thì cứ giữ nguyên vị chí đấy mà hưởng thụ, vẫn là xoa xoa nắn nắn không ngừng tới nỗi viên ngọc hồng đã bắt đầu chuyển sang màu đỏ ửng.

Nhiên Nhiên lại một lần nữa cảm nhận được lực tay hấp dẫn của cậu mà kêu lên khoan khoái, nhưng cũng vì vậy không hiểu sao mỗi khi khuôn miệng cô phát ra tiếng động đấy là lại khiến đầu óc cậu như mê mẩn mà tiếp thêm sinh lực thú tính.

" Ưm~..a a, đừng....đ..đau..lắm. Không được nắn nữa "

Lại một sai lầm của cô như vậy khiến cho cậu thêm hưng phấn, khuôn ngực trong trịa của cô bị bàn tay cậu làm cho đau nhức mà vẫn không thể nào khiến cậu buông tha.

Thẩm Mặc ghé sát miệng lại tai cô phả ra một hơi miệng nóng ấm như sắp đến đỉnh điểm, cậu trượi tay xuống hai quả mông cô rồi bóp mạnh. Giọng thều thào vang lên.

" Tiểu yêu tinh à! em đừng hòng thoát"

" Không được, thả tôi ra" cô lấy tay đẩy bờ vai của cậu ra nhưng lại bị cậu giữ chặt lại.

" Nhưng mà....chỗ đấy của em ướt hết rồi kìa"


Lại một câu nói đấy của cậu mà khiến đôi má của cô đỏ ửng lên, sao hắn ta có thể nói ra được những câu như vậy chứ. Nhiên Nhiên như cô lại có lúc mất mặt trước những hành động thú tính của cậu đến thế sao?

Thẩm Mặc lấy bàn tay cởi chiếc váy màu đen vướng víu trên người cô ra, trên thân ảnh lúc này chỉ còn trừ lại mỗi chiếc quần lót. Nó bị thủy dịch xâm chiếm tới nỗi ướt cả một mảng lớn.

Cậu cười cợt nhìn cô, cô lúc này chỉ biết xấu hổ mà che mặt lại đôi gò má nóng ran hừng hực tới xì khói. Bây giờ đã hết đường lui rồi chỉ còn nước để mặc kệ cậu muốn gì thì làm, bây giờ không phải đêm say hôm ấy nên cô bị đối mặt với những thứ như hiện tại.

Cậu tách đôi trân của cô ra, còn thân thể mình thì ngồi ở giữa. Nhiên Nhiên sấu hổ vội vàng lấy trân kẹp lại nhưng vì hành động cậu nhanh hơn nên đã kẹp phải hông của cậu.

\*Chết rồi! làm sao đây, cậu ta...\* cô vừa nghĩ vừa sợ cậu không biết lát sau sẽ xử lí cô như thế nào.

Thẩm Mặc lấy tay túm lấy cổ tay của cô mà giơ lên cao vào bờ tường trông như một sợi dây bám chặt tay không cho cô cử động được.

Bầu ngực cô trắng nõn lại thêm một viên ngọc trân quý làm điểm nhấn khiến nó trở nên nổi bật, một cảnh xuân hoa thu nguyệt được bầy ngay trước mắt như vậy nếu không biết hưởng thụ thì quả là tiếc nuối.

Thẩm Mặc lấy miệng ngậm ngay hạt ngọc đỏ mà mút, khuôn miệng cậu há rất rộng vô cùng tham lam như một đứa con nít chỉ là đang ậm mẹ mình vậy.

Nhiên Nhiên đỏ mặt tía tai, lần đầu tiên trong đời cô được một người con trai làm việc như vậy, quả thật nếu cô mà là người ngoài khi cô tình xem được cảnh như vậy cũng thấy kến hết người, nổi hết cả da gà.


Cậu rời khỏi một bên còn lưu lại dấu miệng chưa vội khô thì lại chuyển hướng sang bên còn lại.

Miệng liên hồi ngậm lấy mà mút, còn tay kia tham lam không thể bỏ sót mà giữ lấy bên còn lại chơi đùa với viên ngọc, lần này cậu đã xoa nhẹ hơn nên khiến cơ thể cô như khoái cảm.

Đặt cô nằm xuống nền nhà, còn cậu thì vẫn luyến tiếc nơi ngọt ngào nên tiếp tục hành sự, đầu lưỡi bắt đầu liếm đến vòng eo thon khiến cô có chút giật mình, sao đó lại rất buồn cười.

" Ha ha ha"

Không nhịn được, cô cười phá lên khiến cậu mất tập trung nơi ấy. Thẩm Mặc ngẩng mặt lên nhìn cô.

" Sao? chê tôi đang còn kém lắm à?"




Bình Luận (0)
Comment