Nhiên Nhiên Ngốc, Tôi Thương Em

Chương 97



Nhiên Nhiên giật mình tỉnh dậy cô vô tình nhìn thấy một chàng trai đang ngồi trước mặt mà không khỏi ngạc nhiên, cô định ú ớ gì đó lại bị hành động suỵt tay của cậu mà im lặng. Thẩm Mặc nhìn cô nằm mà mỉm cười mặc cho cô đang khó hiểu.

"Cậu..cậu làm gì đấy?" Giọng cô không quá to cũng không quá nhỏ nói với cậu.

"Không có gì, tôi thấy cửa phòng mở nên định vào khép hộ thôi" Vuốt má cô rồi nhoẻn cười.

"Vậy sao cậu chưa khép mà vào đây!"

Nhiên Nhiên giọng nói như đang chất vấn cậu nhưng cũng đôi phần dễ thương, cậu thấy vậy phì cười lớn thỏ thẻ với cô: "Ừ thì đột nhiên tôi thấy nhớ cậu rồi không hiểu sao vào đây ngắm"


Hành động dịu dàng của Thẩm Mặc làm cô có vẻ kích động gì đó rồi thôi. Cô nhìn cậu và cậu cũng nhìn cô, ánh đèn ngủ tuy không chiếu sáng rõ lắm nhưng khiến hai người cũng nhìn ra mặt đối phương. Thẩm Mặc nhẹ méo mũi cô rồi nói.

"Cậu đấy, đi ngủ đi...không là sẽ rất xấu đấy"

"Vậy bây giờ tôi ngủ sẽ không xấu nữa đúng không?" Nhiên Nhiên như một con ngốc nói những lời ấy với cậu.

"Đúng rồi" cậu nói.

Nghe lời cậu cô liền nhắm nghiền mắt lại sau đó đã rất nhanh ngủ tiếp, cậu mỉm cười sau đó đi ra ngoài khéo cửa lại.

Từ trong vị trí khác ở một góc phòng nào đó lại có một ánh cười nở lên, thì ra là Lệ Hoa đang còn thức cô đã tỉnh dậy từ khi có tiếng bước chân nhè nhẹ đi vào. Nhưng mọi hành động của cô lại im thin thít vì thế mới nghe được cuộc nói chuyện của Thẩm Mặc và Nhiên Nhiên, thật ngọt ngào mà cũng pha thêm sự ngốc nghếch của cô.

Sang hôm sau tỉnh dậy cô vẫn nằm ỳ trong phòng mặc cho mọi người làm gì thì làm, bữa sáng đã được chuẩn bị tươm tất. Những ánh ban mai chiếu rọi cả những khung cửa kính trong suốt.

"Nhiên Nhiên, cậu mau dậy đi. Ngủ nướng đến bao giờ mới dậy vậy hả..." Lệ Hoa đi vào trong phòng kéo chân kéo tay nhưng cô vẫn một mực trên giường.

"Không được, tớ phải ngủ" Nhiên Nhiên kiên định nói.

"Ngủ nhiều vậy, cậu muốn béo như con heo sao?" Lệ Hoa nói.

"Nhưng mà Thẩm Mặc nói phải ngủ nhiều thì mới xinh mà, tớ phải ngủ tiếp để không bị xấu"


Thẩm Mặc đứng ở phía ngoài cửa nghe thấy đột nhiên phì cười. Trời ơi! sao cô lại có thể vưà ngốc nghếch mà lại tin tưởng cậu đến vậy chứ, cậu vừa đi vừa cười tiến vào bên trong phòng.

"Ngủ nhiều thì tốt thật nhưng ngủ nhiều quá thì không tốt đâu! bữa sáng đã xong, Nhiên dậy vệ sinh cá nhân đi rồi ra ăn sáng" Thẩm Mặc nhìn cô nói.

Nhiên Nhiên đột nhiên ngồi dậy trước sự bất ngờ của Lệ Hoa. Cô tiến thẳng vào phòng về sinh rồi đóng cửa lại.

"Không ngờ là cậu ấy lại nghe theo cậu như thế đấy!"

"Không biết! từ khi mất trí nhớ tới giờ thấy tính cách cậu ấy thay đổi rất nhiều" Thẩm Mặc nói.

Lệ Hoa thở dài "Đến giờ cậu ấy vẫn chưa thấy dấu hiệu gì là nhớ lại"

Thẩm Mặc và Lệ Hoa liền đi ra bàn ăn, thấy Lâm Hạo đang ngồi chờ sẵn. Cậu tiến lại kéo ghế trong gầm bàn ra ngồi.

Không khí trở lại im bặt bỗng một tiếng hét phát ra từ trong phòng về sinh phát ra, tiếng hét cộng với tiếng đổ đồ gì đó khiến mọi người càng luống cuống hơn lòng đầy lo lắng.

Mở cánh cửa đi vào trong là cảnh tượng cô đang nằm trên sàn bất tỉnh nhân sự, sàn nhà ướt nhẹp cùng với bọt xà phòng hèn gì không ngã cho được. Thẩm Mặc bế sốc cô lên gọi mãi mà cô vẫn không tỉnh liền đem cô đi bệnh viện.

Tại bệnh viện sau khi khám xong cô nằm trên giường nhẹ nhàng tỉnh dậy nhìn xung quanh mọi người, cậu mừng rỡ vì cô đã không sao liên tục nói.

"Cậu tại sao lại ngã vậy chứ, làm tôi lo quá mất. May mà chỉ bị chấn động nhẹ nên không sao hết"


"Hình như lúc đó tôi đang định với lên bấn nút khoá nước bồn cầu thì lại bị ngã, lúc đó không còn nhớ gì! khi tỉnh dậy lại cùng với mọi người ở đây" cô nói giọng điệu tỉnh bơ, cũng có chút thần thái trước kia làm mọi người bất ngờ.

"Nhiên Nhiên, cậu nhớ ra rồi sao? Lệ Hoa vô tình hỏi câu đó khiến Thẩm Mặc và Lâm Hạo cũng bất ngờ nhìn cô.

Nhiên Nhiên khẽ gật đầu "Ừm, lúc nãy khi vừa tỉnh dậy trong lúc bác sĩ khám đã nhớ lại"

"Như vậy thì tốt quá rồi, trong cái rủi lại có cái may...không ngờ cậu lại nhớ lại trong hoàn cảnh này" Lệ Hoa mừng rỡ nắm lấy cánh tay cô.

Lệ Hoa nói tiếp "Thế người bắt cóc cậu là ai, sao họ lại có thể làm cậu thành ra nông nỗi như vầy"

Nhiên Nhiên lắc đầu "Tớ không nhớ ai là người bắt cóc mình nữa, chỉ nhớ lại lúc trước khi bị bắt cóc và sau khi được cứu"

"Vậy cậu cứ cố nhớ lại xem, không có lí nào lại để những người xấu xa đó nhởn nhơ như vậy được" Lệ Hoa phẫn nộ nói.






Bình Luận (0)
Comment